Quyển 3 - Chương 55: Nhân sâm và dấm chua không gặp lại
*Editor: đỗ béo*
*Betor: mèomỡ
*
Tôi bất tỉnh suốt dọc đường.
Trong lúc ngủ màng, đột nhiên tôi cảm thấy có cái móng heo đang vỗ mặt tôi không ngừng. Vỗ mạnh thế da mặt tôi có dày cỡ nào đi nữa cũng không chịu nổi.
Cái móng kia đang vỗ vỗ bỗng chuyển sang tai tôi, kéo nhẹ vành tai tôi, sau đấy một giọng nói trầm bổng vang lên: “Dương Quách, còn không chịu tỉnh là ta cởi quần áo nàng đó.”
Tôi bỗng mở mắt ra, trước mắt tối đen. Do dự sờ soạng về phía giọng nói vang lên, cuối cùng tôi cũng tóm được một góc áo, sau đó là vạt áo, cuối cùng là làn da trơn mượt. . . . . .
“. . . . . . Có thể xin nàng đừng sờ ngực ta nữa được không.” Giọng Tiêu Long Vũ có vẻ bất đắc dĩ, “Tuy rằng trong căn phòng này chỉ có hai chúng ta, nhưng bây giờ thật sự không phải là đêm đẹp.”
Tôi rút tay lại như bị điện giật. Trong lòng lại có chút nghi hoặc: “Tiêu Long Vũ, huynh không sao chứ?”
“Không ch.ết được.” Anh ta hừ hừ mấy tiếng.
Tôi sốt ruột, vội vàng kéo quần áo anh ta hỏi: “Vậy còn Ly Công Tán? !”
Anh ta im lặng một lát, đột nhiên thở dài, nhàn nhạt nói: “Nàng không biết à? Đó chính là. . . .Thập toàn đại bổ đấy.”
Tôi nghe xong chỉ muốn cào tường, túm lấy vạt áo anh ta lắc mạnh: “Huynh dám lừa muội, thuốc đại bổ sao có thể biến người ta thành như thế hả”
Vừa dứt lời, chỉ nghe roẹt một cái, bộ quần áo bị kiếm chém tơi bời của Tiêu Long Vũ đã bị tôi xé rách. Anh ta lại hít một hơi, kéo cổ áo trong tay tôi về phía mình, rồi dịch sang chút, không yên lòng trả lời: “. . . . . . Bổ hơi quá.”
Tối đen như mực nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta nhưng anh ta có ch.ết cũng không chịu nói, tôi không hỏi được gì, đành chán nản ngã xuống. Ly Công Tán trước kia khiến anh ta không thể tu luyện nội công, giờ có lẽ là làm suy yếu công lực. . . . . .
Đang đoán mò, tay bỗng chạm phải lớp vải mềm mại.
“Thay đi.” Tiêu Long Vũ nhàn nhạt nói, “Đây là quần áo người kia để lại. Giở chắc trên người nàng toàn máu, còn máu thì lúc cởi sẽ đau đấy.”
Trói chúng tôi nhưng không giết, còn để lại quần áo? Tên áo đen kia trốn từ bệnh viện tâm thần ra sao?
Thấy qua một lúc lâu mà tôi vẫn chưa cầm lấy, giọng Tiêu Long Vũ trở nên có chút không kiên nhẫn: “Nương tử muốn vi phu băng bó vết thương giúp sao?”
“. . . . . . Không cần.” Tôi nhanh chóng cướp lấy bộ quần áo, cởi quần áo để lên đầu. Trên người đầy vết thương, tuy chảy máu nhưng vết thương nhỏ nên không đáng lo, chỉ có thương tích trên đùi là phải băng lại.
Tiêu Long Vũ cũng ngoan ngoãn không làm ra hành động không đứng đắn nào, chạy đến góc khác thay quần áo. Tôi nghe tiếng anh ta đang thay quần áo bỗng đột ngột dừng lại, sau đó tất cả các động tác đều chậm lại.
