Chương 22: Bước đầu tiên, giải quyết Đinh Phổ Nguyệt
Anh Bồi tiến vào đại sảnh xa hoa, đi vào thang máy, ấn tầng 26, theo ánh sáng của bức tường thang máy phản chiếu có thể thấy dáng người ăn mặc sang trọng, cực đẹp trai của anh.
Tốc độ thang máy nhanh chóng đưa anh đến tầng cao nhất trong khu nhà cao cấp bên bờ Châu Giang-tầng 26, ở đây mỗi tầng một hộ, đi ra khỏi thang máy liền nhìn thấy cái cửa gỗ to dày. Anh Bồi đặt tay mình trên cửa để giám định dấu vân tay, cánh cửa lập tức mở ra. Anh đẩy cửa tiến vào, phòng khách với các thiết bị xa hoa lập tức hiện ra. Không gian phòng khách cao và rộng rãi, toàn bộ kính thủy tinh lát khắp tường. Ánh trăng sáng rực rỡ của cảnh đêm Hàng Châu tràn ngập vào căn phòng.
Bên cửa sổ có một bóng dáng thon dài quay lại, thấy Anh Bồi, trên mặt trong nháy mắt nở rộ ra nụ cười vui mừng.
“Anh Bồi!” Đinh Phổ Nguyệt mặc bộ đồ ngủ mỏng manh chạy tới, “Anh rốt cuộc đã tới, anh trở về nước thời gian dài như vậy, hiện tại mới đến, em còn tưởng rằng anh đã quên em rồi chứ.”
Anh Bồi lui về phía sau nửa bước, duỗi thẳng hai cánh tay đem tay Đinh Phổ Nguyệt đẩy ra,bình tĩnh nói: “Phổ Nguyệt, anh có lời muốn cùng em nói.”
Nhìn vẻ mặt Anh Bồi nghiêm túc hơn so với bình thường, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Đinh Phổ Nguyệt, cô có dự cảm không tốt.
Đinh Phổ Nguyệt nhẹ chớp chớp đôi mắt quyến rũ, thân hình cố gắng hướng trong lồng ngực của Anh Bồi, đồng thời dùng thanh âm dịu dàng nhất nói: “Anh Bồi, lâu như vậy, anh không nghĩ muốn em à”
Cánh tay Anh Bồi hơi dùng chút lực, cố định cô lại, tăng thêm âm lượng nói: “Đinh Phổ Nguyệt, ngồi xuống, tôi có chuyện muốn nói.”
Nụ cười của Đinh Phổ Nguyệt cứng đờ, kéo cánh tay Anh Bồi, cười nói: “OK, OK, nghe anh nói nào.”
Đi đến sofa da trắng tinh khiết trong phòng khách, Anh Bồi ngồi trên ghế. Đinh Phổ Nguyệt vừa định ngồi xuống bên cạnh, anh đã đưa ngón tay chỉ chỗ đối diện bên ghế sa lon.
Đinh Phổ Nguyệt dẩu môi, xoay người ngồi xuống ghế salon đối diện, cười lớn nói, “Chuyện gì, làm gì nghiêm túc như vậy?”
Anh Bồi kéo kéo cần cổ nới lỏng cà vạt, đưa tay vào trong áo vest, từ trong ngực móc ra thẻ tín dụng vàng kim, đặt trên khay trà trước mặt.
Vẻ mặt Đinh Phổ Nguyệt thoáng chốc kinh ngạc cứng đờ, tâm như chìm xuống địa ngục nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở nụ cười, nói: “Thế nào, nhớ em. Đến đây cung cấp tiền cho em à?”
Anh Bồi mặt không chút thay đổi, giọng nói vang lên trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ngoài tiền nhà và phí hàng tháng vào tài khoản tiết kiệm của cô, tiền ở đây coi như thêm vào. Về sau, tôi sẽ không trở lại nữa.”
