Chương 17
Bình thường bọn họ cũng làm trên ghế salon nên trong ngăn tủ có sẵn thuốc bôi trơn.
Cố Triệt bôi lên tay mình rồi thăm dò đi vào cơ thể Lục Xuyên, “Chịu được không? Sáng hôm qua làm dữ dội như vậy, mà hôm nay cũng hơi mệt.”
“Đừng dài dòng.” Chẳng lẽ Lục Xuyên còn không hiểu Cố Triệt? Bản thân mình muốn làm e rằng anh ấy mừng còn không kịp.
“Wa, bà xã thật lợi hại… Nhanh như vậy đã được ba ngón.”
“Anh… đi… đi vào… A… chậm chút, đừng gảy…”
Lục Xuyên nhớ lại chuyện lúc trước, trong lòng đã phấn khởi dữ dội, sớm muốn hoàn toàn hoà cùng Cố Triệt thành một thể. Nhưng Cố Triệt lại cố ý ‘hành hạ’ cậu, cứ đưa ngón tay vào trong cơ thể cậu gảy tới gảy lui, Lục Xuyên cảm thấy mình sắp tan ra trong suy nghĩ hư hỏng của Cố Triệt.
“Đi vào?”
Lục Xuyên còn chưa kịp gật đầu, Cố Triệt đã đâm thứ nóng bỏng của mình vào trong.
“Ha——“ Cố Triệt phát ra âm thanh thoả mãn, cái huyệt nhỏ của bảo bối nhà anh đúng là một báu vật cực phẩm. Mười bảy năm rồi mà vẫn còn rất chặt. Xem ra để cậu vận động nhiều rất có lợi.
Cố Triệt kéo đùi Lục Xuyên, bắt đầu ra sức di chuyển.
Lục Xuyên cũng không giả vờ, hai tay quấn lấy cổ anh, đi theo từ đợt di chuyển trước sau của anh. Qua nhiều năm như vậy, huyệt nhỏ của cậu dường như đã thích ứng với sự quấy nhiễu của một cậy gậy th*t, không chỉ có thể tiếp nhận rất tốt, mà còn có thể phối hợp khi thì kẹp chặt, lúc lại thả lỏng, khiến cho Cố Triệt cảm nhận được niềm vui sướng khó tả.
Ngoại trừ tư thế bình thường, bọn họ cũng có một vài trường hợp đặc biệt, thỉnh thoảng sẽ dùng miệng hoặc tay giải quyết cho nhau, tương tự như một kiểu tình thú.
“Sắp…”
Cố Triệt hung hăng đâm mấy cái, đột nhiên ôm chặt Lục Xuyên, bắn hết tinh hoa của mình vào nơi sâu trong thân thể cậu.
Sau khi làm hai lần trên ghế salon, Lục Xuyên có chút mệt lả Cố Triệt mới chịu rút thứ nóng bỏng đã mềm xuống của mình ra khỏi thân thể Lục Xuyên, phía sau Lục Xuyên chảy ra không ít tinh dịch anh vừa mới bắn vào. Mỗi lần như thế này Cố Triệt đều không khỏi nghĩ: Nếu Lục Xuyên có thể sinh con, nói không chừng bọn họ đã có một bầy con? Thật sự là không thể sinh vẫn tốt hơn. Nếu em ấy thật sự mang thai, vậy mình sẽ phải kiêng cử, không thể chạm vào Lục Xuyên lâu như thế, anh chắc chắn sẽ ch.ết vì nghẹn.
Ha, may là em ấy không thể sinh con —— đương nhiên không thể nói suy nghĩ này cho Lục Xuyên biết, không thì em ấy sẽ cười mình háo sắc.
Cố Triệt ôm lấy Lục Xuyên đang mơ mơ màng màng vào phòng tắm. Người này đúng là có ăn bao nhiêu cũng không thể mập lên.
“Ngoan ngoan, nâng thắt lưng lên, vểnh mông… Ông xã tắm giúp em.”
“Đừng… mệt…”
“Ngoan… Xong ngay thôi.”
