Chương 5
Cố Triệt vừa vào phòng làm việc, lập tức nghe thấy cấp dưới đang tán gẫu chuyện gì đó.
“Trò chuyện vui vẻ thế? Nói gì vậy?” Cố Triệt không phải kiểu lãnh đạo hay chỉ tay năm ngón, anh thích hoà đồng với cấp dưới, đây là tính cách của anh, mà cũng thuận lợi cho việc lãnh đạo của mình. Nghe thấy bọn họ tán gẫu, rảnh rỗi sẽ tham gia bàn bạc.
“A, sếp Cố đến.”
“Chào buổi sáng sếp Cố.”
“Uầy uầy, sao hôm nay lại khách khí như vậy? Mau, có chuyện gì gạt tôi? Nói.”
“Không có gì, chỉ là lúc nãy Hiểu Lệ nói với chúng em…”
Người mở miệng trả lời là Tiểu Đào, cô là một trong những người thuộc nhóm đi theo Cố Triệt sớm nhất, có thể nói là trung thành với Cố Triệt. Trước đây cô còn một mực tuyên bố sẽ trở thành bạn gái của Cố Triệt, tiếc là cô còn chưa kịp bắt đầu kế hoạch tìm chồng thì cả tổ bọn họ lại chợt phát hiện ra ngón áp út bên bàn tay trái của Cố Triệt có đeo nhẫn cưới.
“Hôm nay là năm thứ bảy kể từ khi chúng ta yêu nhau.” Cố Triệt kéo Lục Xuyên vào lòng.
Mỗi lần làm xong, Lục Xuyên đều trở nên vô cùng lười biếng, nhưng cũng rất ngoan ngoãn, giống như một chú mèo buồn ngủ, tựa vào lòng anh không nhúc nhích, như vậy khiến Cố Triệt rất thích thú. Lục Xuyên cậu hiếu thắng từ nhỏ, cho nên bình thường cậu đều nghĩ không thể thua, làm đàn ông đương nhiên muốn người yêu mình có thể ỷ lại mình, nhưng Lục Xuyên không thể làm thoả mãn điều này.
Dĩ nhiên là Cố Triệt không hề trách cậu chỉ vì chuyện nhỏ này, bởi vì Lục Xuyên cũng là một người đàn ông độc lập có năng lực. Vì vậy anh càng thêm quý trọng dáng vẻ mềm mại này của Lục Xuyên.
“Sao vậy? Anh lại nghĩ cái gọi là thất niên chi dương gì đó?”
“… Tiểu nhân không dám.”
“Vậy anh nói mấy từ đó làm gì?” Lục Xuyên đùa giỡn ngón tay của Cố Triệt đang dừng trước ngực mình, cậu cũng rất thích cảm giác bọn họ ỷ lại vào nhau.
“Chỉ cảm thán thôi, bảy năm rồi.”
Lục Xuyên quay sang nhìn Cố Triệt, “Không đúng sao…. Có phải anh có gì muốn nói với em?”
“Không có, thật sự chỉ là cảm thán. Bảy năm, đổi là cặp vợ chồng khác, chắc ngay cả con cũng đã có.”
“Cho nên anh ghét em vì không thể sinh con cho anh?”
Khi đó, vị trí trên dưới của Lục Xuyên và Cố Triệt đã được xác định. Tuy Lục Xuyên không phải trời sinh làm thụ, nhưng nói từ điều kiện khách quan, thân thể cậu đương nhiên thích hợp hơn so với Cố Triệt. Ngoài ra cậu còn học tiến sĩ ờ trường, sau này chỉ có thể làm giảng viên, thời gian tương đối linh hoạt, dù sao ở dưới, ngày hôm sau thức dậy cũng không phiền phức.
Cho nên nói đến sinh con, Lục Xuyên tự giác chịu trách nhiệm.
Sau khi nói xong mới nhận ra hình như mình đã thừa nhận cái gì đó, đỏ mặt.
Nhưng Cố Triệt rất yêu dáng vẻ xấu hổ này của Lục Xuyên, ôm mặt cậu hôn lấy hôn để. Hôn xong đương nhiên cũng cướp cò súng, cả hai vốn đang trần trụi nhanh chóng lăn trên giường. Cũng không giải quyết được đề tài đó.
