Chương 52

Editor: Min

Đôi mắt u tối của hai người đàn ông không hề gợn sóng, kết quả này bọn họ nhắm hai mắt cũng nghĩ ra được.
Linh Lung và Giả Đình Đình ở phía sau nhịn không được lặng lẽ giơ ngón cái lên với Kỷ Thanh.


Phần chơi lập tức bắt đầu, còn một người thua nữa là cậu trai mà Kỷ Thanh dẫn đến, nhưng mọi người chủ yếu muốn thấy Trình thiếu gia và Tiêu thiếu gia, dù không có cậu ta thì cũng không có ai để ý lắm.


Ánh đèn vụt tắt, cả sân khấu chìm vào bóng tối. Kỷ Thanh chơi xấu, cố ý đưa vài cô gái đến trước mặt Trình Tư Hạo và Tiêu Sầm, còn Linh Lung và Giả Đình Đình thì bị anh ta giấu ở một góc sô pha, không phát ra chút tiếng động nào.


Trình Tư Hạo vừa mới nghe thấy mùi hương hoa nồng nặc trước mặt thì lập tức nhíu chặt mày, dù không thấy gì nhưng lập tức đổi hướng, tránh xa mấy cô gái kia ra. Kỷ Thanh lại cố ý quấy rối, nói mọi người hút thuốc, rót rượu, lắc lắc ly nước trái cây để làm những mùi hương hòa lẫn vào nhau.


Trình Tư Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Kỷ Thanh, tôi không thèm so đo với cậu.”
Anh đi từng bước một tiếp tục thăm dò, chưa đầy hai phút sau, như thể đã tìm được manh mối gì đó, bước từng bước đến một góc sô pha.


Những người ở đây đều trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hai người đàn ông này. Mẹ nó, thị lực kiểu gì vậy, đúng là khiến người khác nghi ngờ lớp vải đó là một tờ giấy trong suốt.


available on google playdownload on app store


Dù đã đến trước mặt luôn rồi, nhưng Kỷ Thanh không sợ ch.ết, ngay lập tức đổi vị trí của Linh Lung và Giả Đình Đình, phải thấy được hai người này bị biến thành rạp xiếc trung ương mới được.


Nhưng còn chưa kịp quay đầu, Trình Tư Hạo bỗng nhiên xoay đầu lại, giọng nói đầy tức giận: “Kỷ Thanh, cậu đừng có được voi đòi hai bà Trưng.”


Kỷ Thanh há mồm kinh ngạc, hoàn toàn có thể nhét trứng gà vào, nhìn Trình Tư Hạo tìm người chính xác, trước khi cởi bịt mắt ra còn hung hăng lườm anh ta một cái.
Kỷ Thanh chỉ có thể ngơ ngác giơ ngón tay cái lên: “Ông hoàng khứu giác, đồ tể nhận biết mùi hương.”


Trình Tư Hạo mặc kệ tên tiểu nhân này, lập tức lật mặt thành dịu dàng với Linh Lung, đuôi lông mày nhướng lên: “Chơi đủ chưa? Về được rồi chứ?”
Khóe miệng Linh Lung mang theo ý cười, vẫn không nhúc nhích nhìn anh, trong ánh mắt lung linh rực rỡ chỉ chứa hình ảnh của mình anh, chỉ có mỗi Trình Tư Hạo.


Cô gật đầu, “Ừm, về nhà thôi.”
Trên đường về, Linh Lung không nhịn được lòng hiếu kỳ: “Trình Tư Hạo, rốt cuộc sao anh nhận ra em thế?”
Trình Tư Hạo buồn cười hỏi lại, “Chẳng lẽ là em thì sẽ không nhận ra anh à?”


Đúng rồi còn gì, nếu hôm nay hai người đổi vai với nhau, đúng thật là Linh Lung không chắc chắn lắm.
Trình Tư Hạo biết ngay là đáp án này, nhẹ nhàng chọc vào trán cô, nhìn như ghét bỏ nhưng thật ra là sủng nịch, nói: “Ngốc ạ!”


Bỗng nhiên Linh Lung nghĩ đến chuyện gì đó, hưng phấn hỏi anh: “Vì mùi thuốc trên người em ha?”
Hai ngày nay cô đều thoa thuốc chống sẹo đó, cái mùi lô hội đó so với những mùi hương khác thì đúng là cô độc đáo hơn.


Trình Tư Hạo cong môi, vẫn chưa giải thích nhiều. Nếu nói mùi thuốc trên người là một nguyên nhân thì tuyệt đối không phải toàn bộ. Hơi thở từ trên người Linh Lung là độc nhất vô nhị, có lẽ như một câu nói bình thường rằng, ở chung với nhau lâu ngày, ngay cả mùi tóc cũng trở nên quen thuộc.


…………
Ngày tổ chức yến hội, Linh Lung và Trình Tư Hạo đến Trình gia từ sớm, chuyên viên trang điểm đến cùng là chuyên viên riêng của Linh Lung, rất quen thuộc với dung mạo của Linh Lung.


