Chương 42
Editor: Min
Đoàn phim bắt đầu quay lần nữa, Linh Tư bị xóa tên, người được chọn đóng vai nữ phụ Triệu Oánh Oánh là cái tên “Tôn Tiệp Băng” được chọn từ lời kêu gọi tối cao của các cư dân mạng, xem như để làm dịu lại sự tức giận của họ.
Trên mạng mắng nghiêng mắng ngả, có người nói lúc đang ở đầu sóng gió mới chọn Tôn Tiệp Băng, sao ban đầu không chọn luôn cho rồi?
Hiện tại dù đã đuổi việc Linh Tư, không nói đến việc bồi thường hợp đồng, tiến độ quay cũng đã bị chậm trễ, lùi thời gian chiếu.
Về chuyện này, bên đoàn phim chỉ có thể im lặng không trả lời bất kỳ bình luận nào. Linh Lung chỉ biết lần này Linh Tư bị ảnh hưởng không hề ít, vì đoàn phim đã đăng lên video hậu trường và những cảnh NG của Linh Tư, rất rõ ràng, lần đuổi việc này cũng không phải không hề có lý do.
Nhưng Linh Lung có chút nghi ngờ, vì sao đăng nhiều video ảnh hưởng nhiều đến Linh Tư như vậy, mà cô ta lại không đáp trả gì cả?
Hay là, Linh Tư đang có trong tay nhược điểm gì đó của đoàn phim?
Bình luận đều chỉ thẳng vào Linh Tư, mắng kỹ thuật diễn của cô ta chỉ giỏi kéo chân sau, còn có người bảo cô ta cút khỏi giới giải trí, đừng bao giờ gây tai họa nữa, giờ chỉ còn nước dựa vào gương mặt cũng chả có gì khác biệt ở giới giải trí thôi.
Mà công ty quản lý của cô ta cũng đồng thời công bố chuyện hủy hợp đồng với Linh Tư trên Weibo, tỏ vẻ sẽ không ký thêm lần nào nữa, sau này Linh Tư có bất cứ hoạt động gì cũng không liên quan đến công ty này, tương đương với việc trực tiếp tuyên bố, công ty này không hề có nghệ sĩ nào tên Linh Tư.
Công ty quản lý Linh Tư cũng được xem là đầu sỏ của giới giải trí, bây giờ bọn họ tuyên bố như vậy, những công ty nhỏ khác càng không dám ký hợp đồng với cô ta, nghe những nhân viên trong công ty đó nói ra nói vào, hình như là Linh Tư phạm sai lầm gì đó rất lớn, không thể tha thứ, cấp trên trực tiếp đưa mệnh lệnh xử tử xuống, không muốn dùng người này nữa. Sau này nếu tên Linh Tư có xuất hiện trong bộ phim truyền hình nào thì chỉ sợ là phải suy xét thời gian chiếu lần nữa.
Mọi người vừa nghe xong, không ai dám nhắc đến chuyện gì liên quan đến hai chữ Linh Tư này nữa, tránh còn không kịp.
Hành động này chỉ thiếu điều thể hiện: Từ nay trong giới giải trí không hề có ai là Linh Tư cả.
Nhìn kiểu này, tất nhiên Linh Tư đã đắc tội với người nào đó, nói thật thì, Linh Lung cũng mơ màng đoán ra được gì đó. Khi ấy Linh Tư đột nhiên đến gần cô, nở nụ cười thành công, sau khi tỉnh lại thì Trình Tư Hạo bỗng nhiên dò hỏi cô....
Tất cả đều nói với cô rằng, Linh Tư không tránh khỏi việc liên quan đến chuyện này, nhưng nếu Trình Tư Hạo chọn không nói với cô, không cho cô biết, đương nhiên cũng sẽ có suy nghĩ riêng của anh. Với dạng này, Linh Tư ăn hành không ít, cô cần gì phải dò xét để phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của mình.
Phi cơ hạ cánh, Trình Tư Hạo phòng ngừa bị ai đó cố ý chụp lén, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên đầu cô, đồng thời vì hai ngày trước anh nhận phỏng vấn nên Trình Tư Hạo nhận lấy khẩu trang màu đen mà Lưu Hoài đưa cho rồi mang lên.
“Đói bụng không?”
Vừa lên xe, Trình Tư Hạo cởi mũ cô ra, động tác rất nhẹ vì sợ động đến vết thương.
Linh Lung nhướng môi cười: “Sương sương.”
Sau khi biết được Trình Tư Hạo vì thích cô nên mới cưới, Linh Lung hoàn toàn bung lụa, ngày càng cậy sủng mà kiêu trước mặt anh.
Thật ra Trình Tư Hạo lại thích dáng vẻ làm nũng không e dè này của cô hơn. Mấy năm nay, Linh Lung hơi căng thẳng.
Cầm chặt áo khoác của cô, ánh mắt của Trình Tư Hạo sủng nịch: “Về nhà tĩnh dưỡng hai ngày, ông nội gọi điện cho anh rồi, hai ngày nữa rồi qua đó, trước tiên em phải nghỉ ngơi ở nhà thật tốt đã.”