Cố Triệt cúi đầu hôn lên mí mắt Lục Xuyên, “Em cứ ngủ đi, anh tắm giúp em. Hôm này làm ba lần, em vất vả rồi…”
“Ưm, thích…” Lục Xuyên vô thức nói lời ân ái, lúc nào cũng khiến Cố Triệt vui sướng lạ thường. Điểm tốt nhất ở Lục Xuyên của anh là thẳng thắn, thích sẽ nói ra cho bạn biết, ở trên giường không hề nhăn nhó, đây cũng là lí do vì sao năm đó bọn họ mới làm mấy lần đã có thể tìm ra cách khiến cho người kia thoải mái.
Uầy, rất muốn thêm lần nữa.
Nhưng quên đi, xem em mệt như vậy…
Đưa Lục Xuyên vào trong chăn, Cố Triệt thay quần áo sạch sẽ rồi cũng chui vào. Anh vừa nằm xuống, Lục Xuyên lập tức theo thói quen mà quấn lấy anh. Bọn họ vẫn luôn ngủ như vậy, ôm lấy cơ thể của nhau, giống như chỉ có thể tìm được tất cả hơi ấm từ trên người đối phương.
Hôn một cái lên mặt Lục Xuyên, “Anh yêu em…”
Lại là một buổi sáng.
Hầu như Lục Xuyên luôn dậy sớm hơn Cố Triệt, còn Cố Triệt vẫn giữ thói quen năm đó ở trường đại học, nếu có thêm một phút nằm trên giường thì tuyệt đối sẽ không bò dậy sớm hơn. Hôn lên gò má sạch sẽ của Cố Triệt, mặc dù đã có vài nếp nhăn, nhưng không giảm bớt sức hấp dẫn của anh chút nào, đúng là càng nhìn càng thích.
Đắp kín chăn cho Cố Triệt, Lục Xuyên đứng dậy định làm bữa sáng cho anh.
Binh thường bữa sáng của bọn họ cũng rất đơn giản, sữa tươi, trứng gà và xúc xích.
Trên cơ bản thì lúc Lục Xuyên đang chiên trứng gà, Cố Triệt sẽ tỉnh lại. Chuyện đầu tiên anh làm sau khi tỉnh lại không phải đi đánh răng rửa mặt, mà là mò vào bếp, ôm Lục Xuyên.
“Mau đi súc miệng, nặng mùi quá…”
“Không sao, em cũng ăn nước bọt của anh rồi.”
“Bớt nói chuyện buồn nôn, lát nữa em còn phải ăn sáng.”
“Hôn một cái.”
“Súc miệng trước.”
“Hôn môt cái!” Không chiều theo là sẽ không bỏ cuộc, cứ như con nít.
“…Được rồi, biết rồi, biết rồi.”
Quay đầu lại hôn Cố Triệt một cái Cố Triệt mới ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Ánh sáng ấm áp chiếu vào bàn ăn, lộ ra một chút dịu dàng.
“Xuyên, cứ mãi tiếp tục như vậy nhé. Chúng ta mãi bên nhau, mãi yêu nhau, cứ già đi như thế này… Sau này anh sẽ dành nhiều thời gian bên em hơn, cùng đi ngắm cảnh trên khắp thế giới này với em, để lại ký ức của chúng ta ở khắp mọi nơi trên thế giới.” Cố Triệt còn muốn nói: Và phải để lại tất cả ký ức lăn giường của chúng ta trên khắp thế giới.
“Anh cảm thấy hạnh phúc không, A Triệt?”
“Hạnh phúc. Lựa chọn em là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này cùa anh.”
“Cảm ơn anh đã chọn em.”
Lục Xuyên vươn tay, kéo lấy cổ Cố Triệt…
—— Giấc mộng nhỏ bé mà cũng lớn lao nhất trong cuộc đời này của em chính là hi vọng mỗi một ngày trong tương lai đều có anh, chính là mong muốn có thể tiếp tục có mặt trong mỗi một ngày ở tương lai của anh… Chính là… hi vọng có thể luôn ở bên anh như thế này, chậm rãi cho đến già…
Em yêu anh.
*
Hết*