Chương 6

Editor: Thao Vo
Beta: LinhNhi
Bị mọi ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào, Giang Tu Viễn chỉ có thể nhướng mày, rồi cất lên một giọng nói thờ ơ.
“Chuyện đã trôi qua nhiều năm rồi, các cậu còn nhắc tới nó làm gì?”


Thẩm Yến Lễ ngồi ở một bên dùng khuỷu tay chọc vào anh với vẻ mặt hứng thú: “Nếu là chuyện đã qua thì cậu có thể kể cho bọn tớ nghe mà.”
Anh ta quả thực cũng muốn biết chuyện đó.


Từ nhỏ hai người bọn họ đã cùng nhau lớn lên, ở trong lòng anh ta, từ trước đến nay Giang Tu Viễn vẫn luôn tự giữ cho mình một thái độ bình tĩnh, cho dù Thái Sơn có sập trước mắt thì mặt anh vẫn không hề đổi sắc.


Rốt cuộc chuyện đó có điều gì khiến cho anh tức giận đến mức như vậy, rồi phải để đối phương bên kia oán giận nhiều ngày.
Tôn Hoa cũng bắt đầu ồn ào: “Đúng vậy, anh Giang, anh hãy kể gì đi chứ, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của quần chúng nhân dân!”


Giang Tu Viễn đặt chiếc ly có phần đế cao trong tay xuống.
Tất cả mọi người đồng loạt nín thở, động tác có phần đồng bộ mà nhìn anh bước qua, nhưng bọn họ chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh, sau đó anh bâng quơ tiết lộ quá khứ: “Đã lâu lắm rồi cho nên tôi không nhớ rõ nguyên nhân.”


Tất cả mọi người: “…”
Chuyện lớn như vậy, anh có thể quên được sao? Tất nhiên câu trả lời sẽ là không thể nào!
Nếu là người khác, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua và truy hỏi tới cùng.
Nhưng người này là Giang Tu Viễn, nói thật, bọn họ có chút lúng túng không dám làm.


available on google playdownload on app store


Vì vậy không còn cách nào khác ngoài việc đổi chủ đề.
Chu Sanh Sanh nghiêng người lại gần, nhỏ giọng tò mò hỏi: “Âm Âm, cậu có biết nguyên nhân tại sao năm đó anh ấy đánh người khác không?”


Tống Âm cắn môi, cuối cùng cô lựa chọn lắc đầu, nói ra một lời nói dối, giọng nói có chút chát: “Tớ không biết.”
Năm đó cô cũng đã có hỏi Giang Tu Viễn.
Hai người học sinh nam đánh nhau, cho dù bọn họ có mạnh như thế nào thì cũng khó tránh khỏi việc bị thương.


Cô nhìn thấy miệng vết thương hở của anh, vừa đau lòng vừa lo lắng, nước mắt gần như sắp rơi xuống: “Sao chuyện lại biến thành như thế này, tại sao anh lại cùng người khác đánh nhau? Chảy máu nhiều như vậy, anh có đau lắm không!”


Giang Tu Viễn mỉm cười, giọng điệu của anh phảng phất sự thoải mái: “Con trai bọn anh không yếu đuối như em nghĩ đâu, một chút vết thương nhỏ này, anh đã sớm không còn cảm thấy đau nữa.”


Tất cả đều bị băng vải quấn lên, mà anh vẫn còn nói nó là vết thương nhỏ sao? Cô không ngốc, hai mắt đẫm nước mông lung nhìn anh, sốt sắng hỏi: “Vậy thì… Tại sao anh đánh nhau với người khác hả?”


Nhưng cho dù cô có hỏi như thế nào, Giang Tu Viễn đều không trả lời, cuối cùng cũng chẳng làm rõ được việc gì cả.
Nhưng sau đó, khi cô cùng với Tống Tĩnh Xu đến bệnh viện thăm anh thì vô tình lúc đó, cô nghe được cuộc đối thoại giữa Tống Tĩnh Xu và ba của Giang Tu Viễn.


Gia giáo của nhà họ Giang vô cùng nghiêm khắc. Giang Lăng Vân – cha của Giang Tu Viễn, là một người có yêu cầu rất khắt khe đối với chính con trai của mình. Dĩ nhiên ông rất tức giận khi biết được chuyện anh cùng một tên côn đồ ngoài trường đánh nhau.


Trong phòng bệnh, ông ấy đã hỏi anh lý do đánh nhau, nhưng Giang Tu Viễn nhất quyết không chịu nói.
Với cái thái độ này, chắc chắn không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Giang Lăng Vân tức giận đến muốn mức muốn lấy gia pháp ra dạy dỗ anh.