Ngày cô tỉnh lại, Trình Tư Hạo lập tức gọi ông nội bao tin, nhưng ông vẫn không yên tâm, nghe nói hôm nay về còn muốn đích thân đến sân bay đón. Linh Lung phải thuyết phục rất lâu thì ông mới chịu ở nhà đợi, tuổi lớn vậy rồi, sao yên tâm được chứ.
Linh Lung gật đầu, ôm lấy tay anh, tỏ vẻ nghe anh hết.
Lưu Hoài ngồi ở hàng ghế trước thấy hơi kỳ, phu nhân bị gì vậy ta, sao thấy ăn một đao lên đầu thì thay đổi quá luôn?
Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, ý cười trong đôi mắt của Linh Lung khi nhìn thấy thông báo trên màn hình thì dần dần trở nên lạnh nhạt, do dự có nên nghe máy hay không.
Trình Tư Hạo liếc mắt, cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, trực tiếp từ chối cuộc gọi, nhàn nhạt nói: “Đau đầu thì không cần nghĩ đến mấy chuyện này đâu.”
Linh Lung cong mắt: “Vâng.”
Trong nhà trừ dì Hà giúp việc ra thì còn vài người giúp việc khác, lúc Linh Lung bước vào cửa có chút há hốc mồm: “Có chuyện gì vậy?”
“Ông nội ở bên kia sợ bên này chăm sóc không tốt nên điều vài người có kinh nghiệm qua đây.”
Dù ông nội không làm vậy thì anh cũng đang có ý này, cũng yên tâm hơn.
Thấy vẻ mặt khó xử của cô, Trình Tư Nhạo nhịn cười: “Anh hay ở công ty, em lại đang bị thương, một mình dì Hà ở cùng em thì anh không yên tâm, có thêm người chăm sóc cũng tốt.”
Dì Hà nhìn băng gạc không hề nhỏ của cô, hoảng thật sự: “Sao vết thương lớn vậy, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Rót cho cô một ly sữa bò, dặn dò người giúp việc trong nhà vài việc, bây giờ Trình Tư Hạo mới cầm điện thoại Linh Lung rồi đi đến thư phòng. Cửa vừa đóng lại, trên khuôn mặt anh tuấn của anh chỉ còn sự lạnh lẽo.
Lúc này Linh Quốc Cường đang ngồi trong phòng khách ở nhà, nghe người phụ nữ điên Quách Hương Mai này khóc nháo, Linh Tư thì ngồi trên sô pha nũng nịu lau nước mắt. Những người hầu của Linh gia đang ở trong phòng bếp, nghe tiếng rap liên thanh của người phụ nữ ở bên ngoài, còn có âm thanh vỡ nát của vật nào đó rơi xuống đất.
“Ông nhìn lại ông đi, dạy dỗ đứa con gái ra sao kìa, đúng là sói mắt trắng mà, nó không tốt bằng Linh Tư của chúng ta thì thôi đi, lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, nó có còn là người không hả?”
Quách Hưng Mai há mồm là lại mắng, ném đồ nhiều nên hơi mệt, bóp eo rồi dựa vào sô pha ngồi nghỉ.
Linh Tư khóc nức nở: “Ba, con cố gắng đóng phim, chị gái lại nói anh rể chặn đường con là có ý gì đây. Bình thường con ở đoàn phim chịu đựng sự khinh thường của chị vì chị ấy là là chị gái của con, nhưng bây giờ….”
Tiếng khóc, tiếng mắng đứt quãng, Linh Quốc Cường nghe đến mức đau đầu. Lúc nãy đã gọi một cuộc điện thoại cho Linh Tư, nhưng lại bị từ chối, ông cũng hết cách.
Hơn nữa, mấy ngày trước Linh Lung bị thương, ông vì bận chuyện công ty, có gọi một cuộc nhưng không liên lạc được. Lâu vậy rồi mà Linh Lung vẫn chưa gọi lại cho ông, chắc lời nói của người ba như ông cũng vô dụng rồi.
Nhưng hai mẹ con này nói không phải không có lý, Linh Tư xem như chấm hết ở giới giải trí rồi, nếu nói không phải Trình Tư Hạo ra tay thì người làm ba là ông cũng không tin. Ngoài Trình Tư Hạo ra, còn ai có năng lực một tay che trời này nữa?
“Ông bị gì vậy hả? Gọi một cuộc không bắt máy, không biết gọi tiếp à? Chẳng lẽ nó muốn làm đứa con gái bất hiếu sao? Lời nói của ba là ông mà cũng không nghe?”
Quách Hưng Mai tức giận phồng mũi, chỉ tay vào Linh Quốc Cường rồi hét to, thiếu điều muốn chọc vào đầu của Linh Quốc Cường.
“Ba, ba nói chuyện với chị chút đi,” Nước mắt của Linh Tư rơi xuống từng giọt, nói rất yếu đuối, “Nếu chị chê con chướng mắt, cùng lắm thì sau này con không ở chung đoàn phim với chị nữa là được mà.”
“Được rồi!” Linh Quốc Cường bực bội đứng lên, vuốt tóc, đang định nói “Tôi không lo chuyện này nữa”, chuông điện thoại lại vang lên.
