Quyển 2 - Chương 67: Nhà họ Khổng xuất chiêu độc, Sở Thanh trả thù
Bây giờ Cận Hi đã an toàn trở lại thì làm sao bọn họ có thể không vui mừng, mặc dù không biết anh có dị năng hay không, nhưng ít nhất có thể bình an trở về là tốt rồi.
“Cận Hi, chỉ cần cháu có thể an toàn trở về là tốt rồi, nhìn xem mới có bao lâu mà cháu đã gầy thành như vậy, nếu để ông cụ nhìn được nhất định sẽ đau lòng.”d.đ.lqđ Người đàn ông trung niên được gọi là Lôi thúc nhìn Cận Hi, dùng sức vỗ lên bờ vai của anh, không có lời nào thừa thãi, chỉ là ánh mắt có chút thổn thức làm người ta cảm giác có chút không cách nào bỏ rơi.
“Lôi thúc, cái này người nhìn nhầm rồi, cháu có khi nào thì gầy, vẫn luôn là bộ dáng này thôi.” Cận Hi có hơi bất đắc dĩ, Lôi thúc là gia chủ thế hệ này của nhà họ Lôi, cũng là bạn lâu năm của ông nội, đối với anh tự nhiên sẽ quan tâm nhiều hơn, nhưng bây giờ lại bị làm cho người ta xem náo nhiệt, Cận Hi tỏ ra vô cùng bất lực.
Cứ như vậy, sau khi trải qua một loạt vấn đáp, Cận Hi cảm thấy cuộc sống của mình đã thăng hoa rồi, cuối cùng khi Lôi thúc đã bình ổn thì anh mới có cơ hội giới thiệu bạn mới một chút.
Thật ra Lôi Ưng, gia chủ nhà họ Lôi đã sớm cậu thiếu niên đứng phía sau lưng Cận Hi, trong lòng có hơi ngoài ý muốn, ông thế nào cũng không nghĩ tới thế nhưng thiếu niên này lại xuất hiện ở đây, thật là quá ngoài ý muốn!
Có điều Cận Hi không ngờ rằng diendanlequydon thời điểm giới thiệu Sở Thanh với Lôi Ưng, người nhà họ Khổng đã nhận được tin tức của Khổng Phàm Vũ, trước tiên liền chạy tới cửa trụ sở, chặn đường mấy người Sở Thanh, mà sau khi thấy một màn này, Dạ Lan cảm thấy người này đúng là một ngày không muốn đâm đầu vào chỗ ch.ết thì toàn thân sẽ khó chịu, chẳng lẽ nhà họ Khổng nhất định bị hủy trên tay của hắn thì hắn mới can tâm hay sao!?
Thật ra Khổng Phàm Vũ cũng không hẳn muốn cho nhà họ Khổng biết, nhưng lời Sở Thanh nói lần trước thực sự đã hù dọa anh ta, anh ta tuyệt đối không muốn bị người khác thao túng! Cho nên dựa vào chỉ số thông minh của Khổng Phàm Vũ, d.đ.lqđ điều duy nhất anh ta nghĩ tới chính là diệt trừ Sở Thanh, chỉ như vậy mới có thể giữ được nhà họ Khổng, mới có thể làm mình thoát khỏi số phận bị người khác bao nuôi!
Nhưng Khổng Phàm Vũ lại không biết, tất cả những việc anh ta đang làm chính là đẩy chính mình vào đường cùng, mặc dù ban đầu Sở Thanh muốn cho nhà họ Khổng một bài học, nhưng không ngờ lại phải động thủ hôm nay, nhưng cũng vì Khổng Phàm Vũ muốn ra tay trước để chiếm được lợi thế, ngược lại khiến Sở Thanh xuống tay tàn nhẫn hơn, đây chính là điển hình của việc trộm gà không được còn mất nắm gạo!
