Chương 58
Editor: Min
Hiếm khi Weibo hài hòa như vậy, khán giả và fan vào Weibo của Tôn Tiệp Băng để tìm thân phận, lục tung cả Weibo lên mà cũng không biết người đó rốt cuộc là ai.
Đạo diễn Trần gọi điện xác nhận với cô rồi mới đăng lên Weibo, nội dung nguyên văn là:
“Nhà thiết kế L, Triệu Oánh Oánh thứ hai à, nếu cô bẻ lái sang nghề diễn viên thì hết bộ phim này tôi sẽ là người đầu tiên tìm đến cô.”
Xưng hô bằng cái tên “Triệu Oánh Oánh” trong phim.
Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người hoàn toàn há hốc mồm.
“Nhà thiết kế của Two Secret, Triệu Oánh Oánh thứ hai”, đề tài này lập tức lên đến top 3, sau đó còn có một từ “Hot” đi kèm.
“Douma, mấy người này làm việc nhanh vun vút, tym tôi không ổn lắm rồi đây, tiết lộ thêm xíu đi mà.”
“Không biết nên tiêu hóa tin tức này kiểu gì luôn, nhà thiết kế L vậy mà còn biết đóng phim, kỹ thuật diễn còn tốt như vậy nữa á?”
“Dù đã sớm biết rằng vợ của tổng giám đốc Trình tuyệt đối là một đại mỹ nữ có khí chất đỉnh của chóp rồi, nhưng giờ nhìn vẻ đẹp khó quên này trong phim, tui chỉ có một câu hỏi thôi: Hai vợ chồng này mà sinh con thì ai chơi lại đây?”
“Hót hòn họt lun! Má ơi, tiên nữ quả nhiên là tiên nữ, vừa có tài vừa có sắc, đúng là mây tầng nào gặp mây tầng đó.”
“Chờ đến lúc show cả mặt cho tụi tui xem luôn nha!!!”
“Chờ đợi ING.”
Giả Đình Đình trực tiếp chia sẻ bài viết, nói: “Đừng có làm nha, vị trí ảnh hậu bị cô lấy luôn thì phải làm sao đây.”
Giọng điệu trêu đùa này của cô nàng kéo gần khoảng cách hai người lại, ngay cả cư dân mạng cũng tiếp lời:
“Com hia com hia, làm nhà tiên tri zũ trụ đi, đoán xem ảnh hậu năm nay là ai nào?”
“Ha ha ha, xem ra chị Đình Đình của tụi mình thân với nhà thiết kế lắm luôn đó nha! Sau này sẽ ɭϊếʍƈ màn hình hai người luôn!”
“Kỹ thuật diễn này khiến tụi tui lo giùm chị Đình luôn đó, đại ca, quá lợi hại!”
Trong tiếng cảm thán hâm mộ của mọi người, đột nhiên có một cư dân mạng chỉ ra:
“Có mình tui thấy nhà thiết kết này nhìn quen lắm luôn hả?”
Có người trả lời: “Chị em, đừng đùa chứ, quen chỗ nào đâu!”
“Ừ ừ, bạn nói quen thì quen, gặp vào năm nào tháng nào ngày nào?”
Người chị em đó để chứng minh mình nói thật, cap lại hot search mấy tháng trước, nhìn cô gái trong video, cô tự tin: “Không thấy giống lắm à?”
Trả lời cô là một thoáng im lặng.
Cuối cùng đất nước thống nhất: “Adu vjp, clm cùng một người nè!!!”
Đương nhiên đây là video được người qua đường quay lại rồi đăng lên lúc Giả Đình Đình đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện. Lúc đó hai người đứng chung một chỗ, biểu cảm mơ màng lại bất ngờ bị truyền thông chụp được, vì hai khuôn mặt quá ư xinh đẹp nên đã tạo ra một đợt chấn động.