Lúc này Tống Tĩnh Xu bỗng mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng cầu xin: “Chú Giang, xin chú đừng trách anh Tu Viễn nữa. Do cái tên côn kia lúc trước cứ chặn đường cháu để đưa thư tình, sau này cậu ta còn nhiều lần đứng canh ở trước cổng trường chặn không cho cháu đi,”


“Anh Tu Viễn vì con nên mới đánh nhau với người ta.” Bộ dáng khi khóc của cô ta rất giống như hoa lê vũ đái(*).
(*) Hoa lê vũ đái: hoa lê dính nước mưa, câu này vốn được để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi.


Giang Tu Viễn nằm trên giường bệnh thoáng liếc Tống Tĩnh Xu một cái nhưng không lên tiếng nói gì cả, giống như im lặng thừa nhận.
Mối quan hệ giữa hai nhà Tống gia và Giang gia luôn rất tốt, động thái lần này của anh có thể được coi là hăng hái làm việc nghĩa.


Cuối cùng Giang Lăng Vân cũng không muốn làm anh khó xử thêm nữa, ông ấy chỉ dạy dỗ anh thêm vài câu, nói rằng sau này anh không được hành động lỗ mãng theo cảm xúc nữa, bạo lực không giải quyết được vấn đề gì.
Lúc ấy Tống Âm lặng lẽ cúi đầu, gọt quả táo trên tay.


Lúc ấy, ở tận đáy lòng cô cảm thấy rất buồn bã và hụt hẫng, thế nên cô không khỏi cầm lòng mà nghĩ đến chuyện: có lẽ phải thích một người nhiều đến như vậy thì mới có thể sẵn sàng vì cô ấy mà lâm vào tình trạng này, chảy máu nhiều thế này nhưng không thấy đau sao?


Sau nhiều năm trôi qua, bây giờ mỗi khi Tống Âm nhớ lại chuyện này, cô vẫn cảm thấy có chút không vui trong lòng, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.
Hiện tại bọn họ đã chia tay rồi thì cô cần gì phải rối rắm về chuyện quá khứ nữa.


Sau khi dùng bữa tối xong, trên bàn lại tiếp tục bày ra các món kem tráng miệng ngon ngọt, tinh xảo.
Cái bàn tròn này là loại xoay tự động, khi sắp đến lượt Tống Âm bên này, cô vừa mới định duỗi tay ra lấy một viên kem thì chiếc bàn tiếp tục chuyển động, khiến cô không thể với tới.


Tống Âm ngẩng đầu lên nhìn, chính là do Giang Tu Viễn xoay bàn.
Khi bàn tròn tiếp tục xoay tới chỗ cô lần thứ hai, cô lại vươn tay ra định lấy nhưng rồi phải trở về tay không, bởi vì Giang Tu Viễn lại tiếp tục xoay bàn.
Tống Âm:…?!!


Có cần phải tình cờ như vậy không! Là anh cố ý dùng dằng với cô sao, anh không muốn cô ăn kem đến vậy hả!


Nhưng nếu nhớ kỹ lại lúc sáng cô cùng Sanh Sanh nói xấu anh nên bây giờ anh muốn trả thù sao? Lúc trước cô chưa từng để ý, hóa ra anh là người có lòng hẹp hòi đến vậy, còn thích ghi thù nữa…
Cô thầm lẩm bẩm trong lòng, rồi dùng đôi mắt nhỏ mang đầy sự u oán trừng lại anh.


Sau khi Giang Tu Viễn nhìn thấy được hình ảnh đó, đôi môi anh khẽ giật một cái nhưng không bị ai phát hiện.
Tống Âm quyết định thử thêm lần thứ ba, cô nhất định lấy được kem trước khi anh lấy tay xoay bàn. Cô chưa kịp đưa ý tưởng vào thực tiễn thì điện thoại trên bàn rung lên.


Cô thuận tay nhấp vào xem, đó một tin nhắn Wechat.
Giang Tu Viễn: [Ngày kia chính là ngày 28]
Đôi mắt Tống Âm chớp chớp, lúc đầu cô còn hơi sững sờ, nhưng sau khi cô bất chợt nhận thức được điều gì đó, sắc mặt liền đỏ bừng lên.


Mỗi tháng, kỳ kinh nguyệt của cô đều tới đúng ngày, trên cơ bản nó đều rơi vào tầm hai mươi tám. Mỗi lần nó tới, cô đều cảm thấy rất đau.
Nếu cô ăn phải một món gì đó lạnh trước khi kỳ kinh nguyệt tới thì nó sẽ khiến cô đau tới mức lăn lộn trên giường.


