Chương 28
Editor: Min
“Không cần đâu,” Ông nội xua xua tay, nhìn Linh Lung rồi nhoẻn miệng cười: “Bộ Việt Dao Trản này con bé Linh Lung đã tặng cho ông rồi.”
Ông ngẩng đầu: “Dì Lưu, giữ nó cho tôi chưa?”
“Ây da,” Dì Lưu tiến đến đưa cho ông: “Giữ từ lâu rồi, ngài yên tâm đi, bảo bối của ngài mà.”
Mặt ông nội rất chi là kiêu ngạo: “Cái này có khi còn quý giá hơn con trai của ta nhiều, đây là do con dâu của nó tặng ta đó.”
Ba Trình bị điểm danh: “....”
Ai bảo thằng con trai Trình Tư Hạo của ông giành trước một bước chứ?
Nụ cười khéo léo của Tô Nhã Hành đơ ra, rũ mắt nhìn chằm chằm món quà Trình Mộ Sinh đang đóng lại, cô đúng là làm chuyện dư thừa mà.
Nhưng thần thái khi nói chuyện vẫn phải tỏa hào quang dịu dàng như đức mẹ Maria: “Vậy ạ? Ông nội, ông có một người cháu dâu như Linh Lung, đúng là có phúc.”
Linh Lung nhìn về phía Trình Tư Hạo theo bản năng, cố ý chớp chớp mắt, đôi mắt phát sáng như nói: “Anh cũng có phúc lắm.”
Trình Tư Hạo cười, đầu ngón tay vén tóc mai của cô sang bên tai, khi thu tay lại thì không biết cố ý hay vô tình, tạm dừng lại ở vành tai mềm của cô vài ba giây, xém nữa Linh Lung đã nổi da gà lên rồi.
Nếu không phải ở đây nhiều người như vậy, Triệu Đình Nhiên đã vỗ tay trầm trồ khen ngợi cho Linh Lung rồi, có phải, bộ dạng này là đang bảo vệ con bạn mình đúng không?
Mẹ Trình không biết đứng bên cạnh Linh Lung từ khi nào, thấy con trai bà đứng bên cạnh Linh Lung, bảo vệ cô trong vòng tay của mình thì không biết nên vui hay là nên cảm thán, lắc lắc đầu, bà cũng thật là, ghen với con dâu của mình làm gì không biết.
“Linh Lung, mẹ nghe Tư Hạo nói con còn một món quà nữa muốn tặng cho ông đúng không?”
Giọng của bà rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự dịu dàng vốn có của một người mẹ.
Linh Lung khẽ cắn chặt răng, nhưng không thể biểu hiện rõ ràng quá, nhìn Trình Tư Hạo thong thả trả lời: “Có ạ.”
Cô liền buồn bực, sao Trình Tư Hạo thấy món quà này của cô được vậy trời.
“Hửm?” Ông nội nghe vậy, vui tươi hớn hở nói: “Nhóc con, còn nữa sao?”
Tô Nhã Hành thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp của Linh Lung, vô thức cắn môi, đúng là không ngờ, lần này cô đến đây lại giống như một người ngoài vậy. Linh Lung, đúng là cô xem thường quá rồi.
Món quà này của Linh Lung cũng không phải quý hiếm hay đắt tiền gì, nhưng vì ông nội xem trọng nhất là tình cảm và tâm ý nên cô nhất thời phấn khởi, vẽ ba bản thảo thiết kế, cho ông nội Trình, ba Trình và Trình Tư Hạo, ba người ba bộ trang phục quân nhân.
Khi Trình Mộ Sinh còn trẻ từng là một người lính trong quân đội, lúc đó đã làm quen với Trần tiên sinh, tình cảm của người quân nhân trong lòng theo nhiều năm như vậy, chẳng những không giảm đi mà ngày càng thêm nồng nàn, nhưng con đường đi bộ đội này đến lứa của ba Trình lại bị cắt đứt, ông nội vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng lại không quản được nhiều chuyện như vậy. Lúc Trình Tư Hạo lên nắm quyền hành thì cũng chiều theo sở thích của riêng anh.
