Chương 55
Kiều Diệp để lại 2 phong thư, 1 viết tên Kiều Dụ, 1 viết tên Kiều Nhạc Hi.
Kiều Nhạc Hi mở ra, bên trong là một tờ giấy, bên trên viết 2 cái tên, Lấy Du, Lấy Cẩn (?)
Kiều Nhạc Hi xem xong, khóc không thành tiếng.
Trong phong thư dành cho Kiều Dụ là 1 chiếc chìa khóa. Kiều Dụ không biết đây là chìa khóa của cái gì, mà cũng không đủ tinh lực để suy nghĩ.
Hạng mục làng du lịch đã đến giai đoạn cuối cùng. Trời tối mịt, Kỷ Tư Tuyền mới mỏi mệt từ công trường ra về, vừa xuống xe đã thấy Kiều Nhạc Hi chờ bên ngoài biệt thự.
Thấy cô, Kiều Nhạc Hi rất nhanh chạy tới, mắt đỏ hồng hỏi: “Chị có thấy anh hai em đâu không?”
Kỷ Tư Tuyền trong lòng nghe lộp bộp một chút: “Kiều Dụ bị sao vậy?”
Kiều Nhạc Hi vẻ mặt bi thương: “Anh cả em… mất rồi.”
Kỷ Tư Tuyền không thể tin được nhìn cô: “Lúc nào…”
Kiều Nhạc Hi rất nhanh rơi nước mắt: “Đi đêm hôm qua.”
Kỷ Tư Tuyền nhớ tới người đàn ông có khuôn mặt hao hao Kiều Dụ, có chút không đành lòng, “Vào trong rồi nói đi.”
Kiều Nhạc Hi đi phía sau cô, Kỷ Tư Tuyền mang cô về phòng mình, rồi lại xuống lầu lấy cho cô cốc nước, lúc trở về đã thấy cô ổn định lại cảm xúc.
Kỳ thật Kiều Nhạc Hi cũng không thích Kỷ Tư Tuyền, nhưng lúc cô không tìm được Kiều Dụ, trong đầu lại chỉ hiện ra khuôn mặt của Kỷ Tư Tuyền, chính là cô cũng không biết rằng bản thân mình đã dần dàn tiếp nhận Kỷ Tư Tuyền rồi.
“Mọi người đều nói nhà có 3 đứa nhỏ, đứa ở giữa chắc chắn không được nuông chiều. Baba lo anh cả, mẹ lo đứa út, anh hai em tuy rằng không đến mức không được ưu ái, nhưng tổng lại vẫn có chút bị xem nhẹ, không được chiếu cố đến. Nhưng anh ấy cho đến giờ cũng không để trong lòng. Anh ấy trong mắt em là người đàn ông tốt nhất, em từng nghĩ, cả thế giới này, không nữ nhân nào có thể xứng với anh ấy.” Kiều Nhạc Hi uống chút nước rồi mới tiếp tục mở miệng: “Anh ấy đã bao giờ kể cho chị về việc của mẹ chưa?”
Kỷ Tư Tuyền gật gật đầu: “Cũng chỉ nói qua đã sớm mất mẹ.”
Kiều Nhạc Hi cũng gật đầu: “À, là mẹ bọn em đã tự sát. Cái ngày gặp chuyện không may đó, tất cả đều hỗn loạn. Trong cái hỗn loạn đó, mọi người đã quên mất anh ấy. Em và anh cả đều có người chăm sóc. Chỉ có mình anh hai bị bỏ lại trong phòng. Đến lúc mọi người nhớ ra anh ấy thì trời đã tối. Năm đó, anh hai mới 8 tuổi, em thật không biết anh ấy đã làm thế nào mà vượt qua được mấy giờ đó. Anh ấy cũng chưa từng bao giờ nhắc qua sự việc này, vì anh ấy sợ bọn em áy náy. Hình như anh ấy cũng chưa từng nói cho chị lí do vì sao năm đó anh ấy đột nhiên không thể đi du học cùng chị?
Kỷ Tư Tuyền có chút mâu thuẫn với đề tài này: “Không phải bởi vì anh ấy muốn đi theo đường quan lộ sao?”
