Quyển 1 - Chương 14: Một bát tên “lệ rơi đầy mặt”
Tôi ngẩn ra, bỗng nhiên thấy Tiêu Long Vũ xoay người, nhắm mắt lại, bàn tay đang ôm ngực từ từ giơ lên. Sau đấy đột nhiên bay lên, phi tới chỗ hai người đang đánh nhau quyết liệt. Bóng hình anh ta như hóa thành một con bướm Nhã Miệt, rực rỡ mà phóng khoáng giữa núi rừng vắng lặng.
Mao Mâu bị hất mạnh ra sau, chớp mắt đã ngất đi. Tôi vội vàng tới dìu anh ta, lại thấy tay Tiêu Long Vũ cầm một thanh đao ngắn. Không biết anh ta dùng công pháp gì mà thân đao lóe lên màu xanh lá trong suốt kỳ lạ, sau đó ánh đao tụ lại thành hình, một bóng đao màu xanh lục gào thét đâm thẳng đến đầu đối phương. Ma nam không hề yếu thế, liều ch.ết xông lên, nhắm thẳng cổ anh ta.
. . . . . . Đang quay đại chiến giữa người và ma trong núi tuyết đấy hả?
Chỉ lát sau, hai người liền tách ra. Tiêu Long Vũ đầu đầy mồ hôi, quỳ trên mặt đất thở hổn hển. Áo ngoài của anh ta bị rách từ cổ áo xuống cánh tay, lộ ra năm vết máu trên đầu vai.
Mà thanh đao ngắn trong tay anh ta lại vẫn không dính lấy một giọt máu.
Ma nam tiếp tục cười to khàn cả giọng, vẩy thịt nát trong tay đi. Móng tay hắn trắng bệch không giống tay người, vết máu trên móng tay dài nhìn thấy mà ghê.
Giọng hắn chói tai như tiếng như mài dao, sắc bén như có thể cắt đứt cổ họng người ta. Kinh nghiệm nói cho tôi rằng giọng nói như thế này chỉ có các bác gái trung niên đến siêu thị cướp hàng giảm giá mới có.
“Ngươi quá tự tin rồi. . . . . . Cứ nghĩ rằng đã giết được ta! Nhưng Tiêu Long Vũ, ngươi không ngờ ta lại không ch.ết. . . . . . Ở núi Thanh Trừng này, ở nơi này giết người uống máu. . . . . . Sống như một con quỷ.”
“Ta đã chờ ngươi bảy năm. Nhìn thấy cô ta, quả nhiên ngươi đã đến đây. . . . . .”
“Vẫn muốn giết ta lần nữa sao? Ngươi nhìn ta này, nhìn dáng vẻ của ta xem. Chúng ta vốn là quân cờ, từ mười năm trước đã là quân cờ bị khống chế . . . . . Sư phụ giết cô ta thì sao? Thứ người muốn chưa từng có thứ nào là không chiếm được . . . . . .”
Tiêu Long Vũ vẫn nhắm mắt lại, máu tươi từ miệng vết thương trên vai, theo cơn giận không ngừng trào ra. Nhưng câu nói tiếp theo của ma nam đã xáo trộn tất cả ý chí chiến đấu và ảo tưởng của anh ta:
“Ngươi yêu cô ta đến thần hồn điên đảo, mất cả cha mẹ, đắc tội với sư phụ, rồi giết sư huynh. . . . . . Tiêu Long Vũ ơi là Tiêu Long Vũ, ngươi chính là một thứ công cụ không có đầu óc. Ngươi thật sự biết cô ta là ai sao? Ngươi thật sự biết cái gì là đúng là sai? Cái gì là thật là giả sao?”
“Nợ máu trả bằng máu, dùng chính máu ngươi mà trả đi. . . . . .”
Không ổn, không ổn rồi.
Tôi ngồi dưới đất, ôm Mao Mâu ngất xỉu trong lòng, mắt cá chân trái hình như còn bị trẹo.
