Quyển 2 - Chương 73-2: Bị cướp và cứu người 2
Người đàn ông này rất thông minh, nhưng lại không có bản lĩnh tương xứng, chẳng qua là một dị năng giả hệ tinh thần sơ cấp, nhưng bởi hệ tinh thần khiến người ta khó lòng phòng bị, cho nên trở thành duyên cớ này, đủ cho hắn ta có thể trở thành thủ lĩnh ở đây.
Nghĩ tới đây, người đàn ông to béo chăm chú nhìn Sở Thanh, một đôi ngươi màu đen biến thành màu lam sẫm, tựa như con xoáy nước muốn hút Sở Thanh vào, nhìn nét mặt Sở Thanh ngày càng ngốc trệ, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ hài lòng, sau đó vui vẻ nói: “Cởi quần áo!”
Người đàn ông to béo nhìn Sở Thanh đặt tay lên cổ áo của chính mình,, dùng sức nuốt nước miếng một cái, đàn ông con trai như vậy quả thật rất giống yêu tinh,d.dlqd bất cứ ai nhìn thấy cậu đều sẽ bị hấp dẫn! Chỉ có điều yêu tinh như vậy sẽ phải là của hắn!
Chăm chú nhìn hai tay của Sở Thanh, hắn hận không thể tự mình thoát hết quần áo của Sở Thanh, nhưng vài phút sau, một loại đau đớn sắc nhọn khiến não hắn sắp nổ tung, sau đó lơ đãng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Thanh đang cười chúm chím.
“Mày…” Dùng sức ho khan một tiếng, hắn cứng họng nhìn Sở Thanh như thấy quỷ, tại sao dị năng của hắn luôn luôn làm mọi việc thuận lợi giờ lại vô dụng!?
“Dị năng hệ tinh thần này có thể sử dụng với những người yếu hơn, mặc dù bây giờ có thể dị năng hệ tinh thần của Sở Thanh chưa thức tỉnh, nhưng lại không có nghĩa là chưa có sức phản kháng.” Người nói chuyện chính là Triển Phi đang từ sau đi tới, anh vẫn mặt lạnh nhìn đối muốn điều khiển Sở Thanh, bởi anh biết đối phương tuyệt đối không có thực lực đó!
Nghe được lời của Triển Phi, Sở Thanh hơi nhíu lông mày, không biết vì sao cô lại không thể có chút cảm tình nào với người tên Triển Phi này.
Kỳ thật không thể trách Sở Thanh, mỗi dị năng giả hệ tinh thần đều có tính bài xích nhất định với người ngoài. Mặc dù Sở Thanh không hẳn là dị năng giả hệ tinh thần, nhưng cô đã có căn cơ, cho nên tính bài ngoại càng thêm mãnh liệt, nhiều khi dù Triển Phi không cố tình theo dõi, nhưng loại cảm giác đó vẫn làm Sở Thanh thấy cực kì khó chịu.
“Phó đội trưởng Triển, vừa rồi coi như là anh…thấy ch.ết mà không cứu?” Nếu vừa rồi Triển Phi biết rõ đối phương muốn điều khiển cô, mà lại không ra tay, đó không phải thấy ch.ết không cứu thì là gì?
Triển Phi không trả lời,d.dlqd chỉ hơi cười cười, trong nụ cười lại mang theo sự phức tạp khó tả. Thật ra cũng không phải anh không cứu, chỉ là kiến liệp tâm hỉ*, hy vọng có thể thấy thực lực thật sự của đối phương, nhưng không ngờ Sở Thanh lại nghĩ như vậy, cảm giác này đúng là…oan uổng nha!
(*: Thấy người khác làm cái mình thích hoặc muốn họ làm, muốn họ thử theo.)
“Các người…các người rốt cuộc là ai!?” Những dị năng giả bình thường nhàn tản căn bản sẽ không có thực lực như vậy, giải thích duy nhất là…
Quân đội!?
Trong nháy mắt, người đàn ông to béo cảm thấy toàn thân lạnh toát, hắn ta lại đi đắc tội với người của quân đội!
Bởi vì huyện Thanh chỉ là một huyện nhỏ, người trong quân đội cũng không cho nơi này có giá trị chiến lược gì, cho nên mới phải bỏ qua huyện Thanh, nhưng bây giờ hắn lại đánh cướp người quân đội đi ngang qua, hắn thật sự đang tự tìm ch.ết rồi!