Tôi không nghĩ nhiều, thuần thục mặc quần áo xong, xé quần áo cũ băng vết thương trên đùi. Lúc đang chuẩn bị đứng lên, mới phát hiện ra chân còn lại bị xích vào cột. Sờ vào thì phát hiện một đầu xích cài ở chốt cửa. Tôi cố gắng giật ra nhưng không được. Chạy ra đẩy cửa thì cửa cũng bị khóa rồi.
“. . . . . . Thế này có nghĩa là chúng ta bị bắt cóc rồi hả?” Tôi quay đầu lẩm bẩm với Tiêu Long Vũ đang ngồi trong góc.
Tiêu Long Vũ vẫn chậm chạp khó khăn mặc quần áo, ngay cả giọng nói cũng kỳ lạ : “Những kẻ kia đã đi từ lâu rồi.”
Tôi sửng sốt, sau đó cũng có chút tuyệt vọng. Bọn họ muốn nhốt chúng tôi tự sinh tự diệt ở trong này? Nhưng căn phòng dường như đã không có người ở mấy năm rồi, tỏa ra mùi mốc, lại không có nước uống, không ăn không uống cùng lắm cũng chỉ có thể sống được bảy ngày. . . . . .
Nhưng cũng may, bữa tối hôm trước tôi đã giấu mấy cái đùi gà làm bữa khuya, vừa rồi thay quần áo thấy vẫn còn ở đây. . . . . .
“Dương Quách.” Tiêu Long Vũ như có chút do dự, “Sợ không?”
“Đương nhiên là sợ. . . . . .”
Anh ta khẽ cười một tiếng, đi tới giữ chặt tay tôi: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Tôi nhanh chóng che ngực mình: “Chính vì huynh ở đây nên muội mới sợ nhân lúc muội không nhìn thấy huynh ăn vụng hết chân gà muội giấu trong người!”
“. . . . . .”
Tiêu Long Vũ chắc bị tôi dọa sợ, một lúc lâu sau cũng không nói được câu nào. Cuối cùng tôi không nhịn được, nắm lấy tay anh ta, nhếch miệng hỏi: “Tiêu Long Vũ, chúng ta làm gì bây giờ?”
Anh ta lại thở dài: “Còn có thể làm gì bây giờ nữa, đập đi!”
Vì thế, hai chúng tôi trên mặt đất, bắt đầu điên cuồng đập cái chốt xích.
“Coong, coong, coong…”
“Keng keng… Coong coong…”
Trời mới biết cái chốt này làm bằng gì, chúng tôi đập rất rất lâu, lâu đến mức cái chốt cũng nóng lên rồi, mới chỉ được mấy vết nứt. Tiêu Long Vũ còn đỡ, tay tôi thì đã sớm tróc da rồi.
Trán tôi đầy mồ hôi, quần áo lại ẩm, mặt đầy bụi bẩn chắc chẳng khác gì con mèo mướp. Khuỷu tay Tiêu Long Vũ bỗng chọc chọc tôi: “Nàng nghỉ một lát đi. Chúng ta thay phiên nhau, lát nữa ta gọi nàng.”
Tôi nghe lời thả xích uống, xoa tay mình, đau muốn khóc, mũi nhăn lại.
“Tiêu Long Vũ, huynh mà mở được chốt muội lấy chân gà cho huynh ăn.”
Tiêu Long Vũ giật mình không tiếp lời, thả xích xuống đất, bắt đầu lấy chân đạp thật mạnh.
. . . . . .
Không biết qua bao lâu, ngay khi tôi đang mơ màng ngủ, tiếng keng keng bỗng ngừng lại. Sau lại là một tiếng vang thật lớn, tiếng cửa gỗ vỡ vụn, ánh sáng dần tràn vào.
