Quyển 2 - Chương 26: Sỉ nhục

Sở Nghiên cúi đầu không nói gì, nhưng thái độ của cô đã rất rõ ràng, sau này cô sẽ không gây chuyện nữa, ít nhất là vào lúc này, Mộ Hi uy hϊế͙p͙ coi như cũng có chút kết quả.


Nhưng lúc không có ai để ý, trong ánh mắt của Sở Nghiên xẹt qua một tia sáng lạnh, nhìn Sở Thanh vẫn như cũ chưa tỉnh lại, trong mắt đầy cừu hận.


Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô nhất định sẽ diệt trừ Sở Thanh, đến lúc đó coi như không thể đi theo bên người bọn Lục Thần, cô cũng muốn diệt trừ Sở Thanh, chỉ có như vậy mới có thể thay đổi vận mệnh của cô!


Bởi vì Sở Thanh chưa tỉnh lại, nên Lục Thần không dám rời khỏi cạnh cô, vì vậy chuyện thu gom xăng và thức ăn liền giao lại cho Hoàng Á Lê và Mộ Hi, mà điểm này cũng đúng ý của Mộ Hi.


Dù sao Lục Thần và Lục Trạch cũng là anh em, nếu như có anh cùng đi thu thập tư nguyên, dĩ nhiên là sợ đông sợ tây, nếu như không có Lục Thần, vậy anh và Hoàng Á Lê hoàn toàn không cần thiết phải khách khí, hơn nữa những người đó từng đối xử như vậy với Sở Thanh, bọn họ càng không cần khách khí nhiều!


Nghĩ tới đây, động tác của Mộ Hi dừng một chút, ngay sau đó khóe miệng lộ ra độ cong xinh đẹp.


available on google playdownload on app store


Xem ra anh nghĩ quá đơn giản rồi, anh có thể nghĩ tới chuyện này, thì làm sao Lục Thần không nghĩ tới? Hoặc giả là anh ta không muốn hành động là vì sợ Sở Nghiên lại hành động làm chuyện không nên làm, cũng có thể là vì anh có thể "giành" rất dễ dàng đi.


"Chúng ta đi thôi." Nhìn Hoàng Á Lê một cái, Mộ Hi không chút khách khí đi tới trạm xăng, anh cũng không muốn lãng phí thời gian lấy xăng từ trong trạm ra, mà là đi thẳng vào siêu thị.


Sở Nghiên thấy được động tác của Mộ Hi thì cả kinh trong lòng, mặc dù cô cũng chuẩn bị không ít, nhưng bởi vì không gian có hạn chế, cho nên không đủ để bọn họ sống qua mấy năm, hơn nữa, hai ngày này cô ăn uống cũng không có tiết kiệm gì, cho nên trong không gian đã giảm bớt đi mấy phần, mà bây giờ còn không bổ sung, thì đoán chừng mấy ngày nữa có thể chỉ gặp những thứ quá hạn, thậm chí là thức ăn bị mốc!


Chẳng qua là sau khi Sở Nghiên theo bước chân của Mộ Hi vào siêu thị, thì sắc mặt khẩn trương lên, bởi vì vốn siêu thị đầy ắp đã trống không hơn phân nửa, mà còn dư lại gần một nửa, mỗi khi anh ta phất tay thì đồ vật không ngừng giảm bớt, hiển nhiên những thứ đó đã bị anh thu vào không gian của mình.


"Mộ tiên sinh." Sở Nghiên cố nén xúc động hét chói tai, âm thanh run rẩy nói với Mộ Hi: "Hôm nay là mạt thế, cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng, bây giờ anh lại lấy đi tất cả mọi thứ ở đây, anh có nghĩ tới người khác không hả?"


Mặc dù lời nói của Sở Nghiên rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng Mộ Hi lại bất vi sở động , giống như không nghe thấy, tiếp tục thu đồ.


"Người khác?" Sau khi thu không sai biệt lắm, Mộ Hi mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Nghiên, giọng nói đầy giễu cợt: "Sở đại tiểu thư đừng nói là cô lo lắng cho người khác, ngay cả người thân của cô cũng muốn hại ch.ết, bất quá...."


Sau khi Mộ Hi nói hai từ "bất quá" thì nhìn chằm chằm vào Sở Nghiên, trong tay cầm một bịch bánh quy và một chai nước, nhẹ nhàng ước lượng trên tay: "Cho cô một chút cũng không phải không được."


Sau khi Hoàng Á Lê nghe vậy thì hơi nhíu mày một chút, nhưng lại không nói gì, cô có dự cảm, coi như Mộ Hi muốn phân cho Sở Nghiên một chút cũng không có dễ dàng như vậy, hơn nữa nói không chừng còn có thể có hiệu quả ngoài dự kiến.


Quả nhiên, dưới ánh mắt của Hoàng Á Lê, Mộ Hi đem bánh quy và nước suối trong tay ném xuống đất, sau đó cười cười nhìn Sở Nghiên: "Sở đại tiểu thư, muốn sao, muốn thì tự mình lượm lên đi."


