Chương 9: Thật ngoan
Bùi Anh nhìn mình nói ra những lời này, bỗng chốc đầu đầy hắc tuyến.
Vì sao cô do do dự dự lâu như vậy, lại chọn một câu nói vô cùng bình thường như thế...
Đặc biệt cô còn muốn rút nó về, nhưng mà rút về thì đối phương sẽ gửi nhắc nhở đến... Máy vi tính tại sao lại phiền như vậy, nếu người ta đã rút về , nó không thể khiến người khác yên lặng rút về sao...
Ngay lúc cô đang hận máy vi tính không thể có tính người chút sao, Tống Nam Xuyên đột nhiên hồi âm lại.
Xuyên Xuyên: Buổi tối tốt lành. ^_^
Bùi Anh bị đánh trở tay không kịp, kế tiếp cô không biết phải nói gì!
So với cô tay chân đang luống cuống, thì ngược lại Tống Nam Xuyên thành thạo nói ra tin tức: "Hai ngày nay em bận gì thế? Tôi thấy em qua tám giờ mới ăn sáng, là do không có quay phim sao?"
Bùi Anh ngẩn người, không nghĩ tới anh tỉ mỉ như vậy, ngay cả thời gian cô ăn sáng cũng để ý ...
Bùi Anh: Dạ, đóng máy rồi thì sẽ không còn công việc orz nhưng mà tôi cùng bạn có mở một nơi bán hàng qua mạng đang rất sôi nổi, cũng tương đối bề bộn.
Xuyên Xuyên: Bán hàng qua mạng?
Bùi Anh: Dạ, bán nữ trang, công việc của tôi chủ yếu là người mẫu.
Tống Nam Xuyên nhớ tới lúc trước anh xem qua tư liệu của Bùi Anh đã gặp qua: "Thì ra là như vậy, em làm rất hợp ."
Bùi Anh: [ thẹn thùng ] chỉ là cùng bạn làm thêm nghề phụ, nếu như chỉ dựa vào tiền thông báo thì tôi đã ch.ết đói rồi.
Tống Nam Xuyên cười khẽ một tiếng, khóe miệng giơ lên gõ vào khung chat: "Đừng có gấp, công việc sẽ càng ngày càng nhiều , lần trước lúc tôi đến studio, đạo diễn còn tán thưởng em đấy , nói em diễn tốt hơn Đào Đào."
Bùi Anh nhìn anh nói, cười nhẹ một tiếng. Cô diễn tốt hơn Đào Đào thì đã sao, Đào Đào là nữ chính. Nhưng mà cô tin tưởng Tống Nam Xuyên nói không sai, công việc sẽ càng ngày càng nhiều , mọi việc cũng sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, chỉ cần cô không ngừng nhắc nhở bản thân, và đợi thời cơ thích hợp đến.
Cô luôn là một người rất lạc quan.
Cô còn chưa phục hồi từ tin tức của Tống Nam Xuyên, chuông điện thoại di động không hề báo trước vang lên.
Bùi Anh có chút lơ mơ nhìn thoáng qua màn hình, lập tức lại bối rối.
Điện thoại là do Tống Nam Xuyên gọi tới.
Cô như rơi vào tay giặc nhìn chằm chằm điện thoại, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình nhận điện thoại: "Tống tổng?"
"Ừ." Còn có một giọng nói hoa lệ vang lên, xuyên thấu qua ống nghe truyền đến, dường như sức quyến rũ càng tang lên, "Đánh chữ thật phiền, tôi nghĩ nên trực tiếp gọi điện thoại."
"... ... Oh." Bùi Anh ngưng ba giây, mới đáp một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại chợt có tiếng cười, rồi nói: "Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gọi điện thoại."
"Đúng nha..." Bùi Anh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ hô hấp của mình sẽ lộ ra sự căng thẳng bây giờ.
"Cảm giác thật đặc biệt ." Tống Nam Xuyên nhẹ nói một câu , trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Bùi Anh nắm điện thoại ngồi thẳng tắp, gò má khẽ phiếm hồng hỏi: "Tống tổng, công việc của anh có phải rất bận rộn không?"
"Ừ có chút." Trong giọng nói của Tống Nam Xuyên nhiễm lên một tia mỏi mệt, "Khách hàng dường như khó ứng phó, đối thủ cạnh tranh cũng ngang thực lực."
"Hả, vậy tôi có đang phiền anh nghĩ ngơi không?"
"Không quan hệ." Tống Nam Xuyên cười nói, "Cùng em nói chuyện phiếm tôi cảm thấy thật nhẹ nhỏm."
Bùi Anh: "..."
Nhưng mà cô sắp khẩn trương ch.ết rồi .
"Ừ, đúng rồi, hôm nay em chụp rất nhiều ảnh, anh có muốn nhìn một chút hay không?" Bùi Anh có ý định nói sang chuyện khác để phân tán lực chú ý, nhưng mà... cô đang nói những gì vậy! Tại sao phải hỏi người ta muốn nhìn ảnh mình không, đề tài này thật xuyên thấu nha !