Yến hội hôm nay trang điểm cho cô một makeup look không nhạt nhưng cũng không đậm. Lớp phấn mỏng trên má càng thêm trắng hồng khi được ánh đèn chiếu rọi, nhìn kỹ còn thấy những chiếc lông tơ nhỏ nhắn đáng yêu. Phần phấn lót mắt dùng màu sáng, lớp ở trên màu cam nhạt, đuôi mắt vẽ màu cam đậm, nhìn vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.


Đường kẻ eyeliner màu nâu tự nhiên như gãi đúng chỗ ngứa, lông mi không cố làm dài hơn chớp chớp, đôi mắt to long lanh, rực rỡ nhìn quanh, nhìn thế nào cũng rất có sức sống.


Kiểu tóc xoắn đơn giản một bên, đuôi tóc bên dưới thắt bím lại, hỗn độn nhưng vẫn không mất đi sự chỉnh tề, vừa ưu nhã lại vừa yêu kiều, khí sắc hoàn toàn không nhìn ra mới mấy ngày trước vừa trải qua chuyện kinh thiên động địa.


Stylist ở một bên chọn trang phục thay cô, Linh Lung ngồi trước gương nhìn bản thân, vết thương trên trán được lớp trang điểm che phủ nên không thấy rõ, hoàn toàn bị loại bỏ.


Cửa bị người khác đẩy ra từ bên ngoài, Thi Di nâng làn váy đứng trước mặt Linh Lung thốt lên: “Ui là trời, chị Linh, đúng là ngắm trăm lần không mệt*.”


(*) Nguyên văn là 百看不厌 (bǎi kàn bù yàn) có nghĩa là “trăm lần không mệt”, được trích từ bài thơ 送安惇秀才失解西归 (tạm dịch: Tiễn học giả Anton về phương Tây) của nhà thơ Tô Thức nổi tiếng thời Tống, Trung Quốc. 


Linh Lung biết tài văn chương của cô trợ lý nhỏ này, chỉ cười không nói, coi như cô đang khen cô bé.
“Gần đây cửa tiệm sao rồi?”
Linh Lung nhìn Thi Di trong gương rồi hỏi.


Hôm qua đoàn phim đã thông báo đóng máy trên Weibo, vốn đã quay được hơn nửa rồi, nếu không phải nửa đường gặp của Linh Tư thì đã kết thúc từ lâu.


Nhưng Tôn Tiệp Băng ít nhiều gì cũng là người chuyên nghiệp, vào đoàn phim được hai ba ngày thì đã quay xong những cảnh trước đó của Linh Tư. Dù sao người ta cũng có kỹ thuật diễn, dù dưới yêu cầu nghiêm khắc của đạo diễn Trần, nhiều nhất cũng chỉ quay hai ba lần là xong.


Suất diễn của Tôn Tiệp Băng sau này không nhiều lắm, phần lớn là cảnh của nam nữ chính. Giả Đình Đình và Hạ Nghiên cũng đã quay gần hết từ trước nên cũng không làm chậm trễ thời gian mấy.


Vì vậy, hiện tại Thi Di về căn bản đã về chi nhánh chính để xử lý công việc, để lại một người ở bên kia để kết thúc công việc.
Thi Di ngồi xuống cạnh cô, báo cáo tình trạng mới nhất của tiệm, còn thần bí kề sát bên tai cô: “Đúng rồi, chị Linh, báo cho chị một tin nè.”


Linh Lung cũng chưa thấy hứng thú lắm, hỏi: “Chuyện gì đó?”
“Hì hì,” Thi Di sung sướng nói: “Hôm qua em nghe đạo diễn Trần thảo luận với biên kịch Thư là có muốn để chị đến xuất hiện trước ống kính lần nữa không?”
“Ống kính gì cơ?”
Mặt Linh Lung đờ ra, tạm thời chưa load kịp.


Trên môi cô là lớp son đẹp đẽ, hồng hào căng mọng, Thi Di nhịn xuống cảm giác xúc động khi bị quyến rũ, cảm thán “ô mô” vài tiếng, bị Linh Lung thúc giục thì mới giải thích tiếp: “Lúc trước chị Linh có diễn mẫu phân cảnh đó cho Linh Tư, đạo diễn Trần và biên kịch thấy khá tốt. Dù cũng để Tôn Tiệp Băng đóng vai này, nhưng vẫn thấy chị đóng nhập tâm hơn, thế nên bây giờ vẫn chưa quyết định có đăng lên không.”


“Sau này nếu đã quyết định được rồi, chắc chắn sẽ gọi điện cho chị đó.”


Linh Lung thở phào nhẹ nhõm. Hai ngày trước cô vừa mới xuất hiện trước tầm nhìn của mọi người, gần đây cô còn không ngờ mình lại thường xuyên lên hot search đến vậy, còn huống hồ cô đúng là không có ý định làm diễn viên.


Cửa lại bị đẩy ra, giọng nói ríu rít của Thi Di đột nhiên im bặt. Thấy Trình tổng với vẻ mặt ngầu đét xuất hiện ở cửa, cô nàng cười, chân chó chào hỏi: “Chào Trình tổng ạ.”