Tôi nhanh tay che mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống do bị kích thích, lúc lâu sau mới nhìn thấy cảnh tượng ở cửa. Tiêu Long Vũ đang đứng ngược sáng, tóc rối bù, mồ hôi đầy đầu. Nhưng ánh nắng sớm càng làm nổi bật cơ thể cao gầy phong độ của anh ta, cao đến độ có vẻ hơi trừu tượng, hơn nữa. . . . . .
Tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng biết vì sao vừa nãy mặc quần áo phản ứng của anh ta lại kỳ quặc vậy rồi.
Bởi vì Đại Ma Vương Tiêu Long Vũ cao lớn hiện giờ đang mặc váy màu hồng.
Hình như bộ váy nhỏ cơ thể quá nhiều nên chỉ dài đến mắt cá chân, anh ta mặc rất chật, phải vạch cổ áo ra. Dáng vẻ chật vật lúc này thật sự rất giống cách ăn mặc tiêu chuẩn của thiếu nữ đàng hoàng gặp phải tên bắt cóc đáng khinh.
Tôi nhịn cười đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo rồi. Cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, quả nhiên là một bộ quần áo nam màu nâu, hơn nữa còn to hơn người rất nhiều.
Váy bị anh ta xé thành ra như thế, bây giờ có muốn đổi lại cũng không được nữa. Tôi đi qua yên lặng vỗ vai anh ta, an ủi: “Này, đây chính là cuộc đời mà.”
Mặt Tiêu Long Vũ đỏ lên, sau đấy lại trắng bệch, đẩy móng vuốt của tôi đang đặt trên vai anh ta ra, nhưng không tìm được lý do mắng tôi, dù sao quần áo là do chính anh ta nhầm.
“Cũng không phải là chưa từng mặc.” Tôi thản nhiên chép miệng, “Năm đó vì che giấu tung tích chẳng phải huynh thích giả gái đó sao, Áo – Trắng – nhỏ…”
Còn chưa nói xong liền cảm thấy hẫng chân, hai tay Tiêu Long Vũ luồn qua xương sườn tôi, một tay bế tôi lên.
“Nàng lặp lại lần nữa thử xem.”
“Muội. . .” Tôi vừa mới nói một chữ, anh ta không thèm nghe khiêng tôi lên vai, ra khỏi căn phòng nhỏ rách nát này.
Tôi cảm thấy bị một cô gái khiêng như khiêng bao gạo quá mất mặt, giãy dụa muốn xuống, nhưng Tiêu Long Vũ lại bực mình đánh một cái vào mông tôi: “Không được nhúc nhích!”
Tôi khiếp sợ lại phẫn nộ, xấu hổ đến mức mặt sắp bị thiêu cháy. Tiêu Long Vũ rõ ràng cũng bị hành động của mình làm choáng váng, ngây người rất lâu mới ho nhẹ một tiếng: “Ừm. . . Nàng bị thương, ta. . . . . . Ta cõng nàng.” Dứt lời đặt tôi xuống, rồi ngồi xuống ý bảo tôi leo lên.
“Tiêu Long Vũ béo, háo sắc, keo kiệt lại bá đạo, đừng cho là muội không biết, đêm nào huynh cũng đái dầm!” Tôi leo lên lưng anh ta, tay chân đều bị anh ta giữ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hát nhạc thiếu nhi cho hả giận.
Tiêu Long Vũ tỉnh bơ tiếp lời: “Vậy nàng thì sao?”
Tôi nghĩ một lát, tiếp tục hát: “Dương Quách là cô gái tốt, dịu dàng tốt bụng lại xinh đẹp!”
“Hát không đúng. Dương Quách là mụ la sát, miệng độc, não ngốc, nước mũi dài.”
“Huynh nói linh tinh! Dương Quách là cô gái tốt! Cô gái tốt!” Tôi ồn ào.
Tiêu Long Vũ rất khinh bỉ nói: “Nào có cô gái nào vừa lười vừa ngốc lại tham ăn còn yêu tiền như mạng như nàng! Ta gặp phải nàng đúng là số khổ mà. . .”
