Chương 5: Khả năng đặc biệt
***Trận chiến bắt đầu***
-Em, muốn thi gì?_Cô nhìn cậu, lãnh đạm nói. Hừm, lái xe đấu kiếm đấu súng hay là bất cứ cái gì cô cũng có thể làm được,thậm chí giỏi nữa là đằng khác. Chỉ trừ.....Mà thôi, cậu ta chắc không nghĩ đến đâu
Như đọc được suy nghĩ của cô, cậu nhếch môi cười nham hiểm:
-Tôi muốn, thi NẤU ĂN
"Đoàng đoàng bùm bùm chíu chíu"_ Rồi bỗng sét đánh bên tai, tôi nói nấu ăn là sai.
Aizz, cô chính là cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết trừ.....NẤU ĂN. Huhu, thằng nhóc này,chắc chắn nó nghe từ baba đây mà. Phen này cô thua chắc rồi, nhớ lại lần đầu tiên cô nấu ăn, hình như là vào năm 9 tuổi, cô được ba giao cho nhiệm vụ luộc 1 quả trứng, dễ mà phải không? Nhưng căn bản là ba cô ăn xong liền....nằm viện ngắm lan can 2 tháng. Hic hic, kể từ đó cô không bao giờ "lết xác" vào bếp nữa, đó là lần đầu tiên cô nấu ăn và cũng là lần cuối cùng.
Nghĩ lại quá khứ mà cô không khỏi nổi cả da gà da vịt lên, có nên đồng ý đấu ko ta? Mà đồng ý thì cô thua khỏi phải bàn cãi. Thôi thì,lùi 1 bước tiến 10 bước vậy
-Không ngờ cô nấu ăn dở vậy, con gái con đứa 9 tuổi mà luộc trứng cũng không biết, thậm chí còn cho thêm "hỗn hợp" làm ba cô vào viện _ Cậu vừa nói vừa nở nụ cười trêu chọc. Cậu rất thích chọc cô gái này a~
-Sao...sao em biết?_ Cô kinh ngạc nói, wát đờ heo?Cái quái gì vậy, sao thằng nhóc này lại biết
-Sao tôi lại không biết?_ Cậu hỏi vặn lại
-Em.....em_ Cô tức không nói lên lời
-Bây h cô về được chưa?Hay là...muốn thi?
-HỪ, coi như ván này em thắng_ Cô hậm hực nói, liền bước vào xe ngồi
Cậu thấy thế, (lại) nở nụ cười mãn nguyện, phải chi ban đầu cô ngoan ngoãn một chút có phải tốt hơn không. Mà hôm nay cậu cười hơi (rất) nhiều
-Khoan đã, tài xế đâu?_ Cô thắc mắc khi thấy ai kia đang định ngồi vào ghế lái
-Không có tài xế
-Vậy...ai lái?
-Tôi
-Em chưa đủ tuổi
-......
-Để chị lái
-Không
-Nếu em lái chị lập tức xuống xe
Haizz,cậu bất lực nhìn cô, sau đó hơi nhích ra khỏi ghế lái và ngồi vào ghế phụ. Cô cười nhìn cậu:
-Cảm ơn
Lần đầu tiên thấy cô cười,cậu trong nửa giây liền ngẩn ngơ 1 chút, nếu không biết thân phận của cô, thì có lẽ cậu sẽ bị vẻ ngoài của cô đánh lừa. Cô thật giống 1 thiên thần, nụ cười của cô như ánh nắng xua tan bóng đêm phiền muộn
Nhưng...tiếc làm sao,cô lại chính là 1 phần trong cái bóng tối ch.ết người đó, bàn tay cô không còn trong sạch nữa, nó đã nhuốm đầy máu cũng như gắn với cái tên Nữ Vương Khát Máu của cô. Ha ha, cậu cũng có kém gì, cũng đã giết người, bàn tay cũng đã nhuốm máu, cậu còn có thể đòi hỏi gì ở cô, trong khi cậu mà chẳng như cô, cậu đòi hỏi gì hả, Sứ Giả Địa Ngục (biệt danh trong thế giới đêm của cậu)
Mải suy nghĩ lung tung, cậu không biết cô đã an vị trên ghế lái.
-Thắt dây an toàn vào_ Cô nói khi thấy cậu lơ đễnh
-Ừm_ Giọng nói của cô đã kéo cậu ra khỏi đống suy nghĩ vẩn vơ đó. Từ khi nào mà cậu lại quan tâm đến chuyện của khác thế nhỉ?Thật không giống cậu chút nào,phải, không giống chút nào
-Sao mặt em ỉu xìu vậy,em ghét cái hôn ước này à?_ Cô cảm thấy, thằng nhóc này thật...ừm...khác lạ. Những đứa trẻ ở tuổi nó đáng lẽ ra phải ăn, chơi,vui vẻ cười cười nói nói, huống chi gia đình nó lại giàu có và quyền lực như vậy?Đáng lẽ ra nó phải có hàng trăm, hàng nghìn đứa bạn vây quanh chứ?Tại sao nó....lại như vậy?Không có bạn, cả ngày không nói được hoàn chỉnh 1 câu, lại còn...Là sát thủ?Võ công của nó so với cô chỉ hơn chứ không kém, nó có thật là một đứa nhóc 13 tuổi không vậy?Sao cô thấy nó...như là một người trưởng thành vậy. Tuổi thơ của nó, là sát thủ!Cô lúc nào cũng tự tin là dựa vào đôi mắt là sẽ thấy được tâm tư của 1 người,nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ của nó, cô không thể đoán được nó nghĩ gì
-Tôi căn bản là có một khả năng đặc biệt_ Cậu bỗng dưng mở miệng
♥♥♥♥♥End chap♥♥♥♥♥
Tác giả đã trở lại MUAHAHAJ
Xin lỗi vì sự chậm trễ ra chap
Cảm ơn vì đã luôn ủng hộ ad