“Tiểu gia, cậu đã về.” Quản gia nhà họ Khổng mau chóng chạy ra cửa nghênh đón vị tiểu thiếu gia này. Phải biết rằng, vị thiếu gia này thế mà lấy được sự sủng ái nhất của ông cụ Khổng, một khi xảy ra chuyện gì, như vậy nhà họ Khổng tất sẽ náo lên tận trời!
“Lâm gia gia, con đã trở về.” Khổng Phàm Vũ lập tức nhào tới trong ngực quản gia Lâm, gọi một tiếng thật uất ức, d.đ.lqđ hiển nhiên chính là bị chọc tức ở bên ngoài chạy về kể lể khóc lóc với người nhà rồi! Trong nháy mắt, trị số chiến đấu của quản gia Lâm tràn đầy.
Hừ! Ai bắt nạt tiểu thiếu gia của bọn họ thật đúng là đi tìm ch.ết,hiện giờ xem như nhà họ Khổng chưa tính là làm chủ ở thành phố A, nhưng cũng là một trong ba gia tộc lớn, d/đ.l.q.đonlàm sao có thể để tiểu thiếu gia nhà mình bị ức hϊế͙p͙ như vậy, chỉ có điều sau khi nhìn theo hướng ánh mắt của Khổng Phàm Vũ, sắc mặt quản gia Lâm có chút kỳ quái, bởi vì người ông ta thấy là đại thiếu gia nhà họ Cận.
Nếu như hỏi nhà họ Khổng sợ ai nhất ở thành phố A, thì không cần nghi ngờ, chắc chắn là nhạ họ Cận, gia tộc mới có năm mươi năm lịch sự chống lại gia tộc mấy tram năm lịch sử, kết quả như thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ, vốn dĩ bây giờ bọn họ cũng không có thực lực đi đối đầu chứng tỏ cùng nhà họ Cận, hơn nữa …
Nhìn thấy Cận Hi ở phía sau thì dù quản gia Lâm hồ đồ cũng có thể hiểu chuyện lần này tuyệt đối là do tiểu thiếu gia nhà mình khơi mào rắc rối, không còn cách nào khác, tiểu thiếu gia mê luyến gương mặt kia của đại thiếu gia nhà họ Cận, thậm chí vì anh ta mà d/đ.l.q.đonlàm sôi sùng sục hết tin tức quy tắc ngầm lên rồi, mà Cận Hi lại hoàn toàn không để ý đến tiểu thiếu gia nhà mình.
Cho nên… Nếu như nói Cận Hi cố ý gây chuyện, không nói đến ông, dù là ông cụ cũng sẽ không đi tin tưởng.
“Lâm gia gia…” Lúc này Khổng Phàm Vũ khó có được một chút thông minh, anh ta hiểu được nếu vu hãm chuyện ngày hôm nay cho Cận Hi thì nhất định sẽ không có kết quả tốt, nhưng nếu đẩy lên người Sở Thanh, vậy thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề: “Không phải Cận Hi ức hϊế͙p͙ cháu, mà là…mà là thiếu niên bên cạnh anh ta. Cậu ta ỷ vào mình có quan hệ tốt với Cận thiếu, hoàn toàn xem thường cháu, còn nói cái gì màd/đ.l.q.đon nhà họ Khổng là gia tộc nhà giàu mới nổi.”
Không thể không nói, lần này Khổng Phàm Vũ vu hãm vẫn còn chút thủ đoạn, ít nhất lần hãm hại này lời anh ta nói đều là sự thật, nhưng lời nói thật này có lúc nghe cũng khiến người ta tức giận, nhất là thời điểm ở đây có người không biết rõ thân phận đối phương.
Nếu như quản gia Lâm biết lời này là của gia chủ nhà họ Sở - Sở Thanh, dĩ nhiên sẽ không dám nói thêm cái gì, hơn nữa nội tình của nhà họ Sở chính xác là để cho cô có đủ tư cách để nói như vậy. d/đ.l.q.đonNhưng một khi đổi thành một cậu thiếu niên bình thường, lời này liền trở nên có chút đại nghịch bất đạo, ỷ là bạn của Cận Hi mà lớn lối như vậy? Nhất định phải để cậu ta không thể rời đi dễ dàng!