Trong chốc lát, Đinh Phổ Nguyệt sợ ngây người. Thật lâu, cô rốt cuộc nghe rõ lời nói vừa rồi của Anh Bồi. Cô run rẩy cầm thẻ vàng lên trước mặt, trong mắt lệ đã tràn mi, nhưng trên mặt lại nở ra nụ cười diễm lệ làm người khác phải kinh sợ: “Ha ha, Anh phó tổng anh thật là hào phóng nha. Nhà này phòng ốc bây giờ đã không ngừng tăng lên 500 vạn, giá tiền đã là gấp đôi rồi. Anh còn muốn cho em khoản khác nữa à?”
Cô lắc lắc tấm thẻ, lau đi khuôn mặt tràn lệ, hỏi: “Bên trong có bao nhiêu? 100 vạn? 200 vạn?”
“300 vạn!” Anh Bồi thản nhiên nói.
“A, nói anh hào phóng, anh thật đúng là hào phóng.” Đinh Phổ Nguyệt lẩm bẩm nói.
Đột nhiên, cô đem thẻ vàng vứt trên mặt đất, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm Anh Bồi nói: “Anh Bồi, nếu như, em đem tất cả tiền trả cho anh, phòng ốc cũng trả lại cho anh, em cái gì cũng không muốn, anh và em có thể làm lại từ đầu không?”
Anh Bồi dùng đôi mắt lạnh lùng, bình tĩnh nhìn cô, nhưng đáp án tất nhiên là không cần nói cũng biết.
“Anh Bồi, thật sự em không phải vì tiền của anh. Em thật sự là thích anh, vì được ở lại bên anh, em mới đáp ứng làʍ ȶìиɦ phụ của anh.” Đinh Phổ Nguyệt thẳng thắn nói ra tâm tư của mình
“Vậy cô từ lúc bắt đầu nên cùng tôi nói rõ ràng.” Anh Bồi trầm lặng nói.
Đinh Phổ Nguyệt nhìn Anh Bồi, đột nhiên nhớ tới một người khác, ngay từ đầu đã nói với anh rõ lòng mình, đó chính là Bạch Khởi Văn ( trong văn án là nhân vật nữ lúc đầu đã bị làm bia đỡ đạn).
Bạch Khởi Văn đã nói rõ, nhưng đồng thời cũng đánh mất tư cách ở lại bên cạnh Anh Bồi.
Đinh Phổ Nguyệt tự giễu nghĩ, mình và Bạch Khởi Văn chẳng qua là trăm sông đổ về một biển, bất luận dùng phương pháp nào, cũng không tới được lòng của Anh Bồi. Chỉ bất quá, mình dùng cái phương pháp này tựa hồ còn vụng về hơn một chút. Hy sinh danh dự cùng tôn nghiêm, nhưng lại không thể kịp chạm đến dù chỉ một nửa trái tim của người đàn ông này.
Ánh mắt Đinh Phổ Nguyệt lưu luyến khắc sâu từng đường nét trên khuôn mặt Anh Bồi, nhìn thật lâu sau, ổn định tâm tình, nở nụ cười : “Đúng đúng đúng, như ban đầu em nói, tất cả mọi thứ đều tùy thuộc vào anh, em tuyệt sẽ không dây dưa.”
Cô đứng lên, khom lưng nhặt lấy thẻ vàng, hé nụ cười run rẩy: “Ha ha, em nói giỡn đấy. Em cũng đã sớm nghĩ như vậy rồi, chúng ta cũng đã được bảy tám tháng, coi như là lâu rồi. Anh Bồi, anh có phải tìm được người mới rồi? Để cho em đi ngay lập tức à?”
Anh Bồi giương mắt liếc nhìn Đinh Phổ Nguyệt, trong lòng hối hận. Tại sao ban đầu lại coi trọng Đinh Phổ Nguyệt? Đây quả thực là tự tìm khổ ăn a. Nếu như đặt ở trước kia, đối với anh có ý không an phận, như tình huống hiện tại, anh đã sớm giải quyết xong xuôi rồi, thậm chí không cần anh tự mình ra mặt như vậy.
