Chương 77: Thượng cổ thần thú
Hai người nhẹ nhàng đáp trên Huyền Không đảo, chỉ thấy trước mặt một cánh cửa cao bảy tám thước, hai bên là cột trụ hình long phi phượng vũ kim bích huy hoàng, có viết hai câu thơ.
"Nhất núi nhất môn nhất lâu nhất tán tiên."
"Vạn pháp vạn tượng vạn thế vạn diệt vạn hư không."
Tiểu Lôi trong lòng còn đang suy nghĩ về hai câu này, Diệu Yên đã lấy ra một miếng ngọc điệp màu xanh, cánh cửa này lập tức huyễn hóa ra một con đường lớn, con đường này uyển chuyển khúc chiết, dẫn lên đỉnh núi. Diệu Yên thở dài, nói:
"Được rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta vào trong thôi."
Tiểu Lôi theo sau nàng tiến vào cửa, cười nói:
"Thật kỳ quái, ngươi muốn vào đây, cứ bay thẳng lên đỉnh núi là được rồi, cần gì phiền toái như vậy chứ?"
Diệu Yên lắc đầu:
"Tiên Sơn động phủ, ngươi há có thể muốn vào là vào sao? Ở Huyền Không đảo này, chỉ có một cửa vào này mà thôi. Còn những chỗ khác, ai dám xông loạn vào? Nơi này nhìn như rất có tiên khí, kỳ thật là do đã bố trí một thượng cổ tiên trận, đừng nói là ngươi, ta đã từng thấy qua một con kim long đắc đạo, dẫn động trận pháp này, ngay cả nó đã qua được chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi, cũng bị thần hồn cư diệt, vạn kiếp bất phục."
Tiểu Lôi trong lòng càng thêm ngạc nhiên, nói:
"Ngươi rốt cục có phải người của Tiên Sơn phái không? Hình như mọi chuyện của Tiên Sơn phái ngươi đều biết vậy."
Diệu Yên vẫn không nói, cúi đầu đi thẳng.
Ngọn núi này cũng không quá cao, hai bên còn có thác nước chảy xuống, vô số hơi nước bắn vào mặt, thật là làm người ta cảm thấy sướng khoái. Tiểu Lôi đi theo phía sau Diệu Yên, khi tới một ngả ba, thì dừng lại, từ trong tay áo lấy ra một cây hoa mẫu đơn bằng kim loại, cắm xuống dưới đất.
Nàng kéo Tiểu Lôi qua một bên, cười nói:
"Được rồi, may là tới đúng giờ, nếu không sẽ phải phí thêm một phen tay chân nữa, nếu làm kinh động tới mấy lão già của Tiên Sơn phái thì phiền toái to."
Chỉ thấy nàng kéo Tiểu Lôi đi theo một ngã rẽ, kim sắc hoa mẫu đơn cắm trên mặt đất, phảng phất như đang sống, cánh hoa dần dần nở ra, lập tức trên mặt đất vươn ra vô số cành cây, dần dần càng ngày càng nhiều, ngăn chận cả một lộ khẩu lại!
Con đường này càng đi tới, nhưng lại không phải là lên núi, mà là xuống dưới, dần dần Tiểu Lôi đã nghe thấy xa xa chỗ sơn đạo truyền đến tiếng nước chảy róc rách, cuối cùng tới được một thủy đàm.
Bạch khí trong thủy đàm nhè nhẹ bay lên, hai người đứng cách thủy đàm còn hơn mười bước, Tiểu Lôi đã cảm thấy một luồng hơi ấm áp trong không khí đập vào người.
"Y? Chẳng lẽ là một ôn tuyền (suối nước nóng)?"
Tiểu Lôi ngạc nhiên nói, nhịn không được quay đầu nhìn lại Diệu Yên, trong lòng không nhịn được sinh ra một ý nghĩ bậy bạ:
"Nữ nhân này đem ta đến đây, chẳng lẽ muốn ta cùng tắm ôn tuyền với nàng sao? Thật là một mỹ sự a…."