“Các người, các người mau đi đi, cái gì tôi cũng không cần, đi, đi mau!” Hắn mất khống chế kêu to, nhưng lại ám chỉ trong lòng rất sợ hãi, không còn cách nào, dưới tình huống như vậy, cho dù mất tiền mà có thể khiến đám tổ tông này rời đi thì cũng được!
“Đi? A, vừa rồi ông muốn dùng dị năng với tôi sao lại không nghĩ tới chuyện để tôi đi? Bây giờ muốn chúng tôi rời đi như vậy, chẳng phải chuyện gì tốt cũng để ông chiếm hết hay sao?” Sở Thanh nhíu mày mỉm cười, nhìn qua có vẻ nguy hiểm như vậy, khiến người ở đây đều không tự chủ cảm thấy lạnh toát.d.đ/lqđ
Mặc dù bình thường Sở Thanh có vẻ hơi dọa người, nhưng bây giờ khắp người phủ đầy tà khí khiến Sở Thanh xem ra càng thêm kinh khủng!
“Cậu…các cậu muốn cái gì, thức ăn hay đàn bà, chỉ cần các cậu nói ra tôi đều thỏa mãn các cậu, sau đó hãy rời khỏi chỗ này, ngay lập tức!” Mặc dù thoạt nhìn người đàn ông to béo có vẻ vụng về, nhưng trên thực tế đầu óc vẫn cực kỳ tốt, hiện tại chỉ cần Sở Thanh rời đi là được rồi, những thứ tổ tông này ông ta không đắc tội nổi!
“A, đây là do ông nói nhé, hi vọng ông sẽ không hối hận!” Nói xong, Sở Thanh chỉ vào người đã dẫn các cô tới đây, mỉm cười: “Tôi muốn anh ta!”
Dứt lời, cả lều đều nổi lên cảm giác rất cổ quái, nếu lời của Sở Thanh là muốn một cô gái, bọn họ còn có thể hiểu, nhưng một cậu con trai lại đi muốn một cậu con trai khác, thì là chuyện gì xảy ra?
Nhưng người khác không hiểu không đại biểu cho người đàn ông mập đó cũng vậy, người đó thì…”Không được, cậu ta không thể rời khỏi căn cứ, cậu đổi người khác đi, người nào cũng được.” Một khi mất đi người này, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
“Tôi nói, là anh ta, nếu không cho, vậy thì chúng tôi cũng không đi.” Sở Thanh có thể cảm nhận được thực lực của dị năng giả, tự nhiên cô biết người con trai này là dị năng giả hệ không gian. Mặc dù bên cạnh đã có một Mộ Hi rồi, nhưng dị năng giả hệ không gian vẫn càng nhiều càng tốt, dù sao tương lai như thế nào không ai biết, mang theo dị năng giả hệ không gian bên cạnh tự nhiên có thể thu thập nhiều thứ hơn chút.
Quả nhiên, sắc mặt của người đàn ông mập biến thành vặn vẹo, thậm chí trong lòng hoài nghi có phải Sở Thanh đã biết dị năng của anh ta hay không mới nói ra mấy lời này, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy đây là chuyện không thể nào, màd.đ.l.q.đ trong lòng lại vẫn cảnh giác: “Được rồi, chỉ cần cậu ta tự nguyện đi cùng các người, vậy thì tôi sẽ không ngăn cản.”
Ông ta đoán rằng người con trai ôn tồn nho nhã này sẽ không đi theo, cho nên mới nói như vậy. Có điều đôi khi suy nghĩ và thực tế lại hơi chênh lệch, sau khi người con trai kia nghe thấy những lời này, miệng nở nụ cười, tủm tỉm đi tới bên Sở Thanh, nhẹ giọng nói: “Xin chào, tên tôi là Chiến Thiên Dụ.”
Chiến Thiên dụ? Sở Thanh cảm giác dường như mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, nhưng lại không thể nghĩ ra, liền hơi nhíu mày lại.
