Quyển 2 - Chương 16: Thần phục

"Mời." Mộ Hi nhìn Sở Thanh, ánh mắt nóng bỏng, hiện tại cuối cùng anh cũng đã tìm được người có thể sánh vai với mình.


"Chờ một chút!" Sở Nghiên bước lên một bước ngăn cản Mộ Hi, nếu để cô phải cam chịu số mệnh, cô thật sự không cam lòng, cho nên, cô nhất định phải đánh một trận cuối cùng: "Nếu như không phải là bản thân tôi đứng ra, vậy có phải hay không có thể trở thành đồng bạn của tôi?"


Dùng sức cắn môi, mí mắt buông xuống che khuất nội tâm không cam lòng của cô, coi như lịch sử không thể thay đổi thì như thế nào, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội sống lại trở về, như vậy tất nhiên là để cho cô đoạt lại tất cả những gì thuộc về cô.
Bất kể là nhà họ Sở, hay là căn cứ!


Nghe cô ta nói vậy, Mộ Hi cười giễu một tiếng, anh đại khái có thể đoán được người cô ta nói là ai, chẳng qua tất cả mọi người ở chỗ này, người có thể được anh công nhận mạnh nhất chỉ có thể là người đàn ông đứng sau lưng Sở Thanh, mà có thể làm cho anh nhận chủ cũng chỉ có một người Sở Thanh thôi.


Hơn nữa, anh phát hiện, mặc dù Sở Thanh không có cảm giác gì với người con gái trước mặt này, nhưng cái cô tên là Sở Nghiên lại mang theo địch ý rõ ràng đối với Sở Thanh, rõ ràng đến mức chỉ cần người có chút đầu óc cũng sẽ không thể không biết (@Ở đây ngoài trừ lão Sở ba nha anh Hi @@ - Nuy), chỉ là cô ta còn tự lừa dối rằng mọi người không phát hiện á.


"Không được, bởi vì bất kể là cô, hay là người đứng phía sau cô cũng không có thực lực đó." Mộ Hi đẩy gọng kính một cái, khóe miệng nâng lên đường cong trào phúng: "Nhớ kỹ, không phải là dùng thực lực muốn tôi thần phục, mà là phải có đủ thực lực để giao thủ với tôi."


available on google playdownload on app store


Lời này làm cho sắc mặt Sở Nghiên tái xanh, đối với việc nhất định phải có được Mộ Hi cũng biến thành một loại chán ghét nhàn nhạt, mặc dù người thanh niên này là một người thông minh, nhưng khó tránh khỏi quá không thức thời đi, cũng quá liều lĩnh!


"Sở Nghiên, nếu cô muốn ra tay thì nhanh đi, không muốn thì lui về phía sau." Hiện tại Sở Thanh đã có được một loại cảm giác kích thích, đi tới thế giới này lâu như vậy rồi, trừ thân thủ Lục Thần rất tốt ra, cũng chưa có ai được cô để vào mắt, mà người thanh niên trước mắt này lại gợi lên cảm giác nguy hiểm trong lòng cô, loại cảm giác này lâu rồi cô chưa cảm nhận, không thể không làm cho cô có chút hăng hái.


Sở Nghiên bị Sở Thanh nói vậy hung hăng nghẹn lại, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào người Lục Trạch, cô hy vọng Lục Trạch có thể xuất thủ giáo huấn hai người kia một chút, như vậy, trong tương lai, cô mới có thể thành chủ đạo tuyệt đối.


Mà Lục Trạch lại bất đắc dĩ cười một tiếng, trong mắt mang theo một tia không thể làm gì, hiện tại không phải anh không muốn ra tay, mà là người này nói không sai, anh xác thật không có thực lực giao thủ với anh ta, thực lực người thanh niên này cũng sàn sàn với anh hai, trừ anh hai, đoán chừng cũng chỉ có Sở Thanh mới miễn cưỡng ra tay được, mà anh, không đủ tư cách.


Thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Lục Trạch, Sở Nghiên vô cùng không cam lòng, nhưng lại đành phải lui về phía sau từng bước, người thanh niên này không phải cô có thể giao thủ.


"Mời." Sở Thanh nhàn nhạt nói, sau đó cả người bày ra tư thế phòng thủ, hiện tại cô cũng muốn nhìn xem người thanh niên này có bao nhiêu thực lực trên người.


Ánh mắt Mộ Hi lóe lên, người cũng không khách khí, chân dùng sức đạp về phía Sở Thanh, trong tay không biết lúc nào xuất hiện một thanh chủy thủ, cầm ngược chủy thủ làm cho Sở Thanh biết được, người trước mắt tuyệt đối là cao thủ vật lộn, thậm chí còn có thói quen giết người.


Trong nháy mắt Mộ Hi sắp tiếp xúc với cô, thì thân thể Sở Thanh ngửa ra phía sau, tránh được công kích của anh, sau đó hung hăng nâng chân lên đá tới hạ bàn của anh.


Nếu là người bình thường, dưới tình huống này chân không thể đá ra, thậm chí còn có thể làm cho bản thân mất cân bằng mà lộ ra sơ hở, nhưng nay đặc biệt quỷ dị, thân thể Sở Thanh chẳng những vặn vẹo kỳ quái mà còn có thể hung hăng đạp một cước về phía Mộ Hi.