Nhưng Cố Triệt không ngờ, Lục Xuyên vẫn luôn để bụng chuyện này.
Mấy ngày sau, lúc bọn họ ngồi trên ghế salon vừa ăn tối vừa xem tivi, Lục Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Bảy năm rồi đúng không?”
“Đúng vậy, bảy năm rồi.”
“Em cảm thấy em cũng nên cho anh một danh phận.”
“Danh phận?” Cố Triệt cảm thấy có chút lạ, “Không phải cha mẹ anh ngầm chấp nhận rồi sao?”
“Không phải việc đó, mà là em cho anh một danh phận.”
Nói xong, Lục Xuyên đột nhiên đứng dậy, sau đó nhìn Cố Triệt, quỳ một chân trên đất, kéo tay anh, “Cố Triệt, em yêu anh. Xin hỏi, anh nguyện ý ở bên em suốt đời không?”
Chuyện gì vậy? Cố Triệt có hơi khó hiểu, định kéo Lục Xuyên lên, mặt đất rất lạnh, hơn nữa anh cũng không nỡ để Lục Xuyên quỳ dưới đất, nhưng Lục Xuyên giống như là quyết tâm phải nghe được một câu trả lời mới chịu bỏ qua, vẫn không đứng lên.
Cố Triệt cũng hết cách, không thể làm gì khác ngoài việc cùng quỳ xuống —— nếu không kéo em ấy dậy được, vậy cũng sẽ làm theo em ấy.
“Anh nguyện ý, đương nhiên là nguyện ý.”
“Sao anh không hỏi lại em?”
Cố Triệt lại càng khó hiểu hơn, nhưng cũng nghe lời: “Lục Xuyên, anh yêu em. Em có nguyện ý ở bên anh vĩnh viễn không?”
“Em cũng nguyện ý.” Nói xong, Lục Xuyên vươn tay ra ôm lấy cổ Cố Triệt, chủ động hôn anh.
Sau nụ hôn dài, Cố Triệt ôm Lục Xuyên vào lòng, còn có chút chưa thoả mãn ɭϊếʍƈ môi một cái. Mùi vị của Lục Xuyên… thật sự ăn bao nhiêu cũng thấy ngon, càng ăn càng thấy ngon. Bảy năm thì có là gì, cho dù là mười bảy năm, bảy mươi năm, anh đều yêu Lục Xuyên của anh nhất.
Nhưng dáng vẻ hôm nay của em ấy hình như có chút lạ.
Không phải Lục Xuyên chưa từng chủ động, thực tế về phương diện trên giường bọn họ đều rất thoáng, tình cảm dành cho nhau đều nồng nàn, có thói quen mượn thân thể để diễn tả sâu sắc hơn loại tình cảm này. Lúc Lục Xuyên muốn đương nhiên sẽ chủ động, nhưng cũng rất ít lần, tinh lực của cậu không tràn đầy như Cố Triệt, không hề đột nhiên phát tình mà chẳng phân trường hợp như Cố Triệt. Cho nên hôn bất ngờ như vậy, khiến cho Cố Triệt cảm thấy có hơi ngạc nhiên, đồng thời còn có hưng phấn.
Trong lúc Cố Triệt vẫn còn đang thắc mắc, Lục Xuyên không biết lấy ở đâu ra một cái hộp nhung.
Cố Triệt nhìn thấy cái hộp liền hiểu được một nửa, hoá ra là đang cầu hôn mình?
“Em đeo cho anh trước.” Nói xong. Lục Xuyên do dự một chút mới nói, “Đây là nhẫn kết hôn của chúng ta. Đeo lên rồi thì không thể đổi ý.”
“Ngốc.” Cố Triệt kéo Lục Xuyên qua, hôn lên trán cậu, “Tám năm trước kể từ khi thích em, anh đã sớm chờ đến giây phút này. Đổi ý cái gì? Cuối cùng chính là em không được chạy khỏi anh, dù sao anh cũng đã chắc chắn rằng nhất định phải là em.”