“Quản gia Lâm, chuyện này vẫn để nói sau, có một số việc hay là để tôi báo cáo trước với lão gia chủ mới được.” Dạ Lan hiểu suy nghĩ của Khổng Phàm Vũ, cũng biết thái độ lúc này của quản gia Lâm đại biểu cho cái gì, trong lòng ông ta có loại dự cảm xấu, nếu như bây giờ không ngăn lại lời của hai người này, vậy thì nhất định sẽ không giữ được nhà họ Khổng!
“Đúng là nên trở về hồi báo một chút với ông cụ cho thật tốt, nhưng người dám khi dễ tiểu thiếu gia thì không thể không trừng phạt, lát nữa đưa người trong gia tộc giữ cửa ra vào cho thật tốt, đừng để người nào tự tiện đi vào!” Quản gia Lâm nói xong những lời này liền đại biểu cho việc thiết kế cho mấy người Sở Thanh một phiền toái không nhỏ không lớn, lát nữa muốn đi vào thành phố A cũng không phải đơn giản nữa rồi.diendanlequydon
Sau khi nói xong, quản gia Lâm mang theo Khổng Phàm Vũ đi về hướng nhà họ Khổng, trước khi rời đi, ánh mắt nhìn Sở Thanh còn mang theo giễu cợt.
Mặc dù phát hiện dị năng của Sở Thanh thật sự không tệ, là một người có giá trị lợi dụng, nhưng là thiếu niên đều sẽ cứng đầu bướng bỉnh, không phải chèn ép thật tốt còn hơn là lôi kéo hay sao?
Quả nhiên, hồi lâu sau khi Lôi Ưng và Cận Hi nhìn thấy Sở Thanh liền muốn nhanh chóng đem vị gia chủ đại nhân này mang về nhà họ Cận, vị gia chủ đại nhân xuất hiện ở nơi này d/đ.l.q.đon chắc chắn là có chuyện gì quan trọng, tự nhiên không thể làm trễ nãi thời gian.
Nhưng có điều Lôi Ưng không thể nghĩ tới, khi vào cổng lại gặp khó khăn. Bởi vì, hôm nay người của nhà họ Khổng kiểm tr.a ở cửa ra vào, hiện tại đang ngăn ở đây, không cho mấy người Sở Thanh đi vào.
“Xin hỏi vị tiên sinh này, trên người chúng ta có vấn đề gì sao?” Nhìn người chặn đường không cho mình đi vào, Sở Thanh chau chau mày, giọng nói nhàn nhạt, nhưng chính dáng vẻ tựa bông d/đ.l.q.đonhoa nở trên đỉnh núi cao, càng khiến người ta muốn hung hăng tàn phá cô!
“Tôi nghi ngờ cậu trên đường đến đây bị tang thi bắt được, bây giờ cậu cởi bỏ hết y phục xuống cho chúng tôi kiểm tra, hơn nữa để lại toàn bộ thức ăn mới có thể vào căn cứ, cái này là quy định!”. Người đàn ông trung niên kia nói không chút nào khách khí, vừa rồi hắn mới nhận được chỉ thị của quản gia Lâm, nhất định phải làm khó mấy người này tới cùng.
Mà sau khi nghe được câu này, sắc mặt của Lôi Ưng lại trở nên khó coi, quy định của căn cứ? Thế nào mà ông lại không biết căn cứ có cái quy định này!?
“Quy định? Chó săn nhà họ Khổng, thế nào mà ta lại không biết từ lúc nào căn cứ có quy định muốn đi vào nhất định phải nộp toàn bộ thức ăn? Đây là quy định của nhà họ Khổng các ngươi sao? Nhưng đừng quên, thành phố A này cũng không phải của nhà họ Khổng các ngươi!”. Dien.đanlequydonMặc dù ở thành phố A nhà họ Khổng có sức ảnh hưởng không nhỏ, nhưng so sánh thì cuối cùng vẫn còn kém nhà họ Cận, còn nội tình thì càng kém hơn nhiều.