Kiều Nhạc Hi cười khổ một tiếng: “Một năm kia, anh cả em đi kiểm tr.a sức khỏe thì phát hiện cơ thể đã có tế bào ung thư, cũng may phát hiện sớm, trị liệu kịp thời, làm giải phẫu xong thì hồi phục cũng tốt lắm, nhưng vào năm anh hai tốt nghiệp, thì phát hiện tế bào ung thư đã di căn rồi, lần này thủ thuật nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể duy trì trị liệu. Lúc đó em hoàn toàn không biết gì cả. em còn tưởng tại cha em không muốn anh ấy học kiến trúc, cho nên sau này vẫn oán hận cha. Người thế hệ trước luôn giữ quan điểm không thể giải thích được, đó là gia nghiệp phải do con trưởng kế thừa, con trưởng không được sẽ đến lượt con thứ. Kỳ thật điều này em không hiểu, nhưng em thông cảm. Anh ấy nói nếu chọn giữa lý tưởng và chị, anh ấy sẽ chọn chị. Mà khi đại ca xảy ra chuyện, phải lựa chọn giữa giấc mơ và anh cả, nếu là chị, chị sẽ chọn bên nào? Cái gọi là con đường làm quan, đối với anh ấy mà nói, hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào.”
Kỷ Tư Tuyền cau mày: “Anh ấy có thể nói cho chị biết, vì cái gì lại không nói cho chị biết?”
Kiều Nhạc Hi lau nước mắt: “Anh ấy nói, anh ấy muốn chị có thể trở thành người chị muốn trở thành. Chị tài hoa như vậy, nếu vì anh ấy mà từ bỏ giấc mộng thì thật sự đáng tiếc. Sau chị quay lại, anh ấy vẫn không muốn nói, anh ấy không muốn chị áy náy. Chị nói xem, anh hai em có phải là đồ ngốc không?”
Kỷ Tư Tuyền không thể hình dung được tâm tình của mình hiện tại. Mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, nước mắt bất chi bất giác mà chảy xuống.
Ý có điều tới mà yêu có điều vong *, đạo lý đơn giản như vậy lẽ nào Kiều Dụ không hiểu?
(*)Ý là yêu nhưng không thể hiện đúng cách, tình yêu bị hiểu sai, sẽ ch.ết dần.
Là anh nói, bọn họ không thể đi tiếp cùng nhau, vì thế cô không do dự mà xoay người bước đi, nhưng anh vẫn ở lại đó chờ đợi.
Cô vẫn cho rằng chuyện năm đó là anh sai, cho nên cô càn quấy cũng là hợp lý, hành hạ anh cũng là hành hạ chính mình. Đến hôm nay mới biết được, cô mới chính là người nhẫn tâm.
Người năm đó buông tay, không phải là anh, mà chính là cô. Là cô bỏ anh ra nước ngoài, khi cuộc sống anh khó khăn như vậy, người bên cạnh anh cũng không phải là cô.
Bọn họ bỏ lỡ nhiều năm như vậy, làm sao có thể lấy lại?
Cô dần dần không nghe được Kiều Nhạc Hi đang nói gì, đến lúc hoàn hồn chỉ nghe được 2 chữ quen thuộc.
Kỷ Tư mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Em vừa rồi nói cái gì? Thẩm Nhẫn?”
Kiều Nhạc Hi có chút kỳ quái, “Là tên tự của anh hai em. Anh ấy không nói với chị sao? Là do ông ngoại em đặt cho.”
Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên ý thức được cái gì, “Anh cả em, hình dáng thế nào? Có ảnh chụp không cho chị xem một chút.”
Kiều Nhạc Hi không biết vì sao Kỷ Tư Tuyền bỗng thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, mở anh chụp chung, chỉ vào một người cho cô xem: “Đây chính là anh cả em.”
Kỷ Tư Tuyền không khống chế được mà run rẩy, thật chính là anh.