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu hắn, chỉ thấy Diệu Yên trong mắt lộ vẻ khác lạ, sắc mặt nàng trầm xuống, cười lạnh một tiếng, một chưởng nhẹ nhàng kích vào đỉnh đầu của Tiểu Lôi, hắn liền lảo đảo bay thẳng xuống,
"ầm"
một tiếng té vào trong hồ nước.
Hắn trong lòng cảm thấy kinh ngạc, thật là ghê gớm, nữ nhân này sao lợi hại vậy chứ, chẳng lẽ ý nghĩ trong đầu mình mà ả cũng biết được rõ ràng hay sao?
Quả nhiên, Diệu Yên sắc mặt trầm xuống, lộ vẻ phẫn nộ, quát:
"Tên tiểu tử nhà ngươi, còn dám nghĩ chuyện bậy bạ trong đầu, ta sẽ bẻ gãy hết xương của ngươi đó."
Tiểu Lôi đứng trong thủy đàm, cả người ướt hết. Nhưng thật ra thủy đàm này cũng không sâu, đại khái vì hắn đứng gần bờ, dù đã đứng tới đáy nước, cũng chỉ tới phần eo của Tiểu Lôi mà thôi. Nước của thủy đàm rất ôn hòa, ấm áp thư thái, thật sự là một ôn tuyền thiên nhiên rất tốt.
Có điều không giống với ôn tuyền bình thường, nơi này không khí trong lành, hoàng toàn không giống với những ôn tuyền bình thường đều có mùi lưu huỳnh.
Chỉ thấy Diệu Yên nhìn xuống nói:
"Còn không mau lên đây? Ngươi mà ở trong nước một lát nữa coi chừng bị luộc chín đó!"
Tiểu Lôi ba chân bốn cẳng bò lên bờ, thở dài nói :
"Nữ nhân nhà ngươi cũng thật kỳ quái, tự nhiên vô duyên vô cớ đánh người."
Diệu Yên trừng mắt, nghiến răng nói :
"Ai bảo ngươi …. Ngươi trong đầu có ý nghĩ dơ bẩn chứ!"
Tiểu Lôi cố ý nói :
"Hả? Chẳng lẽ trong đầu ta nghĩ gì ngươi cũng biết sao?"
Diệu Yên cười lạnh nói :
"Hừ, độc tâm thuật cũng không phải pháp thuật gì cao thâm, ngươi nghĩ ta không biết sao?"
Tiểu Lôi thở dài, ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ :
"Biết độc tâm thuật thì có gì đâu chứ? Huống hồ mỹ nữ sanh ra là cho nam nhân ca ngợi, ngay cả trong lòng nghĩ ɖâʍ một chút cũng không được, vậy nam nhân trong thiên hạ làm sao sống đây chứ?"
Diệu yên cũng vừa từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, cái bình cũng không biết được chế tạo từ loại ôn ngọc hay vật liệu quý báu nào, chỉ thấy mơ hồ tản ra thanh khí nhàn nhạt. Tiểu Lôi chỉ thấy trên đường Diệu Yên phút chốc lại lấy ra cái đó từ tay áo, cũng không biết trong tay áo đó có bao nhiêu bảo bối nữa, có lẽ là có Càn Khôn Đại gì trong đó.
Diệu Yên mở bình ra, chậm rãi tới gần thủy đàm, quay đầu lại nói :
"Ngươi đứng yên đó một chút"
Nàng cúi người xuống, cẩn thận từ trong bình đổ ra một ít chất lỏng màu bạc vào thủy đàm…
Diệu Yên sắc mặt ngưng trọng, động tác cũng rất cẩn thận, giống như sợ đụng phải chất lỏng trong bình vậy, rốt cục cái bình cũng đổ ra, nàng thở nhẹ một hơi, cẩn thận đóng bình lại, rồi lập tức lùi lại vài bước, tránh xa khỏi thủy đàm kia.