Nhưng Linh Lung nghe mẹ Trình nói rằng, ba Trình và Trình Tư Hạo không đi theo con đường làm bộ đội là điều tiếc nuối khiến ông tiếc nuối nhất.
Như đã nói, ông nội lúc đó là một người bộ đội nổi tiếng xuất sắc, đến khi xuất ngũ thì đã ngồi trên hàng ghế những người lão đạo cao cấp, vậy nên Linh Lung thiết kế trang phục của ông có hơi khác với ba Trình và Trình Tư Hạo.
Dùng chất vải màu đen, ở bả vai có gắn huân chương màu vàng xen kẽ sắc đen, ở cánh tay thì cố ý thiết kế thêm một cái áo choàng, vẻ thời thượng và cao cấp được dung hợp một cách hoàn hảo, hai hàng khuy măng sét dưới cổ tay thể hiện sự ngầu lòi và phong độ, hai lớp vải ở tay áo nhìn đơn giản nhưng lại rất phức tạp, phóng khoáng nhưng lại không đơn điệu.
Bộ của ba Trình có màu xanh lục kinh điển nhất, dùng thiết kế cổ V. Hàng khuy măng sét nối dài đến dưới bụng, chỗ hai bên cánh tay là kiểu áo sát nách thường thấy nhất, hai chiếc túi vuông ở bên hông làm nổi bật lên khí chất của một người bộ đội.
Với Trình Tư Hạo thì là màu đen kết hợp với màu lam nhàn nhạt, kiểu dáng cũng giống với đồ bộ đội, nhưng điểm khác biệt duy nhất là phong cách pha lẫn một chút Trung Quốc kết hợp với đồ vest của phương Tây. Cổ chữ V hơi kín, ở giữa có một khe hở vừa vặn để cài cà vạt, ở cánh tay có ba chiếc khuy măng sét thường thấy của người đàn ông, vừa đơn giản, tránh bị rườm rà.
Dù Trình Tư Hạo đã được thấy bản thiết kế của mấy bộ trang phục này sớm hơn một ngày, nhưng bây giờ nhìn ba bộ quần áo hoàn chỉnh với phong cách khác nhau như vậy, vẫn có chút bất ngờ, tựa như từ lúc bắt đầu anh đã nhận định, Linh Lung là người duy nhất thích hợp cho cuộc đời này của anh.
Phần tâm ý đó, ông nội sao lại không thấy được chứ.
Trình Mộ Sinh từ lúc lấy trang phục ra đã sững sờ tại chỗ, nhìn bộ quân phục màu đen được đưa đến trước mặt ông, đôi môi hồng hào run run, đôi mắt không chớp kia nếu nhìn kỹ sẽ thấy óng ánh nước mắt.
Đối với bọn họ mà nói, những ký ức trân quý đã qua đi mới là những ký ức đáng giá nhất.
Lúc ông nội mặc bộ quần áo này bước lên sân khấu phát biểu, nhớ lại những năm trước kia của bọn họ, mặt đầy nước mắt, khom lưng với Linh Lung, khóe miệng tươi cười vui vẻ: “Tất cả những điều này phải cảm ơn cháu dâu của Trình gia chúng ta. Nữ chủ nhân tương lai của Trình gia đã khiến buổi đại thọ 70 tuổi của ông già này có ý nghĩa phi phàm.”
Trình Tư Hạo hơi nhướng mày, kiêu ngạo kiểu “Vợ của tôi mà, đương nhiên phải phi phàm rồi”.
Quách Hưng Mai, Linh Tư thấy bây giờ Linh Lung đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc thì càng thêm ngứa răng, nhưng không làm được gì. Tô Nhã Hành ở bên kia thì mặt vẫn nở nụ cười, trừ khi thấy Trình Tư Hạo lại gần nói chuyện với Linh Lung thì khóe môi hơi đơ ra như mấy chị ma nơ canh một chút thì cũng không nhìn ra có cảm xúc gì cả.