Nói xong còn hừ hừ kiêu ngạo, sau đấy thì không nhịn được mà cười.
Tôi không nói nữa. Sương sáng sớm ẩm ướt, giọt sương vương trên tóc anh ta, tư thế anh ta vận công chạy còn nhẹ nhàng hơn tiên hạc. Trong thoáng chốc, tôi bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, sáng sớm ở núi Thanh Trừng, anh ta cũng từng cõng tôi như thế. Khi đó tôi có thể nghe thấy tiếng tim anh ta đập, cùng nhịp với tôi, giống nhất bài hát không bao giờ kết thúc.
Tôi bối rối, bám thật chặt vào cánh tay anh ta, ma xui quỷ khiến nói: “Chờ chuyện này qua rồi, chúng ta thành thân đi. Sau này huynh nuôi muội.”
Chân Tiêu Long Vũ lảo đảo, sững sờ không nói.
Tôi ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: “Từ nay về sau, muội cũng có người nuôi rồi, hừ hừ. Haiz, giờ huynh là tướng quân sát thủ của Phá Quân Tư hả? Nếu Phá Quân Tư là tổ chức chính phủ, vậy huynh là công chức rồi? Tiền lương một tháng được bao nhiêu? Có nuôi được muội không? Không đúng, hình như muội là thủ trưởng của huynh. . . . . .”
Mặt Tiêu Long Vũ đang đỏ bừng dần dần bình thường lại, quay đầu nhìn tôi một lát, chép miệng hừ hừ: “Cho nàng tất! Muốn bao nhiêu cũng cho! . . . Nàng lợi lắm đấy!”
————
Sau một hồi gian khổ, hai chúng tôi trở lại chùa khi trời đã sáng trưng. Bạch Mao không biết đã đến đây từ khi nào, đang ôm đầu gối ngồi chờ ở cửa. Vừa thấy chúng tôi, liền chạy đến tóm chặt tay áo Tiêu Long Vũ gào khóc.
“Đại nhân! Tiêu ca ca! Đệ chờ hai người lâu lắm rồi! Hòa thượng trong miếu chạy hết rồi, đệ. . . . Đệ còn nghĩ hai người đã ch.ết rồi!”
Nói xong nước mắt nước mũi lau hết lên váy Tiêu Long Vũ.
Tiêu Long Vũ nhíu mày nói: “. . . . . . Ta bị đệ làm cho buồn nôn tới ch.ết, bỏ tay ra!”
Bạch Mao ngượng ngùng bỏ tay ra, lúc này mới nhìn thấy quần áo của Tiêu Long Vũ, không khỏi ngây người, gương mặt đầy vẻ giật mình và khó tin.
Vẻ mặt Tiêu Long Vũ khiến tôi nghi ngờ một giây sau anh ta sẽ đánh Bạch Mao mất. Tôi nhanh chóng kéo anh ta vào phòng, hoà giải: “Bạch Mao à, cám ơn cậu đã giúp chúng tôi cản sát thủ, không bị thương chứ?”
Bạch Mao nghe vậy ngồi phịch xuống đất, thở dài: “Đại nhân, ta vô dụng, không thể ngăn chúng lại. Sau đó là do Cung chủ Cúc Trạch Cung giúp đỡ. Người đánh ta đi, mắng ta đi.”
Tôi cắn môi, cuối cùng hỏi: “Đỗ Phương thế nào?”
Bạch Mao lắc lắc đầu: “Hình như ngài ấy bị thương nhẹ, cãi nhau với một cô gái, ta gọi ngài ấy mấy lần mà ngài ấy không nghe thấy, cuối cùng cũng đi luôn với cô gái đó. Ta vốn muốn đuổi theo, nhưng lại lo cho người và Tiêu ca ca, nên về đây trước.”
Cô gái?
Tiêu Long Vũ đột nhiên mở miệng: “Có phải là cô gái có dáng người gầy, giống Dương Quách đến bảy tám phần không? Đầu cài trâm phượng?”