Chẳng trách anh ấy lòng vòng đến tìm cô, chẳng trách bản vẽ anh mang đến lại quen thuộc đến vậy, chằng trách anh cứ nhất định hỏi cô có thích căn nhà đó không…
Năm đó tôi đổi nghề, bạn gái tức giận, tôi liền nghĩ phải bù đắp cho cô ấy.
Nếu như một người đàn ông từng ở giữa cô và những người khác, vì nhiều nguyên nhân mà không thể chọn cô, thì cô có tha thứ cho anh ta không?
Từ đầu đến cuối đều là anh ấy nói về cô và Kiều Dụ, vậy mà cô một chút cũng không nghe ra.
Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên ngắt lời cô: “Kiều Dụ có thể ở đâu nhỉ?”
Kiều Nhạc Hi vì chuyện này mới đến đây, “Hôm nay từ lúc ở bệnh viện ra đã không liên lạc được với anh ấy, chị không biết anh ấy có thể đi chỗ nào sao?”
Giây tiếp theo, Kỷ Tư Tuyền liền xông ra ngoài.
Cô gọi điện cho Kiều Dụ, đều là không thể kết nối, mãi đến tận lúc vào nội thành mới có tín hiệu.
Tiếng chuông bên tai vang rất lâu anh mới nhấc máy, nhưng cũng không nói chuyện.
Kỷ Tư Tuyền thử thăm dò, “Kiều Dụ?”
Anh chỉ nhẹ lên tiếng: “Ân.”
Kỷ Tư Tuyền nghe tiếng anh mới nhẹ nhàng thở ra, “Anh đang ở đâu?”
Anh liền không nói nữa.
Lặng im một lúc lâu, Kỷ Tư Tuyền nhẹ nhàng chậm chạp thở hổn hển, khóc không thành tiếng: “Kiều Dụ, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi… Hôm nay em gái anh đến tìm, em mới biết được… Thật xin lỗi…”
“Đừng khóc.” Anh rốt cục cũng lên tiếng, giọng nói vẫn như trước, trầm thấp, mát lạnh, lại mang chút âm điệu run run không dễ phát hiện. “Em có còn nhớ buổi tối ngày em tốt nghiệp, ăn cơm với các bạn xong, em ngồi trong sân trường thật lâu, sau đó lại ngồi trên bậc thang giảng đường cứ thế mà khóc. Thật ra ngày hôm đó, anh vẫn đi đằng sau em, anh thấy em đi qua từng nơi trước đây chúng mình đã cùng đi, em đi bao lâu thì anh đi theo bấy lâu. Sau đó anh đứng dưới bóng cây lý nhìn em khóc, khóc đến đau lòng, lúc ấy anh đặc biệt hận chính mình, vì sao lại làm em khóc đến như vậy. Nhưng dù là vậy, cũng không thể đến gần nói em đừng khóc…”
Điện thoại bỗng nhiên bị ngắt. Kỷ Tư Tuyền liên tục gọi lại đều không được. Cô ngẩng đầu nói với tài xế: “Chú, phiền chú đi đến X đại.”
Kiều Dụ nhìn điện thoại đã hết pin, tiện tay ném sang một bên, rồi lại lâm vào trầm tư.
Ngày Kỷ Tư Tuyền tốt nghiệp, buổi tối hôm đó, trên bàn rượu, anh có chút không thích hợp. Ai mời rượu cũng không từ chối, khác hẳn ngày thường.
Xã giao xong, bỗng nhiên yêu cầu tài xế đưa đến X đại.
Xe dừng dưới tàng cây lý đen, anh tới muộn, lễ tốt nghiệp đã gần kết thúc, âm nhạc cùng tiếng người cười nói vang lên nhức óc.
Tiệc tối chấm dứt, rất nhiều người đi ra. Anh ngồi trong xe u ám nhìn dòng người qua lại, vốn không hy vọng nhiều, nhưng nhìn lượng người đi ra ngày càng ít, thì tim anh càng lạnh dần.
Lúc chuẩn bị đi, thì trong tầm mắt anh lại xuất hiện khuôn mặt của Kỷ Tư Tuyền.