“Em sẽ không từ bỏ anh.” Lục Xuyên cũng vội vàng chứng tỏ tấm lòng.
“Vậy còn không mau đeo lên cho anh. Em có từng thấy người được cầu hôn gấp hơn người cầu hơn chưa?”
Lúc này Lục Xuyên mới ngốc ngốc đeo nhẫn kết hôn cho Cố Triệt.
Nhẫn rất giản dị, là do Lục Xuyên tự mình chọn trong tiệm trang sức. Không khảm kim cương, bởi vì cậu nghĩ nếu là nam mà đeo nhẫn khảm bảo thạch thì có chút kỳ quái nên chọn kiểu dáng mộc mạc, chất liệu của nhẫn là bạch kim loại tốt nhất, bởi vì Lục Xuyên mong chúng nó sẽ là một cặp nhẫn suốt đời.
“Sao lại đột nhiên cầu hôn anh? Không phải em rất dễ xấu hổ sao?”
“… Còn không phải do anh nhắc đến thất niên chi dương gì đó sao.”
“Sợ anh bị gạt mất?”
Lục Xuyên nhăn nhó một chút, cuối cùng gật đầu, “Có hơi sợ.”
“Em đúng là tên ngốc.”
“Nhưng anh ưu tú như vậy, xung quanh lại có nhiều người xuất sắc như vậy, thế giới của anh rất lớn… Em đương nhiên biết sợ. Người đàn ông độc thân hoàng kim, còn có nhà có xe ở thành phố, chẳng lẽ không được người khác mơ mộng sao?”
“Nhưng anh không thấy ai. Ngoại trừ Lục Xuyên của nhà anh ra, anh không thấy gì cả. Với anh thế giới này chỉ có hai loại người, một là Lục Xuyên, một là tất cả mọi người ngoại trừ Lục Xuyên.”
Đây không phải là Cố Triệt nói dối, mà là anh thật sự yêu bảo bối nhà mình như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng, trừ bảo bối Lục Xuyên nhà anh ra. Những người khác dù có xinh đẹp thế nào cũng chỉ là người bình thường, hơn nữa đàn ông xinh đẹp không có gì mê hoặc, chỉ có bảo bối nhà anh dễ nhìn nhất. Ngắm cả đời cũng không thấy chán.
“Đeo nhẫn vẫn an toàn hơn một chút. Ừm, có nhẫn cưới, bọn họ sẽ không dám tới tìm anh.”
“Em thật đơn thuần.”
Những người muốn làm chuyện xấu thật sự sẽ quan tâm đến chuyện em kết hôn hay chưa kết hôn sao? Nhìn thấy em sẽ kéo em ngay thôi.
“Chê em?”
“Không có, yêu em đơn thuần như vậy.” Vừa dứt lời, Cố Triệt lập tức đứng dậy, ôm ngang Lục Xuyên, đi vào phòng ngủ, “Nương tử, đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta đừng lãng phí thời gian, mau động phòng thôi!” Lục Xuyên được ôm vào lòng, con tim cũng ấm áp.
Đêm đó, hưng phấn đã lâu không có bắn ra bốn phía. Lục Xuyên bị lăn qua lăn lại đến tờ mờ sáng mới được Cố Triệt buông ra.
Mà từ đó về sau, người đàn ông độc thân hoàng kim Cố Triệt trở thành người đã có chủ. Nhanh đến mức khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả bạn gái trong lời đồn trước kia cũng không còn, đột nhiên lại… kết hôn. Một đám hoa dại cỏ dại nhanh chóng tàn phai. Mà Cố Triệt đã đeo nhẫn cưới cũng bắt đầu quen thói nhắc đến bạn đời nhà mình, dáng vẻ hạnh phúc thể hiện từ trong lời nói khiến mọi người vô cùng hâm mộ, hơn nữa còn đoán đó nhất định là một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, không thì tại sao Cố Triệt luôn giấu trong nhà không cho gặp mặt?
Cho nên nói, Lục Xuyên đơn thuần này có tầm nhìn xa trông rộng.