Chương 78: Ngoại truyện 5: Cầu hôn (2)
Trì Uyên tốn gần nửa tháng để lập kế hoạch cầu hôn vô cùng hoàn mỹ cho riêng mình, còn âm thầm mô phỏng mấy lần rồi viết ra tất cả các chuyện có thể xảy ra bất ngờ trong bản kế hoạch.
Chỉ là kế hoạch không bao giờ theo kịp thay đổi, Trì Uyên làm sao cũng không ngờ trong chuyện cầu hôn này, chỗ thay đổi lớn nhất lại là Văn Tưởng.
Trước đêm Thất tịch, Văn Tưởng nhận được điện thoại của lớp trưởng cấp 3. Nói là một vài bạn học trước kia ra nước ngoài du học và làm việc sẽ quay về Bình Thành thăm giáo viên chủ nhiệm ở trường cấp 3 trong mấy ngày tới, cậu ta muốn nhân cơ hội lần này tổ chức buổi họp lớp luôn.
Những người bạn ở nước ngoài đã quen với ngày lễ tình nhân của phương Tây, còn với khái niệm về lễ tình nhân trong nước kỳ thực họ không biết nhiều. Thời gian trở về cũng hiếm khi mới có được nên sau đó mấy người bọn họ đã tính thời gian và quyết định luôn ngày họp lớp, chỉ là không ngờ hôm đó đúng lúc vào đêm Thất tịch.
Lớp trưởng nói chuyện này trong điện thoại, "Tớ và Vu Vĩ Tân mấy người bọn họ đều là con trai nên lúc đó cũng không nghĩ đến tính chất đặc biệt của ngày lễ này, chỉ nghĩ lúc đó khá thuận tiện nên quyết định hôm ấy. Nếu như hôm đó cậu có chuyện không đến được, tất cả mọi người có thể hiểu. Chỉ là cơ hội lần này hiếm khi có nên chúng tớ vẫn hy vọng mọi người có thể đến đông đủ."
Đã nói đến mức này rồi, cho dù Văn Tưởng thực sự có sắp xếp gì cũng ngại từ chối, hơn nữa trước mắt cô cũng không nghe thấy Trì Uyên nói sắp xếp cái gì cả nên dứt khoát đồng ý chuyện này.
Đợi buổi tối Trì Uyên từ công ty về nhà nghe thấy cô nói tin này, xém chút nữa ngất lịm, khóc lóc om sòm giậm chân như vừa cãi nhau một trận vậy——
"Bạn học của em làm sao vậy, không biết đêm Thất tịch là lễ tình nhân truyền thống của Trung Hoa sao! Không biết đây là ngày lễ dành cho hai người sao?!"
"Tại sao lại quyết định vào hôm đấy chứ!!!!"
"Nguyên đán, thanh minh, ngày mồng một tháng năm, đoan ngọ, trung thu, quốc khánh không được à? Mấy ngày lễ đó không được à!!!! Tại! Sao! Nhất! Định! Phải! Là! Hôm! Đấy!"
Văn Tưởng bị anh kêu gào đau cả lỗ tai nhưng quả thật chuyện này cô làm không thoả đáng, đợi cho anh xả xong mới dịu dàng giải thích, "Chủ yếu lần này họp lớp là có mấy bạn từ nước ngoài trở về, bọn họ hiếm khi có thời gian nên quyết định hôm đấy cũng là bất lực."
Bất lực.
Anh tức đến mức bất lực luôn rồi này.
Trì Uyên nghĩ đến bản kế hoạch cầu hôn vẫn còn đang nằm đợi chờ trong két sắt trên lầu, đầu óc liền "ong ong", tức đến mức thở không ra hơi, thậm chí ánh mắt cũng đỏ bừng vì tức.
Văn Tưởng cũng không ngờ anh sẽ tức giận như vậy, suy nghĩ xoay chuyển, giọng điệu có hơi lưỡng lự, "Không phải anh sắp xếp cái gì đó cho em vào đêm Thất tịch chứ?"
Bây giờ Trì Uyên đang tức muốn điên người, bầu trời như muốn sụp xuống đến nơi nhưng chuyện cầu hôn từ đầu đến cuối phải bất ngờ, anh định nói ra nhưng đến cuối cùng cũng chỉ đành giả vờ bình tĩnh nói, "Không sắp xếp gì cả nhưng anh muốn ở cùng với em."
