Chương 120: Những vị vua
Choang
Chai rượu rơi xuống đất, những tinh thể vỡ vụn óng ánh dưới màu chất lỏng đỏ thẫm. Cảnh vật trước mắt nhòa đi, đến nỗi khiến cô tưởng chừng như chẳng còn nhìn thấy gì nữa
Hỏng rồi!
Trong đầu Hứa Thanh Vy đột nhiên nhớ lại lời của cô bạn Đới Thi Vũ, tuyệt đối đừng đắc tội với những con người ở đây. Bởi vì cho dù cô có quyền thế to lớn như thế nào, họ cũng sẵn sàng đè bẹp cô bởi tiền tài, địa vị, sự tham lam và dục vọng của những bậc vua chúa. Huống hồ chi, cô chỉ là thường dân
Hứa Thanh Vy cố gắng đè nén những lo lắng hoảng sợ đang chực nuốt chửng cô vào trong. Nghĩ đến người mẹ đang bị đe dọa địa vị ở Hứa Gia, cô dần lấy lại bình tĩnh nhìn về tràng cảnh trước mặt
" Cái gì vậy?" Người đàn ông đầu tiên quay đầu lại mang bộ dạng hùng hổ đến dọa người, khiến khí thế vừa lấy lại của cô bị thuyên giảm đi không nhỏ
" Con nhãi này ở đâu ra vậy?" Người đàn ông bên cạnh đập xuống một chiếc ly thủy tinh đắt tiền, vỡ choang. Ông ta có một vết thẹo dài qua mắt trái nom rất đáng sợ, một bộ ria mép rất lớn, khuôn mặt đã lừ đừ say, chất giọng khàn khàn khó nghe lớn tiếng thét với vệ sĩ " Lôi cô ta ra ngoài"
Hứa Thanh Vy dùng đôi mắt tỏ vẻ kiên định hết nhìn người đàn ông có vết thẹo lại nhìn sang người đàn ông đối diện. Hắn luôn mỉm cười nhìn cô suốt từ đầu tới giờ. Mặc dù chẳng biết được ý nghĩa của nụ cười đó, nhưng cô dám cam đoan rằng đó chắc chắn là điều chẳng lành. Hỏng rồi, những người ở đây xem ra không thể thương lượng được
" Xin lỗi ngài, tôi không cố ý" Hứa Thanh Vy nhẫn nại tươi cười. Nếu như ông ta không phải người quyền quý, cô đã sớm đánh vào bản mặt hùng hổ khinh địch của hắn rồi
" Chai rượu đó cũng không đáng mấy nhỉ?" Người đàn ông có mái tóc dài nhuộm xanh lá ngồi phía góc trái lên tiếng, hắn một tay chống cằm khá thoải mái, tay kia khuấy ly cà phê còn nghi ngút hơi nóng, ôm vai người phụ nữ thân hình đồng hồ cát bên cạnh "Chả là lúc nãy đột nhiên gây ra tiếng động lớn, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
Cô gái mặc chiếc váy xẻ tà màu đỏ khiêu gợi dưới ánh đèn mờ, yêu dụ quấn lấy cánh tay anh ta mỉm cười "Thật mất hứng a"
" Không cần nói năng gì, đập tan cái nhà hàng này đi cho tôi!" Người đàn ông có vết thẹo giận dữ quát tháo, lúc này đã say tới mức đỏ lửng khuôn mặt
Hứa Thanh Vy cắn răng. Nơi này không phải có sòng bài lớn nhất nước Mỹ sao? Nói đập là đập? CHẳng phải chỉ ảnh hưởng đến hứng thú của bọn họ sao, có thể quan trọng bằng công việc của cô không? Những con người này luôn luôn phải khiến cho tâm tình bọn họ không dậy sóng. Trong con mắt cao quý đến mức không chứa nổi một hạt cát
Cô cười khẩy, đến nước này cũng chẳng còn lời lẽ qua lại nào cứu vát nữa rồi
Xin lỗi mẹ! Con thật vô dụng! Xin lỗi Thi Vũ! Mình sợ rằng không cho cậu thấy khoảnh khắc đăng quang nữa rồi
" Mấy người đang làm gì vậy hả?" Một người phụ nữ tóc đuôi ngựa cao quý bước vào. Bà ta mặc một bộ gi lê màu lông chuột, mang vẻ mặt hà khắc. Liếc thấy Hứa Thanh Vy đang ngồi bệt xuống sàn bên đống đổ vỡ, bà ta không nóng không lạnh nói " Dọn dẹp cho nhanh đi, Lục Thiếu đến rồi!"