Nghe lâu như vậy, tôi cũng đoán ra được mang máng: Bảy năm trước, Tiêu Long Vũ với sư phụ ma nam này vì một cô gái mà thành thù, sau đấy sư phụ ma nam giết cô ấy trong cơn giận dữ. Tiêu Long Vũ lại đi giết hai thầy trò họ, kết quả không ngờ hắn không ch.ết. Vì thế, bây giờ bọn họ đang bắt đầu cuộc đấu trí lực và thể lực.
Tình tiết này mở đầu rất giống “Xích Bích”, đoạn giữa là “Tứ Đại Tài Tử” [ ], hơn nữa kết quả thì giống “Chính Đại Tống Nghệ”[ ] =|||=
[ ] Phim truyền hình đài TVB
[ ] Một chương trình giải trí của đài CCTV
Nhưng các đại thần này, các anh cứ giết nhau đi nhưng làm ơn tha cho tôi. Ở đây tôi cùng lắm cũng chỉ là nữ phụ khiêm tốn, dịu dàng, tốt bụng, biết điều thôi! Đi tìm nữ chính đi, sao lại muốn giết tôi?
Trước mắt, Tiêu Long Vũ bị câu nói của ma nam kích thích không tập trung đối phó được nữa, liên tục lùi lại.
Tôi chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi tới, trong gió còn mang theo sát khí.
Trên vai anh ta lại trúng một trảo nữa.
Ma nam còn cười nhẹ bên tai anh ta.”Ngươi cho rằng cô ta để ý đến ngươi sao? Cô ta chỉ muốn chơi đùa thôi. . . . . . Giờ ngươi nên hiểu, ngươi giống ta, đều là quân cờ của cô ta và sư phụ . . . . . . Không, ngươi còn còn ti tiện hơn. . . . . .”
“Không! !”
Mắt Tiêu Long Vũ đỏ lên, nắm chặt thanh đao ngắn trong tay.
Một tia chớp lóe lên.
Trên lưỡi đao cuối cùng cũng dính máu. Tóc rối tung bay. Đao bị ném lên cao, chém rơi một cành cây, cắm thẳng vào mặt đất.
Dường như tiếng gió xen lẫn với giá lạnh. Máu màu đỏ tươi từ trên ngực nhỏ giọt chảy xuống, rơi tí tách lên bàn chân nhăn nheo.
Ma nam ngã xuống.
Hắn tức giận nhìn Tiêu Long Vũ, ngực đầy máu, nhưng trong đôi mắt không có chút kinh ngạc và sợ hãi nào. Thật lâu sau, hắn lại mỉm cười.”Bảy năm trước ngươi nên giết ta rồi. . . . . . Bây giờ, trò chơi này mới xem như kết thúc. . . . . .”
Tiêu Long Vũ lại sửng sốt.
“Ngươi vẫn không tin lòng người, luôn nghi ngờ năm đó vì cô ta mà giết ta có đáng giá hay không. . . . . . Năm đó sư phụ giết cô ta, là vì bảo vệ cô ta. . . . . .”
Ma nam lại chậm rãi quay đầu lại, nhìn tôi.
“Nha đầu, chơi đã rồi thì về nhà đi . . . . . .”
Tôi khiếp sợ không nói nên lời. Hắn yên lặng nhìn tôi, màu đỏ trong mắt dần dần tối đi.
Về nhà?
Về đâu?
Tôi còn chỗ nào để về sao?
“Tưởng thế là thắng sao? Giết một phế vật thì đã là gì.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên xuyên qua cành khô lá héo.
Là ai?
Là ai đang nói?
Tôi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy vô số ngôi sao trên bầu trời, khiến tôi choáng váng hoa mắt, trong đầu xuất hiện ảo giác chập chờn. Hình như cơ thể không chịu nghe theo đầu óc nữa, nặng nề ngất đi.
Cảm giác này rất quen.
Đúng vậy, chính là cảm giác khi tôi xuyên không tới đây. . . . . .
Phải về rồi sao?
Câu đố không người biết đáp án, không ai có thể giải, theo lớp khói mù của ngày đông giá rét càng chôn sâu hơn.
