Chương 9
Đường Tây Trừng ra ngoài khi đã gần chín giờ. Trên taxi cô nhận được tin nhắn WeChat, cô đang đọc email nên không để ý đến lời nhắc có tin nhắn mới, trả lời email của Trâu Gia xong mới mở ra xem.
Lương Duật Chi: Khương Dao nói rằng em đi nhổ răng, em đang ở đâu?
Tây Trừng không nói "anh không cần đến", mà gửi ngay địa chỉ cho anh, cô không đặt lịch ở bệnh viện răng hàm mặt Bắc Kinh mà tìm phòng khám tư nhân.
Anh lại hỏi mấy giờ.
Tây Trừng trả lời: Chín giờ rưỡi.
Lương Duật Chi đến muộn mười phút. Phòng khám nha khoa nằm trên tầng hai của tòa nhà trung tâm mua sắm.
Vốn dĩ anh không có ý định tới, Chu Tự đã hẹn anh đến trường đua ngựa. Anh đã lái xe ra ngoài, sau đó bị Khương Dao cằn nhằn khó chịu, xe chạy được nửa đường, báo cho Chu Tự.
Đi lên thang cuốn và nhìn thấy phòng khám.
Bác sĩ đang nói chuyện với Tây Trừng, chiếc răng mọc ngang rất gần dây thần kinh nên gây khó khăn, dựa theo yêu cầu phải giải thích rõ ràng những sự cố có thể xảy ra.
Y tá dẫn Lương Duật Chi đến và đang nói đến "liệt mặt và tê môi dưới" thì Tây Trừng ngước lên và nhìn thấy anh.
Tóc anh được cắt ngắn hơn và anh mặc một chiếc áo khoác chống gió màu đen đơn giản, khác hẳn với thường lệ.
Khi ánh mắt gặp nhau, Lương Duật Chi tiến lại gần và đưa tay ra, Tây Trừng đưa chiếc túi trong tay cho anh.
Sau khi mọi chuyện đã được hiểu rõ ràng và ký tên, bác sĩ nói: "Vậy thì bắt đầu đi. Cởi áo khoác ra. Người nhà vui lòng đợi ở bên kia."
Tây Trừng cởi áo khoác, Lương Duật Chi cầm theo túi xách của cô đi ra khu vực nghỉ ngơi bên ngoài.
Nghe nói là rất khó khăn, nhưng ca phẫu thuật xem ra dễ dàng hơn dự kiến một chút. Sau khi thuốc tê có tác dụng, Tây Trừng nằm trên giường điều trị, nghe âm thanh dụng cụ thao tác trong miệng, thỉnh thoảng cảm thấy hơi choáng váng.
Bác sĩ và y tá rất dịu dàng, thỉnh thoảng nói chuyện an ủi cô, trong vòng nửa giờ họ bắt đầu khâu vết thương cho cô.
Sau khi kết thúc, thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng nên không có cảm giác đau đớn.
Bác sĩ giải thích cho cô những lưu ý và ấn định thời gian cắt chỉ.
Tây Trừng cắn bông gòn, đi theo y tá đến khu nghỉ ngơi, cô thấy Lương Duật Chi đã đứng dậy đang đợi cô.
Cô mặc một chiếc áo mỏng nửa cổ, có cài cúc sau cổ, nhưng chắc là do đụng xuống giường khám rồi bị tuột ra. Cô đã tự mình cài lại một lúc nhưng không thể làm đúng cách nên đã đi đến chỗ Lương Duật Chi và nhờ giúp đỡ.
Với chiều cao 166cm, Tây Trừng thấp hơn một chút khi đứng trước mặt anh.
Cô vén mái tóc dài ra phía trước, để lại vài sợi tóc rối dính vào quần áo, Lương Duật Chi cúi đầu nhìn thấy chiếc cổ áo lỏng lẻo và làn da trắng ngần sau gáy của cô.
Anh hơi quay mặt đi rồi giơ tay giúp cô cài chiếc cúc hình cánh hoa.
"Được rồi."
Tây Trừng xoay người lại gần, vai cô chạm vào cánh tay anh, quần áo cọ vào chất liệu áo khoác của anh, xuất hiện tĩnh điện.
Lương Duật Chi lùi lại một bước, cầm chiếc áo khoác trên lưng ghế đưa cho cô.
Họ rời khỏi phòng khám và đi thang cuốn xuống tầng dưới.
Bác sĩ nói cô có thể ăn kem, loại kem này có sẵn ở tầng một của trung tâm mua sắm, Tây Trừng đi qua mua, Lương Duật Chi đang đứng ở thang cuốn đợi cô, ai ngờ lại gặp phải người quen.
Đối phương liếc mắt đã nhận ra anh: "Sếp Lương!"
