Chương 70: Ăn mì
" Thế nhưng tôi thích em!" Hắn chua chát nói. Tâm can giống như bị bóp chặt, đau đến nghẹt thở
Lam Diệp Phù khựng lại, thoáng qua một chút kinh ngạc. Thế nhưng sau đó, cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ tức giận
" Nam Cung Tử Phi! Cậu đùa tôi chưa đủ sao?" Nói xong, cô liền bỏ đi
Cô tin chắc hắn có thể tự mình trở về
À, hắn cần cô sao?
Cô không phải là người cả tin, thế nhưng là do hắn mang đến cho cô cảm giác quá an toàn. Chỉ cần nghe giọng nói của hắn, cô liền vô tư chắc chắn bản thân có thể cả đời tin tưởng
Đại boss của NK...là Nam Cung Tử Phi, đáng lẽ cô phải đoán ngay ra được chứ? Bởi vì cô đã quá tin tưởng hắn
Nam Cung Tử Phi, vương tử của Nam Cung gia tộc cường đại nhất, thiên tài thiếu niên tàn nhẫn độc đoán nắm giữ hai thị trường lớn Châu Âu và Châu Mỹ
Ai bảo...Hắn ôn nhu với cô như thế?
10 năm cực khổ ở Gia Nã Đại, hóa ra cô còn chưa thực sự thấu hiểu nhân tình thế thái
Chỉ một cú điện thoại...vận mệnh bắt đầu rồi! Và cũng...kết thúc rồi?
Cô đã lao đầu vào luyện tập như điên, cả về sức khỏe lẫn tinh thần, mãi dĩa thật tốt, cô sẽ trở nên mạnh mẽ lấn áp thể chất yếu đuối bẩm sinh
Đúng, cô mạnh mẽ
Thế nhưng...cũng sẽ đau lòng!
Cô lần đầu đau lòng...là vì Trình Quân An. Lần thứ hai, hắn làm cô khó chịu
Cô đây là...thất tình rồi sao?
Quả nhiên là...yêu nhầm người!
Lam Diệp Phù bước đi lang thang trên những con đường trải hoa anh đaò nhã nhặn. Hay thật, cô không biết đường
Mà cũng không còn tiền thuê taxi nữa
Nhưng không sao, hiện tại cô không muốn về nhà
Cứ như thế, Lam Diệp Phù cũng vẫn đi thẳng không xác định phương hướng. Đến lúc ngoảnh mặt nhìn lên, cô mới thấy chỗ này khá quen thuộc
Đây chính là căn hộ cao cấp thuộc địa phận Lam gia mà lần trước anh trai để lại cho cô, cũng có thể đến bất kì lúc nào
Bởi vì sau này khu trung cư này cũng gần trường, thế nên đi lại sẽ tiện
Coi như cũng là nhà cô!
À, hóa ra cô đã đi xa đến thế
Chậc, mù đường mà vẫn tới được đây. Cũng thật may mắn đi?
---
Lam Diệp Phù đặt ngón trỏ lên cửa để xác nhận dấu vân tay. An ninh ở đây khá tốt!
" Alo, hôm nay em sẽ không về nhà!" Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lam Y " Kiếm cớ thoái thác với pama giùm em cái nha!"
" Này, ngươi đang ở đâu?" Anh lo lắng hỏi
" Em đan..."
Bỏ mịe!
Hết pin rồi!
Lam Diệp Phù chán nản cầm máy đi sạc, sau đó nhàm chán lăn lộn trên giường
Lăn chán rồi, cô liền cảm thấy đói
Cũng đúng, cô còn chưa ăn tối mà
Hiện tại cũng khá muộn rồi, có lẽ không còn hàng ăn nào mở cửa, mà cô cũng không có tiền
Cố gắng lết cái thân đói lả ra khỏi giường, cô quyết định ra ngoài đi dạo một chút cho đỡ đói
Ôm cái bụng trống rỗng lê lết trên phố. Đối với nước Mỹ cũng như khu vực này, hiện tại đường phố cũng khá tấp nập. Thế nhưng những quán ăn xung quanh đều đã đóng cửa
Cũng tốt! nếu để cô ngửi thấy mùi đồ ăn thì đó chính là cực hình
"Xin lỗi" một cô gái đâm sầm vào cô, vali hành lý rơi xuống đất
Cô gái kia xoa xoa đầu nhanh chóng đứng dậy đỡ cô
" Cái kia... cô không sao chứ? Thật xin lỗi! Tôi không để ý"
Lam Diệp Phù cũng không quan tâm mấy với việc mình vừa đụng trúng một cô gái. Thế nhưng, đúng lúc này cái bụng của cô lại reo lên
"À,cô đói rồi sao? Hay là để đền bù tôi mua cho cô chút gì nhé?"
Nghe được câu nói này, Lam Diệp Phù ngẩng mặt lên, vẻ mặt cảm kích
Cô ấy có phải hay không là thiên thần được thượng đế phái xuống trần gian để giúp đỡ kẻ nghèo đói như cô
Sau khi nhận được sự đồng ý của Lam Diệp Phù, cô gái kia liền chạy đi mua đồ. Tầm chừng 10 phút sau, cô ấy quay về, thở hồng hộc
" Xin lỗi cô, hiện tại chỉ còn mì thôi!" Cô gái áy náy xoa đầu
" Không sao! Chắc cô cũng đói nhỉ? Bỏ nhà ra đi sao?" Lam Diệp Phù nhìn chiếc vali to kệch ở đằng sau " Hay là vừa đi du lịch về?"
Cô gái kia cũng không trả lời, chỉ ấp úng gãi đầu, vì thế, Lam Diệp Phù cũng không tiếp tục hỏi
" Hay là về nhà tôi đi? Tôi ở gần đây"
Cô gái lưỡng lự rồi gật đầu đồng ý
Mở cửa vào nhà, cô gái liền lập tức chạy vào bếp nấu đồ ăn
Mặc dù Lam Diệp Phù vốn không thích mì, thế nhưng lúc này cô cũng cảm thấy thứ này thật mĩ vị
" Cô nấu ăn tốt quá nhỉ?" Cô cảm thán
" À không. Thực ra...tôi cũng chỉ biết nấu mì thôi! Tôi là Tiêu Ý Hân"
" Tôi là Lam Diệp Phù!" Cô rất không có hình tượng vừa nói vừa ăn. Lúc sau mới ngước mặt lên hỏi " Nhà cô ở đâu?"
" Tôi..." Tiêu Ý Hân cúi xuống " Hiện tại tôi không có nhà
Lam Diệp Phù im lặng không nói gì
" Tôi không muốn ở lại căn nhà đó nữa! Không ai cần tôi cả! Nhất là hắn...không phải thứ tốt đẹp gì, cũng chỉ là một tên tr.a nam mà thôi!"
Có lẽ cảm thấy có thể tin tưởng Lam Diệp Phù, Tiêu Ý Hân liền mới nói về bản thân,về những kẻ cô căm ghét