Lời này khiến sắc mặt người đàn ông trung niên kia trở nên khó coi, nhưng lại không có cách nào phản bác. Ban đầu khi nhà họ Cận để lại nhà họ Khổng đã từng nói, có thể ở lại thành phố A, nhưng không thể gây chuyện, một khi gây sự, liền cút ngay lập tức. Cho nên trong khoảng thời gian này nhà họ Khổng vẫn luôn làm việc cẩn thận chặt chẽ, cuối cùng khi biết Cận Hi đã “ch.ết” mới bắt đầu phô trương.
Phải biết rằng, trong thế hệ này của nhà họ Cận, người có năng lực mạnh nhất chính là đại thiếu gia nhà họ Cận, một khi Cận Hi ch.ết, vậy nhà họ Cận cũng sẽ tiến vào thời kỳ suy bại, cho nên Dien.đanlequydonnhà họ Khổng mới có thể từ từ mà trở nên không còn sợ hãi, nhưng không ngờ hôm nay Cận Hi lại trở về!
Nhất thời không khí trở nên cứng nhắc, nhà họ Khổng muốn Sở Thanh khuất phục, nhưng thái độ của nhà họ Cận và nhà họ Lôi rõ ràng là nhất định phải bảo vệ Sở Thanh.
Nói đùa, để gia chủ nà họ Sở bị làm nhục ở chỗ này, bọn họ sống lâu quá rồi hay sao? Chuyện này không thể được! Không chừng hôm nay Sở Thanh ở chỗ này thỏa hiệp bỏ quần áo để người ta kiểm tra, ngày mai thành phố A cũng sẽ bị san thành bình địa, mặc dù nhiều Dien.đanlequydonnăm như vậy phàm là đại gia tộc cũng không thấy nhà họ Sở xuất đầu lộ diện, nhưng tương truyền gia chủ đời đời đã ra lệnh, đối với nhà họ Sở nhất định phải có thái độ tốt, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
“Nếu như tôi không phối hợp thì các người có thể làm gì?” Sở Thanh khẽ nhếch môi, Khổng Phàm Vũ thật sự quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ trong mắt người khác cô dễ dàng bị khi dễ như vậy sao? “Muốn tôi phối hợp thì tìm người có thể tính sổ các người tới đây, thân là chó phải có đủ tự giác, hiểu!?”
Sau một câu này, sắc mặt người đàn ôngDien.đanlequydon trung niên phải biến thành vô cùng khó chịu, rõ ràng là hắn hoàn toàn không nghĩ tới Sở Thanh sẽ nói chuyện không khách khí như vậy, không, đã không phải là không khách khí, mà hoàn toàn là công kích!
“Mày!”
Tôi rất ổn, không cần ông phải đưa ý kiến gì, đừng tưởng rằng nhà họ Khổng là trung đại gia tộc đã là cái gì, chẳng qua cũng chỉ là một gia tộc nhà giàu mới nổi mà thôi!”. Nếu Khổng Phàm Vũ dám lớn lối sai người ngáng chân như vậy, cũng phải nghĩ kĩ sẽ có hậu quả như thế nào, Dien.đanlequydonloại chuyện xuống tay lưu tình thì dù chỉ là một chút yêu thích cô cũng không có!
Lôi Ưng đang nghe thấy Sở Thanh nói như vậy, cả người cũng cứng lại, ông biết gia chủ nhà họ Sở rất lợi hại, nhưng không nghĩ sẽ “lợi hại” đến nước này. Chỉ là suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nếu không phải người có bản lĩnh thì làm sao có thể đảm đương vị trí gia chủ này, nhất là khi cha của cậu vẫn còn đang sống, hiển nhiên người này tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng mà ông có hơi lo lắng nhìn phía Cận Hi, mặc dù nói gia chủ nhà họ Sở rất lợi hại, nhưng đến bây giờ vẫn không chưa biết thái độ của đối phương, đến tột cùng là địch hay bạn, ngộ nhỡ là địch thì...