"Không phải bây giờ mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau sao?" Văn Tưởng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh anh, hai ngón tay kéo kéo tay áo anh, "Chỉ là một ngày lễ mà thôi, nó cũng không đại diện cho cái gì, vả lại về sau chúng ta còn có thể có nhiều ngày lễ hơn mà."
"Anh muốn hôm đó cơ."
Văn Tưởng nhịn cười, "Vậy làm sao, em đã đồng ý với người ta rồi. Nếu không thì như vầy, hôm đó anh đi Bình Thành với em cũng được, dù sao lớp trưởng đã nói có thể dẫn theo người nhà."
Không biết đề nghị này có khiến cho Trì Uyên cảm thấy khả thi một chút nào hay không mà thấy anh dường như không có tức giận như trước đó nữa, miễn cưỡng nói: "Để anh suy nghĩ lại."
-
Trì Uyên không nghĩ lâu lắm, ngày hôm sau liền nói không định đi Bình Thành với cô nhưng anh cũng không nói từ chối, còn làm như thật mà nói: "Nhưng nếu như em vô cùng muốn để anh đi cùng với em, anh có thể cân nhắc."
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ "vô cùng", làm sao Văn Tưởng lại không nghe hiểu được ý của ai kia, để tài liệu xuống, đi lên ôm cánh tay anh, một hơi nói năm từ "vô cùng", "Em vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng muốn anh đi cùng với em, Trì tổng có muốn cân nhắc một chút không?"
Trì Uyên "ừm" một tiếng, giả vờ miễn cưỡng nói: "Được, vậy anh sẽ suy nghĩ lại, ngày mai trả lời cho em."
Đến đây Văn Tưởng thật sự không thể nhịn được nữa mà bật cười, giơ tay xoa xoa đầu anh, "Hôm nay Trì tổng anh có chút đáng yêu ghê."
"......"
Dù sao cũng không có cách nào cầu hôn được nên Trì Uyên dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, lùi chuyện cầu hôn lại một thời gian.
Cả người anh ngã lên sofa, ngửa đầu nhìn đèn trên trần nhà, lẩm bẩm nói, "Trời ạ..."
Văn Tưởng ngẩng đầu nhìn anh, "Anh nói gì vậy?"
"Không, không có gì." Trì Uyên cầm gối dựa bên cạnh lên che mặt, âm thanh ồm ồm, "Em định khi nào đi Bình Thành, anh bảo Châu Trình đi đặt vé."
"Anh đi cùng với em hả?"
"Ừm." Anh lấy gối ra, nghiêng đầu chạm phải ánh mắt của cô, "Em đã muốn anh đi như vậy, nếu anh không đi chẳng phải em rất thất vọng sao."
"......"
"Vả lại, lỡ như đến lúc đó bạn của em ai ai cũng dẫn theo người yêu, chỉ có em lại không thì xấu hổ lắm." Trì Uyên ngồi dậy, nhướng mày, "Anh phải đi để giữ thể diện cho Văn tổng nhà chúng ta."
-
Trước đêm Thất tịch, Văn Tưởng và Trì Uyên ngồi máy bay bay đến Bình Thành. Sau khi đến khách sạn vào buổi trưa, hai người ăn cơm xong liền ngủ một giấc.
Đến gần tối, Văn Tưởng gọi điện thoại cho Phùng Lệ Văn – giáo viên dạy môn Văn ở cấp 3, sau khi hẹn thời gian xong liền dẫn Trì Uyên đến nhà bà ấy.
Phùng Lệ Văn là giáo viên chủ nhiệm trước khi Văn Tưởng phân ban, hồi đó cô đang trong thời kỳ phản nghịch nên gây ồn ào ở trong trường. Cho dù thành tích của Văn Tưởng lúc ấy xuất sắc nhưng Nhất Trung học tập nghiêm khắc nên cô vẫn là trường hợp đặc biệt trong số những học sinh giỏi.
Một lần nghiêm trọng nhất là Văn Tưởng bị người khác hãm hại, vu khống trong kỳ thi chung của bốn trường, thiếu chút nữa là bị đuổi học. Là Phùng Lệ Văn dốc sức bảo vệ cô, nếu như sau đó không phải do ba mẹ Văn Tưởng âm thầm tìm người điều tr.a chân tướng, bà ấy thậm chí có thể bị mất công việc.