“Không nhớ ra tôi à, gia chủ nhà họ Sở, Sở Thanh?” Có lẽ Sở Thanh không nhận ra Chiến Thiên Dụ, nhưng anh lại nhận ra, dù sao các đời gia chủ nhà họ Sở trong thế gia đều có danh vọng rất cao, mỗi gia tộc đều sẽ nhắc nhở con cháu nhớ kĩ mỗi đời gia chủ nhà họ Sở.
“Người nhà họ Chiến?”?" Nếu đối phương nói như vậy, Sở Thanh đại khái có thể đoán được thân phận của đối d.đ.lq/đphương, nhưng cô lại không hiểu sao người nhà họ Chiến lại xuất hiện ở chỗ này: “Tại sao anh lại ở đây?”
Sở Thanh không tin Chiến Thiên Dụ không có nhà để về, thân là con em thế gia làm sao có thể xảy ra chuyện đấy, bây giờ anh xuất hiện ở nơi thế này nhất định có nguyên nhân!
“Tôi đương nhiên là vì chờ ngài, hơn nữa từ khi xuất hiện mạt thế đã bắt đầu đợi.” Mỗi trực hệ của nhà họ Chiến đều có năng lực xem bói, mặc dù không quá cao siêu, nhưng vẫn có thể đoán đại khái một số chuyện. Mà Chiến Thiên Lực lại phát hiện sắp tới trên hình thức thì năng lực sẽ mạnh mẽ hơn, dù không biết tại sao, nhưng đối với anh là chuyện tốt. Còn sau khi anh bấm quẻ sẽ gặp được Sở Thanh ở huyện Thanh liền ở lại đây chờ.
“Cậu! Tại sao cậu lại rời đi, không phải cậu nói sẽ ở lại chỗ này sao!?” Ông ta nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao Chiến Thiên Dụ lại lựa chọn rời đi.
“Lúc nào thì tôi nói sẽ ở lại? Ngay từ đầu tôi đã nói, tôi muốn ở đây chờ một người, mà bây giờ người đó đã tới, tự nhiên tôi không cần ở lại đây nữa.”
Ngay từ đầu Chiến Thiên Dụ đã không muốn ở lại, anh đã từng bói, nếu như muốn trở lại nhà họ Chiến, cách duy nhất chính là đi theo bên cạnh Sở Thanh. Lúc này Sở Thanh đến rồi, dĩ nhiên anh muốn đi theo.
“Chờ một chút, người cậu có thể mang đi, nhưng vật liệu thì phải để lại!” Mặc dù bây giờ không thể ngăn cản Chiến Thiên Dụ, nhưng ông ta tuyệt đối không thể thua thiệt, vật liệu trong không gian của Chiến Thiên Dụ có thể đủ cho nửa căn cứ, làm sao ông ta có d.đ.lqdthể để anh mang đi!?
Chiến Thiên dụ cười lạnh một tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Ông thật sự cho rằng mình là thủ lĩnh ở đây sao? Nếu không phải tôi đồng ý, ông cho rằng mình ngồi yên ổn ở vị trí đó sao? Làm người đừng tham lam quá, phải biết rốt cuộc mình đứng ở vị trí nào.”
Nói xong lời này, Chiến Thiên dụ mang theo đám người Sở Thanh cùng rời đi. Mặc dù mọi người xung quanh đều thấy một màn này, nhưng đều vờ như không biết, cái gì cần làm thì tiếp tục làm, hoàn toàn không có ý định để ý đến. Nếu để cho gã mập kia biết được, đoán rằng sẽ trực tiếp tức điên lên mất.
“Chiến Thiên Dụ, tại sao anh phải ở đây chờ tôi?” Sở Thanh cũng chưa vội lên xe, có vài thứ cô muốn biết rõ ràng. Mặc dù nhà họ Chiến và họ Sở có quan hệ không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ thôi, chưa đến mức có thể để Chiến Thiên Dụ ở đây chờ cô!
“Tôi đã từng bói, nếu muốn trở lại nhà họ Chiến thì chỉ có thể đi theo cô, nếu không tôi và người nhà sẽ phải mỗi người một ngả.” Điều này mới phải buồn bực nhất, kết quả xem quẻ lại là mỗi người một ngả, rốt cuộc thì anh có bao nhiêu xui xẻo đây!