Chỉ thấy trên mặt thủy đàm, chất lỏng màu bạc thấm vào trong nước, dần dần lan ra, chất lỏng màu bạc đó cũng không biết là cái gì, phàm là chổ thủy đàm nó chạm đến, lập tức mất đi màu bích lục vốn có, mơ hồ biến thành màu bạc, dần dần giống như đang nhuộm màu, mảng màu bạc lan ra càng lúc càng lớn….
Tiểu Lôi cảm thấy kỳ quái, cái bình đó lớn vậy sao? Cho dù có đổ mực đặc nhất, thì nhuộm đen được bao nhiêu nước chứ? Thủy đàm này lớn như vậy, nhanh chóng bị biến đổi. Chất lỏng màu bạc đó càng ngày càng nhiều, cuối cùng đã có một nửa thủy đàm biến thành màu bạc rồi!
Diệu Yên thở dài, từ trong tay áo lấy ra một cây sáo dài tinh sảo, thân sáo màu bích lục, màu sắc tự nhiên, Diệu Yên đặt mười ngón tay lên cây sáo, đôi mội anh đào để trước đầu sáo, rồi thử thổi ra một âm phù….
Nàng chỉ tùy ý thổi một chút, Tiểu Lôi chỉ nghe thấy từ âm phù thứ nhất, lập tức phát hiện thủy đàm phảng phất như theo âm điệu mà sôi trào lên!
Ánh mắt Diệu Yên lộ ra vẻ vui mừng, hít sâu một hơi, chậm rãi thổi lên.
Tiếng sáo trầm trầm bổng bổng, phảng phất như thanh âm trên thượng giới, tựa như có xuân phong thổi vào mặt, lại như đôi mắt của tình nhân, dần dần Tiểu Lôi cũng không nhịn được mà đắm chìm vào trong tiếng sáo, thật là nghĩ không ra Diệu Yên này lại có trình độ âm luật như thế.
Mà thủy đàm ở trước mặt, cũng từ từ sôi trào, cả mặt nước bắt đầu nổi lên bọt khí, như bị một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt. Mặt nước lại quay cuồng tạo ra từng gợn sóng nước.
Diệu Yên nheo mắt lại, tiếng sáo trở nên dồn dập hơn, nàng vừa thổi, vừa chậm rãi lui về phía sau, dần dần lui tới cách xa thủy đàm mười bước, trong mắt hiện ra một tia hàn mang, đột nhiên mạnh mẽ thổi ra những trường âm bén nhọn …
Uu ~~~~!!
Bùm! Một tiếng nổ mạnh, mặt nước đột nhiên bắn ra những bọt nước lớn, giống như dưới đáy có vật gì nổ tung vậy. Tiểu Lôi sớm đã tránh sau lưng Diệu Yên, chỉ thấy bọt nước bị kích động bắn ra tứ phía, bắn ướt cả bờ, những giọt nước màu bạc rơi lên mặt đất và những tảng đá lại bốc lên một làn khói xanh nhè nhẹ! Mặt đất và nham thạch đều bị chúng ăn mòn!
"Hả! Quả thực so với axit sulfuric còn ghê hơn!"
Tiểu Lôi trừng mắt nói.
Chỉ thấy một ít bọt nước bắn tới Diệu Yên, nàng lập tức phất tay áo, một đạo cuồng phong đẩy hết những bọt nước đi.
Chung quanh đều có khói xanh bốc lên, chỗ nào cũng bị những giọt nước màu bạc đáng sợ kia ăn mòn. Diệu Yên sắc mặt ngưng trọng, rốt cục đã thổi xong một trường âm cuối cùng, nàng bỏ cây sáo xuống, trầm giọng nói:
"Tới rồi!"
