Chương 123: Cường thủ hảo đoạt (3)
Trời nhập nhoạng tối, Lam Diệp Phù một thân đồng phục nam lê bước chân trên đường lớn, từng bước đi nặng trĩu giống như đeo thêm gông cuồng xích sắt. Khuôn mặt diễm áp quần phương kia hiện lên biểu tình đau khổ thảm hại không nỡ nhìn, giống như vừa mới mất tiền vậy
Cô ngẫm nghĩ, quả nhiên bái sư theo học cũng không dễ dàng gì. Hán tự là Dịch Nhất Phàm đang giúp cô hảo hảo học tập. Tuy rằng nói trình độ tiếng Trung của cô trước đây cũng không hẳn quá tệ, ít nhiều cũng tiếp xúc đến nhuần nhuyễn với thứ ngôn ngữ này, nên khả năng phát âm của cô rất tốt, hơn nữa pinyin và các bộ thủ cô cũng đã luyện đến thành thạo, nhưng nói một sớm một chiều tiếp nhận mặt chữ không phải dễ dàng.
Lam Diệp Phù cầm tờ đề có chi chít dấu gạch đỏ trên tay, thở dài thườn thượt. Hoặc là Trung ngữ quá khó, hoặc là tên kia chính là ma quỷ, hành hạ cô sống dở ch.ết dở. Bất quá là cô nhầm lẫn, hắn bắt cô chép phạt nhiều như vậy
Tuy rằng cô đây là đang nhận ân huệ của người khác, trong lòng không hẳn không cảm kích, cũng nghe qua lý do sơ sài của hắn, nhưng cô đã nhủ, ân tình này nhất định sẽ báo, nên không chút ăn năn hối hận nguyền rủa ân nhân cứu mạng. Ân, cuộc sống là như vậy, chẳng dễ gì ai cho không ai cái gì cả
Lam Diệp Phù đi được một lúc, vốn đĩ đang chuẩn bị bắt taxi về nhà, phía trước lại truyền đến thanh âm huyên náo. Cách cô không xa, tầm 3 cửa hàng, có vài người đàn ông cao to vạm vỡ đang bắt lấy cánh tay một thiếu niên dương chi bạch ngọc, bộ dạng như lâm đại địch. Người đàn ông duy nhất không can dự vào đang đứng thẳng lưng trước mặt cậu ta, ôn tồn nói chuyện gì đó. Mà thiếu niên kia bộ dáng như muốn nổi cáu, lại như ẩn nhẫn, muốn liều mạng giãy dụa nhưng chỉ biết xiết chặt hai tay lại, vẻ mặt phức tạp nhìn đám người xung quanh, bất chấp ánh mắt của người đi đường. Mà ai đi qua nhìn thấy cảnh này cũng e ngại thân thế của họ nên không dám xen vào. Người tò mò lắm cũng chỉ dám ngoái đầu lại nhìn vài ba lần, xì xào với người bên cạnh đôi ba câu, chứ chẳng hề có ý định lại gần hỏi cho ra nhẽ. Đùa à, phía sau bọn họ là 2 3 chiếc xe đen bóng đắt tiền, lại khí thế bức người, loại người có tiền có quyền này muốn làm càn ở đâu mà không thể chứ
Lam Diệp Phù hơi khựng lại, nhìn chằm chằm thiếu niên kia. Vốn dĩ cô chẳng hề muốn liên can đến một vụ ẩu đả gì đó ven đường, chẳng qua là bản thân nhìn ra vài thứ hay ho
Thiếu niên tu mi liên quyên, tuyết phu hoa mạo, đường nét khuôn mặt so với nữ sinh còn xinh đẹp hơn ba phần, chính là người quen của cô, Khinh Tử Quân tâm cao khí ngạo của Royal Đế Tư
- ----
Hứa Thanh Vy một thân thẳng tắp, đầy can đảm đi theo phía sau Lục Niệm Dạ bước vào cửa chính Lục trạch. Một đường đi vào bên trong không một câu thoại, cảnh sắc xa xỉ mang hơi hướng Châu Âu cổ xưa, cho dù có khoa trương cỡ nào, cô cũng chẳng mảy may để lộ một chút kinh ngạc, cô không phải là không lo lắng, chỉ là đang cố gắng kìm hãm lại cảm xúc. Bởi vì chính bản thân cô cũng hiểu rằng, bọn họ đang từng người từng người nhìn chằm chằm vào cô, nhất cử nhất động đều đánh giá. Nếu cô thể hiện những hành động không đúng mực, hay quá đỗi tầm thường, thậm chí sẽ bị xem nhẹ.
Ánh mắt của cô quét qua cửa sổ rộng lớn phía tay phải, chính là bên mạn của tòa nhà, một hồ nước đang đắm chìm trong sắc màu của neon, những hạt ánh sáng long lanh như những viên pha lê đẹp đẽ, kinh động lòng người đến mức khiến cô thấp thoảng sợ hãi
Đột ngột, Lục Niệm Dạ dừng bước chân, chẳng hề có nửa điểm báo trước, khiến Hứa Thanh Vy suýt nữa đâm vào người hắn. Quản gia mở cửa căn phòng rộng bên tay trái, hắn một thân chủ nhà ung dung tiến vào, bước đi chậm mà dứt khoát. Hứa Thanh Vy có chút chần chừ, đột nhiên hơi thất thần, chỉ khi vệ sĩ bên cạnh đặt tay lên vai cô nhắc nhở, cô mới hồi thần nhanh chóng tiến vào
Cảnh vật bên trong căn phòng nói hoa lệ có hoa lệ, nói khủng bố có khủng bố, nhưng cũng chỉ là vật làm nền. Lục Niệm Dạ thân ảnh nhìn đã quen mắt, nhưng hiện tại ánh mắt cô chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi tựa trên ghế dài. Hắn chẳng làm gì cũng tùy ý làm mọi thứ bị mờ nhạt đi. Hắn khí chất cao quý, lại lười biếng mị hoặc. Hắn đẹp câu hồn nhiếp phách, điên đảo nhân sinh, nhất mạo khuynh thành, đẹp đến mức chẳng chân thật, mà khí thế lại càng không thua kém ai
Hứa Thanh Vy cả người đều muốn run lên, đôi mắt như ngây dại, chẳng biết vì phấn khích hay bị dọa sợ, đứng chôn chân một chỗ. Khuôn mặt cô thất thần, miệng chỉ lẩm bẩm tên của thiếu niên kia
Hắn là Nam Cung Tử Phi