Đối với lời giải thích này Sở Thanh chỉ nhíu mày, coi như chấp nhận, sau đó lên xe của Chiến Thiên Dụ.
“Cậu lại vẫn dám lên xe của tôi, chẳng lẽ không sợ tôi bắt cậu đi mất sao?” Nhìn Sở Thanh sáng khoái lên xe như vậy, trong lòng anh có cảm giác thật quái dị, chẳng lẽ cô cảm thấy nó an toàn hay sao?
“Nếu như anh không muốn xe hư người ch.ết, tốt nhất không nên làm cái gì mờ ám mặc dù cậu là dị năng giả hệ không gian, nhưng bây giờ không thể tiến vào trong không gian của mình.” d.đ.lqdSở Thanh mỉm cười, nhưng giọng nói lại tràn ngập uy hϊế͙p͙: “Dĩ nhiên, tôi nói xe hư người ch.ết, có nghĩa hỏng là xe của anh, mà người ch.ết dĩ nhiên cũng là anh!”
Thật là lòng dạ độc ác!
Chiến Thiên dụ ở trong lòng oán thầm, nhưng lại không ghét cảm giác như thế, ngược lại lời nói ác độc của Sở Thanh lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết, hoàn toàn khác với cảm giác xa cách khi đứng ở chỗ kia, khiến người ta có thể cảm nhận được cô là một con người.
“Kế tiếp các cậu muốn đi đâu, nhìn phương hướng này hẳn là đi, ừ…thành phố M?” Ở trong lòng hơi tính toán một cái lộ tuyến, cho ra kết quả lại khiến Chiến Thiên dụ có chút ngoài ý muốn, bọn họ đi thành phố M làm gì?
“Ừ, anh không thấy phải hộ tống một đám người hay sao?” Nhớ tới đám người hôm nay, Sở Thanh đã cảm thấy mình có chút nhức đầu: “Bọn họ là các nhà khoa học của thành phố A, hình như ở thành phố A đã phát hiện nguyên nhân gây bệnh gì đó, nhưng lại không có biện pháp ức chế, cuối cùng quyết định mang cả thứ gây ra bệnh và đội khoa học đến thành phố B. Nhưng bởi vì bọn họ nghe nói thành phố M có thảo dược ức chế được virut zombies, cho nên mới phải đến đó một chuyến.”
Nghe cô nói xong, Chiến Thiên Dụ cau mày, sau d.đ.lqdonđó dừng xe lại, từ trong ngực lấy ra ba đồng xu, ba đồng này tựa hồ đã có từ rất lâu, phía trên phủ một lớp đồng màu xanh, hơn nữa cảm giác như không phải do công nhân làm ra vây, mà thật sự là tiền cổ.
Sở Thanh không hiểu Chiến Thiên Dụ muốn làm gì, chỉ thấy anh tung tiền cổ trong tay lên, sau đó bắt được. Khi mở ra, nhìn thấy mấy đồng tiền anh liền sững sờ một chút, sắc mặt trở nên hơi khó coi: “Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên đi thành phố M. Mặc dù tôi không đoán được đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng sẽ có chuyện không hay ho xảy ra, nếu không cần thiết thì đừng đi.”
Chiến Thiên Dụ rất tự tin với khả năng bói toán của mình, nhưng tr.a xét nhiều lần vẫn còn cảm giác mê man không rõ khiến anh hơi khó chịu, rất muốn đi đến cùng, nhưng rốt cuộc lý trí chiến thắng cảm xúc, anh biết nơi đó sẽ có tai họa, cũng không thích hợp để đi.
"Có một số việc không phải là của tôi muốn cự tuyệt là có thể cự tuyệt, ít nhất bây giờ đang xuất hiện nguy hiểm trước mắt thì cũng phải đi thành phố M. Đừng quên, mục đích của chúng ta là tìm được thảo dược, nếu như thật sự có thảo dược đó, vậy phải làm sao bây giờ?” Cái vấn đề này lại làm Chiến Thiên Dụ khó xử, có điều loại cảm giác biết rõ nguyd.đ.lqd;" hiểm còn phải tự chui đầu vào lưới này thật khiến người ta không thoải mái chút nào!
“Được rồi, dù thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, một khi gặp nguy hiểm lập tức rời đi!” Đây là cách tốt nhất mà Sở Thanh có thể nghĩ tới rồi.