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Lôi Ưng, Cận Hi liếc ông một cái, sau đõ lặng lẽ gật đầu, cuối cùng Lôi Ưng mới có thể yên lòng, nếu người này là bạn thì không cần phải sợ, kế tiếp chỉ cần xem kịch vui là được rồi.
“Mày lại dám nói như vậy, thằng nhãi, không ai nói cho mày biết cường long không áp nổi địa đầu xà* hay sao? Tới thành phố A, mặc kệ mày là ai, coi như là rồng rắn cũng phải để tao lăn lộnd.đ/l/q/đ, là hổ báo cũng phải để tao ngồi lên!” Người trung niên này cũng sắp tức giận đến đỉnh điểm, chẳng những là gia tộc bị cười nhạo, ngay cả ông ta cũng bị người khác nhìn đến không ngóc mặt lên nổi, làm sao có thể can tâm!?
*: phép vua cũng phải thua lệ làng
“Đương nhiên tôi biết cường long không áp nổi địa đầu xà, nhưng ông cũng phải xác định đối phương chỉ là con rắn nhỏ chứ không phải con gì có danh tiếng đấy chứ.” Sở Thanh cười nhạt, sau đó giọng nói càng thêm khing thường: “Ở thành phố A tôi đã nghe qua nhà họ Cận, nghe qua nhà họ Lôi, về phần nhà họ Khổng là cái gì? d.đ/l/q/đA, không đúng, tôi nhớ ra rồi, nhà họ Khổng vẫn có một người xuất sắc đại thiếu gia Khổng Phàm Dương.”
Nói đến đây thì chẳng còn gì nhiều lắm, những cái khác không cần Sở Thanh nói cũng đã rõ ràng, hiện tại Sở Thanh có thể nói ra nhiều thứ như vậy, tự nhiên cũng để cho người khác biết cô không hề đơn giản.
Nếu như nói biết thành phố A có nhà họ Cận và nhà họ Lôi thì đúng là không tính, dù biết nhà họ Khổng cũng là chuyện đương nhiên, nhưng nếu biết đại thiếu gia Khổng Phàm Dương d.đ/l/q/đxuất sắc thì không phải người bình thường rồi, dù sao không tới địa vị tương đương, có vài thứ sẽ không có cách nào biết đến!
Nhất là khi người ông cụ Không yêu thương nhất còn là tiểu thiếu gia Khổng Phàm Vũ. Ở trong mắt rất nhiều người, người thừa kế tương lai của gia tộc chính là tiểu thiếu gia Khổng Phàm Vũ, nhưng chỉ có nội bộ gia tộc mới biết người chân chính thừa kế của gia tộc là Khổng Phàm Dương, thậm chí ngay cả tiểu thiếu gia cũng không biếtd.đ/l/q/đ rõ ràng như vậy, hiện tại điều này bị một người ngoài nói ra, đúng là có chút kinh hãi!
“Còn có vấn đề gì không, các người còn cần tôi nói tiếp sao?” Nét mặt Sở Thanh còn là chúm chím cười, nhưng chính thế mới càng thêm đáng sợ, cô nói như vậy rõ ràng là biết đại thiếu gia, mặc dù không biết đó có phải sự thật hay không, nhưng ngộ nhỡ đây thật sự là bạn của đại thiếu gia thì làm thế nào?
Mặc dù tất cả mọi người đều cho rằng quan hệ của đại thiếu gia và tiểu thiếu gia thực không rõ, nhưng thực tế người biết chính xác nội tình sẽ không ngây thơ cho rằng hai người kia là anh em thân thiết đâu!