“Thế nào, Trình phu nhân, làm nữ chủ nhân Trình gia có mệt không?”
Linh Lung mới kính rượu với người khác xong, tóc mái ở hai bên rơi xuống, đôi môi anh đào vì uống rượu nên lại càng thêm đỏ hồng, hai bên má lộ ra màu hồng nhạt, đôi mắt lấp lánh như những vì sao trên trời, thần thái vừa ngây thơ lại quyến rũ, không hề luống cuống hay mất kiên nhẫn gì cả.
“Tay hơi mỏi thôi nha.”
Những người không quen biết đều vội vàng đến kính rượu cô, cô cũng hào phóng nhận lời, dù gì cũng phải cho người ta mặt mũi, rượu trong ly còn rất ít.
Không hổ danh là ông nội Trình, nhân buổi đại thọ 70 tuổi này đã thể hiện sự thừa nhận của Trình gia đối với cô trước mặt nhiều người như vậy, hoàn toàn cho những người đến xem drama cũng như bán tán về Linh gia ra chuồng gà, đồng thời khẳng định địa vị của cô, chính là nữ chủ nhân tiếp theo của Trình gia, ố de không Linh Lung chứ ai.
Trình Tư Hạo cầm lấy chén rượu từ tay cô, ánh mắt nhìn vào khuỷu tay của cô, vén tóc mái ở hai bên của cô lên: “Cứ ở cạnh anh đi, nếu còn thì đưa anh uống là được.”
Đối với tâm ý của ông nội hôm nay dành cho cô, hơi nhướng môi, cũng không uổng công Linh Lung dậy sớm cày bục mặt hai ngày nay, có vài lời chỉ khi được ông nội nói ra mới có thể thuyết phục được mọi người.
Linh Lung bĩu môi, nhớ tới một chuyện, hỏi: “Trình Tư Hạo, sao anh biết em còn muốn tặng mấy bộ quân phục này?”
Cô ngẩng đầu, môi đỏ hơi dẩu lên, mày đẹp cong cong, trong đôi mắt sáng chứa sự khẩn cầu và kiên trì, rất muốn được thỉnh giáo.
Yết hầu Trình Tư Hạo khẽ động, ánh mắt bình tĩnh: “Dấu chân của mèo con chưa lau khô.”
Linh Lung suy tư một lúc, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Bản thảo thiết kế á?”
Anh nhướng mày, không cho ý kiến.
“Trình phu nhân,” Đang tiến đến gần là một cặp vợ chồng trung niên nhìn có vẻ đã hơn bốn mươi tuổi, tóc hơi bạc nhưng vì được bảo dưỡng tốt, quần áo được phối rất đẹp nên nhìn vẫn rất phong độ.
Linh Lung không quen bọn họ nên nhìn về phía Trình Tư Hạo theo bản năng.
“Hà tổng, Hà phu nhân.” Trình Tư Hạo gật đầu, Linh Lung nghe giọng anh không xa cách và nói cho có lệ như lúc nãy nữa, tự nhiên biết hai người này khác với người khác, đứng thẳng người lên: “Hà tổng, Hà phu nhân.”
Vị được gọi là Hà phu nhân đánh giá Linh Lung một phen, ánh mắt của bà không khiến người khác thấy không được tôn trọng, ngược lại còn khiến Linh Lung khá thoải mái.
“Hôm nay thấy trang phục của Trình tiên sinh, lúc nãy nghe ông ấy nhắc đến mới biết, hóa ra Trình phu nhân là nhà thiết kế thời trang.”
Linh Lung có chút bất ngờ, cong nhẹ môi: “Vâng, học đại học ngành này nên luôn có hứng thú với nó, nhưng lại hơi vô dụng nên chỉ thiết kế quần áo để kinh doanh thôi.”
