Chương 32
Editor:
Beta: Jenny Thảo
Mặc dù Tống Âm đã xin phép được dưỡng bệnh ở nhà nhưng cô vẫn rất bận rộn không hề thảnh thơi chút nào.
Vào buổi chiều, cô mang theo xấp kịch bản của mình vào trong thư phòng đọc.
Năm đó cô học chính là ban xã hội cho nên khả năng ghi nhớ của cô rất tốt chỉ với một tiếng hơn đã thuộc hết mười mấy trang sách.
Sau đó, cô lấy máy ép trái cây ép ra một ly dưa hấu, bưng ly qua làm phiền Giang Tu Viễn.
Giang Tu Viễn nãy giờ vẫn ngồi trong thư phòng tập trung đọc sách.
Trong khi đọc sách, anh đeo một cặp kính vàng mỏng.
Tay áo hơi xắn lên lộ ra cổ tay gầy gò nhưng rất rắn chắc. Trên tay anh rõ ràng cầm một cây bút maker, đôi khi sẽ xoay vòng đôi khi sẽ ngừng lại.
Rõ ràng quen biết lâu như vậy, Tống Âm vẫn không kìm nổi mà động lòng háo sắc trước sự quyến rũ mê người đầy khiêu khích của anh.
Không chỉ đẹp trai mà còn có khí chất văn nhã cấm dục, giống như mấy anh trai hư hỏng nóng bỏng trên tivi vậy.
Cô cho rằng anh nhất định đang đọc sách về y học hay tài liệu về trinh thám. Lúc cô đi qua mới phát hiện trong tay anh cầm một quyển sách tài chính.
Tống Âm nhìn lướt qua vài lần cảm thấy rất khó, cô hoàn toàn không hiểu.
Giang Tu Viễn thấy cô đang bước đến liền đưa tay ôm cô vào lòng.
Sau đó, anh tháo kính ra và đặt nó lên bàn bên cạnh.
Tống Âm cầm kính anh chơi đùa: “Em nhớ lúc trước anh đâu có đeo kính đâu nhỉ?”
Giang Tu Viễn trả lời: “Ừm, mấy năm gần đây anh bị lên độ. Bình thường anh không cần đeo, chỉ là lúc đọc sách thì phải đeo. ”
Nghe được câu trả lời, Tống Âm ngẩng mặt lên, đôi mắt hi vọng nhìn anh: “Vậy sau này anh muốn đọc sách thì ở nhà nhé! Anh không nên ở bên ngoài xem, được không?”
Giang Tu Viễn có chút không hiểu ý của cô, cơ mặt nâng lên vài phần lộ ra vẻ tò mò: “Sao em lại nói vậy?”
Tống Âm cũng ý thức được lời vừa rồi của mình hình như có chút không hợp lý, nhỏ giọng giải thích: “Bởi vì, bởi vì, bởi vì em cảm thấy lúc anh đeo kính đẹp trai hơn bình thường, nên… Không muốn người khác nhìn thấy.”
Nói xong, cô càng thêm ngượng ngùng. Mặt có chút đỏ, cảm thấy mình làm quá với có chút bá đạo khi nói vậy.
“Vừa rồi em nói giỡn thôi! Anh đừng tin là thật.” Cô vội vàng giải thích thêm một câu.
Giang Tu Viễn lại cười cười, miệng lại nói hùa theo: “Anh đã coi như thật rồi. Sau này dáng vẻ đeo kính của anh chỉ cho một mình em xem. “
Tống Âm cong môi nở nụ cười ngọt ngào.
Nghĩ về cuốn sách mà anh vừa đọc, cô tò mò hỏi: “Anh nghĩ gì mà đọc cuốn này vậy?”
Giang Tu Viễn lấy nước ép dưa hấu cô mới ép, uống một ngụm, chậm rãi nói về tính toán của mình: “Anh chuẩn bị qua một hai năm nữa sẽ tiếp nhận công việc của công ty, học trước để biết.”
Tống Âm “A” một tiếng, có chút ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của cô, nhà họ Giang ban đầu làm về thiết bị y tế. Sau đó công ty càng lớn, có làm thêm bất động sản, tất cả các khía cạnh phục vụ ăn uống, quần áo.
“Tại sao đột nhiên lại như vậy?” Cô hỏi một lần nữa.
Giang Tu Viễn nửa đùa nửa thật, nghiêm túc nói: “Hiện tại phải bắt đầu kiếm thêm chút tiền, sau này mới nuôi vợ được.”
Lời này của anh vừa nói ra, trên mặt Tống Âm liền hiện ra vẻ mặt hạnh phúc: “Em đóng phim kiếm tiền, không cần anh nuôi. ”
Giang Tu Viễn nhìn cô, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc và trang trọng: “Trách nhiệm của đàn ông chính là cố gắng hết sức đem lại những điều tốt đẹp nhất cho người con gái anh ta yêu thương. Anh không thể để em chịu đựng theo anh.”
Những lời chân thành luôn gây ấn tượng hơn so với những lời ngọt ngào dễ nghe.