Một bên, Lục Trạch thấy một màn như vậy, ánh mắt tràn đầy kinh dị, vốn nghĩ rằng lúc Sở Thanh giao thủ với anh hai đã dùng hết thực lực, nhưng bây giờ nhìn lại, Sở Thanh đã tiến bộ rất nhiều so với hôm đó.


Mà Mộ Hi không có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, anh mượn lực đạo một cước đó của Sở Thanh lui về phía sau ba bước, sau đó lập tức kéo dài khoảng cách ra, chân hơi giật giật vì một cước đó của cô, hoàn toàn tê dại, trong lòng Mộ Hi vô cùng kinh ngạc, không phải anh chưa bao giờ gặp người lợi hại, nhưng vừa đối mặt đã làm cho anh thua thiệt như vậy, Sở Thanh tuyệt đối là người thứ nhất.


"Thật lực của anh, tôi đại khái đã biết, giờ đến lượt tôi." Nói xong, Sở Thanh cũng không biết từ đâu lấy ra một thanh chủy thủ, lần này, chủy thủ chỉ là một thanh chủy thủ bình thường, nhưng cũng đủ lấy mạng người.


Sở Thanh và Mộ Hi đều dùng một dạng công kích giống nhau, chính là chọn trực tiếp đối mặt, bất quá, khác với Mộ Hi, Sở Thanh lựa chọn lộ tuyến hình chữ (? - Nuy), làm cho người ta không thể nắm được quỹ tích cô di chuyển.


Bất quá làm cho anh có chút thất vọng là, phương thức cô cầm chủy thủ, cũng không phải cách cầm đúng chuẩn để ám sát nhất, bởi vì thời gian huy động nó sẽ để cho đối phương có cơ hội lợi dụng.


Mộ Hi chuyên tâm nhìn động tác của Sở Thanh, một khắc chủy thủ trong tay cô vung xuống, anh nhanh chóng bắt được tay cô, thắng!
Chẳng qua, sau một khắc anh lại hoảng sợ phát hiện, vốn chủy thủ nằm trong tay phải lúc vung lên không cánh mà bay!


"Anh thua!" Âm thanh Sở Thanh vẫn bình thản như cũ, hoàn toàn không có chút tình cảm gì, nhưng Mộ Hi lại phát giác được một tia sát khí nhàn nhạt, mà chủy thủ trog tay cô đã dán lên cổ anh, nếu dùng một chút sức nữa là có thể lấy mạng của anh.


"Tôi thua." Mặc dù trong đó anh có chút khinh địch, nhưng thua chính là thua, không cần giải thích gì nhiều: "Chủ nhân của tôi, tôi tên là Mộ Hi."


Trong nhà họ Mộ, người thứ nhất biết tên thật của anh, cũng chỉ có thể là chủ nhân của anh, mà một khắc nói ra tên thật của mình, tính mạng của anh cũng đã cho đối phương, từ đó về sau, hết thảy tất cả cũng vì đối phương.


Mà sau khi Lục Thần nghe được hai chữ "Mộ Hi", rốt cuộc ánh mắt cũng có chút biến hóa, sau đó hơi cười cười, thì ra tất cả là như vậy, khó trách Mộ Hi lại nói thế, khó trách anh ta nói là "thần phục", đúng vậy, nhà họ Mộ một đời chỉ có một chủ nhân, cả đời cũng chỉ có một người có thể biết được tên đầy đủ của bọn họ, mà người kia nhất định là chủ nhân cả đời của bọn họ.


"Nguyên lai là người nhà họ Mộ...." Một bên, giọng nói Lục Trạch cũng có chút thổn thức, ánh mắt nhìn Mộ Hi cũng có chút quái dị.


"A Trạch, người nhà họ Mộ là cái gì?" Mặc dù Sở Nghiên là người nhà họ Sở, nhưng bởi vì cô chẳng qua là thân phận con gái nên cũng không phải là người thừa kế nhà họ Sở, có một số việc dĩ nhiên là không đủ quyền hạn để biết, tất nhiên tất cả mọi chuyện về người họ Mộ, cô cũng không có tư cách biết. (@ Nói rõ một chút, mặc dù Sở Thanh là con gái, nhưng do từ nhỏ Sở ba đã nuôi dưỡng cô dưới thân phận là con trai để làm người thừa kế nhà họ Sở, nên Sở Thanh có tư cách biết, còn Sở Nghiên thì không - Nuy)


"Nhà họ Mộ à." Giọng Lục Trạch có chút thở dài, giống như đồng tình, nói: "Nhà họ Mộ là một gia tộc "bóng" nổi tiếng, bọn họ am hiểu nhất chính là tạo ra những cái "bóng" bảo vệ chủ nhân, con cháu nhà họ Mộ không có tuổi thơ, chưa từng có, không có gì cả, điều duy nhất bọn họ có là thân thủ được huấn luyện để bảo vệ chủ nhân mình, thậm chí ngay có sinh mạng cũng không thuộc về bản thân họ."


Nhìn Mộ Hi quỳ một chân trên đất, trong lòng Lục Trạch có cảm giác không nói ra lời, không biết là tiếc hận, hay là bất đắc dĩ.
Mà sau khi Sở Nghiên nghe vậy, sắc mặt càng xanh mét hơn.


"Bóng", Mộ Hi này là "bóng", cho nên cô mới có thể bỏ qua một chuyện quan trọng như vậy, hơn nữa lại bị Sở Thanh cướp lấy, cô hận!






Truyện liên quan