Mắt Bạch Mao sáng lên: “Huynh biết sao? Quả nhiên là ca ca ngọc thụ lâm phong diễm ngộ sâu, còn có thể trung trinh một lòng với đại nhân thật sự là không dễ. Đại nhân, người phải biết quý trọng đấy nhé.”
Tiêu Long Vũ cốc đầu cậu ta, quay đầu nói với tôi: “Là Dương Phượng.”
Tôi cong môi cười cười.
Cuối cùng anh ta vẫn đi theo Dương Phượng.
Bạch Mao nhìn Tiêu Long Vũ, lại nhìn tôi, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, lẩm bẩm: “Đại nhân, người vẫn chưa. . . . . .”
“Vẫn cái gì?” Tôi nhíu mày hỏi lại.
Cậu ta nhanh chóng cười làm lành nói: “Đệ nói, hôm nay đúng là thời khắc đại nhân và Tiêu ca ca vợ chồng đồng tâm hiệp lực.”
Tôi không trả lời, tìm tư thế thoải mái nằm trên đống rơm. Tiêu Long Vũ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi rất quen ánh mắt này, vì tôi cũng thường nhìn túi bạc giống như vậy.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói gì, nằm bên cạnh tôi giơ tay giúp tôi che mắt, giống như đang ngủ. Trong phòng rất yên tĩnh, cả hai đều im lặng.
———— tôi là đường phân cách thay đổi bản đồ ————
Rời khỏi chùa, chúng tôi đi theo con đường đã vạch sẵn. Để che giấu tai mắt, Tiêu Long Vũ đành chịu nhục mặc đồ nữ, anh ta vốn có đôi mắt phượng, da lại trắng, mặc vậy nhìn lại giống một cô gái cao ráo, mặt mày đưa tình.
Trời vừa sẩm tối thì đến thành tiếp theo, trong thành hình như đang tổ chức lễ hội, trên phố tấp nập người, phố lớn ngõ nhỏ cũng treo đầy hoa đăng, xa xa nhìn giống như từng sợi ruy băng xâu thành chuỗi, sáng lung linh lấp lánh.
Ba người chúng tôi đi trong đám đông, thỉnh thoảng tò mò nhìn đông nhìn tây. Có người muốn lấy mạng chúng tôi, mà chúng tôi vẫn quang minh chính đại đi bộ giữa đường thế này, quả là một nghị lực phi thường! Cảm giác tựa như chạy bộ trên đường phố sương mờ khói mịt, luôn có cảm giác vừa cười vừa tự sát.
Tôi thèm nhỏ dãi nhìn đống quà vặt bên đường, mắt sắp hoa lên rồi. Đếm bạc trên người chỉ đủ mua hai cái bánh bao. . . .
Tôi thở dài, quay đầu nhìn Tiêu Long Vũ, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ. Năm đó khi anh ta giả gái thì vẫn còn là một đứa trẻ cho nên không nhận ra được, giờ đã là một ‘cô gái trưởng thành’ rồi, có nhiều chỗ hơi kỳ lạ. Tay tôi cầm bánh bao, có chút do dự hỏi: “Tiêu Long Vũ, huynh muốn ăn không. . . . .”
“Nàng ăn đi, ta không đói.” Anh ta nhàn nhạt nói, trong mắt lại có chút nuông chiều.
“Không phải.” Tôi chỉ chỉ ngực anh ta, lại quơ quơ bánh bao, “Huynh có muốn nhét hai cái bánh này vào để độn không?”
Mặt Tiêu Long Vũ lập tức đen sì.
Tôi vội vã quay đầu định chạy. Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng trống, mọi người đổ dồn về cuối đường. Tiêu Long Vũ cho tôi một ánh mắt “Buổi tối tính sổ với nàng”, ba người bị đẩy đi theo đám đông.