Tống Âm kéo tay áo anh, có chút thẹn thùng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Em, em rất dễ nuôi, anh không cần áp lực.”
Giang Tu Viễn nhếch môi, cười “Ừ” một tiếng.
Nói đến chuyện kiếm tiền, Tống Âm đột nhiên nhớ tới, tiền thuê nhà quý tiếp theo của mình còn chưa trả.
Ngày trả tiền thuê nhà đã thỏa thuận là vào đầu tháng.
(Truyện được edti bởi Diễm Sắc Cung.)
Nhưng khoảng thời gian trước có quá nhiều chuyện xảy ra, còn có chuyện ngoài ý muốn không nhỏ khác. Không ai nhắc nhở làm cô quên sạch sẽ hết mọi thứ.
Bây giờ nhớ lại, cô ngay lập tức tìm điện thoại của mình và chuyển 30.000 nhân dân tệ tiền thuê nhà cho chủ nhà.
Lúc nhập mật mã, Tống Âm còn đang suy nghĩ, chủ nhà này thật sự là tốt như phật. Thời gian đã qua hơn mười mấy ngày, chủ nhà cũng không thúc giục một lần nào.
Sau khi bấm con số mật mã cuối cùng, cô nghe thấy điện thoại di động Giang Tu Viễn “Ting” một tiếng, là một tin nhắn chuyển đến.
Cô cũng không nghĩ nhiều, rất tự nhiên nhìn về phía đó một cái, sau đó nhìn thấy tin tức phía trên là ——
Thẻ tiết kiệm của bạn *0302 đến 30.000 nhân dân tệ.
Tống Âm: “!! ”
Cô kinh ngạc vô cùng, ánh mắt nghi hoặc nhìn Giang Tu Viễn: “Thì ra anh là chủ nhà của em, nhà này là do anh thuê cho em đúng không?”
Giang Tu Viễn không ngờ lại bị bại lộ, không thể chối cãi, cũng không thể phủ nhận.
Anh chỉ có thể thừa nhận: “Đúng, là anh.”
Thành phố A có biết bao nhiêu chỗ, biết bao nhiêu nhà, hai người họ lại thật trùng hợp thành hàng xóm của nhau.
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ!
Tống Âm suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy không thể nào đâu.
“Vì vậy, anh cố ý cho em thuê căn nhà này?”
Cô ngừng vài giây, đột ngột nghĩ ra một hướng khác hỏi: “Có phải anh lúc đó đã muốn quay lại với em?”
Câu đó cô chỉ hỏi có lệ nhưng chỉ có một câu trả lời duy nhất để giải thích là “có thể”
“Không phải.” Giang Tu Viễn không thèm nghĩ mà trả lời ngay.
Tống Âm: “…….”
Được thôi, là mình nghĩ nhiều rồi.
Mặt cô đỏ lên, muốn nói cái gì đó để cứu vớt lòng tự trọng của mình, thì nghe thấy Giang Tu Viễn nói: “Em lúc trước nói chia tay, anh chưa bao giờ đồng ý cả. Đơn phương chia tay sao có thể chấp thuận được nên trước giờ không có chuyện chia tay thì sao có thể nói là quay lại.”
Tống Âm chớp chớp mắt, có chút vui, cố ý hỏi tinh nghịch: “Nhưng sao anh chắc chắn em sau khi về nước sẽ ở bên anh lần nữa, lỡ như em yêu một anh nước ngoài mắt xanh tóc vàng không thích anh nữa thì sao?”
“Lá gan của em càng ngày càng to nhỉ? Lại còn muốn tìm một người con trai khác, hở?”
Tay Giang Tu Viễn rất nhẹ nhàng không dùng lực nhiều nhéo mặt cô một cái.
Tống Âm cười né tránh, đùa giỡn nói: “Trời ạ, em đang ví dụ. Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.”
“Vậy thì anh theo đuổi em một lần nữa.” Giang Tu Viễn không chút do dự nói.
Trong con mắt đen là thần sắc kiên nghị: “Một ngày không theo đuổi được thì hai ngày, hai ngày không theo đuổi được thì ba ngày cho đến khi nào được thì thôi. Dù sao người của anh, ai cũng không được cướp đi.”
Câu cuối cùng nghe có chút trẻ con không phù hợp với vẻ ngoài điềm đạm của anh chút nào.
Tống Âm bật cười, nheo mắt nói: “Được rồi, em sẽ không có anh nào khác đâu. Em chỉ thích anh, hơn nữa đời này không chừng chỉ thích một mình anh.”
“Không chừng?” Giang Tu Viễn bất mãn với từ ngữ của cô đưa tay nhẹ nhàng véo eo cô một cái.
Tống Âm sợ nhột lúc này cười không ngừng xin tha: “Lầm! Không phải không chừng mà là nhất định, nhất định cả đời chỉ thích mỗi mình anh.”
Giang Tu Viễn lúc này mới hài lòng.