Chỉ nghe thấy một tiếng gào thét vang lên, âm thanh được phát ra từ đáy nước, bọt nước bắn tứ tung, núi đá chung quanh phảng phất như đang run động, thỉnh thoảng lại có đá nhỏ bị chấn động rơi xuống thủy đàm.
Sau đó mặt nước bị tách ra, một thân ảnh thật lớn bay lên từ đáy.
Chỉ thấy một quái vật rất lớn thân dài hơn mười thước, rộng cũng bảy tám thước, đầu to thô hình bầu dục, miệng đang rít gào những thanh âm thống khổ, mũi nhô lên trên, hai mắt vẫn còn chảy ra vài giọt chất lỏng.
Trên thân có một cái mai rất lớn, phủ kín bởi những hoa văn tinh tế cái mai hình bát giác phảng phất như một chậu rửa được đặt lên lưng nó. Tứ chi tráng kiện hữu lực, làn da thô nhám che kín bởi những cái vẩy, trên đuôi còn có ngạnh ….
Tiểu Lôi hả hốc mồm, kinh hô:
"Ha, một con ô quy thật là lớn mà!"
Diệu Yên tức giận nói :
"Hừ, cái gì mà ô quy, đây chính là thượng cổ thần thú "
Huyền Vũ
"!"
Con cự thú Huyền Vũ này cả người ướt sũng, bị những giọt thủy ngân màu bạc trên người ăn mòn mãnh liệt, khắp nơi đều toát ra khói xanh nhè nhẹ, Huyền Vũ tru lên, thanh âm tràn ngập phẫn nộ và thống khổ.
Nó nhìn thẳng vào hai người đứng bên thủy đàm, đột nhiên há hốc miệng, phun ra một đạo hảo diễm!
Diệu Yên sắc mặt ngưng trọng, tiện tay huyễn hóa ra một một chiếc kính, Tiểu Lôi lập tức trừng mắt nhìn Diệu Yên ….
Nàng đang cầm chính là thứ trong tay Vạn Yêu vương vừa rồi
"Càn Khôn kính"
!
Ngọn lửa phun vào mặt kính, mặt dù Tiểu Lôi có thể cảm thấy sóng nhiệt táp vào mặt, nhưng vẫn không đột phá được chiếc kính dù chỉ nửa phân, mặt kính trong suốt trơn bóng, chặn lại hoàn toàn ngọn lửa. Huyền Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, thấy hỏa diễm đã vô dụng, thân hình cự đại chậm rãi hướng tới nơi hai người đang đứng.
Diệu Yên mĩm cười, thu hồi Càn Khôn kính, rút từ trong tay áo ra một thanh trường kiếm đen thui, bay tới giữa không trung.
Nàng niệm động khẩu quyết, trường kiếm giữa không trung xuất ra một đạo hắc sắc quang mang, đột nhiên lại phân thành bảy đạo! Bảy đạo hắc quang nhất tề hướng Huyền Vũ bắn tới.
Những kiếm quang đó thế tới cực nhanh, thân thể khổng lồ của Huyền Vũ căn bản không thể tránh né. Trong tiếng gầm gừ của Huyền Vũ, bảy đạo hắc quang đã trảm lên thân thể nó.
Diệu Yên thật là giảo hoạt, bảy đạo phi kiếm không bắn vào những nơi cứng cáp trên thân Huyền Vũ, chỉ bắn vào tứ chi và cổ là những nơi mềm nhất. Chỉ thấy từng vòi máu tươi trên thân Huyền Vũ bắn ra, thân thể của Huyền Vũ này cũng thật là khéo, mặc dù những nơi đó không có mai, nhưng lớp da lại dày và có vẩy.
Diệu Yên phất tay, bảy đạo phi kiếm tung hoành qua lại, không ngừng chém xuống trên người Huyền Vũ, Huyền Vũ liên tục gào rống, tức giận không biết làm sao, trên người lại có thêm nhiều vết thương.
