Chương 45
Editor:
Beta: Jenny Thảo
Giang Tu Viễn đợi gần nửa phút, cũng không nghe được một câu trả lời.
Anh lại lặp lại những lời vừa rồi: “Âm Âm để anh nhìn một chút, được không?”
Tống Âm vẫn không nói gì, bởi vì rất không hiểu anh đang nói gì.
Trước khi tới đoàn làm phim, bọn họ đã có tiếp xúc rất thân mật, chuyển từ thái độ thẳng thắn sang thái độ khẩn trương, những thứ trên người cô… Hẳn là không còn nơi nào anh chưa thấy qua.
Không chỉ nhìn mà còn chạm vào, vì vậy bây giờ nhìn là nhìn cái gì!
Ngoài việc khó hiểu, cô còn rất ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Cái này có gì đẹp?”
Giọng nói thấp của người đàn ông theo ống nghe truyền tới: “Đẹp chứ! Âm Âm, anh đã không nhìn thấy em trong một thời gian dài rồi. Anh nhớ em rất nhiều.”
Tống Âm không chấp nhận lý do này: “Vậy em lập tức tắm xong, sau khi mặc quần áo xong thì call video với anh nhé.”
Giang Tu Viễn lại nói: “Vậy thì không giống nhau.”
Tống Âm ngừng động tác xoa bong bóng trên tay, hỏi ngược lại: “Sao lại khác?”
Giang Tu Viễn không chút sợ hãi trả lời: “Bởi vì bạn gái anh không chỉ đẹp mặt. Những nơi khác trông còn đẹp hơn, mấy ngày nay, xem video của em chỉ nhìn thấy mặt, bây giờ muốn xem những nơi khác.”
Tống Âm: “…”
Sao anh có thể nói cái câu không đúng đắn đó với giọng điệu bình thản như vậy cơ chứ?
“Không được.” Cô đỏ mặt từ chối.
Giang Tu Viễn vẫn không nản chí mà tiếp tục thuyết giảng: “Anh chỉ nhìn một chút thôi. Em không cần quan tâm đến anh, đi tắm đi, để điện thoại kế bên là được rồi. Anh biết Tống Âm của anh là tốt nhất đúng không nè?”
Tống Âm rất muốn nói “Không phải.”
Tuy nhiên, khi bạn trai của mình, một người đàn ông cao hơn một mét tám lăm với lời cầu xin này, thậm chí… cònlàm nũng, dù là vô lý gây rối nhưng cũng không nỡ từ chối huống chi cô là một cô gái lương thiện, dịu dàng.
Tống Âm cắn môi, sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Được.”
Điện thoại lập tức bị cúp máy, lời mời gọi video được gửi tới.
Ngón tay Tống Âm lơ lửng trên không trung vài giây, cuối cùng nhấc phím tiếp nhận, thẹn thùng đến mức không biết nói cái gì.
Nhiệt độ trong phòng tắm tương đối cao, khuôn mặt nhỏ bé to bằng bàn tay của cô có chút đỏ lên. Lông mi dài dính chút hơi nước, đôi mắt to sáng ngời bị sương che khuất, bộ dáng khiến người ta mê hoặc.
Từ độ cao tay cô giơ lên, Giang Tu Viễn không chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên dưới.
Ánh mắt mơ màng khiến người khác phải lưu luyến không nguôi.
Đáng tiếc bây giờ là nhìn thấy được, lại không chạm được.
Trong lòng anh thoáng có chút tiếc nuối, vì thế nói: “Âm Âm em không cần để ý anh cứ tiếp tục tắm đi.”
Tống Âm: “…?”
Da mặt của cô đâu dày đến mức để một người nhìn chằm chặp như hổ rình mồi mà không thấy ngại cơ chứ!
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trong điện thoại di động một cái, từ trong bình bên cạnh vắt một ít sữa tắm, từ cổ bắt đầu chà xát.
Theo động tác từ trên xuống dưới của cô, vẻ mặt Giang Tu Viễn chậm rãi có biến hóa, huyệt thái dương cũng đột nhiên nhảy hai cái.
Ngày trước, anh luôn thấy cô nhỏ bé như một chú thỏ trắng rất vừa vặn.
Nhưng giờ phút này, anh nhìn thấy thiếu nữ đem bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của mình đặt lên lại không nắm được cơ thể cô ra sao.
Anh cảm thấy cổ họng mình rất khát, uống cốc nước lạnh trước mặt nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Tống Âm hoàn toàn không nhìn anh, không có từ tốn nữa mà đẩy nhanh tốc độ, kìm chế xấu hổ mà tắm càng nhanh càng tốt.
Giang Tu Viễn không nhìn đủ, lên tiếng nhắc nhở: “Em phải tắm cẩn thận một chút, không được nôn nóng. Bên kia chưa sạch kìa.”
“…………”
Nét mặt Tống Âm không ngừng chuyển động, thẹn quá hóa giận cảnh cáo: “Anh nói thêm nữa là em tắt đấy.”
Mối đe dọa đơn giản này rất hiệu quả và thành công trong việc giữ cho người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng.
Cô muốn thay quần áo nên đặt điện thoại sang chiếc ghê bên cạnh.
Cô bước chân trần ra khỏi bồn tắm, lau cơ thể bằng khăn và mặc một chiếc váy ngủ sạch sẽ.
Chờ đến khi cầm điện thoại lên, trên màn hình xuất hiện hình ảnh bất ngờ.
Cô hoàn toàn không biết Giang Tu Viễn từ khi nào đã vào phòng tắm, còn cởi quần áo ra. Nước từ vòi hoa sen chảy từ đầu xuống lồng ngực rắn chắc của anh, từng giọt từng giọt trượt về phía bụng ~ cơ bắp.
Đối với đôi mắt kinh ngạc của cô, người đàn ông thong dong nói: “Em cho anh nhìn, anh cũng cho em nhìn lại nhé!”
Anh dừng một chút, trong giọng nói mang theo nụ cười trêu chọc: “Anh so với em hào phóng hơn nhiều. Em không cho anh xem nhưng anh vẫn cho em xem.”
Nói xong, cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cầm điện thoại di chuyển xuống cho đến khi nghe được “A” một tiếng thét chói tai.
Tống Âm che mắt mình, mặt đỏ đến mức như muốn chảy máu.
Chúa ơi, cô không thể tin những gì cô vừa thấy!!!
Không có một chút phòng thủ, anh!… Cứ như vậy mà thấy!!!!!
Lúc trước làm cái gì đó, đèn phòng đều tắt, cô bị đụng một chút đã ngại muốn ch.ết, chỉ biết nhắm mắt lại, nào dám nhìn, nhưng bây giờ…
“Anh, anh, anh. Cho em xem cái này để làm gì?” Tống Âm xấu hổ đến mức nói không nên lời, giọng run lên bần bật.
Giọng Giang Tu Viễn theo tiếng xối nước “ào ào” cùng truyền đến.
“Em xài biết bao lần, xem một chút có sao. Em biết rõ cũng tốt. Âm Âm muốn xem nữa hả?”
Tống Âm lập tức cúp máy, sửa lại biệt danh.
Bắt đầu từ giây này, cho dù đó là danh bạ hay WeChat, bạn trai cô chỉ có một biệt danh: Tên lưu manh thối không biết xấu hổ.
Tống Âm: “Nếu trong một tuần anh không chọc ghẹo em nữa thì em sẽ đổi lại.”
Vì vậy, biệt danh này được sử dụng mãi mãi không bao giờ đổi được.
———-