Chương 64
"Vậy anh đúng là chó thật." Văn Tưởng duỗi tay đẩy Trì Uyên ra, anh lùi một bước ra sau, gót chân giẫm lên chiếc dép mà ban nãy cô vô tình làm rớt trong lúc vướng víu.
Anh cúi người nhặt dép lê lên, tư thế ngồi xổm đi dép vào chân cô rồi ngẩng mặt nhìn cô, "Em cũng không phải thuộc loài cún sao?"
Văn Tưởng không nói gì, nhảy xuống từ trên bàn không cao lắm rồi đi thẳng vào phòng tắm bên cạnh, đóng cửa "bang" một tiếng.
Trong tiếng nước chảy, Trì Uyên cúi đầu nở nụ cười rồi nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Hướng phòng Văn Tưởng vô cùng tốt, đứng ở ban công có thể nhìn khắp đường bờ biển, ban đêm buông xuống, bờ biển sáng lên ánh đèn rực rỡ, cầu tàu* dọc theo bờ biển phía tây kéo dài đến nơi rất xa.
(Cầu tàu, cầu xếp dỡ hàng hoá ở nhà ga, bến cảng, mỏ hoặc nhà máy.)
Trì Uyên đứng ở ban công hóng gió biển, trong ánh mắt đều là người lui tới, có lẽ qua nửa tiếng, anh đợi đến khi Văn Tưởng ra khỏi phòng.
Tần Cấm đưa một cái váy màu đen dài lệch vai cho Văn Tưởng, mái tóc hơi xoăn đều được buộc lên hết, có vài sợi tóc loà xoà bên tai.
Đầu vai trắng mượt mà, cần cổ thon dài, xương quai xanh nhô ra đẹp đẽ, hễ mà những nơi lộ ra trong phạm vi tầm mắt có thể thấy đều không bỏ sót.
Trì Uyên từ ban công đi vào, nhìn thấy cô cầm hai đôi giày cao gót trên tay, gót giày nhỏ khoảng sáu bảy phân giống như thân trúc.
Văn Tưởng vốn đã chọn xong đôi nào rồi nhưng thấy Trì Uyên đi vào vẫn quơ quơ giày cao gót trên tay, khoé mắt đuôi lông mày đều xinh đẹp quyến rũ, "Anh chọn đôi nào?"
Trì Uyên rủ mắt, ánh mắt từ mặt cô xuống tay cô, mày nhíu lại rồi giãn ra, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người mà chọn đôi bị Văn Tưởng loại bỏ.
"............"
Thôi được.
Thoả mãn khiếu thẩm mỹ của anh vậy.
Văn Tưởng đặt đôi giày Trì Uyên chọn xuống đất, đôi còn lại để vào chỗ cũ. Vừa mới ngồi ghế ở chỗ huyền qua, Trì Uyên bỗng nhiên đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống. Cùng lúc đó, anh đưa tay nhấc đôi giày cao gót trên mặt đất lên, "Anh đi cho em."
Văn Tưởng chống tay lên mép bàn, lười biếng chống thái dương, cười tủm tỉm nhìn anh, "Được."
Váy dài làm bằng chất liệu tơ lụa, chân váy được đính những hạt sequins lấp lánh, dưới khúc xạ của ánh sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp như là một lớp sao trên bầu trời.
Trì Uyên cầm mắt cá chân của cô, xỏ từng chiếc giày vào, sau đó cài hai dây quai trên giày cao gót rồi thắt thành nơ bướm xinh xắn ở mắt cá chân cô.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[Edit | H Văn] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca
7.5K498
Quan Hệ Nhầm Lẫn Hán Việt: Thác vị quan hệ Tác giả: Đông Ca Convert: Vespertine và Hàn Lạc Editor:Da Da_Blog Bìa: Chiêu Cáo Thiên Hạ Tình trạng convert: Đang tiến hành...
Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng
3K111
Mỗ mỗ nói: là thần tiên đáng ch.ết nghìn đao nào đã đem ta đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến một lão công Diêm La mặt lạnh này cho ta! Cô nương ta còn ch...
[FULL] VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM
13.9K727
Vây Tích Tác giả:Trầm Trầm Số chương:23 chương Nguồn: Vespertine Edit:Ninh Hinh Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Duyên trời tác hợp, 1v ,Ngược Ngày đổ móng 10/10 Ngày hoàn...
Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ
6.6K253
Cô vợ hung dữ Tác giả: Như Quả Ngã Khả Dĩ Editor: Sam Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã Độ dài: 60 chương + 2 ngoại truyện Poster: Tâm Tít Tắp Nguồn edit: khoangkhon...
[HOÀN] Dưới biển có Sao không?
3.1K233
✨ Tác giả: Thập Thanh Yểu ✨ Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, gương vỡ lại lành, vườn trường, thị giác nữ chủ. ✨ Số chương: 10 ✨ Nguồn convert: W...
Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại
15.4K838
Tên gốc: 《30 hãy gả》 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Thị giác nữ chủ Số chương: 37 chương Raw: wiki, 书宝网 Edit: Anh Ngày...
[Hoàn] Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu (CP88...
14.1K .7K
Tên truyện: Chấp Niệm Tương Ngộ Tác giả: Thánh Yêu Nhân vật chính: Hạ Chấp Ngộ x Tống Tương Niệm Thể loại: hiện đại - ngôn tình Tình trạng: hoàn __ Văn án Tống Tương Ni...
Hai người yên lặng vài giây, Văn Tưởng nhìn dáng vẻ anh muốn nói lại thôi, ý cười trong mắt di chuyển, "Sao vậy, anh có chuyện?"
"Không có chuyện gì." Trì Uyên buông tay đứng lên, sau đó lùi ra sau một bước, ánh mắt như có như không lướt nhanh qua đầu vai cô.
Văn Tưởng bỗng nhiên phúc chí tâm linh, giọng điệu chứa mấy phần trêu đùa, "Có phải anh không thích em mặc váy này không?"
Ánh mắt Trì Uyên dừng lại một chút, cố ý không dời ánh mắt, "Không có."
"Vậy em mặc đẹp không?"
"Đẹp." Anh dường như phải gắng gượng lắm để thốt ra.
"Đừng miễn cường, nói không đẹp cũng không sao." Văn Tưởng thả váy xuống rồi đứng lên, "Dù sao ý kiến của anh cũng không ở trong phạm vi tham khảo của em."
"............"
Tiệc rượu được tổ chức ở sảnh tiệc cao cấp trên tầng cao nhất của khách sạn, Văn Tưởng và Trì Uyên ở trong phòng trễ nải hồi lâu, lúc đến nơi đã qua 8 giờ.
Sảnh tiệc ánh đèn rực rỡ, Văn Tưởng và Trì Uyên nắm tay nhau đi vào, thu hút sự chú ý của những vị khách gần đó, trong mắt có ít nhiều tò mò và bàn tán.
Trì Uyên và Văn Tưởng đều có chuyện của riêng mình nên gần đến liền tách ra trước, Trì Uyên nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô, hơi thở ấm áp quẩn quanh, "Uống ít rượu thôi."
"Ừm." Trên mặt Văn Tưởng mỉm cười đúng lúc, thu tay đang khoác lên cánh tay anh lại, "Yên tâm, em có chừng mực."
"Được."
Trì Uyên đi rồi, Văn Tưởng không quan tâm đến ánh mắt tìm kiếm dù vô tình hay cố ý, tư thái thong dong cầm lấy ly rượu vang từ nhân viên phục vụ, chầm chậm đi vào.
Không bao lâu sau, bên người liền có một số người vây quanh.
Mặc dù ở trong nước thực lực và danh tiếng của Văn thị kém hơn Trì thị một chút nhưng dù sao cũng là doanh nghiệp trọng điểm. Khắp nơi trên cả nước đều có chi nhánh, ngành nghề liên quan đến nhiều khía cạnh, đồng thời cũng là đối tượng hợp tác của nhiều doanh nghiệp.
Văn Tưởng cùng mấy ông chủ trong ngành bất động sản hàn huyên vài câu với nhau nhưng một lúc sau, chủ đề cuộc nói chuyện chuyển sang tin đồn của nhà họ Tề.
Cáo già trên thương trường nói chuyện gia đình người khác không hề thua kém người khác. Nhận thấy chủ đề dần dần rơi sâu vào, thậm chí còn liên quan đến chuyện tổ tiên nên Văn Tưởng cầm ly rượu vang lặng lẽ rút khỏi đám đông, đi vòng quanh khu ăn uống, tuỳ ý lấy một ít đồ ăn rồi chọn một nơi yên lặng ít người ngồi xuống.