Không có ít người đào ra được thân phân của vị tiểu thư đến rồi đi như gió bay này, từ đoàn phim đến những người xung quanh Giả Đình Đình, rồi đến diễn viên trong giới giải trí, không tìm ra ai giống vậy cả, thậm chí có rất nhiều người giữ ảnh của hai người để làm màn hình điện thoại.
Linh Lung còn nhớ rất rõ, bảo vệ của bệnh viện và cô bé nhỏ động vào các cô còn hỏi riêng, xin cô chữ ký.
Trước đây không ai nghĩ tới, bây giờ người fan này vừa nói xong, đối chiếu với ảnh chụp lúc trước, rồi nhìn lại bài đăng Weibo của Giả Đình Đình, mẹ nó, không phải cô thì còn ai nữa!!!
Nói vậy thì, lý do Giả Đình Đình cùng xuất hiện ở bệnh viện với cô là hai người chơi rất thân, rồi đến việc dù ở đoàn phim hay trong giới giải trí cũng không tìm thấy gương mặt quyến rũ lại yêu kiều này, đến đây đều đã được giải thích:
Người ta là nhà thiết kế của đoàn phim, chưa từng lộ mặt, có lật tung cái giới giải trí đến tận trời cũng không thấy đâu…
Từ đó, cả Weibo đều đăng bài: Trình phu nhân, nhà thiết kế Linh, nữ thần, mỹ nữ, Triệu Oánh Oánh thứ hai, người cứu vớt dải Ngân hà.
Linh Lung không định click vào, điện thoại không ngừng nhắc cô trong một phút rốt cuộc có bao nhiêu người ấn theo dõi.
Tốt ghê, hai chân cô vừa mới bước vào giới giải trí, người ta đã thấy mặt cô rồi.
Cô buông điện thoại ra, than thở một tiếng, không biết nên vui hay nên lo.
Trình Tư Hạo vừa tiến vào nhà đã nghe câu “Không thích” của vợ mình, mở cà vạt ra, quai hàm khẽ nhúc nhích: “Xem ra không chào đón anh rồi.”
Trình Tư Hạo vừa mới đọc tin tức trên đường về nhà, đương nhiên biết sự việc đang phát triển lúc này, nói vậy cũng là do muốn chọc cô thôi.
Linh Lung thấy anh về, trong mắt mang theo sự vui mừng, nghịch ngợm nháy mắt: “Trình Tư Hạo, vợ anh thành người nổi tiếng rồi đó, là cái dạng mà ra ngoài có người xin chữ ký ấy kìa, anh có ghen ghét với em không?”
“……”
Trình Tư Hạo nhịn xuống xúc động muốn đen mặt lại, ghen ghét? Đây là suy nghĩ gì vậy.
Ngồi xuống cạnh cô, gõ vào trán cô: “Yên tâm, chồng em cũng là người nổi tiếng, không làm em mất mặt đâu.”
Trình Tư Hạo ít nhiều gì cũng xuất hiện vài lần trên tạp chí nổi tiếng, đứng bên cạnh Linh Lung, không cần suy đoán thân phận của anh làm gì, chỉ cần nhìn mặt thôi là người khác cũng không quên được rồi.
Linh Lung nghiêm túc suy nghĩ một lát, thấy cũng có lý, dựa vào vai anh: “Làm sao đây, bây giờ em thấy áp lực nặng nề quá, phải nuôi nhiều người dưới trướng quá đi.”
“Nuôi nhiều người quá đi?”
Anh hỏi: “Người nào?”
Linh Lung gập tùng ngón tay để liệt kê, có công ty thời trang, tổng công ty, công ty chi nhánh, còn phòng làm việc mới mở, dưới trướng phải quản lý hơn ngàn người, có nhẹ nhàng xíu nào đâu.
Trình Tư Hạo nghe cô nói thì nhíu mày, thưởng thức ngón tay của cô: “Mệt thì nghỉ ngơi thôi, anh trông coi công ty giúp em.”