Với một giọng nói the thé đặc biệt, Lương Duật Chi nghiêng đầu, một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ đi giày cao gót bước tới: "Tôi tưởng mình bị hoa mắt chứ."
"Cô Uông!" Lương Duật Chi mỉm cười, ánh mắt vẫn không thay đổi.
"Sao anh lại đến đây?" Uông Thấm Như không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt, nghiêng đầu nịnh nọt nhìn anh: "Anh không phải rất bận sao? Có thời gian đi mua sắm à?"
"Đến đây làm chút việc." Lương Duật Chi vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cô Uông đang bận gì sao?"
"Tôi có thể bận gì đây? Tôi không thể hẹn gặp anh, tôi chỉ có thể chơi với các chị em. Bạn thân của tôi đã mở cửa hàng ở đây, tôi đến xem qua." Cô Uông nói chuyện thẳng thắn, mỗi từ nói ra đều không rời mắt khỏi anh. Cô ta thích anh, không chỉ vì khuôn mặt, dáng người mà còn vì điều gì đặc biệt ở anh không thể nói ra. Dù sao thì cô ta đã nhìn trúng rồi nên cảm thấy giọng điệu thờ ơ lúc này của anh cũng khá hấp dẫn.
Con người mà, luôn có ham muốn trèo cao.
"Anh Lương thường ngày mặc vest và thắt cà vạt, nhưng khi ở ngoài anh lại trông như thế này, khá đẹp trai đó." Cô ta mở miệng khen ngợi.
Lương Duật Chi cười nói: "Cảm ơn lời khen của cô Uông." Ánh mắt anh nhìn về phía bên phải quán kem, bóng dáng ai đó vẫn đứng ở nơi đấy.
Uông Thấm Như rất vui vẻ, liên tiếp tìm mấy chủ đề để hỏi anh. Cuộc gặp gỡ bình thường vốn có thể kết thúc trong nửa phút lại bị cô ta kéo dài đến năm phút.
Lương Duật Chi mất kiên nhẫn khi nghe giọng nói líu ríu của cô ta.
Tuy nhiên, nụ cười của cô Uông lại sáng như hoa: "Nếu đã gặp nhau rồi, chúng ta hãy cùng nhau ăn trưa đi. Lần này tôi sẽ không để anh đi đâu."
Lương Duật Chi vừa định nói chuyện, khóe mắt đã nhìn thấy có người đến gần, vừa quay đầu lại thì tay phải đã bị nắm lấy.
Vừa mới chạm vào kem, lòng bàn tay của Tây Trừng vừa ướt vừa lạnh, làn da nóng và lạnh khác biệt rõ ràng, ngón trỏ của Lương Duật Chi khẽ cử động, sau đó không có động tác gì khác, mặc cho cô nắm.
Khuôn mặt cô Uông tái nhợt.
"Thì ra đây chính là việc sếp Lương phải làm." Ánh mắt cô ta đảo quanh Tây Trừng, gần như không giữ được biểu cảm.
Lương Duật Chi cười sảng khoái: "Cô Uông đi dạo tiếp nhé. Lúc khác chúng ta sẽ nói chuyện."
Bước ra khỏi lối vào chính của tòa nhà, tay họ tách ra.
Tây Trừng lấy điện thoại di động ra, dùng một tay gõ chữ: "Cô Uông có vẻ là người rất kiên trì."
Ngụ ý là chưa chắc sẽ buông tha cho anh.
Cô liếc nhìn anh với ánh mắt có chút thăm dò, sau đó dùng ngón tay tiếp tục: "Anh không nghĩ ra giải pháp một lần và mãi mãi sao?"
"Một lần và mãi mãi? Vậy nên làm gì đây?" Lương Duật Chi liếc nhìn màn hình điện thoại di động của cô và mỉm cười: "Kết hôn à?"
"..."
Ánh mắt Tây Trừng rơi vào trên mặt anh. Việc có thể tự cười nhạo bản thân bằng một trò đùa như thế này dường như không thực sự khiến anh bận tâm. Cũng có thể hình dung, trước đây anh nhất định đã từng gặp phải tình huống tương tự, có lẽ anh từ nhỏ đã bị nhiều ánh mắt theo dõi, đã thành thói quen.
Cô vốn muốn nói có lẽ có thể dứt khoát từ chối người ta.
Nhưng bây giờ chỉ mỉm cười và không nói gì nữa.
Lương Duật Chi chú ý tới má cô xuất hiện một chút lúm đồng tiền, ánh mắt anh dừng lại một chút, cô đã đi về phía trước.
Lúc Lương Duật Chi đi lấy xe, Tây Trừng đang đợi ở ven đường, đoán chừng sắp hết giờ nên cô lấy bông gòn cầm máu trong miệng ra. Thuốc tê đã hết tác dụng và cơn đau dần dần xuất hiện.