Ngồi xuống chưa được bao lâu xung quanh lại có mấy người con gái đến, tưởng rằng Văn Tưởng cũng là bạn gái đi cùng của công ty nhà ai nên cười hỏi cô có thể ngồi chung bàn được không.
Giơ tay không đánh người đang cười, Văn Tưởng dịch lên nhàn nhạt cười, "Không thành vấn đề."
Ba người ngồi xuống hàn huyên một hồi, đề tài không ngoài châu báu trang sức, nói xong lại đoán xem công ty nào dẫn người nào theo cùng.
Văn Tưởng có hơi đói nên cúi đầu chuyên chú ăn đồ ăn trong đĩa, bỗng nhiên bị một người trong đó hỏi, cô đi cùng với ai.
Cô để dĩa xuống, cầm lấy khăn giấy lau khoé môi, trong đầu nổi lên ý đùa giỡn, gương mặt bình tĩnh nói đùa: "Trì tổng của Trì thị."
"Là nhà họ Trì ở Khê Thành?"
Ánh mắt Văn Tưởng rơi trên người đàn ông đang đi về phía này, cúi đầu cười cười, điệu bộ thẹn thùng, "Đúng vậy."
"Vậy cô thật sự rất may mắn." Một cô gái trong đó phổ cập bối cảnh xuất thân của Trì Uyên cho hai người còn lại, không có gì lạ khi nói ra cái này, không ai có thể đến đây mà không có xuất thân hiển hách, điều khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ nhất là tuổi tác và ngoại hình của Trì Uyên.
Anh sở hữu khối tài sản hơn trăm tỷ, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, ngoại hình anh tuấn đẹp trai, là con rể tốt của bao nhiêu người ước mơ.
Văn Tưởng nghe chơi nhưng cũng không cắt ngang lời các cô ấy, ánh mắt chú ý đến Trì Uyên đã sắp đi đến đây, cô đặt ly rượu trong tay xuống, từ xa đứng dậy, "Ngại quá, Trì tổng lại đây tìm tôi, tôi đi trước."
Mọi người theo ánh mắt của cô nhìn phía sau, đợi thấy rõ người đi tới, trong mắt lại thêm nhiều sự hâm mộ rồi đều đứng dậy chào một tiếng với Trì Uyên.
Ánh mắt Trì Uyên vẫn luôn rơi trên người Văn Tưởng, nghe vậy cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, vẫn không quan tâm nhiều lắm.
Anh đứng bên cạnh Văn Tưởng, mặt mày anh tuấn đẹp trai, cánh tay tự nhiên vòng ra sau eo cô kéo người vào trong lòng, hơi gật đầu với mọi người rồi nói: "Xin lỗi không tiếp được."
Năm ngón tay Trì Uyên khoác lên bên eo cô, Văn Tưởng đi theo anh vào trung tâm sảnh tiệc, hai người kề rất sát, trong mắt người ngoài họ như một đôi trời đất tạo nên.
"Vừa nãy em nói gì mới mấy cô kia vậy?" Trì Uyên còn chưa đến gần đã thấy cô kìm nén ý cười xấu xa.
"Bọn họ hỏi em đi theo ai."
"Hửm?"
Văn Tưởng cong môi, trông tâm tình rất tốt, "Em nói cho họ biết, em đi theo Trì tổng tới."
Trì Uyên khẽ cười một tiếng, "Vậy em biết những người bạn gái đi cùng này, sau khi bữa tiệc kết thúc đều phải làm một chút gì không?"
Sao Văn Tưởng có thể không biết nhưng cô không muốn cho Trì Uyên chiếm tiện nghi, cố ý nói: "Không biết, anh biết sao?"
"Sao em lại không biết được?"
"Chẳng lẽ anh từng dẫn theo rồi?"
Trì Uyên: "..............."
Không đùa nữa.
Trì Uyên dẫn Văn Tưởng đi gặp mấy vị thương nhân hợp tác, trong đó có vợ của một thương nhân là nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong giới thời trang, từng chụp cho rất nhiều nghệ sĩ tuyến 1 trong nước.
Nếu có thể mắc nối được tuyến này, đó là một cơ hội rất tốt với nghệ sĩ Thịnh Hoa. Mặc dù lần này Văn Tưởng không gặp mặt cô ấy nhưng dưới sự giúp đỡ của Trì Uyên, cô đã để lại ấn tượng tốt cho phía đối tác, có lợi có hợp tác sau này.
