Chương 100: Đụng mặt Dịch thiếu
Are you two brothers?"
" Yup!" Lam Diệp Phù gật đầu cười vui vẻ, sau đó tiến sát lại nói thầm với cô " Actually he is my servant (thực ra anh ta là người hầu của tôi)"
" What? What are you two whispering? ( Cái gì vậy? Hai người đang thì thầm cái quái gì?)" Lam Y bực dọc. Theo một chân lí vốn có, nếu trong một đám người có mấy người tụm lại to nhỏ với nhau, thì chứng tỏ đang nói xấu người còn lại
" Nothing!" Cô nhún vai một cái, sau đó quay sang hỏi Shylir " Ok, why are you here? (Tại sao bạn lại ở đây?)"
" I"m his secretary! (Tôi là thư kí của anh ấy)"
" What? No way! Impossible! I will tell my grandfather to give you a better position ( Cái gì? Không đời nào? Không khả thi! Tôi sẽ nói ông tôi cho bạn một chức vụ tốt hơn)" Cô thoạt tiên kinh ngạc, sau đó liền tức giận " You can"t be his secretary (Bạn không thể là thư kí của anh ta)"
" Is it something not good? ( có gì không tốt sao?)" Shylir ngập ngừng " Hmm, your brother is kind, and so man ( Anh trai bạn rất tốt, và rất đàn ông)"
Lam Diệp Phù một phen bị dọa kinh ngạc, sau đó để ý thấy khuôn mặt của Lam Y tự mãn vô đối, liền thở dài ngán ngẩm. Thôi kệ, vì tương lai có một người chị dâu tốt và một đàn cháu, cô sẽ không phá hỏng hình tượng của con hàng này trong lòng cô ấy
" So, why are you here? (Tại sao bạn lại ở đây?)"Shylir hỏi vặn lại cô
" Well, I come to study Chinese(Tôi đến để học tiếng Trung). Do you want to study, together?(bạn có muốn học cùng không?)" Cô hớn hở
Shylir ngập ngừng một chút, được sự đồng ý của "đại boss" mới dám gật đầu ưng thuận
Lam Diệp Phù vô cùng ấn tượng với khả năng tiếp nhận kiến thức mới của cô giáo trẻ người Mỹ này, trước kia vốn dĩ từng là một học bá
Học xong một buổi cũng đã đến giờ ăn trưa, cô cùng Shylir và Lam Y xuống căng tin mua chút đồ. Nhân viên ở đây thấy ông chủ liền vô cùng cung kính, đối với cô lần đầu gặp phản ứng cũng y hệt cô nhân viên tiếp tân lúc trước
" Ngô, đồ ăn ở đây không tệ" Lam Diệp Phù ngoài ý muốn cảm thán
" Méi cuò(đúng vậy)" Shylir áp dụng tức khắc
" Hái bùcuò(không tệ)" Lam Y ngồi bên cạnh thưởng thức đồ ăn cũng thêm vào nói một câu. Bình thường anh cũng rất ít khi nói chuyện với cô thư kí này
Lam Diệp Phù cảm thấy vui vẻ, vì có lẽ ít nhiều cô cũng đã nối thêm cho cặp đôi này cái gì đó
Vừa ra khỏi căng tin, cô đụng mặt người quen
Là Dịch Nhất Phàm! Dịch Quân Vương của Tam Vương điện hạ ở Royal Đế Tư
Hắn không mặc đồng phục học viên như thường ngày, mà mặc âu phục, khuôn mặt như cũ vô biểu cảm
Cô chạy vội vào kéo tay Lam Y thì thầm, cố gắng chọn góc để khuất khuôn mặt " Hắn là ai?"
" Đối tác" Lam Y đối với hành động của cô đầu tiên chưa kịp định hình, sau đó liếc về phía Dịch Nhất Phàm, "à" một tiếng rồi nhẹ nhàng phun ra hai chữ, rồi chưng ra vẻ mặt khinh khỉnh đối với cô" Ngươi không phải thấy hắn đẹp trai rồi muốn ôm đùi đấy chứ?"
" Xùy, nằm mơ!" Cô còn không phải chưa từng thấy thiếu niên nào đẹp hơn hắn " Hắn không phải đến tìm anh đấy chứ?"
" Đương nhiên. Anh mày là boss" Lam Y tiếp tục khinh khỉnh khịt mũi nhìn cô, sau đó một thân ngọc thụ lâm phong, khí thế đàn ông ngời ngời ra chào hỏi Dịch Nhất Phàm
" Dịch thiếu, thật vui khi gặp cậu ở đây" Dù sao họ cũng cùng là những thế lực lớn trên địa phận nước Mỹ, nên tôn trọng và kìm hãm lẫn nhau
" Lam thiếu, xin chào!" Dịch Nhất Phàm cũng đưa tay ra chào hỏi, thái độ cũng tạm coi là thân thiện
Hai người hàn huyên một chút, rồi Lam Y còn kéo tay cô ra giới thiệu, may mắn là cô đã đeo kính áp tròng màu xanh vào một bên mắt còn lại " Đây là em gái tôi, Lam tiểu Phù"
Mẹ nó, giới thiệu cô làm cái gì a?