Nhưng nhớ tới lời dặn của quản gia Lâm, người trung niên này lại cứng rắn tức giận, dù đối phương là bạn của đại thiếu gia thì thế nào, quản gia Lâm là đại biểu cho ông cụ, chẳng lẽ nói đại thiếu gia có thể qua mặt ông cụ phải không? “Bây giờ mày nói gì cũng vô ích, d.đ/l/q/đmuốn vào thành phố A, vậy thì nhất định phải bỏ quần áo chờ kiểm tra, hơn nữa giao nộp toàn bộ vật liệu ra đây. Nếu để bọn tao phát hiện có giấu diếm một chút gì, như vậy chẳng những tịch thu toàn bộ vật liệu của các ngươi, còn phải cút ra khỏi căn cứ cho tao!”
Mấy luật lệ của tên bá vương này khiến mấy người chuẩn bị vào thành phố A ghé mắt, vốn chuẩn bị vào thành rồi lại lùi bước.
Phải nộp lên toàn bộ vật liệu, một khi giấu riêng còn bị tịch thu rồi đuổi ra ngoài, đây căn bản là cường đạo, đâu còn là căn cứ!
Mà vốn dĩ có rất nhiều người chờ đợi ghi danh tiến vào căn cứ, nhưng ngay sau đó lại rối rít lùi lại, mang tâm tư đứng nhìn một cảnh này, hình như là do dự có nên đi vào một căn cứ hiểm độc như vậy không!
“Ông cảm thấy ông có thể làm chủ, như vậy tôi cũng không vội vàng đi vào, hậu quả sau này chỉ mong các ngươi có thể thừa nhận hết.” Sở Thanh nói xong lời này cũng không gấp gáp đi vào, dù sao cô vừa thấy thủ hộ của Lôi Ưng rời đi, chắc là tìm người báo cho cho d.đ/l/q/đông cụ Cận nghe, về phần nhà họ Khổng bên kia tự nhiên có Dạ Lan giải quyết, bây giờ kết quả như nào thì phải nhìn xem Dạ Lan có đủ thông minh hay không!
Nhìn Sở Thanh ngồi trên tảng đá lớn ngoài cửa thành, người đàn ông trung niên chợt có loại cảm giác như đánh vào cục bông, vốn cho rằng đối phương nhất định sẽ phản kháng, đến lúc ấy vừa đúng thời điểm đoạt đồ lại đuổi hết đối phương ra ngoài!
Trong mắt của người trung niên, Sở Thanh chỉ là có một chút quan hệ bạn bè với Cận Hi, nhất định sẽ không có bản lĩnh thật sự gì!
Mà Cận Hi ở một bên nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì, cười cười cùng đội ngũ của mình đi tới cạnh Sở Thanh mọi người ngươi một câu ta một câu nói gì đó.
Người đàn ông trung niên thấy trường hợp như vậy chợt cảm thấy không ổn, phải biết tính tình Cận Hi tuyệt đối sẽ không thân cận với người khác, nhưng bây giờ anh lại nói chuyện cùng người thiếu niên kia vui vẻ như vậy, hình như thiếu niên này cũng không phải loại bạn bè như suy đoán. Nói như vậy, hắn nhằm vào người thiếu niên này như thế có thể bị trả thù hay không?
Ở chỗ này Sở Thanh ngay cả một chút khẩn trương cũng không có, đang đợi người của nhà họ Cận xuất hiện, mà không khí của nhà họ Cận đã trở nên vô cùng căng thẳng.
“Các ngươi nói thần linh cái gì, Vũ nhi bị người ta ức hϊế͙p͙? Buồn cười, thậm chí cháu của ta mà có người dám ức hϊế͙p͙, thật sự không biết sống ch.ết!”. Ông cụ Khổng dùng sức vỗ bàn một cái, trừng mắt lạnh lùng nhìn, ông cụ Khổng vẫn luôn thích nhất đứa cháu trai này, bây giờ bị người ta bắt nạt, làm sao ông ta có thể không tức giận?