Bất giác, tôi và Tiêu Long Vũ bị tách khỏi Tiểu Bạch Mao. Tôi nhảy lên mấy cái, nhưng vì đông người nên chẳng nhìn thấy gì. Tiêu Long Vũ gọi mấy lần, nghe thấy Tiểu Bạch Mao đáp lại, an ủi tôi rằng dù sao cũng biết vẫn ở gần nhau là được rồi. Vì thế tôi lại quay đầu xem màn trình diễn trên khán đài.
Người trên sân khấu lúc thì múa đao, lúc thì nghịch lửa, nhìn như đoàn xiếc thú, rất đặc sắc, tôi xem hoa cả mắt. Chẳng qua bên cạnh cứ có người lải nhải… “Đứng yên đi, nhoáng nhoáng hoa cả mắt.”
“Ừ, cũng không tệ, lần sau tiệc mừng thọ mẫu thân cũng mời diễn thế này.”
“Bên phải bên phải, ai, qua đi! Đồ con heo!”
Tôi bực bội quay đầu nhìn, chỉ thấy một gã sai vặt mập mạp trên cổ cõng một tên thiếu gia quần áo tinh xảo, vừa nhìn là biết thiếu gia nhà giàu ra ngoài tìm thú vui. Lúc tôi không có tiền thì ghét nhất mấy kẻ có tiền, kéo Tiêu Long Vũ đổi chỗ. Nhưng người xem chặn đường rất đông, hai chúng tôi mãi vẫn chưa đi nổi quá hai bước.
“Chủ tử! Nhìn kìa! Là. . . . Là con bé năm đó đánh người! !” Phía sau bỗng vang lên một tiếng hét to.
Nhìn lại là gã sai vặt đỏ hết cả mặt, đang chỉ về phía tôi cố gắng nói gì đó với gã công tử kia.
Tôi chỉ cảm thấy tên công tử kia trông quen quen, cẩn thận nhìn cái quạt to, áo bào màu tím, còn cả gương mặt trông chẳng có chút sáng tạo nào. . . . . . Không biết vì sao, trong nháy mắt nhìn thấy anh ta, trong đầu tôi liền nghĩ tới bốn chữ “Hành Tây Sơn Đông”. . . . . .
Trong trí nhớ xa xôi, hình như cũng có một người như vậy, nhưng rốt cuộc là ai. . . . . .
Tôi nâng trán đau khổ suy nghĩ, bỗng cảm thấy người bên cạnh đang động đậy. Ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái mặc váy hồng nhạt đang cố gắng thoát ra khỏi đám đông. . . Không phải Tiêu Long Vũ thì là ai.
Cùng lúc đó, vị công tử áo tím kia cũng hét lên: “Nhanh! Thả ta xuống! Bắt lấy nó, bắt lấy nó, đừng để nó chạy!”
Vừa dứt lời, vị công tử xắn tay áo tím lên, lộ ra hai cánh tay trơn mềm, ra vẻ muốn xông tới.
Là kẻ thù của Tiêu Long Vũ sao?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi đành theo chân người đàn ông chuyên gây chuyện thị phi kia chen lách ra khỏi đám đông. Đáng tiếc do người quá nhiều, dù có chen thế nào cũng vẫn đứng yên, chỉ có thể lau mồ hôi toát ra trên trán.
Nhìn lại, vẻ mặt của vị công tử kia như uống Red Bull, mắt như sắp phóng ra tia sáng xanh, giơ tay chuẩn bị bắt người.
Tất cả mọi người đều chen lên phía trước, chỉ có ba chúng tôi chen ra ngoài. May mắn, hai chúng tôi chen ra được, tên nhóc kia lại không thoát ra nổi.
“Đứng lại! Tên áo trắng kia! Bản công tử bảo ngươi đứng lại!” Tiếng kêu gào của anh ta bị tiếng hò hét của quần chúng dìm xuống.
“Đứng lại! Bản công tử. . . . . . Đứng lại! !”
“Nhường đường, nhường đường. . . . . .”
“. . . . . . Cút ngay!”
“Chủ tử! Chủ tử! . . . . . .”