Cho nên so với gặp lại giáo viên chủ nhiệm lớp sau khi phân ban, thực ra lần này Văn Tưởng trở về người cô muốn gặp nhất là Phùng Lệ Văn.
"Thực ra cô Phùng hồi đó chỉ trạc tuổi em bây giờ." Văn Tưởng khẽ cười, "Em cũng không biết cô ấy lấy đâu ra dũng khí, dám kiên cường thách thức lãnh đạo của trường học."
"Có thể là vì tin em." Trì Uyên nhìn cô, "Dù sao em từng xuất sắc như vậy, nếu là anh, anh cũng chọn đứng về phía em."
"Có lẽ vậy."
Bây giờ Phùng Lệ Văn là giáo viên cấp cao của Nhất Trung, sống ở một tiểu khu cao cấp trong thành phố. Năm đó Văn Tưởng tốt nghiệp, bà ấy kết hôn với một doanh nhân, bây giờ đã có con trai con gái, cuộc sống hoà thuận vui vẻ.
Những năm này Văn Tưởng có hỏi thăm bà ấy vài lần, nhưng mỗi lần quay về chỉ có một mình, lần này hiếm có dẫn thêm người, trông Phùng Lệ Văn còn vui vẻ hơn mấy lần trước.
Chẳng qua hai người bọn họ đến không đúng lúc, buổi tối Phùng Lệ Văn còn có tiết học, ở nhà không được bao lâu lại phải đến trường.
Văn Tưởng và Trì Uyên quyết định ngồi xe của bà ấy đến Nhất trung.
Đến trường học, Phùng Lệ Văn dừng xe xong, trước khi đi nói với Văn Tưởng ngày mốt thứ 7 đến nhà bà ấy ăn cơm, sau đó nhanh chóng đi vào khu dạy học.
Văn Tưởng và Trì Uyên đi dọc theo đường lớn bóng cây vào trong khuôn viên trường.
Dọc đường đi ngang qua bảng vàng, Trì Uyên dừng lạị, trong tủ kính của những cựu học sinh xuất sắc ở Nhất Trung thấy được Văn Tưởng mười sáu, mười bảy tuổi.
So với bây giờ, gương mặt của Văn Tưởng ở thời điểm đó mặc dù xinh đẹp nổi bật nhưng vẫn có thể nhìn ra được một chút ngây ngô, buộc tóc đuôi ngựa lanh lợi, cười rất tươi cũng rất đẹp.
Bên cạnh là một đoạn văn miêu tả ngắn.
Văn Tưởng, lớp 1 ban Tự nhiên, là Trạng nguyên ban Tự nhiên Bình Thành năm 20xx. Thi đại học vào trường: Đại học Y Bình Thành.
Phương châm: Kiêu ngạo không thể lâu, dục vọng không thể mê, vui vẻ không thể cực hạn, tham vọng không thể thoả mãn.
Trì Uyên lấy điện thoại muốn chụp bức ảnh đó qua lớp kính, Văn Tưởng nhận ra ý đồ của anh bèn giơ tay cản, "Anh làm gì vậy?"
"Chụp ảnh." Trì Uyên cậy cao mà giơ tay lên, "Anh lại không thể đập vỡ kính để xé ảnh xuống được."
Có lẽ tuổi lớn người ta sẽ luôn cảm thấy bất kỳ giai đoạn thiếu niên nào cũng là lịch sử đen tối, ngay cả Văn Tưởng xuất sắc cũng không ngoại lệ, "Anh muốn bức ảnh này làm gì, đã qua lâu lắm rồi. Đi thôi đi thôi, đừng chụp."
Trì Uyên bị cô đẩy ra khỏi tủ kính.
Gió đêm ngày hè từ trên trời giáng xuống, hoàng hôn bao trùm toàn bộ khuôn viên trường, tiếng chuông tự học trong toà nhà dạy học cấp 3 cách đó không xa vang lên.
Bóng dáng hai người xô đẩy khuất dần trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng: T^T
Chú thích: "Kiêu ngạo không thể lâu, dục vọng không thể mê, vui vẻ không thể cực hạn, tham vọng không thể thoả mãn." – Nguỵ Trưng.