Sau câu nói đó, những con người đang ngự tọa trong căn phòng rộng lớn đột nhiên cả kinh, không hé răng nửa lời. Họ im bặt, vẻ mặt cứng ngắc đến mức đáng ngờ, đến cả người đàn ông mặt thẹo cũng kinh ngạc và hoảng sợ tới mức khuôn mặt đỏ lừ chuyển sang trắng bệch, không hé ra nửa lời quát tháo nữa
Hứa Thanh Vy nhìn biểu hiện của bọn họ, ngờ vực không dám tin, là ai có thể khiến cho những con người quyền lực như thế mang vẻ mặt này
" Cô nghe không hiểu sao?" Người phụ nữ tóc đuôi ngựa đanh giọng
" A...à vâng" Cô sực nhận thức được hoàn cảnh thảm hại của bản thân hiện tại, vội vàng dọn dẹp mớ hỗn loạn. Cùng lúc đó, những người có trong phòng cũng sửa soạn thật nghiêm túc. Không khí bỗng chốc càng thêm ngưng trọng, khó hô hấp
Tầm khoảng 10 phút sau, Hứa Thanh Vy bất giác cũng phải đứng trong hàng dài nghiêm chỉnh đón tiếp cái vị Lục thiếu trong lời đồn. Hít một hơi thật sâu nhìn về phía cửa, mặt căng cứng, ngực ưỡn lên, bộ dạng như lâm đại địch
Cánh cửa gỗ tạc mở ra, đằng sau là hai vệ sĩ áo đen. Cảm khái! Chỉ có hai vệ sĩ a
Thiếu niên khuynh thế mang theo một sức hấp dẫn vô ngôn từ diễn đạt theo mỗi bước chân tiến vào. Khuôn mặt hắn tươi cười thật dụ hoặc, đôi mắt hổ phách cong cong hướng nhìn về giữa căn phòng. Mọi người đều toát mồ hôi, chẳng hiểu tại sao nhiệt độ lại tăng vọt, cũng chẳng hiểu hắn rốt cục muốn gì
Lục Gia là gia tộc có quan hệ rất rộng. Lục Niệm Dạ giao lưu với nhiều người, không phải ai không biết. Nhưng ngẫm cho một lần, hai lần hay vạn lần tiếp xúc, bản chất của hắn cũng thật khó nhìn ra
" Có vẻ đông vui vậy nha" Thiếu niên lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngập " Thật ngại quá, Lục Niệm Dạ tôi đây ghé qua hơi đường đột, mọi người không phiền chứ?"
Hứa Thanh Vy chợt sửng sốt. Lục Niệm Dạ chẳng phải là một trong bốn người thừa kế của Tứ đại gia tộc sao?
Cô cúi gằm mặt. Nguyên lai...nguyên lai Tứ đại gia tộc lại có quyền lực lớn đến như thế! Vậy thì thiếu niên kia, sợ rằng hôm ấy là lần đầu tiên, cũng như lần cuối cùng cô có duyên gặp mặt
" Mọi người ngồi đi, đứng như vậy làm gì?" Phong Triệt chẳng hiểu sao đứng bên cạnh Lục Niệm Dạ, không nhanh không chậm cất tiếng
Những người vừa nãy hùng hùng hổ hổ cáo tội cô, hiện tại mang dáng vẻ yếu hèn khép nép, một chữ cũng không dám ho he. Nhưng không phải toàn bộ, vẫn có những người điềm nhiên tiếp chuyện hắn, trong đó có người đàn ông tươi cười khi nãy với cô, vẫn thản nhiên như chẳng có gì to tát. Hiện tại mới để ý, hắn từ đầu chí cuối chẳng hề mảy may hiện ra một thần thái khác thường
Họ bàn luận về những vấn đề mà cô nghe chẳng hề lọt tai, một chữ cũng không hiểu. Đương lúc cô định nhân lúc này mà chuồn đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, người phụ nữ tóc đuôi ngựa lại níu tay cô, thêm vào đó, người đàn ông tươi cười khẽ hướng mắt về phía cô, giống như có ý nhắc nhở. Gì vậy, họ có con mắt của Dương Tiễn chăng
Phong Triệt lúc này cũng ngẫu nhiên chuyển sự chú ý sang cô, trên khuôn mặt chẳng mấy cảm xúc, cúi đầu xuống, ghé sát tai Lục Niệm Dạ nói nhỏ gì đó. Lúc này, cả thiếu niên cũng nhìn cô đầy hiếu kì
Hứa Thanh Vy bị nhìn đến toát mồ hôi. Cái gì đang xảy ra vậy?