Xa xa, núi Diệu Nhạc lúc ẩn lúc hiện sau đám mây.
————
Khi tôi tỉnh lại, chúng tôi đã không còn ở trong khu rừng khô nữa.
Nhưng tôi chắc chắn là mình vẫn chưa quay về.
Bởi vì trước mắt, Tiêu Long Vũ đang dùng nước tuyết rửa vết thương trên vai, ánh sáng từ đống lửa loang loáng chiếu lên mặt anh ta.
Sao tôi lại quên đạo lý ‘tai họa sống ngàn năm’ nhỉ.
Tôi run lẩy bẩy hỏi: “Này. . . . . . Ma đâu? Huynh giết hắn rồi à?”
“Hắn không ch.ết.” Anh ta xé tay áo làm thành băng vải, thành thạo băng bó cầm máu cho mình, “Có người cứu hắn rồi.”
Tôi hốt hoảng, còn muốn hỏi tiếp, nhưng rõ ràng anh ta không muốn tiếp tục đề tài này, đứng lên nói: “Đi, về thôi.”
Tôi nhìn đống ngổn ngang trên đất, lại nhìn Tiêu Long Vũ có dáng vẻ sắp phải đưa vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, lại nhìn Mao Mâu ngất xỉu, cuối cùng chỉ chỉ vào khuôn mặt đầy máu với cái chân bị trẹo mắt cá của tôi: “Chẳng lẽ. . . . . . Chúng ta mở đường 11 [ ] về sao?”
[ ] Đường 11: Một tuyến đường lớn ở Hàng Châu – TQ.
Sắc mặt Tiêu Long Vũ rất khó coi, một lát sau có chút ngập ngừng nói: “Đưa chân cho ta.”
Nhìn tôi sợ hãi rụt rè, anh ta không kiên nhẫn kéo chân tôi. Tôi ngã ngửa ra sau, bị anh ta thô lỗ kéo như vậy tôi đau đến mức nước mắt cũng sắp trào ra rồi.
“Đau quá, huynh nhẹ chút!”
Anh ta cởi giày và tất của tôi ra, xoa một lúc, cuối cùng không vui lườm tôi một cái: “Không gãy xương, giả vờ cái gì.”
. . . . . . Chẳng lẽ trong đầu anh, bị thương chỉ chia thành gãy xương và không gãy xương thôi sao? ! !
Mặt tôi đầy nước mắt, rưng rưng rút chân về, đi giày với tất vào, quay người đi không để ý đến anh ta nữa. Một lúc lâu sau, đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói mạnh mẽ ngắn gọn vang lên từ sau lưng: “Lên đi.”
Tôi quay đầu lại thì thấy anh ta ngồi xổm xuống, lưng đưa về phía tôi.
“Huynh cõng muội à?” Tôi giật mình, lại nhớ ra chuyện gì đó, chỉ vào Mao Mâu bên canh, “Vậy. . . . . . Meo Meo phải làm sao bây giờ?”
“Để ở đây.” Anh ta thản nhiên nói.
Quả nhiên, cho dù đã trải qua chuyện gì thì bản tính bỏ đá xuống giếng, qua cầu rút ván của người đàn ông này vĩnh viễn cũng sẽ không bị bánh xe lịch sử nghiền nát.
Tôi tức giận nói: “Huynh không thể làm như vậy được! Vừa rồi nếu không có Meo Meo, muội đã ch.ết lâu rồi.”
Tiêu Long Vũ lại khinh thường lườm tôi. Ngay khi tôi cho rằng anh ta sẽ nói “ch.ết cũng đáng lắm”, anh ta lại nói: “Hắn sẽ không giết muội. Nghĩ thử xem, không phải muội là. . . . . .” Anh ta nói được một nửa thì đột nhiên không nói nữa.
“Đi lên. Không thì tự mình về!”