Chỉ là dạo gần đây cô hay ở nhà nên không có để ý lắm ngày tháng, vô tình bỏ sót chuyện này.
Không ngờ sau bao lâu như vậy, anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này, trí nhớ cũng thật sự quá tốt, học bá quả nhiên là học bá.
Cô đỏ mặt trả lời anh: [Chuyện đó… Cảm ơn anh đã nhắc nhở]


Sau khi bữa tiệc kết thúc nhưng cuộc chơi vẫn còn chưa tàn, mọi người dời địa điểm đến một khu KTV do Tôn Hoa mở để ca hát, đánh bài, chơi game.
Tống Âm bị Chu Sanh Sanh kéo đi chơi bài.


Kỹ thuật chơi bài của cô thật sự không giỏi, nhưng không hiểu sao lần này cô chơi bài, vận khí lại rất may mắn, chơi bài siêu mượt, còn thường xuyên bắt được tên lửa và bom.


Tôn Hoa cũng chơi đánh bài chung, nhưng anh ta lại thua một ván liền phải uống một ly bia, cuối cùng anh ta suýt chút nữa nghi ngờ nhân sinh: “Các cậu chơi gian lận phải không, tại sao ván nào cũng thắng tốt như vậy chứ?”
Anh ta dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về Tống Âm.


Tống Âm vô tội lắc đầu, giơ tay thề: “Tôi tuyệt đối không có.”
Chu Sanh Sanh hất cằm, vô cùng kiêu ngạo tự đắc: “Ai gian lận chứ, anh có muốn trách thì chỉ có thể trách anh không đủ vận may như Âm Âm của chúng tôi, mau uống đi, đừng có nhiều chuyện.”
Nói xong, cô ấy rót cho anh ta một ly khác.


Bên kia, Giang Tu Viễn và Thẩm Yến Lễ đang cùng nhau uống rượu.
“Thành thật mà nói, hôm nay tớ nhìn thấy hai người các cậu ngồi xa như vậy, không hề mở miệng nói với nhau lấy một lời trong suốt quá trình, tớ thật sự không quen.”


Thẩm Yến Lễ uống cạn ly rượu, xúc động nói: “Lúc trước hai người còn bên nhau, cô ấy giống như một chiếc đuôi nhỏ dán ở phía sau lưng cậu vậy.”
Năm đó bất kể anh em bọn họ đi đâu, ở phía sau Giang Tu Viễn sẽ luôn có một chiếc đuôi nhỏ đi theo.


Nhưng cái đuôi nhỏ này của anh ấy thực sự rất ngoan, yên lặng không náo và khá dễ mến.
Bọn họ ở tiệm net chơi game, cô gái nhỏ liền ngồi ở một bên cầm cuốn tiểu thuyết lên xem, nếu cô mệt thì sẽ gục đầu lên bàn ngủ.


Khi bọn họ đến sân bóng rổ chơi, cô gái nhỏ liền ngồi ở khu vực khán đài đưa nước cho bọn họ, mỗi lần Giang Tu Viễn ghi bàn, cô đều thực sự kích động dùng đôi tay nhỏ vỗ vỗ khích lệ…
Dù đi chỗ nào, anh đều mang cô theo cùng.


Điều này thậm chí còn khiến người ta cười nhạo Giang Tu Viễn một hồi, người đàn ông quan trọng nhất là điều gì? Chắn chắn là tự do! Anh tìm một người bạn gái thích dính người như vậy có thể hạnh phúc được sao?


Bọn họ vẫn luôn cho rằng sau khi kết hôn, Giang Tu Viễn nhất định sẽ bị vợ quản lý nghiêm khắc, ai ngờ không bao lâu hai người kia liền tách rời nhau như vậy.
“Tại sao cô ấy lại chia tay với cậu?” Thẩm Yến Lễ hoang mang.
Giang Tu Viễn siết chặt tay cầm của ly rượu, không lên tiếng cũng không nói gì.


Thẩm Yến Lễ tự mình buồn đầu suy tư trong chốc lát, não bộ anh ta liền hoạt động đưa ra lời phán đoán: “Cậu nghĩ xem có phải chuyện này có khả năng không?”


“Mẹ cậu đã viết một tấm séc năm triệu nhân dân tệ đưa cho cô ấy với yêu cầu cô ấy phải tránh xa cậu. Các bộ phim thần tượng hào môn đều có kịch bản diễn như vậy, hơn nữa trong đầu mẹ cậu cho rằng ứng cử viên sáng giá nhất làm con dâu của bà ấy chính là chị của cô ấy, chứ không phải cô ấy.”


Ngẫm nghĩ đến đây, anh ta lại cảm thấy có kẽ hở: “Không đúng, theo giá trị con người của cậu, năm triệu rõ ràng không đủ. Nếu không, lúc quay về cậu thử hỏi mẹ cậu đã cho người ta bao nhiêu tiền?”


Giang Tu Viễn đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy, trước khi rời đi anh không quên khinh bỉ liếc nhẹ anh ta một cái: “Cậu và Chu Sanh Sanh thật xứng đôi.”