“Nhưng mà anh thích em từ khi nào?” Tống Âm nhịn không được tò mò hỏi.
Anh luôn là người ít nói, có một không gian ngăn cách với xung quanh, lúc trước khi yêu đương chưa từng nói chuyện tình cảm bao giờ.
Vì vậy, cô cũng là đến bây giờ mới cảm giác được anh yêu cô hơn nhiều so với biểu hiện ở bên ngoài.
Giang Tu Viễn không trực tiếp trả lời mà nhíu mày: “Em đoán xem.”
Tống Âm bắt đầu suy nghĩ rất nghiêm túc, có vài phần khẳng định nói: “Là năm thứ hai, sau khi em lên sân khấu hát trong bữa tiệc năm mới sao?”
Ngày hôm đó, cô đã trang điểm và mặc một chiếc váy đẹp. Trong vài tuần tiếp theo, cô thường được tặng socola, thư tình trong ngăn kéo của mình từ các chàng trai và một số lần còn bị chặn ở ngoài cửa lớp nghe lời thổ lộ.
“Không phải.” Giang Tu Viễn phủ nhận.
“Hả?” Tống Âm sửng sốt, lại suy nghĩ một lúc nữa, đưa ra một khả năng: “Vậy… Đó là nửa sau của học kỳ đầu tiên, lúc anh chơi bóng rổ? Em lúc đó là cổ động viên?”
Đây là hai khoảnh khắc xuất sắc nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Ngay cả Chu Sanh Sanh lúc ấy cũng nói, cô thay áo khoác màu cam và quần short siêu ngắn, đặc biệt nổi bật thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ của các nam sinh.
“Cũng không phải.” Giang Tu Viễn lại lắc đầu.
Tống Âm nghiêng đầu nhỏ, lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Em thật sự không nghĩ ra được. Anh nói cho em biết đi.”
Giang Tu Viễn chỉ vào môi mình, con ngươi đen nhánh phản chiếu một tia ý cười: “Em hôn anh một cái, anh liền nói cho em biết.”
Tống Âm đỏ mặt, tiến lên, hôn một cái: “Anh nói đi.”
“Nếu cụ thể phải nói một khoảnh khắc nào đó, vậy đại khái là…”
Giang Tu Viễn suy nghĩ vài giây: “Lúc còn rất nhỏ, ở một bữa tiệc, em xem nhầm mù tạt thành kem matcha, dùng muỗng múc một miếng ăn. Sau đó đôi mắt em trở nên đỏ bừng, không ngừng uống nước như một chú mèo con lúc thè lưỡi ấy.”
Tống Âm: “…”
Thì ra lúc mình trông ngu ngốc nhất, thời khắc mất mặt nhất lại khiến anh ấy động lòng.
“Em biết rồi, anh chính là cố ý gián tiếp nói em ngốc! Không cho anh uống nữa!” Tống Âm liếc nhìn anh một cái, bưng nước ép dưa hấu đứng dậy.
Giang Tu Viễn thở dài khẽ cong môi nhìn cô rời đi.
Cô nói không có gì sai.
Lúc ấy anh nhìn thấy trong lòng liền nghĩ sao lại có tiểu cô nương ngu ngốc như vậy chứ?
Trên đường trở về vào ban đêm, hình ảnh của cô lại hiện lên trong đầu.
Thẩm Yến Lễ còn ở một bên kỳ quái hỏi: “Lời vừa rồi của tôi rất buồn cười sao?”
Anh ta nói xong còn đem màn hình điện thoại di động làm gương giơ lên trước mặt anh: “Cậu nhìn cậu đi, có chuyện gì vậy? Mấy trăm năm mới hiếm thấy cậu cười vui vẻ như vậy!”
Giang Tu Viễn nhìn về phía điện thoại di động, màn hình màu đen chiếu lên khuôn mặt anh, khóe môi đúng là gợi lên một vòng cung, ý cười trong mắt cũng có thể thấy rõ.
“Ôi, cậu nói cậu rốt cuộc đang cười vì cái gì?” Thẩm Yến Lễ còn đang truy vấn.
Anh không trả lời, tùy tiện tìm một đề tài khác.
Vừa rồi, anh chỉ nghĩ đến hình ảnh sau khi cô ăn mù tạt.
Hai má trắng sứ ửng đỏ, đôi mắt đen trắng tràn ngập nước mắt, kiềm chế như muốn khóc còn cầm tay quạt quạt nhưng không hề có tác dụng.
Nhìn đáng thương mà hài hước, vừa ngốc vừa đáng yêu, nhớ tới là tinh thần không rõ vì sao lại trở nên tốt hơn.
Thế nhưng, vừa nghĩ đến cô gái đáng yêu như vậy có lẽ sau này sẽ thuộc về một chàng trai khác thì tâm trạng lại trở nên không vui.
Ánh trăng mờ ảo, ngọn cây vọng lại tiếng kêu của ve sầu. Một cảm giác chiếm hữu và thứ tình yêu nhỏ nhoi đang dần dần sinh ra trong lòng Giang Tu Viễn.