Rốt cục, nó gào lên một tiếng, rồi há miệng ra, lần này không phải là phun lửa, chỉ thấy nó rụt cổ lại, trong miệng hộc ra một viên tinh thể tựa như hạt minh châu.
Tinh thể đó chung quanh tỏa ra ngọn lửa nhè nhẹ, lơ lửng trước mặt Huyền Vũ, cổ nó lại rút lại một chút, há mồm phun ra một luồng nội tức bạch sắc vào tinh thể, tinh thể đó đột nhiên bắn ra vạn đạo cường quang, lửa bay ngập trời, ngay cả mặt nước chung quanh cũng bị thiêu tới bốc hơi.
Khí thế của Huyền Vũ càng ngày càng mạnh, trên nội đan đột nhiên bắn ra một đạo kim sắc hỏa diễm, bắn tới Diệu Yên….
Diệu Yên sắc mặt trầm trọng, hai tay đưa
"Càn Khôn kính"
ra trước mặt, kim quang chợt lóe, Càn Khôn kính đột nhiên hóa thành một tấm chắn rất lớn chặn ở phía trước, đạo kim sắc hỏa diễm đó phun lên Càn Khôn kính, lập tức bắn ra tứ phương, phàm là thứ gì dính phải, bất luận là loạn thạch hay cành cây, lập tức bị thiêu cháy bừng bừng, chỉ chớp mắt đã hóa thành tro bụi.
Sắc mặt Tiểu Lôi khẻ biến, Diệu Yên cũng hơi run rẩy, sắc mặt nàng dần dần tái nhợt, hiển nhiên là chống đở hết nổi, Càn Khôn kính phía trước lại dần dần bị đẩy lui về phía sau …..
Trong tiếng gầm gừ của Huyền Vũ, quang mang của tinh thể càng ngày càng mãnh liệt, từng đạo kim sắc hỏa diễm không ngừng phun ra.
Diệu Yên thầm kinh ngạc, không nghĩ tới nội đan của thượng cổ thần thú Huyền Vũ này lại lợi hại như vậy, vượt xa so với tưởng tượng của mình, nàng thấy không thể cầm cự thêm nữa, liền gọi về phi kiếm, bảy tám đạo phi kiếm ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, sau đó đồng thời hướng tới mắt Huyền Vũ bắn xuống ….
Phù phù vài tiếng, Huyền Vũ vội vàng ngửa mặt lên trời, một đạo hỏa diễm phun ra, lập tức trong bảy đạo phi kiếm thì hết ba đạo bị thiêu cháy mất, còn lại bốn đạo phi kiếm chuẩn xác đánh trúng mắt của Huyền Vũ, nhưng Huyền Vũ đã kịp nhắm mắt lại, lớp da ngoài cũng thật là cứng, mấy thanh phi kiếm không thể nào đâm xuyên qua lớp vảy đó, mặc dù nó cũng đau tới nổi phải rống lên, nhưng thân thể của Diệu Yên bỗng nhiên run lên …
Bảy thanh phi kiếm đó kỳ thật là dùng bổn mạng nguyên khí tu luyện ra, so với phi kiếm của tu hành giả bình thường lợi hại hơn gấp mấy lần, kiếm là người, người là kiếm. Mới đó bị hủy mất ba thanh, tâm thần nàng lập tức bị thuơng tổn, không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể chao đảo rồi rũ xuống.
Tiểu Lôi lập tức từ phía sau đỡ lấy nàng, nhưng Càn Khôn kính trước mặt mất đi pháp lực của Diệu Yên, vụt một tiếng đã biến mất, lập tức một đạo kim sắc hỏa diễm ập tới ….
Tiểu Lôi hét to, ôm lấy Diệu Yên, tung người bay vọt ra, hai người lăn lông lốc ra ngoài ….