Thẩm Yến Lễ giống như mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức sởn gai ốc, thở phì phò phản bác: “Ai muốn xứng đôi với cô ta, trong lòng tớ đã có nữ thần rồi, tớ thích nhất những cô gái có giọng nói dịu dàng ngọt ngào!”


Tới nửa trận sau, những người chơi bài uống rượu đều đã mệt, mọi người ngồi thành một vòng tròn, bắt đầu chơi trò True or Dare.
Bình rượu rỗng đặt trên bàn vừa mới chuyển động xoay, người bị chỉ trúng ở vòng thứ nhất chính là Chu Sanh Sanh.


Tôn Hoa rút từ trong hộp ra một tờ giấy ghi hình phạt và đọc to nó: “Hãy đánh ba cái vang dội với người ngồi thứ tư bên trái của cô. Nếu cô không muốn thì mỗi người phải uống một ly rượu trắng.”
Người thứ tư ngồi bên trái Chu Sanh Sanh chính là Thẩm Yến Lễ.


Hai người nhìn nhau ba giây, đồng thời lộ ra vẻ mặt chán ghét, đồng thanh nói một câu: “Tôi chọn uống rượu.”


Về sau những hình phạt liền trở nên độc nhất vô nhị, phạt hai người đàn ông uống cạn chén rượu giao bôi với nhau, rồi có người bị phạt phải sang một phòng riêng khác biểu diễn điệu múa con chim ưng cất cánh tập thể dục,…


Khi chai rượu rỗng xoay đến chỗ Tống Tĩnh Xu, cô ta đã chọn ra một câu hỏi về sự thật.
Khi Tôn Hoa đọc lên, câu hỏi cũng coi như rất đơn giản: “Những người đàn ông ngồi ở đây, có người mà cô thích không?”


“Đừng nói dối, nếu không người bạn trai mà cô tìm được luôn là ba giây đó.” Anh lại nhấn mạnh.
Gương mặt trắng nõn của Tống Tĩnh Xu hiện lên một mảng ửng đỏ, tựa như rất e thẹn, ánh mắt gợn sóng như có như không nhìn về chỗ của Giang Tu Viễn, sau đó cô ta vô cùng rụt rè mà gật đầu.


Có một tiếng vang ái muội phát lên trong phòng, ý tứ không nói cũng biết.
Chu Sanh Sanh trợn trắng cả mắt, cô ấy thực sự khinh thường cất lên một tiếng ‘cắt’.
Tống Âm lén liếc trộm Giang Tu Viễn, nhưng lại chỉ thấy anh cầm ly rượu lên uống, sắc mặt trông như…. Trông như không có thay đổi gì lớn?


Sau khi chơi thêm vài hiệp nữa, chung quy cái chai vẫn chuyển tới chỗ Tống Âm.
Cô rút trong hộp ra một tờ giấy, đưa cho Tôn Hoa.


Tôn Hoa nhìn xuống tờ giấy và đọc to: “Cô hãy cùng một bạn nam thuộc chòm sao Sư Tử có mặt ở đây song ca bài hát nổi tiếng thứ ba trong danh sách, hình phạt đơn giản như vậy? Cô cũng quá may mắn đi!”
“Ai trong chúng ta ở đây mang chòm sao Sư Tử?” Có người hỏi.


Mọi người nhìn xung quanh, Giang Tu Viễn chậm rì giơ tay lên: “Tôi.”
Tống Âm: “…”
Cô cũng có chút ngại, nhưng cùng nhau hát chung một bài thì cũng chẳng có gì.


Dựa theo những ca khúc thịnh hành hiện nay, có lẽ những bài hát đứng đầu đều là những thần khúc từ trong Douyin(*), chẳng hạn như là ‘học tiếng mèo kêu’ này.
(*) Douyin: tiktok của Trung Quốc.
Nếu như vậy thì so với cô, Giang Tu Viễn mới là người nên xấu hổ!


“Bài hát nổi tiếng thứ ba trong bản đứng đầu hôm nay là gì?” Chu Sanh Sanh chạy tới máy hát để xem, sau đó im lặng.
Thẩm Yến Lễ đi theo xem, sau đó cũng im lặng.
Tống Âm cảm thấy kỳ quái trong lòng, chẳng lẽ bài hát này so với bài ‘học tiếng mèo kêu’ còn mắc cười hơn sao?


Tôn Hoa lớn tiếng mắng: “Các cậu, từng người một làm sao vậy? Nhìn thấy rồi mà không nói, làm hại tôi phải đứng dậy đi một chuyến, thật là!”


Sau khi anh ta nhìn xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ, ho khan hai tiếng mới nói: “Cái bài hát kia… Âm Âm, cô cần phải cùng anh Giang của chúng tôi song ca bài hát
Tống Âm: “…”
Giang Tu Viễn: “…”






Truyện liên quan