Mười rưỡi tiệc rượu kết thúc, Trì Uyên còn có chuyện khác nên Văn Tưởng ở lại khu nghỉ ngơi đợi anh, xung quanh người tới lui.
Cô khoác áo khoác của Trì Uyên ngồi ở sofa, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát mấy bóng lưng đang nói chuyện cách đó không xa, gương mặt chẳng hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Ngồi chưa được bao lâu, Văn Tưởng bỗng nhiên nghe thấy giọng nam nhàn tản lười biếng vang lên sau lưng ghế, "Tề Thiệu Du cái đồ phế vật, cho dù không thể nối dõi cho ông ta được, thì ông ta đối xử với anh ta còn tốt hơn với tôi. Dù sao chuyện này đừng có quản, chỉ cần tìm cơ hội làm kết quả giả thành thật là được rồi."
"............"
Hôm nay có duyên với nhà họ Tề à?
Văn Tưởng quay đầu lại, sau lưng là bức mành rất dày, đúng lúc ngồi xuống không để ý đến, lúc này nhìn kỹ mới thấy sau lưng còn có chỗ sau bức mành.
Mặc dù trước đó cô tò mò chuyện nhà họ Tề nhưng không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện bèn đứng dậy đổi sang ghế sofa đối diện, cách mấy mét với Tề Thiệu Hành đang đứng ở ban công, khoảng cách xa như vậy gần như cái gì cũng không nghe thấy.
Qua một lúc, Tề Thiệu Hành vén rèm ra ngoài, nhìn thấy Văn Tưởng ngồi cách đó không xa, ánh mắt dừng lại một chút, cất điện thoại đi đến trước mặt cô, "Văn tổng, trùng hợp vậy."
Văn Tưởng không nhìn thấy người thứ hai đi ra từ ban công, nhận ra anh ta vừa nãy là nghe điện thoại, vẻ mặt không thay đổi, "Tề tổng."
Thực ra ngoại hình của Tề Thiệu Hành không tầm thường, mặt mày đẹp đẽ lạnh lùng, khuyết điểm duy nhất là khoé môi luôn lộ ra nụ cười bất cần đời khiến cho người ta cảm thấy cẩu thả, so với vẻ tao nhã của Tề Thiệu Du, anh ta không giống người sẽ trở thành người đứng đầu Trung Sang, Tề Tùng Sơn không coi trọng anh ta cũng phải.
Tiếc là tạo hoá trêu người.
Tề Thiệu Du trời sinh bất hạnh ngược lại khiến cho anh ta chiếm của hời.
Bóng dáng Văn Tưởng và Tề Thiệu Hành nói chuyện với nhau nhanh chóng rơi vào trong mắt Trì Uyên đứng cách đó không xa. Trên mặt anh không hiện rõ, vẫn bình thản ôn hoà như trước, đợi chuyện bàn bạc quyết định xong liền vội vã rời đi.
Chỉ là còn chưa đi được vài bước lại bị người khác gọi lại, "Trì tổng, xin dừng bước."
Trì Uyên dừng bước, quay đầu lại nhìn người đang đi về phía mình, ánh mắt hơi lạnh lùng, giọng điệu nhàn nhạt: "Dụ tổng còn có việc?"
Dụ Dung Tân là đổng sự của tập đoàn thuốc Hoa Khang nổi tiếng trong nước, từ lâu đã nghe nói về Trì Uyên, trong lòng có ý muốn mượn hội nghị lần này để kéo mối quan hệ với anh lại gần.
Cô ta mặc một bộ váy đỏ, trang điểm thành thục quyến rũ, cười nói, "Là như vầy, tôi có vài người bạn đã nghe danh của Trì tổng từ lâu, có lòng ngưỡng mộ. Không biết tối nay Trì tổng có thời gian hay không, có thể cho tôi cơ hội thay anh giới thiệu, cùng đi xuống lầu uống hay ly?"
"Xin lỗi." Trì Uyên từ chối rõ ràng với lại không chừa đường sống, "Ngoài thời gian làm việc ra, tôi phải nghe sắp xếp của bạn gái tôi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng: À.
Trì tổng: Bạn bè không biết từ đâu:)