Chương 7: Vỏ bọc bị vỡ
Khi cô và cái "cục nợ" kia về đến nhà cũng đã gần giờ ăn tối. Đang định lên tiếng để gọi thằng nhóc kia dậy thì cô chợt im bặt. Nó...đang ngủ. Hah,công nhận nhóc kia cũng đẹp trai ấy chứ, mắt xếch nè, mũi thẳng, hàng lông mi cong vút (có một sự ghen tỵ nhẹ -_-)
-Ngắm đủ chưa?_ Một giọng nói "vô duyên" vang lên
Cô thoáng giật mình, sau đó điềm nhiên đáp:
-CHƯA
Hai mí mắt cậu khẽ giật giật, cái quần què gì thế này? Đáng lẽ trong mấy chuyện ngôn tình thì đến tình tiết này nữ 9 sẽ phải đỏ mặt rồi e thẹn nói "Nói...nói vớ vẩn gì thế hả"...Hay mấy câu đại loại thế chứ?Sao...chả giống gì cả?Cậu căn bản là đang rất bực a~
-Em nghĩ cái gì vậy?_Cô ngây thơ vô (số) tội hỏi
-Chẳng sao cả _ Cậu khó chịu trả lời
Cô thật buồn cười mà, thằng nhóc này sao cũng có lúc dễ thương như thế này cơ chứ
-Em dỗi à?_Cô tinh nghịch hỏi
-Không
-Chị thấy có
-Không
-Có
-Không
-Có
-Không
......
Và 1 tràng điệp khúc có Không vang lên
-Mệt rồi, không nói chuyện với cô nữa _ Cậu hờn dỗi nói rồi quay lưng về phía cô
-Thôi thôi, phì, em trẻ con thật _ Cô cười cười nói
Cậu bất ngờ quay lưng lại đúng lúc cô đang định gạt cần xe và...môi lại chạm môi. Cô mở to mắt bất ngờ, Ôi!Nụ hôn thứ 2 trong đời cô, huhu
Cô ứcchế nhìn cậu nói:
-Em...em làm cái gì vậy?
-Tôi nhắc lại cho cô biết là tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô đó _ Cậu nhếch môi cười nham hiểm
-Em...em, THÔI, VÀO NHÀ
Nói rồi cô bỏ vào nhà mà nuốt không trôi cục tức này
-Phòng chị ở đâu?_ Cô nhìn cái tên đang đi sau hỏi
-Ngủ cùng với tôi _ Cậu điềm nhiên nói
-Ừ _ Cô tự nhiên trả lời vì bất quá thằng nhóc này mới 13 tuổi, nó chẳng làm gì cô được
-Đi thẳng, quẹo trái. Vào cất đồ đi rồi xuống ăn cơm
***Trong phòng ăn***
Sau khi thay bộ đồ "đen toàn tập" kia thành 1 bộ quần áo thoải mái,cô bước vào bàn ăn. Cậu đã ngồi ở đó sẵn
Bụng cô biểu tình dữ dội khi thấy "sơn hào hải vị" trên bàn, không để cái bụng kia chờ lâu, cô lao vào ăn như một con điên bị bỏ đói 10 năm.
-Ăn từ từ thôi không sặc mà ch.ết giờ_ Cậu nhắc nhở khi thấy cô ăn nhanh kinh khủng (Lại còn ăn nhiều nữa chứ)
- Ệ ị ứ, ao e ông ăn (Dịch: Kệ chị chứ, sao em không ăn?)
- Ôi ông uốn ăn (Dịch: Tôi không muốn ăn) _ Cậu nhái lại giọng cô
-m muốn chọc tức chị đúng không? _Cô hung hăng nhìn chằm chằm vào cậu như muốn ăn tươi nuốt sống
-Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì lên phòng
Nói rồi thản nhiên cầm tay cô bước lên
***Trong phòng ngủ***
Sau khi vscn xong, cô bước ra khỏi nhà tắm, bỗng nhiên một bản tay kéo cô vào lòng
-Em...em làm cái quái gì vậy?
-Chỉ một lúc thôi,xin chị, chỉ... một lúc thôi _ Cậu vùi đầu vào xương quai xanh của cô
Cô mềm lòng trước lời xin xỏ của cậu. Cô nhẹ nhàng tắt đèn và để mặc cho cậu ôm. Cảm nhận cơ thể đang run lên của cậu, cô ôm lại cậu
-Bố mẹ em đâu?_ Cô bất giác hỏi
-Bố mẹ, trong thế giới đêm này làm gì có khái niệm bố mẹ, hừ_ Cậu cười nhạt _ Cô cũng là một loại người như tôi, cô cũng biết mà, phải không?
-Em...chịu nhiều đau khổ rồi _ Cô khẽ cụp mắt nói
-Cha cô, à mà không, kẻ thù của cô mới đúng?
-Nếu em đã biết thì ngày mai chị sẽ nói chi tiết sau, giờ thì...ngủ thôi
Sau đó 2 người ôm nhau ngủ ngon lành
"Chỉ có chị mới đem ánh sáng đến cuộc đời tăm tối của tôi"
***End chap***