Chương 72: K328
Haha! Hay lắm!" Lam Diệp Phù thỏa mãn với hành động của Tiêu Ý Hân
Lúc đầu cô cứ nghĩ, với dáng vẻ này, cô ấy sẽ không thể cường đại như vậy
Xem ra cô nghĩ sai rồi!
" Như vậy...cậu liền đã ch.ết tâm với nam nhân?" Lam Diệp Phù vừa nói vừa cầm ly nước để uống
" Ai nói là như vậy?" Tiêu Ý Hân hùng hổ đập bàn " Trái đất 7 tỉ người, nam nhân vô số, ai nói tên nào cũng là tr.a nam bạc tình bạc nghĩa giống như hắn. Mình nhất định sẽ tìm được chân ý mới, một nam nhân hoàn hảo, đè ch.ết hắn!"
" Ý chí rất tốt!" Lam Diệp Phù tán thưởng, mang hai bát mì ra bồn rửa "Ý Hân! Sao cậu mới đến đất nước này gặp tôi liền nói tiếng Trung?"
" Mình phân biệt quốc tịch rất tốt mà" Cô cười cười
" Hiện tại cậu cũng không có nhà để về, hay là ở đây đi? Tôi học kì sau cũng sẽ học ở đất nước này, hay tôi cũng giúp đỡ cậu đi học?"
" Mình..." Tiêu Ý Hân ngập ngừng " Tại sao lại giúp mình như thế?"
" Một phần vì có hứng thú với cậu. Một phần..." Lam Diệp Phù đi lại gần Tiêu Ý Hân, ghé sát mặt lại " Một phần....Tiêu Tâm cũng là kẻ thù của tôi!"
Cô ta là bạn thân của Mạc Ninh, hồi bé ở bên Canada cũng bắt nạt cô rất nhiều
Tiêu Ý Hân hơi mơ màng nhìn khuôn mặt phóng đại n lần của cô, khuôn mặt có chút nhiễm sắc đỏ
Cô gái này càng nhìn càng thấy đẹp a! Cô là con gái cũng không kiềm lòng được!
" Thế nhưng...tôi không muốn cô liên lụy đến hắc đạo!" Tiêu Ý Hân cúi mạt xuống, áy náy
Một nữ nhân cô mới gặp ngày hôm nay lại có thể cưu mang cô đến bậc này
Mặc dù cô ở bên cạnh cô ấy có cảm giác rất an toàn mà Doãn Diệc chưa từng mang lại, nhưng cũng không thể làm cô ấy liên lụy
Chuyện của cô một mình cô gánh
Lam Diệp Phù thở dài một tiếng, kể cho Tiêu Ý Hân sơ lược về mình, còn về 10 năm kia cô cũng không nhắc đến
" Cho nên, vấn đề sinh sống và học tập cậu không cần lo, 10/ 3 tôi sẽ về lại Việt Nam, khoảng tháng 6 sẽ quay lại đây chuẩn bị nhập học. Thế nhưng trong khoảng thời gian này, cậu cũng cần đảm bảo an toàn một chút, đề phòng tên tr.a nam đó. Mặc dù an ninh ở đây khá tốt, nhưng vẫn phải cẩn thận. Đúng rồi! Cậu biết dùng súng không?"
Tiêu Ý Hân không nghĩ đến cô sẽ hỏi đến vấn đề này, chỉ là suy nghĩ một chút rồi gật đầu " Tôi sử dụng khá tốt, phòng thân không tệ!"
Nghe được câu trả lời của cô, Lam Diệp Phù lưỡng lự rồi lôi khẩu súng màu đen giấu trong áo ra đưa trước mặt
" Đây là.." Tiêu Ý Hân hơi chấn kinh, nghi hoặc
Dù không phân biệt được, nhưng cô cũng đại khái nhận biết khẩu súng này không phải bình thường
Cô gái này...có thân phận như thế nào?
" Đây là K328! Cậu biết chứ?" Lam Diệp Phù đối với phản ứng của cô không có chút ngạc nhiên
Đây là thứ đồ phòng thân duy nhất của cô hiện tại, cũng là thứ vũ khí duy nhất mà cô mang về từ Vân Thiên Bang
Cô thông thạo kiếm đạo, nhưng súng là vũ khí dễ mang bên người hơn, mang theo kiếm khá phức tạp. Cô mặc dù đối phó rất thành thạo với đạn và tên, thế nhưng chuyên môn không nằm ở hai loại vũ khí này
" K328? Loại súng nguy hiểm nhất?" Tiêu Ý Hân kinh ngạc " Hắc bang của Doãn Diệc dù gì cũng là bang phái vô cùng lớn, tôi cũng có nghe nói!"
Nguời sở hữu K328 đều là những kẻ vô cùng nguy hiểm, bởi vì đây là loại súng tối tân và đáng sợ nhất trong thế giới ngầm
Lam Diệp Phù nhớ lại căn phòng của sư tỷ Vân Giai có vô số khẩu súng này, liền cảm thấy vô cùng an tâm
Lấy trộm một khẩu không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Tiêu Ý Hân rụt rè nhận lấy khẩu súng, tay cũng run run
Cô đang tiếp xúc với vũ khí nguy hiểm a!
" Cậu đến nước Mỹ để cố gắng sinh sống bằng bất cứ giá nào, cũng không nhất thiết là cứ phải đơn thân phục thù. Trên con đường của những người như cậu, bao giờ cũng có sự tham gia của những kẻ khác, dù là chính nghĩa hay phản diện. Mà tôi, sẽ giúp cậu!" Lam Diệp Phù đặt tay lên ngực làm ra dáng vẻ đáng tin
Cô muốn bảo vệ những kẻ như thế, không chỉ vì Tiêu Tâm, mà còn để nhìn xem nam phụ cậu huyết sau này sẽ đối với nữ chính ra sao a!
Cô muốn bản thân là thế lực chống lưng can thiệp vào sự nỗ lực của nữ nhân thú vị này, trả thù!
-----
" Thế...là lỗi của tôi à?" Lục Niệm Dạ tựa người vào quầy rượu trong phòng khách sa hoa, ảo não hỏi bạn thân đang suy sụp
" Cũng không hẳn!" Nam Cung Tử Phi trầm mặc trả lời, giọng nói có chút khàn khàn " Là tôi nên nói cho cô ấy biết trước!"
Là lỗi của hắn!
Lần này, quan hệ của bọn họ là triệt để kết thúc sao?
" Ai mà ngờ được cô gái trong truyền thuyết kia lại là em gái của tiểu tử Lam Y đâu! Tôi không dám nghĩ tới sự đời lại trùng hợp như vậy, nếu không có ch.ết tôi cũng sẽ không dám kể linh tinh"
Anh với Lam Y coi như là quen biết thân thiết nhất, thế nhưng hắn ta lại không nói về em gái
" Thôi được rồi! Dù sao nói thế nào tôi cũng có một phần lỗi, tôi sẽ cố gắng đền bù cho cậu!" Lục Niệm Dạ thở dài đỡ trán
Trong bốn người, hắn là người am hiểu tình trường nhất, mặc dù chưa có mảnh tình nào vắt vai
Cô gái kia cũng chuẩn bị đến thời gian vè nước rồi! Nếu không nhanh lên, tên này có khi không còn cơ hội, mà anh em có lẽ sẽ không còn nhìn mặt nhau!