Ánh mắt của ba người không hẹn mà cùng hướng về chiếc điện thoại trên bàn.
Quách Hưng Mai nhìn ông, hình như sợ ông không nghe máy nên lập tức cầm lấy điện thoại, bật loa ngoài lên.
Linh Quốc Cường liếc mắt nhìn một cái, sau đó tươi cười nói: “Linh Lung hả con.”
“Tôi là Trình Tư Hạo.”
Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông xuyên qua màn hình điện thoại truyền đến tai ba người. Sự hoang mang trong mắt Linh Tư lập tức sợ hãi, không khóc, cũng không nói, ngay cả một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Nếu so sánh thì, Quách Hưng Mai không biết cố ý hay vô tình, liếc nhìn Linh Quốc Cường, cao cao tại thượng ngồi xuống sô pha, đôi mắt ngạo nghễ như muốn nói với Linh Quốc Cường: Ông nói chuyện đàng hoàng cho tôi.
“Là Tư Hạo à,” Giọng điệu của Linh Quốc Cường càng nhiệt tình hơn, lập tức hỏi: “Linh Lung sao rồi, có khỏe không?”
“Làm khó Linh tổng rồi,” Trình Tư Hạo đứng cạnh cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, khóe miệng châm chọc: “Vậy mà còn nhớ con gái Linh Lung của ngài.”
Linh Quốc Cường nghẹn lời, muốn phản bác nhưng không tìm ra lời để nói, nghe người đàn ông nói tiếp: “Nhưng hiện tại Linh Lung là vợ tôi, không phiền Linh tổng phải lo.”
“Tư Hạo, con nói gì vậy hả?”
“Hôm nay Linh tổng gọi đến, chắc không chỉ có mục đích này đúng không?” Trình Tư Hạo không muốn phí thời gian với ông, đi thẳng vào vấn đề.
Quách Hưng Mai và Linh Tư nghe vậy, hai người đồng thời đưa ánh mắt mong chờ nhìn Linh Quốc Cường.
Linh Quốc Cường có chút khó xử, câu này của Trình Tư Hạo, không phải ông nghe không hiểu, lúc này lòng bàn tay và mu bàn tay đầy mồ hôi, chỉ có thể đưa ra khuôn mặt già này: “Tư Hạo, con xem, lần này Linh Lung….”
“Không cần phải nói.”
Còn chưa nói xong, Trình Tư Hạo trực tiếp ngắt lời, thấy không nghe được điều cần thiết, “Sau này có chuyện gì Linh tổng có thể gọi cho tôi, sức khỏe của vợ tôi vẫn chưa hồi phục, tôi không mong có ai quấy rầy em ấy nghỉ ngơi.”
Nói xong từ nghỉ ngơi, Trình Tư Hạo lập tức cúp máy. Bây giờ anh thấy cũng không cần gọi cho Linh Quốc Cường như vậy làm gì, Linh Lung bị thương thành vậy, người ba ruột này vậy mà không thể hiện chút quan tâm nào cả.
Phiền lòng nhíu mày, Tình Tư Hạo cầm điện thoại của mình lên, gọi một cuộc ra ngoài: “Chuyện lần trước nói cậu làm sao rồi?”
“Đã thu mua toàn bộ, lúc nào cũng có thể công bố.”
Giọng nói của người đàn ông mang theo áp suất thấp trong đêm khuya: “Vậy thu lưới được rồi.”
Bên Linh gia, Quách Hưng Mai và Linh Tư ngây người nhìn đối phương, lập tức đứng lên, Quách Hưng Mai chỉ vào Linh Quốc Cường: “Có ý gì đây? Chẳng lẽ cậu ta có ý mặc kệ sống ch.ết của chúng ta à, ông còn không mau tìm người đi, ông định mặc kệ Linh Tư như vậy sao?”
Linh Quốc Cường cũng thấy rất phiền, mất kiên nhẫn nói: “Lúc nãy bà không nghe à? Đừng nói đến việc bây giờ Trình Tư Hạo không thích, bây giờ tôi cũng không biết bọn họ ở đâu, đi tìm người kiểu gì đây?”
Linh Tư đứng lên, oán hận nhìn Linh Quốc Cường, nghiến răng: “Ba, nếu ba không nghĩ cách cho con thì con sẽ tự nghĩ, đến lúc đó đừng nói con không màng đến tình chị em.”
Nói xong lập tức “rầm rầm” đi lên lầu.
Để lại Quách Hưng Mai rống to.
“Đủ rồi!” Linh Quốc Cường lần đầu tiên quát Quách Hưng Mai lớn tiếng như vậy, đáng sợ đến mức bà cả kinh: “Ông, ông định làm gì?”
“Cái mặt già này của tôi bây giờ không dùng được rồi, để Linh Tư tự sinh tự diệt đi!”
Ông xua tay, ngồi trên sô pha hút thuốc.
Quách Hưng Mai tức đến mức lỗ mũi xịt khói, nhưng lúc này cũng không dám làm loạn nói gì nữa, xoay eo, trực tiếp lên lầu tìm Linh Tư.