“Lời này của ông nội thì không đúng, ngài còn không biết tính tình đứa cháu trai này của ngài hay sao, dù bị ức hϊế͙p͙ cũng đáng đời, chẳng lẽ ngài quên mất chuyện nhà họ Cận lần trước rồi hay sao?” Khổng Phàm Dương ngồi trong thư phòng xem văn kiện nói hoàn toàn không khách khí, nhắc nhở ông cụ một phen chuyện Khổng Phàm Vũ đã làm.
A, ý định của ông nội làm sao anh ta lại không biết, thiên vị đứa cháu nhỏ, chuyện đắc tội với người khác đều muốn anh ta đi làm, có phải ông nội cảm thấy anh ta dễ bị ức hϊế͙p͙ hay không?
Thế nhưng lời này đã hoàn toàn làmd.đ/l/q/đ ông cụ Khổng nghẹn họng, đương nhiên ông biết cá tính của đứa cháu này, ám chỉ thích gì cũng sẽ không vì đối phương không tốt ở phương diện khác mà sinh ra ghét bỏ.
“Lời này của Dương nhi là ý gì, chẳng lẽ cháu quên Vũ nhi là em trai ruột của cháu hay sao, bây giờ em trai cháu bị bắt nạt lại còn vẫn giúp người ta nói chuyện!” Nói xong ông cụ hung hăng dùng gậy gõ một cái xuống đất, thể hiện sự phẫn nộ của mình.
“Em trai ruột?” Nghe thấy thế, cuối cùng Khổng Phàm Vũ cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt không dao động chút tình cảm nào nhìn ông cụ: “Ông nội, mặc dù hôm nay địa vị của ngài trong nhà không cho hoài nghi, nhưng cũng xin đừng vũ nhục tôi, tôi lấy huyết thống làm kiêu ngạo, xin ngài đừng có đưa tôi với đứa con của cái loại vũ nữ tiểu tam ấyd.đ/l/q/đ thành một chuyện!”
Lời này vừa nói ra, nét mặt ông cụ Khổng trở nên nhăn nhó, chuyện này vẫn là nút thắt trong lòng thằng bé, nhưng không nghĩ tới hôm nay ngay cả che giấu đứa nhỏ này cũng không muốn, nếu như vậy, tương lai sau khi nó tiếp quản nhà họ Khổng thật sự có thể đối xử tốt với cháu trai mình hay sao?
Nhưng quả thật nếu giao gia tộc cho cháu nhỏ, tuyệt đối dễ dàng một chiêu liền bị giải quyết, chút chuyện này tuyệt đối sẽ không thay đổi chuyện lớn!
“A Lan, ta vẫn luôn rất tin tưởng cậu, cậu nói một chút xem lần này là có chuyện gì, ta để cậu đi theo bên cạnh Vũ nhi là muốn cậu bảo vệ nó, bây giờ nó bị bắt nạt mà cậu lại không thấy?” Ông biết mình chắc chắn không thể tìm thấy lí do ở chỗ cháu trai lớn, bây giờ ông đảo hướng muốn hỏi Dạ Lan một chút đến cùng đã có chuyện gì!
“Ông cụ, tại sao ngài không hỏi tiểu thiếu gia một chút xem đã làm ra cái chuyện gì, vì sao không hỏi xem là người phương nào đã nói nhà họ Khổng là gia tộc nhà giàu mới nổi?” Vốn dĩ Dạ Lan đã muốn buông tha cho Khổng Phàm Vũ bảo toàn nhà họ Khổng, ai ngờ giờ khắc cuối cùng này Khổng Phàm Vũ còn phải tự mình tìm đường ch.ết, rõ ràng đã đắc tội lớn với gia chủ nhà họ Sở, bây giờ còn muốn khiến nhà họ Khổng cũngd.đ/l/q/đ thành đối thủ của nhà họ Sở, đây không phải muốn ông cụ từ bỏ hắn thì là cái gì?