Thế là lên xe và bắt đầu ăn kem, ăn hết sau hai cái đèn xanh.
Cô không thấy chỗ nào để bỏ rác nên cứ cầm chiếc hộp trong tay. Khi xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Lương Duật Chi đột nhiên đưa tay ra cầm lấy, thản nhiên vo lại rồi nhét vào trong ngăn chứa đồ.
Xe vẫn như cũ chạy đến lối vào bên hông của khu chung cư, Tây Trừng không cần phải chỉ hướng cho anh nữa, thậm chí lần nào anh cũng đỗ xe tại một chỗ trên đường.
Tây Trừng cúi đầu tháo dây an toàn, mái tóc dài xõa xuống vai, cô vuốt ra sau tai, ngẩng đầu thì phát hiện Lương Duật Chi đang nhìn mình.
"Mặt em sưng lên rồi." Anh nói. Khi nãy không để ý, nhưng chắc do đi đường sưng lên, mặt cô nhỏ nên có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tây Trừng giơ tay chạm vào.
Thuốc tê đã hết tác dụng, rất đau. Tuy nhiên, cơn đau này sẽ có lúc chấm dứt, không giống như cơn đau viêm răng ập đến bất cứ lúc nào nên hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Mặc dù trước khi rời đi Lương Duật Chi đã yêu cầu cô xin Đào Nhiễm cho nghỉ phép nhưng Tây Trừng vẫn đến công ty vào ngày hôm sau.
Vết thương nhổ răng nhanh chóng lành lại, sau một đêm cũng không còn đau nữa, tuy nhiên việc ăn uống vẫn bất tiện, cô phải dựa vào cháo trắng để sống sót trong hai ngày đầu.
Trong khoảng thời gian này, cô gặp Lương Duật Chi ở hành lang một lần, anh nhìn mặt cô, hỏi răng cô có còn đau không, sau đó không gặp lại cô nữa.
Cho đến thứ tư, cô mới biết anh đang đi công tác ở Quảng Châu.
Và đợt thực tập của Tây Trừng sẽ kết thúc vào tuần này.
Việc một thực tập sinh nghỉ chỉ là chuyện nhỏ đối với Tinh Lăng, thủ tục bàn giao cũng đơn giản. Sáng thứ sáu, Tây Trừng hoàn thành xong công việc, trả lại máy tính do công ty cung cấp, sau đó gọi trà sữa mời đồng nghiệp ở bộ phận thương hiệu.
Đào Nhiễm sắp xếp một bữa liên hoan vào buổi trưa xem như chào tạm biệt.
Sau bốn tháng, mọi thứ đã được gói ghém chỉ vỏn vẹn trong một chiếc túi giấy cầm tay, thế là kết thúc quãng thời gian làm việc ngắn ngủi.
Cuộc sống đã trở lại trạng thái trước đây, cô dành rất nhiều thời gian trong thư viện. Càng xuất hiện nhiều trong khuôn viên trường thì càng có nhiều khả năng gặp được người quen.
Sau bữa tối chủ nhật, Tây Trừng và Nhan Duyệt gặp một số bạn cùng phòng đã lâu không gặp ở siêu thị nhỏ của trường.
Chương Thiên nhìn thấy trước nhưng làm như không nhìn thấy họ. Cô ta nói chuyện với những người bên cạnh một cách vô cảm, chỉ có một người bạn cùng phòng có mối quan hệ tốt với Nhan Duyệt đến chào hỏi. Đầu tiên chúc mừng Nhan Duyệt đã thi đỗ cao học, sau đó hỏi Tây Trừng: "Thực tập thế nào? Cậu có muốn ở lại công ty đó không?"
Nhan Duyệt thay mặt cô trả lời: "Kỳ thực tập của Tây Trừng đã kết thúc rồi."
"Vậy đang tìm việc khác à? Hay là có dự định khác?" Ánh mắt đối phương có chút quan tâm.
Trong toàn bộ ký túc xá, người đang học cao học, người sắp ra nước ngoài, người còn lại đang chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, chỉ còn vài ngày nữa thôi, kết quả sẽ sớm có, chỉ có Đường Tây Trừng dường như chưa có kế hoạch nào.
Tây Trừng còn chưa kịp trả lời, Chương Thiên bên kia đã gọi, đối phương cũng không hỏi nữa, vẫy tay tạm biệt.
Vài bóng người rời đi.
Lúc này Nhan Duyệt nhìn Tây Trừng, do dự một chút rồi không nói gì.
Đường Tây Trừng cũng đang suy nghĩ vấn đề kia, cô dự định làm gì?
Đây là câu hỏi thường gặp nhất trong sáu tháng qua, Trâu Gia từng hỏi, Lương Bạc Thanh cũng từng hỏi.
Có vẻ như mọi người đều nói với cô rằng đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn.