Quyển 2 - Chương 10: Trên đường đi gặp cướp
Thương hại cô? Người này có tư cách gì mà thương hại cô!
Mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng lúc này Sở Nghiên không có can đảm nói gì, nếu lúc này nói cái gì không nên nói, phỏng chừng cô sẽ lập tức bị ném đi.
"Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, đi thôi đại gia." Sở Nghiên cố gắng mỉm cười, nhưng trên mặt treo nụ cười cứng ngắc, mặc dù không nói gì, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt ủy khuất của cô ta.
Chẳng qua lại phát hiện, vào lúc này cô ủy khuất, cuối cùng là diễn cho ai xem.
Trong một nhóm sáu người này, người sẽ nói giúp cô chỉ có Lục Trạch và Sở ba, không cần cô diễn xuất, họ cũng sẽ quan tâm đến cô, mà ba người kia, coi như cô có diễn tới xuất thần nhập hóa, cũng sẽ không cho cô cái nhìn tốt nào, mà cô làm như vậy chỉ tổ làm khoảng cách của hai nhóm cách xa nhau.
Hoàng Á Lê không khỏi lắc đầu, quả nhiên là suy nghĩ quá nhiều không thể ch.ết cũng phải ch.ết, chẳng lẽ cô ta không biết, lúc này làm như vậy chỉ làm bản thân cô ta lâm vào hiểm cảnh hơn sao.
Làm người đứng xem, Hoàng Á Lê hiểu rõ, thái độ của Lục Thần đối với Sở Nghiên tuyệt đối không cùng bàn, cũng sẽ không bởi vì mấy câu khích bác bên ngoài mà quay ngược mũi giáo, phản bội Sở Thanh, lại làm cho anh ta thêm chán ghét thôi.
Câu nói trộm gà không được lại còn mất nắm thóc chính là hình dung Sở Nghiên đi.
"A Thanh, cẩn thận một chút." Thấy Sở Thanh đi phía trước, Lục Thần có chút lo lắng kéo cô lại, kéo cô về sau lưng mình, nói: "Anh đi trước."
Mà vẫn luôn chú ý tới hai người, sắc mặt Sở Nghiên trở nên âm trầm khó coi, vốn cô còn tưởng Sở Thanh sẽ giống như kiếp trước, không chút nào để ý tới Lục Thần, như vậy cô liền có cơ hội kéo Lục Thần về trận doanh của mình, không nghĩ tới, kiếp này Sở Thanh đột nhiên thông suốt......
Không đúng! Không phải thông suốt, tính tình một người không thể nào có sự thay đổi lớn chỉ trong mấy ngày, chẳng lẽ....nó là người trùng sinh?!
Nghĩ tới khả năng này, đầu Sở Nghiên không khỏi đổ đầy mồ hôi, nếu quả thật là vậy, cô liền nguy hiểm rồi, không được, coi như là mạo hiểm cũng phải diệt trừ Sở Thanh, nếu không, nhất định nó sẽ uy hϊế͙p͙ được mình!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, ánh mắt Sở Nghiên nhìn Sở Thanh nhiều hơn một tia ác độc, nhưng lại che giấu rất tốt trong đôi mắt mơ màng của cô ta, không làm cho bất kỳ ai phát hiện.
Chỉ là không có ai nhìn thấy, cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều không biết, ở một khắc Sở Nghiên dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Sở Thanh kia, Sở Thanh vẫn đưa lưng về phía cô ta, ánh mắt hơi nheo lại.
Cuối cùng không nhịn được muốn động thủ rồi sao? Nếu đã vậy, cô sẽ để cho mọi người thất rõ con người thật của Sở Nghiên.
"Anh Thần, cẩn thận." Đặt một cây chủy thủ vào tay Lục Thần, bình tĩnh nhìn anh, không ngờ sâu trong đáy mắt lại là nỗi lo lắng cho anh.
"Yên tâm, anh Thần biết rồi." Dùng sức vuốt tóc ngắn của cô, trong lòng Lục Thần có chút tiếc nuối, nhiều hơn là đau lòng, một cô gái lại bị nuôi thành con trai, cha lại thiên vị, không biết nhiều năm nay A Thanh phải dựa vào cái gì để chống đỡ.
Mà sau khi thấy cây chủy thủ đó, ánh mắt Hoàng Á Lê hơi sáng, cái chủy thủ trước mắt cô, chính là vật phẩm tương đối thượng đẳng trong cái bông tai kia, dĩ nhiên, vật này kiếp trước Sở Nghiên cũng chưa thấy qua, tinh thần lực của cô ta chỉ có thể mở được tầng thấp nhất của không gian trong bông tai, đồ vậy thượng đẳng như vậy là không thấy được rồi.
Thoạt nhìn cái chủy thủ đó nhìn rất đơn giản, nhưng lại là vũ khí tấn công hạng nhất, vượt xa khoa học kỹ thuật hiện đại mấy ngàn năm.