Trình Tư Hạo gật nhẹ đầu, ánh mắt lập tức khựng lại trên mặt Linh Lung, sau đó nhanh chóng bước đến. Thi Di đương nhiên là tia thấy ánh mắt chìm đắm trong vẻ đẹp của phu nhân sếp lúc nãy, ánh mắt đầy thâm thúy ra hiệu cho stylist và nhà tạo mẫu đi ra ngoài với cô.


Stylist cầm trong tay mấy bộ trang phục vừa mới chọn ra xong, nhìn thoáng qua phía đối diện, không rõ là có ý gì.
Ngón tay thon dài của Trình Tư Hạo chỉ vào bộ váy dài màu xanh biển, nhàn nhạt nói: “Để bộ đó lại rồi ra ngoài đi.”


Người ở trong vừa rời đi, căn phòng trang điểm rộng lớn chỉ còn lại Linh Lung và Trình Tư Hạo. Trình Tư Hạo bước qua, ánh mắt chạm nhau trong gương: “Đói không em?”
Linh Lung suy nghĩ, gật đầu: “Có sương sương.”


Nhìn thời gian, còn nửa tiếng là bắt đầu yến hội, nhưng lát nữa cô cũng không thể ăn uống tẹt ga được.
Vì thế Thi Di vừa mới rời đi lại bị Trình Tư Hạo gọi điện bảo quay về.
Lúc về, trên tay còn bưng một mâm món điểm tâm tinh xảo, tay còn lại cầm một ly sữa bò ấm áp.


Trình Tư Hạo sao có thể để cô đói được, đút một miếng bánh dừa vào miệng cô, nói: “Ăn lót bụng trước đi, lát nữa không biết khi nào mới được ăn tiếp.”


Linh Lung gật đầu, thấy anh ăn mặc chỉnh tề thì mới nhớ ra mình còn chưa thay quần áo, không khỏi ngẩng đầu lên: “Anh ra ngoài trước đi, em thay đồ đã.”


Trình Tư Hạo thấy gò má ửng hồng trên mặt cô, không nhịn được mà trêu chọc. Anh dựa người vào bàn, bình tĩnh mở miệng: “Em thay phần em đi, anh không ngại.”
Linh Lung: “……”
Người này có biết mình đang nói gì không dị?
Cô nghẹn giọng lặp lại: “Em muốn thay đồ.”


Người nọ nhướng mày: “Được, em thay đi.”
Linh Lung như nghẹn một ngụm máu ở cuống họng. Cô có hỏi ý kiến của anh đâu chớ, còn nghiêm trang trả lời cô nữa.


Trình Tư Hạo đứng dậy, thấy cô cầm trang phục, vành tai đỏ tươi thì nhịn xuống xúc động muốn tiến lên sờ mó, đến gần: “Lúc nào da mặt mới dày lên đây, mỏng quá, bị trêu đùa là không chịu nổi rồi.”
Linh Lung: “……”
“Anh ra ngoài!”


Thấy cô không còn căng thẳng đan tay vào nhau nữa, Trình Tư Hạo hôn nhẹ lên má cô: “Anh đợi em ở bên ngoài, Trình phu nhân.”
Lên đồ cỡ năm phút, Linh Lung nâng váy từ trong phòng bước ra, nhưng lúc nãy bị Trình Tư Hạo trêu chọc một lát, cô phát hiện mình không còn lo lắng như lúc vừa rồi.


Lúc hai người khoác tay nhau bước ra, nhận được không ít âm thanh kinh ngạc. Trai tài gái sắc, tuấn nam mỹ nữ, đúng là một cặp trời sinh.


Trình Tư Hạo mặc bộ vest màu xanh đen, được may cắt khéo léo, hoàn hảo làm hiện lên dáng người của anh, nút áo ở cánh tay phát sáng lấp lánh, sang trọng tinh tế. Linh Lung diện một chiếc váy dài màu xanh biển, vừa phác họa ra dáng người của cô, vòng eo thon gọn một tay là đã ôm trọn, thanh lịch đẹp đẽ. Cả động tác nhân chân, giơ tay của họ đều ưu nhã và cao quý.


Trong lúc nhất thời hấp dẫn được không ít ánh mắt. Trước đây chỉ nghe nói dáng vẻ của vị Trình phu nhân này không tồi, hôm nay thấy được, dù là vẻ ngoài hay khí chất đều xuất sắc, chứ đừng nói đến Two Secret khiến ông nội tự hào kia.


Mở màn là phần đọc diễn văn của ông nội, Trình Tư Hạo, Linh Lung và ba mẹ Trình đứng ở hai bên. Sau khi nói lời dạo đầu không dài lắm xong, đôi mắt đầy khí thế của ông nội nhìn lướt qua khán giả, sau đó giọng nói uy nghiêm xuyên qua micro: “Có lẽ sự cố của Trình gia chúng tôi vào hai ngày trước, mọi người ai cũng nghe thấy rồi.”


Người phía dưới nhìn nhau, không ai còn dám nghị luận gì nữa.






Truyện liên quan