Đề tài này cứ như vậy tạm thời kết thúc, khi chuẩn bị lái xe thì Mặc Phỉ lên thay vị trí của Chiến Thiên Dụ. Mặc Phỉ tương tự cũng có khả năng nhìn thấu ban đêm, dưới tình huống lái xe không có đèn thì Mặc Phỉ làm tài xế vẫn khá an toàn hơn.
Cứ như vậy, dọc theo đường đi xe của Chiến Thiên Dụ đi trước mở đường, bởi vì là xe của Chiến Thiên Dụ, cho nên không còn ai dám ngăn cản.
Nói đùa, mặc dù ai cũng biết thủ lĩnh là gã mập kia, nhưng mọi người đều ngầm hiểu thủ lĩnh chân chính của căn cứ này là Chiến Thiên Dụ mới đúng.
Cứ như vậy một đường thông suốt, lại gặp một chút vấn đề nhỏ tại thời điểm sắp ra khỏi huyện Thanh.
Nhìn phía trước mặt giống như là trạm kiểm soát vật liệu khiến Sở Thanh nhăn mày, cứ ba bước một trạm năm bước lại thêm một trạm như thế thật khiến người ta khó chịu!
Trong lúc chờ đợi, Sở Thanh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, lại thấy một cảnh tưởng khiến sắc mặt cô rất khó coi.
Một người con trai bị buộc xích sắt lên cổ như con chó, cả người d.đ.lqdnằm trên đất, mặc cho người xung quanh đánh đập, không nhúc nhích. Không, có lẽ không nên nói vậy, mà căn bản là không thể cử động, tứ chi của anh ta vặn vẹo theo góc độ kì dị, có vẻ đã bị người ta đánh gãy tay chân.
Trong lòng Sở Thanh càng thêm chán ghét, mặc dù hiện tại là mạt thế, đã không còn luật pháp, đạo đức càng mờ nhạt, nhưng hành động của mấy người này thật sự có chút táng tận lương tâm. Vì Sở Thanh là Tu luyện giả, phần lớn thủ đoạn còn tuân theo đạo trời, dù giết người cũng sẽ trực tiếp động thủ, tuyệt đối không giày vò như vậy.
“A Thanh, sao vậy?” Dường như cảm thấy Sở Thanh có gì đó không đúng, Mặc Phỉ cũng hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cảnh đó không khỏi nhăn mày lại.
Mặc dù chuyện bị đánh thường xuyên xảy ra ở địa phương nghèo, nhưng không hề giống bây giờ, vừa đánh đập vừa lăng mạ, thậm chí còn giễu cợt.
Đè xuống cảm giác trong lòng, khoảnh khắc Sở Thanh quay đầu vào, ánh mắt lại vô cùng người con trai đó giao nhau.
Đôi mắt kia hoàn toàn khác với cơ thể của anh ta, không có có chán chường, không có lùi bước, không có vô dụng, chỉ có kiên định, chỉ có tức giận, chỉ có sát ý, chỉ có thù hận!
Dưới ánh nhìn của đối phương, đôi môi của anh ta chậm rãi giật giật, sau đó Sở Thanh liền nhếch miệng lên thành một đường cong nghiền ngẫm.
Đến đây, giúp tôi báo thù, tôi đem cả linh hồn hiến dâng cho cô…
Người này thật đúng là có ý tứ, lần này cô khẳng định chưa từng gặp qua anh ta, càng không phải là con em thế gia gì, khiến Sở Thanh tò mò làm sao người con trai này lại biết mình có năng lực để cứu anh ta, một xe người này, nhìn qua đều có vẻ đáng tin hơn cô đi? Tại sao lại lựa chọn cô là người có khả năng?
Chỉ là Sở Thanh cũng không từ chối, dù sao một câu “hiến dâng cả linh hồn” kia khiến Sở Thanh hứng thú, mà sức sống mãnh liệt trong đôi mắt kia cũng làm cô không muốn một người con trai như vậy ch.ết đi,d.đ.lqd dục vọng muốn sống của anh ta quá cháy bỏng rồi, cháy bỏng đến mức không người nào có thể bỏ rơi.
