Chương 91: Hụt chân
" Lớp mới thế nào?" Lam Diệp Phù được bữa gọi điện hỏi thăm Tiêu Ý Hân. Bởi vì cách nhau nửa vòng trái đất, nên gọi điện vô cùng tốn tiền
" Kiến thức khá cao, nhưng mình có lẽ cố gắng vẫn có thể bắt kịp!" Cô bạn trả lời " Trường học cũng đa dạng thể loại, mình cũng làm quen được vài ba cô bạn mới, nhưng không mấy thân, còn mấy cô tiểu thư thì chảnh quá, mình vừa vào trường đã đắc tội với một cô rồi. Haizzz, cuộc sống sau này sẽ ra sao? Tềnh yêu à~, nhanh đến đây với mình đi!"
" Haha, cố gắng sống tốt nha bạn yêu, tháng 6 tôi nhập học!" Lam Diệp Phù an ủi. Cô quả thực vừa lưu luyến đất nước này, vừa muốn đến Mĩ với Tiêu Tiêu
Vì cũng đang vui vụ Valentine trắng mấy hôm trước, cô liền dài dòng kể cho cô bạn nghe về Nam Cung Tử Phi, từ khi quen hắn tới hiện tại. Có lẽ, đến bây giờ cô không còn hối hận khi bản thân đã không may bấm lộn số
" Duyên số a~" Tiêu Tiêu trêu chọc " Đến lúc nào mình mới tìm thấy nam chính? Ya, nhưng không sao, vừa bỏ nhà đi đến đất nước mới liền được một soái nữ nhặt về nuôi cũng hạnh phúc lắm rồi!"
" Tôi cũng phải bồi dưỡng kiến thức, nhưng đến lúc đó cậu nhớ phải làm chỗ dựa cho tôi nha~" Lam Diệp Phù cùng Tiêu Tiêu hàn huyên một hồi rồi cúp máy, cũng có quá nhiều chuyện để nói
Cô mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhiệt độ hôm nay vẫn khá thấp, thế nhưng cô không cảm thấy lạnh chút nào. Inu ăn không ngồi rồi ngủ chán liền trườn đến trèo lên đầu cô ngồi, như một thú vui tao nhã, bởi vì đã được mặc một chiếc áo bông nên nó cũng không lạnh. Mà cô, giống như có thêm một chiếc mũ béo
Lam Diệp Phù đi vào trong nhà pha một tách trà. Bởi vì trà là thức uống yêu thích của cô nên kĩ năng pha trà của cô rất tốt, cô cũng đã học được khá nhiều từ mẹ của Lam Mạn Ly là một người phụ nữ truyền thống của Nhật Bản. Cô và con bé về sở thích có nhiều điểm tương đồng, thế nhưng về vấn đề này thì con bé khác cô, lại nghiện uống cà phê. Đối với loại đồ uống này, cô không thể uống được, bởi vì bản thân bị say, cơ địa có chút khác người
Dạo này cô có vẻ yêu đời a, làm việc gì cũng vô cùng thoải mái, cảm giác như đang bước trên mây
Pha chế xong, cô bưng tách trà nóng hổi giữa hai lòng bàn tay lạnh buốt, lạch bạch đi đến ghế sofa. Hôm nay là chủ nhật, vì lẽ đó, cô khá nhàn rỗi
Suy nghĩ một chút, Lam Diệp Phù lấy điện thoại ra gọi cho Nam Cung Tử Phi, giống như lúc chưa gặp mặt. Cô quyết định, bản thân vẫn sẽ xem hắn như lúc trước kia, là một con người bình thường, và vẫn sẽ đối với hắn gọi cái tên cũ
" Alo, Thiên Phi!" Cô đột ngột có chút vui mừng khi hắn bắt máy. Bởi vì cô cảm giác như bản thân đang đi trên mây, mà đi trên mây thì rất dễ hụt chân ngã xuống, nụ cười trên môi vụt tắt và thay bằng vẻ mặt cứng ngắc khi cô nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc của hắn nhưng lại không cảm nhận thấy chút tình cảm nào " Cô là ai?"
Câu nói này, giống như sét đánh ngang tai
Hắn hỏi, cô là ai!
Cô chợt cảm thấy cổ họng khô khốc không phát ra được thanh âm nào, đau đến vạn tiễn xuyên tâm. Vì cái gì hắn sẽ đối với cô như người lạ thế này?
" Alo, cô là ai?" Đầu dây lặp lại câu hỏi
" Nam Cung Tử Phi, anh đang đùa sao?" Giọng nói phát ra nghẹn đến nỗi cô có chút không nhận ra. Nuốt xuống bao lời chất vấn, cô nói tiếp " Anh đùa tôi vui sao?"
Tại sao, mọi việc lại thành ra như thế?