Vốn đã không muốn Linh Lung làm nhiều việc quá rồi, nhưng cô nhiệt tình như vậy, Trình Tư Hạo cũng không ngăn cản được. Cùng lắm thì anh tốn nhiều đồ ngọt hơn thôi, chơi mệt rồi thì về lúc nào cũng được.
“Không giống mà.”
Linh Lung ngẩng đầu, nói thẹn thùng thì cũng không thẹn thùng, cũng không mặt dày lắm, cười hì hì nói một câu: “Anh còn phải nuôi em nữa, nuôi em phí tiền lắm, nên anh mệt hơn.”
“……”
Trình Tư Hạo: Vợ anh giác ngộ ra điều này lúc nào vậy?
Một lúc lâu sau, trong sự mong đợi ngày càng mòn mỏi của Linh Lung, người nọ vuốt đầu cô rồi nói: “Không tồi, càng ngày càng thông minh.”
Linh Lung: “.......”
Cũng không mong anh trả lời tình ý gì, nhưng đừng như vậy chớ…
Nuôi cô phí tiền thật à? Cô dễ nuôi lắm đó nha
Vài ngày nay hai người lại bận rộn như trước, Trình Tư Hạo bận chuyện L.E, Linh Lung thì bận bịu với công việc liên quan đến phòng làm việc đầu tư mới. Dù Thi Di nói đã học được không ít, nhưng cũng không đơn độc, hơn nữa mấy ngày nữa là phim điện ảnh đã chiếu rồi, liên tiếp mở cuộc họp, sắp xếp, phỏng vấn, xã giao, lúc về cũng đã muộn.
Hai buổi tối Trình Tư Hạo về đều không có Linh Lung, gọi điện vẫn đang báo bận. Sợ cứ như vậy thì sức khỏe không chịu được nên sáng sớm lúc Linh Lung tỉnh dậy, muốn xuống giường thì anh luôn có cách vây người này vào lòng ngủ thêm một lát, sau đó dứt khoát tắt đồng hồ báo thức của cô luôn. Thi Di đã gửi lịch trình qua, có nhiều chuyện sợ cô nàng làm không tốt nên đều tự tay làm lấy.
Biết bộ phim điện ảnh đầu tiên cô đầu tư sắp chiếu, Trình Tư Hạo hết cách, chỉ gọi điện cho người phụ trách bên kia, nhắc nhở chăm sóc cô nhiều hơn.
Vào buổi tối, Linh Lung lại bị giữ lại vì một bữa tiệc.
Thật ra bữa tiệc này nói lớn thì cũng không lớn, nhưng ban tổ chức bên kia đã sắp xếp phỏng vấn, nói là chiêu đãi.
Mấy ngày nay Linh Lung trốn không ít, hơn nữa lần nào phỏng vấn cô cũng không lộ diện, nếu tối nay không lộ mặt nữa thì đúng là không ổn lắm, vậy nên nói một tiếng “Em về trễ chút” với Trình Tư Hạo.
Mời không nhiều người lắm, nhưng có vài diễn viên và đạo diễn, nhà sản xuất ngồi cạnh, thường hỏi chuyện Linh Lung.
Ngồi cạnh cô là cậu bé đóng trong phim, mày rậm mắt to, phấn điêu ngọc trác*, đôi môi nhỏ khi nói chuyện thì lúc đóng lúc mở, cực kỳ đáng yêu.
(*) Phấn điêu ngọc trác: mềm mại đáng yêu, chỉ những đứa bé đáng yêu, hoặc những người phụ nữ xinh đẹp.
Đặc biệt là tối nay còn mặc một bộ vest và mang đôi giày da nhỏ, rất có thần thái của một hoàng tử nhỏ giới quý tộc.