Nhưng tình hình bây giờ hoàn toàn nằm khỏi sự kiểm soát của anh.
Đả thương Đinh Phổ Nguyệt sẽ làm bị thương chính cô ngốc gieo họa mà anh dùng cả tính mạng để bảo vệ kia. Không tổn thương Đinh Phổ Nguyệt, chỉ sợ cô ngốc kia mãi mãi đi mất.
Hai thứ kia phải chọn một, nhưng việc tổn thương đối với Đinh Phổ Nguyệt là không thể tránh khỏi. Việc duy nhất anh có thể làm là tận lực để tổn thương đến mức thấp nhất, nếu vậy chỉ có thể dùng tiền bạc mà bồi thường được thôi.
Anh Bồi vừa oán trách người con gái gieo họa kia, vừa phiền não đem cà vạt kéo lỏng ra, hắng giọng một cái nói: “Cô có thể tiếp tục đảm nhiệm làm thư ký của tôi, cho đến khi cô tìm được mới công việc mới. Dĩ nhiên, tôi cũng có thể giúp cô tìm một công việc tốt, có tiếp nhận hay không, do cô tự quyết định. Trong thời gian này, cô có thể chọn thời gian thích hợp, tìm bất kì lý do gì để kết thúc mối quan hệ của chúng ta, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Thông minh như Đinh Phổ Nguyệt lập tức nghe được ý tứ Anh Bồi, lúc này cô đã bình tĩnh lại. Dù sao, làʍ ȶìиɦ nhân của Anh Bồi, đã sớm chuẩn bị tâm lý để đến ngày hôm nay. Chỉ là cô đột nhiên thấy kì quái, tại sao Anh Bồi đối với cô lại khác biệt như vậy?
Cô lần nữa ngồi trở lại trên ghế sa lon, đùa nghịch tấm thẻ vàng trong tay, vừa cười hỏi: “Theo ý tứ của Anh phó tổng, em nói với người khác em đá anh trước, anh cũng không có ý kiến?”
Anh Bồi đưa ánh mắt hướng ra đến ngoài cửa sổ, không lên tiếng, cũng không có động tĩnh gì.
Đinh Phổ Nguyệt mặt nhanh chóng thêm tầng nước, khàn khàn cổ họng nói: “Không nghĩ tới, Anh phó tổng còn cố gắng suy nghĩ cho người khác đấy. Không biết, ngài là đối với mỗi tình nhân đều tận tình như vậy, hay chỉ đối với tôi như vậy thôi?”
Anh Bồi lần nữa đưa ánh mắt trở lại trên người Phổ Nguyệt, chân thành nói: “Phổ Nguyệt, cô là một cô gái tốt. Nhưng chúng ta gặp nhau thời gian, địa điểm, điều kiện hoàn toàn không phù hợp, không thể đi cùng một chỗ để bầu bạn. Tôi đi, chuyện công tác, cô hãy suy tính thật kĩ, sau đó nói cho tôi biết.”
Anh đứng lên, không chút lưu luyến nào xoay người, cũng không nhìn lại bất cứ thứ gì trong phòng, bao gồm bộ dáng hấp dẫn của cô gái trên ghế sofa.
“Không cần làm phiền Anh phó tổng , công việc để tôi tự tìm. Chỉ là ủy khuất Anh phó tổng còn phải chịu đựng tôi thêm một thời gian nữa. Ha ha, dĩ nhiên tôi chỉ nói về công việc.” Đinh Phổ Nguyệt ngẩng cao cổ, hướng giọng nói vào bóng lưng cao lớn kia.
Đáng tiếc, cái bóng lưng kia không có bất kỳ phản ứng gì, trực tiếp mở cửa, đi ra ngoài.
Cánh cửa gỗ to yên lặng đóng lại, không phát ra chút âm thanh nào.