"A Thanh." Mặc dù Sở ba rất vui mừng khi thấy hai người Sở Thanh giúp đỡ nhau, nhưng lại có chút không yên lòng: "Nếu như có vũ khí phòng thân tốt như vậy cũng nên cho Nghiên Nghiên một cái, dù sao con bé cũng là một cô gái...."
"Ba ba là muốn chị hai cũng đi giết tang thi sao?" Cuối cùng, dù Sở Thanh có tính tình tốt đến mấy cũng phải nhướng mày, ông ta thiên vị Sở Nghiên như thế nào, cô cũng mặc kệ, nhưng muốn chiếm tiện nghi của cô thì đừng có nghĩ nữa!
Một câu nói để cho ánh mắt Sở ba không thể tưởng tượng được, ngày xưa Sở ba ân cần dạy bảo, đối với người chị Sở Nghiên này, Sở Thanh luôn có chiếu cố mấy phần, mà nay cô đây là....
"Ba ba, mạt thế đã đến, tư nguyên của nhà họ Sở có bao nhiêu, không cần con nói, ngài cũng rõ, hiện tại ngài chẳng những để lại toàn bộ cho chị hai, mà còn muốn lấy đồ mẹ con để lại cho chị ta luôn sao?" Cười giễu một tiếng, khẩu khí của Sở Thanh trở thành kẻ gây sự: "Hoặc giả là đây chính là mục đích năm đó ba ba cưới mẹ đi, vì để cho chị ta có nhiều tài sản hơn, cho nên mới nói, năm đó ba ba có thể chú ý tới mẹ, để cho mẹ ch.ết sớm một chút, mới có thể để sớm đoạt tài sản của mẹ, có đúng hay không?"
Lời này của Sở Thanh làm cho tim của Sở ba như bị gai đâm, nhiều năm như vậy, mẹ của Sở Thanh đã trở thành cấm kỵ với Sở ba, không ai dám nhắc đến, mà bây giờ Sở Thanh nói thẳng ra như vậy, căn bản là hung hăng đập vào ngực ông, một cách đau đớn không chút khoa trương nào.
Lúc Sở ba còn muốn nói gì nữa, thì có hai bóng đen vọt tới, ôm lấy Sở Nghiên thoạt nhìn không có chút sức chiến đấu nào, sau đó nhanh chóng lùi về sau.
Mà một khắc khi Sở Nghiên bị bắt kia cũng biết sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô cảm giác được đối phương là người có dị năng, cô căn bản không có cách nào né tránh, cho nên, lúc hắn ôm cô, cô thấy Sở Thanh cách không xa mình, vì vậy cũng kéo Sở Thanh về hướng hai người kia luôn.
Mà đối với đối phương, hai người tốt hơn một người, mặc dù thấy thằng nhóc này không kém, nhưng dáng vẻ giống như không có dị năng, người bình thường chống lại người dị năng mơ hồ đều không có phần thắng.
"Giao hết thức ăn của bọn mày ra, sau đó để lại con gái, chúng tao sẽ tha cho bọn mày, nếu không, đừng trách chúng tao không khách khí, thoạt nhìn hai chị em này cũng không tệ!" Một trong bốn người đàn ông còn lại lên tiếng, ánh mắt đầy tham lam.
Thời gian dài như vậy, bọn họ vẫn chưa gặp người mang theo thức ăn, mà hai người bọn họ cũng chỉ là người dị năng thuộc hệ Tốc độ, chịu thua thiệt rất nhiều so với mấy người dị năng thuộc hệ Công kích, cho nên, bọn họ căn bản không thể cướp được gì trong siêu thị.
Bất quá, nhìn qua hôm nay thật may mắn, tùy tiện đi ra ngoài thì thấy được một đám người, mà ai cũng bao lớn bao nhỏ, hơn nữa đám người đó hình như không có người dị năng, cái này không phải nói vận khí của bọn họ đến rồi sao!
Hai người âm thầm đắc ý mà không nghĩ tới, bọn họ bắt lấy hai người kia cũng không phải là có nữ thần may mắn chiếu cố, là là tử thần địa ngục đến đón chào, trước không nói Lục Thần sẽ bỏ qua cho bọn họ, chỉ sợ ngay cả Sở Thanh, bọn họ cũng không đối phó nổi đi!
"Thả các cô ấy ra, chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, các người có thể an toàn rời đi." Giọng nói Lục Thần rất ôn hòa, thái độ cũng không quá kiên cường, giống như một người rất dễ nói chuyện, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cả người anh căng cứng, trên đầu ngón tay có những đóm lửa nhỏ như tinh linh nhảy múa.
Mà bây giờ, anh án binh bất động (*chờ thời cơ - Nuy) là do ám chỉ của Sở Thanh, nếu bây giờ Sở Thanh ra tín hiệu động thủ, Lục Thần đảm bảo sẽ đốt cháy hai người dám động vào trân bảo trong lòng anh đến ch.ết!