Nhưng chức năng mới nói ra này máy cô không có, cô đột nhiên cảm thấy máy tính còn có chút tính người .
Tống Nam Xuyên bên kia cũng yên lặng một giây, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Được, em đợi một tý tôi sẽ trực tiếp gửi qua hòm thư của em."
"Dạ..." Bùi Anh yên lặng khuôn mặt đỏ bừng.
"Tôi thấy mỗi ngày em đều ăn những món thật ngon, dựa theo sách nấu ăn kia mà làm theo sao?"
"Đúng vậy, nguyên liệu nấu ăn cũng do người của anh đưa tới ."
Tống Nam Xuyên cười một tiếng: "Thật ngoan."
Hai chữ này khiến Bùi Anh thiếu chút nữa hồn bay lên trời, đặc biệt là trong giọng nói của anh hình như còn mang theo một chút cưng chiều, từng lời từng chũ như tảng đá to nện vào lòng cô.
"Sáng sớm ngày kia, bữa sáng nhất định phải nghiêm túc mà đối đãi." Anh nói.
"... Dạ Tống tổng anh cũng vậy, không cần bởi vì công việc gấp rút liền quên ăn cơm..." Đầu óc của Bùi Anh còn chưa hoạt động lại bình thường, chỉ vô ý thức nói ra.
Tống Nam Xuyên nói: "Bây giờ đã muộn tôi không làm phiền em nữa, nghĩ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon..."
Chờ đầu bên kia điện thoại không còn tiếng động, cô mới phát hiện là đã tắt máy.
"Thật ngoan " hai chữ này giống như ma âm cứ xoay quanh trong đầu cô, có lẽ anh chỉ thuận miệng nói, có thể hai chữ này quá mức thân mật, cả trái tim Bùi Anh đều bị rối loạn .
Xuyên Xuyên: Đừng quên gửi ảnh cho tôi. : )
Nhìn tin nhắn của Tống Nam Xuyên vừa gửi, Bùi Anh lại quẫn bách. Nội tâm cô kỳ thật muốn cự tuyệt , nhưng mới vừa rồi cô tự mình nói muốn gửi ảnh cho người ta, chỉ có thể trách bản thân liều ch.ết, tự mình chịu đựng thôi .
Trong điện thoại của cô ảnh cũng không nhiều, Nhậm San San chỉ gửi vài tấm cho cô. Cô mở album ra, chọn tấm cô hài lòng nhất gửi qua.
A... Quả nhiên thật hổ thẹn...
Cô một bên đỏ mặt, một bên chờ Tống Nam Xuyên trả lời.
Di động rung lên một cái, tim Bùi Anh cũng run rẩy theo.
Xuyên Xuyên: Rất đẹp, cảm giác cho thấy đêm nay có thể ngủ ngon giấc .
Khuôn mặt Bùi Anh càng thêm khác thường. Có thể thấy tốc độ hồng tăng nhanh, còn thiếu đỉnh đầu không có bốc khói . Cô ngã ngửa xuống giường, ôm chăn mền quằn quại cuộn tròn.
Một đêm này Bùi Anh tâm thật nhẹ nhàng , cô cảm thấy mình hai mươi ba tuổi cứ như mười sáu tuổi, đứng trước tình yêu, tuổi của cô không mang bất kỳ ưu thế nào.
Cô thức rất khuya mới đi ngủ, sáng ngày thứ hai, lại bị chuông điện thoại đánh thức . Tay phải cô lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng sờ được di động: "A lô..."
"Bùi Anh cậu vậy mà vẫn còn ngủ! Ngày hôm qua tớ còn cố ý nhắc đi nhắc lại cậu sáng sớm hôm nay phải đến phòng làm việc!"
Nhậm San San tức giận gầm thét khiến Bùi Anh dần dần thanh tỉnh, cô "Ừ?" Một tiếng, xoa đầu tóc ngồi dậy: "Tớ lập tức tới ngay!"
Thu dọn bản thân cực nhanh, Bùi Anh bắt xe taxi chạy như bay trên đường cái. Dần đi về phòng làm việc của Nhậm San San, thần sắc Bùi Anh hoảng loạn vứt túi sách của mình: "Mau mau mau, chụp hình!"
Nhậm San San nhìn cô một cái, ánh mắt trở nên tìm tòi nghiên cứu: "Sao sắc mặt của cậu lại không tốt vậy, tối ngày hôm qua cậu đi ăn trộm gà phải không ?"
"... Tối qua cùng Tống Nam Xuyên gọi điện thoại."
Nhậm San San nháy mắt mấy cái: "Hai người gọi điện thoại nửa đêm sao? Có tán gẫu một số chuyện không phù hợp trẻ em nghe không?"
"... Chỉ nói có vài phút, mà lần trước tớ đưa cậu phấn bẩn có dùng chưa ?"
Nhậm San San liếc mắt, lại ưu nhã nở nụ cười: "Chỉ nói có vài phút? Tống tổng có chút nhanh nha."
Bùi Anh: "..."
Cô nghe không hiểu không hiểu gì cả... Cùng Nhậm San San loại Yêu Vương dơ bẩn này thì nói chuyện phiếm cũng không lại!