Câu này vừa thốt ra, ông cụ cũng sững sờ, mới vừa rồi chỉ biết tức giận, lại quên hỏi sự tình chuyện xảy ra, mặc dù biết tính tình cháu trai hay trêu chọc người, nhưng trong lòng ông thì đứa cháu này vẫn cực kì biết chừng mực, dù có gây chuyện một chút cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá nghiêm trọng.
Nhưng ông cụ lại không biết, lần này cháu trai đã chọc phải tổ ong vò vẽ, ngay cả sự giúp đỡ tất yếu cũng không thể có.
“Vũ nhi, cháu nói một chút, cuối cùng là người nào khi dễ cháu?” d.đ/l/q/đ
Quả nhiên vừa nhắc tới vấn đề này sắc mặt của Khổng Phàm Vũ trở nên khó coi, mặc dù đã nghĩ tới chuyện lần này sẽ bị Dạ Lan nói ra, nhưng không nghĩ Dạ Lan lại nhanh như vậy, thật sự muốn hại ch.ết mình hay sao!?
Mà ông cụ Khổng cũng là người thông minh, vừa nhìn cái vẻ gượng ép này của hắn đã biết chuyện lần này không nhỏ, nhưng thế nào thì ông ta cũng không thể ngờ tới người đắc tội lần này là gia chủ nhà họ Sở.
“Vũ nhi không nói sao? Vậy thì A Lan nói đi!” Nếu cháu trai không nói tự nhiên sẽ có người khác nói cho ông ta biết, ông ta không tin A Lan cũng sẽ không nghe lời!
“Ông cụ, thật ra thì chuyện lần này rất đơn giản, cũng không phải vấn đề lớn lao gì, chỉ là tiểu thiếu gia coi trọng gia chủ nhà họ Sở, muốn mang người lên giường mà thôi.” Giọng nói của d.đ/l/q/đDạ Lan không có bất kì gợn sóng nào giống như việc không thể đơn giản hơn, nhưng rơi vào tai người khác đã nhấc lên sóng to gió lớn!
Gia chủ nhà họ Sở là ai, trong phạm vi những người có quyền có thể nói không ai không biết không ai không hiểu, mặc dù vẻ ngoài của gia chủ nhà họ Sở vô cùng xuất sắc, nhưng lại chưa từng có người nào có lá gan khiêu chiến với cậu, bởi vì cậu thiếu niên còn đẹp hơn cả phái nữ ấy rốt cuộc có bao nhiêu hung tàn, người chưa từng gặp thì vĩnh viễn sẽ không biết, mà người nhìn qua sẽ vĩnh viễn không muốn gặp lại lần thứ hai!
“Gia chủ nhà họ Sở? Dạ thúc thúc, người ông nói là A Thanh?” Giọng nói vẫn mang theo giễu cợt dừng một chút, thậm chí khó có được một chút thân thiết.
Vậy mà chút thân thiết ấy rơi vào trong tai ông cụ Khổng sao mà thật chói tai, nhiều năm như vậy, mặc kệ ông ta làm cách gì, cháu trai này vĩnh viễn lạnh lùng như thế, vẫn luôn xa cách như thế, d.đ/l/q/đ khiến ông ta muốn đến gần như thế nào cũng khó khăn như thế. Vậy mà bây giờ, nói đến Sở Thanh lại làm giọng nói của anh khó mà có được chút thân thiết ấy.
“A Thanh? Sao ta lại không biết Dương nhi và gia chủ nhà họ Sở có quen biết như vậy?” Tiếng gọi A Thanh kia làm tâm ông cụ Khổng sinh ra khó chịu, từ trước đến nay cháu trai không thân cận mình mà lại đối xử với một người ngoài như thế, thật là buồn cười!
Nhưng cho tới bây giờ Khổng Phàm Dương đều không để ý những thứ ấy, đối với anh mà nói, người nhà thật sự không có mà Sở Thanh lại có thể khiến anh cảm thấy thân thiết, dù sao Sở Thanh đã đồng ý giúp anh hủy diệt nhà họ Khổng!