Tôi nhìn Mao Mâu đang bất tỉnh nhân sự, mặt đầy nước mắt, do dự leo lên lưng Tiêu Long Vũ. Tay lỡ chạm phải vết thương trên vai trái anh ta, khiến người anh ta run lên. Tôi luống cuống xin lỗi, lại nghe thấy anh ta nói không đầu không đuôi: “Độc Mạn Đà La của Quý Lãng chỉ là thuốc tạo ảo giác mà thôi. Nơi này không có tuyết, ta cũng nhóm lửa rồi. Anh ta không lạnh ch.ết được đâu.”
Trên đường từ dưới núi trở về Diệu Nhạc, vì không hoạt động nên tôi thấy lạnh hơn, đành run run ôm lấy cổ Tiêu Long Vũ, áp sát vào lưng anh ta. Sưởi ấm là một mặt, tránh cho anh ta mất hứng ném phứt tôi đi mới là quan trọng. So với bị đông ch.ết. . . . . . Haizzz, e lệ chỉ đáng vứt thùng rác.
Dường như Tiêu Long Vũ không ngờ tôi sẽ làm vậy, không những không hề phản kháng khi tôi cọ tới cọ lui trên lưng anh ta, mà còn không nói gì suốt dọc đường. Khi trở lại doanh trại, cuối cùng tôi không nhịn được hỏi: “Huynh mệt lắm à? Sao không nói gì?”
Anh ta lạnh lùng đáp: “Người nào đó nặng hơn cả heo, thắt lưng ta sắp gãy rồi.”
Tôi muốn đập một phát lên đầu anh ta. Nhưng nghĩ đến chuyện vết thương của anh ta không nhẹ, nếu bị tôi đánh ch.ết thì không ổn, tôi đành phải trợn mắt hờn dỗi.
Thật ra, tuy Tiêu Long Vũ trưng ra cái mặt của người xấu, tính cách cũng hơi cặn bã. Nhưng. . . . . .
Gió ở trên núi rất to, thổi đi mùi máu tanh quanh người chúng tôi, thổi mái tóc rối của anh ta tung bay, mang theo mùi xà phòng thơm ngát, còn có mùi mồ hôi quen thuộc, lướt qua mặt tôi.
Không biết vì sao, đột nhiên tôi thấy. . . . . . Nhớ nhà.
Yêu hận tình thù nam trộm nữ xướng, liên quan gì đến tôi? Tôi mệt, không muốn tham ra, không muốn đùa với cái mạng nhỏ của mình.
Thân thể mỏi mệt cùng cơn đau từ vết thương bắt đầu xâm nhập vào ý thức của tôi. Tôi khe khẽ thở dài.
“Muội rất muốn về nhà.”
Bước chân của Tiêu Long Vũ hơi khựng lại.
Anh ta dừng một lúc lâu, mới bắt đầu chậm rãi tiếp tục bước về phía trước.”Không biết muội lại lên cơn gì nữa.” Trong giọng nói của anh ta mang theo chút bất đắc dĩ, “Chờ đợt hợp huấn lần này kết thúc, chúng ta sẽ về Kế Môn. Nơi đó chính là nhà của muội. Muội thích ngắm sao, sau này. . . . . . Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm trăng uống rượu.”
Đầu tôi dựa lên vai phải của anh ta, nhắm mắt lại lảm nhảm: “Ừ, cho dù là thế, muội vẫn muốn về nhà. Tuy. . . . . . Mọi người ở đây rất tốt với muội, nhưng mà nhà muội. . . . . . Vẫn. . . . . . Ở bên kia.”
Hình như Tiêu Long Vũ còn nói thêm gì nữa, nhưng tôi không nghe rõ.
Không nghe rõ nữa…
Bên tai chỉ còn tiếng tim đập của anh ta. Thình thịch, thình thịch, giống như bài hát bất tận vang lên trên vùng núi ngày đông.
***
p.s: Chương này có chút nghiêm túc, cũng có chút khó hiểu. Thôi thì hồi sau sẽ rõ nhé = =
p.s 2: Tên chương là 1 câu chuyện cười bên Trung, mình đọc thì cũng chẳng thấy buồn cười lắm, chắc tại không hiểu hết cái thâm nho của nó. Thôi thì mọi người thông cảm :v