Cô trực tiếp cầm lấy một bộ quần áo, đi đến phòng thay quần áo.
Bởi vì hoạt động phối hợp trang web, phòng làm việc liên tục bề bộn nhiều việc, hơn nữa Nhậm San San thuê công nhân viên đều là thân kiêm mấy chức đấy , lại loay hoay đến đầu óc choáng váng. Bùi Anh là bà chủ nhỏ cũng không như trước kia chụp ảnh xong liền nhàn rỗi, bởi vì tất cả mọi người không rảnh, cô liền sắm vai phục vụ khách hàng.
Hoạt động bán hạ giá với số lượng lớn khiến cho số người mua tăng lên nhanh nhanh chóng , mấy ngày này Bùi Anh từ sáng sớm đã phải đến chỗ của Nhậm San San đến tận trời tối mới rời đi.
Mặc dù công việc căng thẳng mệt mỏi, nhưng mà lại không có thời gian để cô nghĩ ngợi lung tung, bất tri bất giác đã qua ba ngày.
Hôm nay vẫn còn phải làm trâu làm ngựa ở phòng làm việc của Nhậm San San, Bùi Anh tắm rửa sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, theo thói quen cầm lấy di động mở ra.
Có một tin nhắn mới, cô bấm nhanh vào.
Xuyên Xuyên: Tôi đã trở về, chiều nay có rảnh không? Ở chỗ tôi có hai phiếu đi xem ca nhạc do bạn tặng, muốn cùng đi xem chứ?
Bùi Anh có chút khẩn trương nuốt nước miếng một cái, suy nghĩ một chút, ngày mai cửa hàng online chính thức bắt đầu hoạt động rồi, tất cả giai đoạn trước công việc đều chuẩn bị xong, sẽ không có chuyện gì.
Bùi Anh: Được , thời gian địa điểm ở đâu?
Xuyên Xuyên: Chiều mai hai giờ, tôi đến đón em.
Bùi Anh nghe rõ ràng tiếng tim mình đập, cố gắng trấn tĩnh nói với anh: "Được . ^_^ "
Đã định chuyện này, trước tiên Bùi Anh mở ra tủ quần áo, nhìn quần áo rực rỡ muôn màu bắt đầu chọn lựa quần áo ngày mai muốn mặc.
Nếu là đi xem ca nhạc, vậy thì thì phải mặc chỉnh chu một chút, cô mặc thử vài bộ, cuối cùng chọn bộ váy đỏ liền thân mà cô thích nhất.
Váy liền áo này năm nay thịnh hành một vai, mùa xuân năm nay vẫn còn chút lạnh, nhưng mà bởi vì đẹp cô cũng không quan tâm có lạnh hay không , hơn nữa cô có tóc dài phủ xuống, cũng cùng mặc một bộ quần áo vừa ý.
Chuẩn bị tốt về quần áo, Bùi Anh thoáng an tâm. Mặc dù cô cùng Tống Nam Xuyên đã cùng nhau ăn cơm chung hai lần, nhưng mà hai người đơn độc ra ngoài, còn là lần đầu tiên.
Nghĩ tới đây cô lại có chút khẩn trương, có nên nghĩ trước đề tài để ngày mai gặp mà mói không, tránh phải lúc đó thật nhạt nhẽo?
Bùi Anh thực nghiêm túc nghĩ, chỉ còn thiếu không lấy laptop ra mà ghi chép . Cảm thấy hết thảy phải hết sức cẩn thận, cô đột nhiên nhớ tới mình quên hỏi xem ca nhạc gì, cô cần phải biết trước thông tin nha.
Đang do dự có muốn hay không nhắn tin cho Tống Nam Xuyên, Bùi Anh quyết định... Được rồi , ngủ.
Đêm nay cô cũng không muốn lại mất ngủ cô muốn khí sắc tốt mới ra ngoài gặp người nha... Không, cô chỉ nói là nghe nhạc thôi.
Nằm không tới hai giây, Bùi Anh lại xoay người rời giường, tìm mặt nạ đắp lên mặt mình.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã quên.
Cuộc hẹn đi xem ca nhạc này khiến Bùi Anh vô cùng mong chờ, rốt cuộc đã tới.
Bùi Anh tỉ mỉ trang điểm cho mình, cô trang điểm không chuyên nghiệp như thợ, nhưng nhìn cũng được. Nhìn thời gian trên di động đã đến một giờ năm mươi, Bùi Anh càng ngày càng khẩn trương.
Tiếng đàn vi-ô-lông quen thuộc truyền đến, Bùi Anh đang cầm bánh ngọt, cô nhẹ nhàng hít một hơi, nhận điện thoại: "Xin chào, Tống tổng."
Tống Nam Xuyên cười một tiếng, ở đầu bên kia điện thoại nói: "Tôi đã đến dưới lầu nhà em , em chuẩn bị xong chưa?"
"Tốt rồi, tôi bây giờ xuống liền." Bùi Anh cúp điện thoại, giống như chiến sĩ lao ra sa trường mà bước xuống lầu.