Vẻ đẹp của Linh Lung có độ nhận diện hơn, còn hay lên hot search nhiều ngày như vậy, ở đây không có ai không biết đến cô. Hàn huyên cũng được, nịnh hót cũng thế, có không ít người mời rượu cô, cô đều tiếp từng ly.
Nhưng ngồi cạnh con nít đúng là có lợi, cô cứ tiếp từng ly một rồi đổi đồ uống của mình, ai thấy cũng mắt nhắm mắt mở, không dám nói gì.
Sau khi uống được một lúc, mọi người đều quen thuộc với nhau, bắt đầu chơi vài trò chơi. Linh Lung vốn định đi về, nhưng thấy cậu bé ngồi bên cạnh nhìn mấy người chơi không hề chớp mắt, cô không dời bước được, định dặn Thi Di đưa đứa bé này về, nhưng vừa quay đầu lại…..
Cô nhóc Thi Di này chạy tới chỗ chơi đoán số rồi.
Cậu bé nhìn một lúc, có lẽ thấy không đã ghiền, liếc mắt nhìn Linh Lung một cái, dò hỏi cậu đến gần để xem được không. Linh Lung đè huyệt thái dương, nhắm hai mắt rồi gật đầu. Đứa bé này mới mười tuổi thôi, đã để cậu học uống rượu “đánh bài” rồi…..Nghiệp quá nghiệp quá.
Trình Tư Hạo nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, muốn đến đón cô.
Linh Lung chờ thì cũng không sao, gửi định vị cho anh rồi hứng thú bừng bừng ngồi nói chuyện phiếm với đạo diễn bên cạnh.
Hai cô vốn rất hợp gu, Sài Mẫn đã quan sát cả một đêm, biết cô thích con nít, liền nói: “Không định sinh một đứa à?”
Theo tuổi của hai người, bây giờ sinh là tốt nhất.
Linh Lung nhớ đến câu Trình Tư Hạo nói bên tai cô mấy ngày trước, cúi đầu nhoẻn miệng cười: “Đang chuẩn bị đây.”
Sài Mẫn hiểu lời cô nói, hai người nói sương sương rồi không nhiều lời nữa.
Lúc Trình Tư Hạo đến, anh đã gửi cho Linh Lung vài tin nhắn nhưng cô chưa trả lời. Sau đó thấy sai sai, trực tiếp gọi điện qua, nhưng không ngờ người nghe máy không phải cô vợ của anh.
“Trình tiên sinh đúng không, Linh Lung uống say rồi, chắc phải phiền anh vào đây một chút.”
Sài Mẫn nhìn Linh Lung buồn ngủ ghé vào bàn, lễ phép báo số thứ tự ghế ngồi.
“Linh Lung, ngồi dậy nào, chồng cậu tới đón về rồi đó.”
Sài Mẫn muốn đỡ cô dậy, Linh Lung cố mở mắt ra: “Sài Mẫn, hay tối nay tới nhà tớ chơi đi, đúng lúc cậu chưa tới lần nào.”
Sài Mẫn không khỏi thông cảm: Cậu nên suy nghĩ cậu phải về kiểu nào đi kìa. Dù cách một chiếc điện thoại nhưng Sài Mẫn cũng nghe được tiếng hít thở đột nhiên nặng nề ở bên kia.
Đều là phụ nữ đã kết hôn, đương nhiên hiểu về nhà sẽ bị phạt là gì. Ngày mai khi gặp Linh Lung, cô chỉ muốn hỏi một câu: “Với tốc độ này của bọn cậu, chắc sinh con được rồi ha?”
Một đám người ở ghế lô chơi vui cực kỳ. Vì vậy, khi Sài Mẫn đột nhiên kêu một tiếng, thấy người đàn ông không biết xuất hiện ở ghế lô từ khi nào, ngây ngốc mất nửa phút, vẫn là Thi Di phản ứng kịp lập tức đứng thẳng dậy: “Chào Trình tổng.”