Mà người con trai nhìn tầm mắt của Sở thanh rời khỏi người anh ta, lập tức cả người trở nên tuyệt vọng, anh biết đây là hi vọng duy nhất của mình. Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng trực giác nói cho anh ta biết, thiếu niên này có thể cứu mình, cũng chỉ có cậu ta mới đủ khả năng mang anh ta đi theo, nhưng giờ người kia lại cự tuyệt, cái quay đầu từ chối kia khiến anh ta càng thêm tuyệt vọng.
Trong lòng anh ta bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, đúng vậy nha, từ trước tới giờ anah ta đã không có thân phận, lại còn là một kẻ tàn phế, làm sao người ta lại muốn cứu anh ta, ha ha…
“Dừng tay!” Đang lúc anh ta lâm vào tuyệt vọng, một giọng nói trong trẻo vang lên, khiến anh ta khẽ ngẩng đầu, đón lấy trong ánh nắng mặt trời, một bóng dáng thon gầy chậm rãi bước tới, bước đi của cô sao mà kiên định, tựa như một vị thần tới cứu vớt anh.
Rất lâu sau, mỗi lần nhớ tới khoảnh khắc này, anh đều muốn nằm rạp dưới chân cô hô một tiếng trung thành, bởi vì anh tin rằng trong một khắc kia anh đã gặp được một vị thần, cô – một vị thần!d.đ.lqd
Quả nhiên, lời của Sở Thanh khiến những người đó dừng lại động tác của mình, nhìn Sở Thanh với vẻ mặt có chút khinh bỉ: “Thằng nhãi, gọi các ông đây làm gì? Sao? Muốn chơi đùa với các ông đây? Hắc hắc, nhìn mày da thịt mềm chỉ sợ một khi ông động thật mày sẽ không…”
Lời dơ bẩn trong miệng còn chưa nói hết,, môt cây chủy thủ đã đâm xuyên qua miệng của hắn, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, cứ như vậy trực tiếp ngã xuống đất, ch.ết không nhắm mắt!
“Thế nào? Còn ai muốn cùng tao chơi đùa, đều lên đi, tao bồi chúng mày chơi!” Giọng của Sở Thanh nhàn nhạt, không hề có chút sát ý nào, nhưng xuống tay lại tàn nhẫn không bình thàn như lời của cô, bây giờ mọi người đều biết thiếu niên này không phải là người có thể trêu chọc, nhưng hình như giờ không kịp nữa rồi, biết vậy đã chẳng làm!
"Bây giờ muốn đi sao?" Đang lúc bọn họ muốn chạy đi, không biết Sở Thanh lấy từ đây ra một khẩu súng máy, hướng phía họ bấm cò, sau đó một đám người cứ như vậy đổ xuống đất nằm im, hiển nhiên là đã ch.ết hết!
“Cậu là…ai?” Giọng anh có chút khàn khàn, rõ ràng là bị người ngược đãi thời gian rất dài, chỉ không thể phủ nhận một điều, người này thật đúng là một nam tử hán, bị tr.a tấn hành hạ một thời gian dài như vậy, thậm chí một tiếng hừ cũng không có, thật là bội phục!d.đ.lqd
"Tôi là ai không quan trọng, bây giờ tôi sẽ đưa anh đi khỏi chỗ này.” Nhìn tay chân người con trai, Sở Thanh hơi nhăn mày lại, sờ nắn mấy cái trên chân tay anh: “Kinh mạch không phải tốt lắm, nhưng không phải hoàn toàn tàn phế, đợi đến thành phố B trị liệu cho anh thật tốt cũng có thể hồi phục như cũ, mặc dù có thể không linh hoạt như ngày trước, nhưng sinh hoạt hàng ngày sẽ không ảnh hưởng gì!”
Thật ra thương thế này trong mắt Sở Thanh xác thực chưa tính là gì, chỉ cần cô nguyện ý lấy ra một chút thuốc, chữa khỏi cho anh hoàn toàn không phải vấn đề, nhưng bây giờ cô chưa tin tưởng người con trai này, cho nên vẫn giữ chút bí mật sẽ tốt hơn.
Khi anh ta còn đang suy nghĩ rốt cuộc cô là ai, anh ta vậy mà lại bị người ta bế lên, hơn nữa còn là ôm! Công! Chúa!