Kỷ Tư Tuyền vừa đi vừa nói với 3 nữ sinh khác. Khi chuẩn bị khuất bóng, bỗng cô quay đầu lại, nhìn về hướng đầu xe anh.
Anh ngồi trong bóng tối, đèn tắt, cơ bản người đi bên ngoài không thể nhìn rõ trong xe có người hay không, anh biết cô căn bản không nhìn thấy anh, nhưng vẫn không tránh khỏi khẩn trương.
Ba cô bạn phát hiện cô không theo kịp liền cất tiếng gọi cô.
“Yêu nữ, đi nhanh. Thổ hào nói mời chúng ta đi ăn lẩu hải sản!”
Đáy lòng Kiều Dụ run run, đúng vậy, lẩu hải sản, hắn còn thiếu các cô bữa ăn này.
Kỷ Tư Tuyền nhìn thêm vài giây rồi mới quay đầu lại, đuổi theo bạn, rồi dần dần biến mất trong bóng đêm.
Mọi người rất nhanh tản đi. Anh xuống xe, đứng ở bậc thang cuối của lễ đường. Xung quanh yên tĩnh. X đại hàng năm đều tổ chức lễ tốt nghiệp tại đây, anh ngồi chỗ này tựa hồ có thể nghe thấy được lời tuyên thệ tốt nghiệp trong buổi lễ buổi sáng.
Anh không biết mình nghĩ thế nào mà lúc ấy lại gọi điện thoại cho Tiêu Tử Uyên: “Tùy sư muội tốt nghiệp mà cậu cũng không trở về?”
Tiêu Tử Uyên giữ thanh âm nhàn nhã: “Cậu không ở đó, sao biết tôi không về?”
Anh cười cười: “Tôi ở đó. Hiện tôi đang ở lễ đường. Ngày chúng ta tốt nghiệp, sau khi buổi lễ chấm dứt, tôi nhìn thấy cô ấy. Thời điểm tôi tốt nghiệp, cô ấy có đến xem, cho nên khi cô ấy tốt nghiệp, tôi thế nào cũng phải đến xem cô ấy. Ban ngày không đến được, buổi tối xã giao xong mới chạy đến, cũng may cuối cùng vẫn thấy được.”
Kiều Dụ khó có lần nào lại nói nhiều như vậy. Tiêu Tử Uyên ở đầu dây bên kia chỉ yên lặng lắng nghe, một lúc lâu sau mới thở dài, “Kiều Dụ ơi là Kiều Dụ, cậu la đang làm cái gì vậy?”
Anh yên lặng gác điện thoại.
Đúng vậy, gặp một lần thương một lần, anh lại đang làm gì vậy.
Không gặp sẽ không đau, không đau anh sẽ không biết mình có còn tâm hay không.
Chỉ có cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này mới làm anh yên lòng, để anh biết, thật tốt, anh vẫn còn tâm.
Sau đó anh nói tài xế trở về trước, còn chính mình ở lại, đi loanh quanh trong trường học, đi đến giảng đường của học viện Kiến trúc thì bỗng phát hiện cô đang ở phía trước. Anh liền đi theo cô, cô thế mà lại không phát hiện, không biết đi được bao lâu thì cô bước vào lễ đường, trốn vào một góc, nhỏ giọng khóc nức nở.
Kiều Dụ ngồi ở vị trí của cô lúc đó, thật lâu mới từ chuyện cũ hoàn hồn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền đang đứng cách đó vài bước. Nhìn thấy anh đã phát hiện ra mình, Kỷ Tư Tuyền liền chậm rãi đến gần, bóng hình cô dưới ngọn đèn nhỏ lung linh, mơ hồ, có chút không thật.
Anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn bình thản, nhìn cô bước đến. Trong chớp mắt, bỗng nhiên nhíu mày, như đứa trẻ bị ủy khuất, dùng tay kéo cô lại, tựa vào ngực cô, không ngừng nỉ non gọi tên cô, giống như cô là tấm ván duy nhất có thể cứu anh.
“Tư Tuyền.. Tư Tuyền…”
Kỷ Tư Tuyền vỗ nhẹ lưng anh, lòng đau như cắt.