“Trình phu nhân khiêm tốn rồi.” Hà tiên sinh nhìn phu nhân của mình, giọng điệu khi nhắc đến rất dịu dàng: “Vợ tôi rất thích phong cách thiết kế của Trình phu nhân.”
Linh Lung kinh ngạc, hai người phụ nữ đang động đến chỗ ngứa, Hà phu nhân nói thẳng ước muốn luôn: “Sau này quần áo của tôi phải hy vọng được Trình phu nhân quan tâm đến rồi.”
Trình Tư Hạo thấy bà rất nghiêm túc và nhiệt tình về vấn đề trang phục, khóe mắt mang theo sự đồng ý.
Đến khi hai người kia rời đi, nụ cười tươi trên mặt Linh Lung vẫn còn đó, kéo tay áo Trình Tư Hạo: “Bọn họ là ai vậy, em rất thích vị Hà phu nhân đó.”
Trình Tư Hạo rũ mắt nhìn những ngón tay trắng nõn kia, giọng điệu vô thức chậm lại: “Thích lắm à?”
Lả lướt gật đầu vui sướng “vâng” một tiếng, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Bọn họ rất khác.”
“Hà tổng và Hà phu nhân được ví như một dòng nước trong, chỉ làm công việc của mình, không tham gia vào thương giới phức tạp, là thế hệ trước chúng ta.”
Vì vậy, hầu hết mọi người đều rất tôn trọng và ngưỡng mộ bọn họ.
Linh Lung không quan tâm nhiều như vậy, thích thì cứ thích thôi.
Tự giác nói: “Ông nội giúp em nhiều rồi.”
Thấy cô chống tay lên cằm, Trình Tư Hạo thấp giọng: “Tay có mỏi không?”
Linh Lung không cần suy nghĩ, lúc nói lại có chút làm nũng: “Mỏi chứ, nhiều người quá, tiếp không hết.”
Cô thu tay lại, Trình Tư Hạo rất tự nhiên đỡ lấy tay cô, hai người vốn là vợ chồng, người ngoài nhìn vào chỉ thấy họ đứng gần nhau thôi, nhưng chỉ có Linh Lung mới biết, năm ngón tay đang xoa nhẹ cổ tay của cô, đã từng chút một sưởi ấm tim cô mất rồi.
Trong lòng Linh Lung khẽ đắc ý, vẫn chưa rút tay về, ngược lại còn thỏa mãn híp mắt, nói: “Bộ đồ em làm cho anh chắc không so được với đồ mà Trình tổng anh đặt làm riêng đâu ha, ban đầu muốn làm đồ vest cho anh, nhưng vì muốn phối hợp với ông nội nên kết hợp lại luôn.”
Một lúc lâu không thấy anh đáp lại, Linh Lung nghiêng đầu, thấy anh híp mắt, lông mi rũ xuống theo động tác, vẻ mặt thản nhiên, môi mỏng khẽ mím lại, khi bắt gặp ánh mắt của cô thì nói một câu đầy ẩn ý: “Không tồi.”
Lả lướt choáng váng, cái gì không tồi cơ?
Ông nội Trình ở bên kia gọi hai người qua, Linh Lung đáp lời rồi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người ưu nhã thong dong kéo Trình Tư Hạo đi qua đại sảnh. Hai người đi rất chậm, Trình Tư Hạo như thể cố ý kéo cô lại gần, cắn môi hỏi nhẹ bên tai cô: “Trình phu nhân, khi nào em mới công khai thân phận Trình tiên sinh này của anh đây?”
Linh Lung rùng mình, chờ đến khi cảm giác tê dại qua đi, nghiến răng nghiến lợi, cố tình nở nụ cười tự nhiên cho đỡ xí hổ với mọi người xung quanh: “Yên tâm đi, Trình tiên sinh, đêm nay đòi công bằng lại cho anh ngay.”