Vô cùng hỗn loạn.
Tôi không biết chen bao lâu, bỗng cảm thấy dễ thở hơn. Kéo tay áo lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển một hồi lâu. Tiêu Long Vũ đứng trước mặt tôi, rõ ràng cũng không khá hơn, đang chống tường hồi sức.
Tôi chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy ‘phốc’ một tiếng, một người từ đám người chen ra, thở gấp như chó.
Tôi và Tiêu Long Vũ trợn mắt mắt nhìn anh ta, anh ta cũng trợn mắt nhìn chúng tôi.
“Mỹ nhân. . . . . . Đừng đi!” Vị công tử kia thay đổi ngay vẻ hung ác vừa rồi, thâm tình giơ tay về phía Tiêu Long Vũ, dáng vẻ “Ta yêu nàng, rất yêu nàng, xin nàng đừng ruồng bỏ ta”, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu hôn thôi.
Tiêu Long Vũ hít sâu, nắm lấy tay áo tôi vận công chạy đi, đảo mắt đã bay lên nóc nhà.
“Mỹ nhân. . . . . . Đừng, đừng đi. . . . . . Nhiều năm rồi. . . . . . Bản công tử đã tìm nàng nhiều năm rồi. . . . . .” Vị công tử áo tím vừa khóc vừa hét, nói năng lộn xộn.
Bộ váy của Tiêu Long Vũ thật sự không hợp cho việc chạy trốn, tên công tử đó rõ ràng cũng không phải là dạng ngồi không, chẳng bao lâu sau trên nóc nhà đã tụ tập năm sáu tên đuổi theo chúng tôi.
Tôi nhéo mạnh cánh tay Tiêu Long Vũ: “Huynh là đồ dê xồm hái hoa ngắt cỏ! Đến đàn ông mà huynh cũng không tha!”
Anh ta bị đau run lên, tròn mắt nhìn tôi: “Là cái tên năm đó ở Hoàng Thành ức hϊế͙p͙ Dương Phượng.”
“Là cái tay ăn chơi cướp đoạt dân nữ đó hả?” Tôi há hốc mồm, “Hắn. . . . . . Không để ý Dương Phượng mà lại để ý huynh sao? Lúc đó huynh còn nhỏ, ăn mặc chẳng khác gì củ hành tây Sơn Đông, chẳng lẽ hắn bị huynh đánh hỏng đầu rồi?”
Tiêu Long Vũ còn chưa trả lời, đã thấy mấy tên gia nhân bay đến trước mặt bao vây chúng tôi. Vị công tử áo tím kia cũng vất vả trèo lên, mệt đến nửa ch.ết nửa sống vẫn còn đang rên hừ hừ.
“Mỹ nhân, đừng chạy. . . . . . Bản công tử chờ nàng thủ thân như ngọc hơn bảy năm rồi. . . . . .”
Mặt tôi nhăn lại. Nhớ năm đó thoải mái đánh nhau ở Hoàng Thành, bây giờ thời thế thay đổi, tôi và Tiêu Long Vũ một người là gỗ mục, một người trúng độc công lực giảm mạnh không biết có thể đánh được không. . . . . .
Nếu Tiêu Long Vũ thật sự bị tên nhóc này cướp đi. . . . . . Thì tôi tìm ai thành thân đây!
Tôi còn đang suy nghĩ cách thoát thân đã thấy Tiêu Long Vũ bên cạnh uốn éo cái eo, ôm lấy tôi gào khóc nói:
“Phu quân! Ta mang thai con của chàng rồi! !”
***
p.s: Ờ. Tiểu Quách, chịu trách nhiệm đi =)))
p.s 2: Ừm, có ai thắc mắc cái tên chương thì… Hán Việt là ‘Nhân tham hòa thố bất tương phùng’ nhé. Đọc gần giống ‘Nhân sinh hà xứ bất tương phùng’ =v= Tác giả này là trùm chế nhé. Editnhiều khi ói máu TvT