Sỉ nhục, đây là sỉ nhục trắng trợn, Sở Nghiên thật sự rất muốn quay đầu rời đi, nhưng trí nhớ trong mạt thế kiếp trước khắc quá sâu vào tâm cô, cái loại cảm giác đói bụng không có thức ăn dù chỉ cảm nhận có một lần trong đời nhưng không cách nào quên được, cho nên lúc thấy thức ăn, cô căn bản không có biện pháp quay đầu rời đi.


"Thế nào? Không muốn sao?" Đá đá thức ăn dưới chân, ánh mắt Mộ Hi rõ ràng là giễu cợt, đối với hạng người như Sở Nghiên, coi như anh đã nhìn thấu, có những thứ này trước mặt, anh không tin Sở Nghiêng sẽ buông tha.


Nhìn thức ăn, Sở Nghiên muốn quay đầu, nhưng như thế nào cũng không thể bước đi, cuối cùng cô cũng thỏa hiệp, cúi người nhặt lấy thức ăn bị ném xuống đất.


Ở mạt thế, thức ăn chính là sinh mạng, có một khối bánh, một hớp nước là có thể làm cho người ta chống đỡ một ngày, có thể chính là một ngày này có thể tìm được thức ăn mới.


Mà khi Mộ Hi thấy cử động này của Sở Nghiên, trong nháy mắt cô ta cúi người, thì anh một cước đạp lên đầu cô ta, mạnh mẽ đạp đầu cô ta xuống đất.


"Sở đại tiểu thư, hi vọng cô nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, nếu không, một khi chủ nhân của tôi xảy ra một chút chuyện gì, dù trên người chủ nhân chỉ có một vết thương nhỏ, tôi cũng sẽ để cho cô chịu đựng gấp trăm ngàn lần, chẳng qua không biết đến lúc đó cô có thể chịu đựng được hay không!" Mỗi một câu của Mọ Hi như lưỡi dao từng nhát đâm thật sâu vào tim Sở Nghiên, làm cho tận đáy lòng cô tức giận càng thêm kịch liệt.


Sở Thanh, Sở Thanh, lại là Sở Thanh!
Trong mắt mỗi người chỉ có Sở Thanh, cô thật sự không biết Sở Thanh có gì tốt, tại sao trong mắt ai cũng chỉ có Sở Thanh.


Coi như là kiếp trước cũng vậy, rõ ràng cô chính là trưởng nữ dòng họ, rõ ràng người nhà họ Sở đều biết Sở Thanh là con gái, nhưng vẫn chỉ biết nhận thức Sở Thanh chính là chủ nhân nhà họ Sở, rõ ràng mẹ của cô mới thật sự là vợ được cưới hỏi đàng hoàng, mà mẹ Sở Thanh chẳng qua là người đàn bà do gia tộc an bài để cho ba ba có người nối dõi tông đường!


Nhưng cho dù vậy, coi như là đổi lại một kiếp, trong miệng mọi người cũng chỉ có Sở Thanh!


Nhìn Sở Nghiên hoàn toàn không có phản ứng, Mộ Hi cười lạnh một tiếng, kéo tóc cô ta, không có chút thương tiếc nào kéo cô ta từ dưới đất lên: "Sở Nghiên, mặc dù cô không có đầu óc, nhưng đừng có đem tất cả mọi người đều ngu như cô, đừng nghĩ rằng tôi không biết cô còn có ý định quỷ quái nào, cho nên, tôi đang chờ, chờ cô tiếp tục làm, sau đó từng chút, từng chút một giết ch.ết cô!"


Là một người có một cuộc sống dài trong bóng tối, tính tình Mộ Hi cũng không có hòa nhã như bề ngoài, đối với "bóng" mà nói, người quan trọng nhất cả đời chính là chủ nhân, một khi có người hại chủ nhân của anh, sẽ bại lộ ra một mặt đen tối trong tính tình của anh.


Mặc dù Sở Nghiên đã trải qua một kiếp, những thủ đoạn đen tối của Mộ Hi cũng không phải là thứ cô có thể tưởng tượng được, cô cũng đã từng ái mộ anh ta nhờ một nụ cười mỉm của anh, có ý muốn anh ta bỏ người đàn bà kia, sau đó nuốt từng miếng thịt của người đàn bà đó vào miệng.


"Tôi nghĩ, người đàn bà như cô cũng không có trí nhớ tốt đi, như vậy tốt nhất là lưu lại cho cô một cái ấn ký, để mỗi khi cô nhìn vào sẽ nhớ được người nào không thể trêu chọc." Nói xong, Mộ Hi xuất ra một thanh chủy thủ, thân đao mang theo ánh sáng lạnh như băng, làm cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng.


"Không, không muốn!" Sau khi thấy ánh đao, cuối cùng Sở Nghiên cũng hoảng hồn, mặc dù nói ở mạt thế, xinh đẹp đối với người phụ nữ chính là tai họa, nhưng cô lại không muốn mất đi vẻ đẹp của mình, nếu không mỗi ngày A Trạch nhìn thấy một người con gái bị hủy dung, xấu xí, sớm muộn gì cũng có một ngày bỏ cô!






Truyện liên quan