Chương 12: Mẹ
Edit: Yết Vạn Dương
Beta: Hương Lê
Đã lâu không được nghe tên khai sinh của mình, Bùi Anh có chút không tự nhiên, không kịp phản ứng.Cô sững sờ một giây, mới nói vào điện thoại: "A, mẹ, có chuyện gì không?"
"Không có gì, chính là ngày hôm qua ở trong TV nhìn thấy con, thì ra hiện tại con đã nổi tiếng như vậy à?"
Đuôi lông mày của Bùi Anh khẽ động: "Không có, con chỉ là diễn viên quần chúng."
"Con đừng lừa mẹ, mẹ biết rõ bộ phim kia có thể nổi tiếng, xung quanh có rất nhiều hàng xóm đang xem, cô gái xinh đẹp nhà chúng ta rất có tiền đồ."
Bùi Anh cười nhưng không lên tiếng, mẹ Bùi Anh lại nói hai câu như có như không, giọng nói trở nên ấp úng lưỡng lự: "Là như vậy, ngày hôm qua em trai con lại gọi điện thoại đến nói sinh hoạt phí hết rồi, mà chúng ta vừa mới cho nó tiền đóng học phí hết học kỳ, cũng không còn bao nhiêu tiền, con xem có thể hay không cho nó một ít phí sinh hoạt?"
"Ồ, như vậy hả, con biết rồi, đợi tý nữa con sẽ đi."
"ờ!Vậy là tốt rồi, mẹ không làm phiền con nữa."
"Uh..." Bùi Anh thần sắc mờ đi chớp mắt một cái, nghe đầu kia cúp điện thoại.
Vốn dĩ Nhậm San San đang ăn, lúc này cũng để đũa xuống, lòng đầy căm phẫn nhìn Bùi Anh: "Mẹ cậu tìm cậu có việc gì? Lại bảo cậu đưa tiền?"
Bùi Anh cất điện thoại, nhìn cô ấy một cái: "Đừng nói khó nghe như vậy, bà ấy không phải người ngoài, bà ấy là mẹ tớ."
"Cậu coi bà ta như mẹ bà ta cũng phải coi cậu là con gái a!" Nhậm San San quả thực là vượt ngoài phẫn nộ rồi, "Cậu đừng nói với tớ cậu không biết rõ, bà ta đòi tiền là vì trợ cấp cho em trai cậu! Đều do bà ta sinh tại sao lại thiên vị như vậy! Bắt đầu từ việc đặt tên cho cậu, Bùi Tú Quyên và Bùi Tu Nhiên, có giống cùng cha mẹ không?Nó nên gọi Bùi Đại Trụ,như thế mới giống em trai cậu!"
Bùi Anh: "..."
Cho nên rốt cuộc cô ấy là đang châm chọc ai vậy.
Nhìn Bùi Anh không nói lời nào, Nhậm San San tiếp tục biểu đạt phẫn nộ: "Cũng chỉ có cậu mới ngốc như vậy, mỗi lần đều cho bà ta tiền, mà tiền của cậu cũng không phải từ trên trời rơi xuống! Cậu chỉ là một cô bé đến thành phố lớn cố gắng làm việc, bọn họ có từng quan tâm cậu sao? Bọn họ chỉ nghĩ đến cậu khi họ cần tiền mà thôi! Nếu là tớ, tớ đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với họ, còn muốn tiền, hừ!”
Bùi Anh chờ cô ấy hoàn toàn phát tiết hết lửa giận xong, mới từ từ nói: "Cậu có biết hàng năm trong nước có bao nhiêu bé gái bị vứt bỏ không? Có bao nhiêu bé gái chưa kịp mở mắt nhìn cái thế giới này? Cha mẹ tớ không muốn con gái, nhưng bọn họ không vứt bỏ tớ, càng không trực tiếp tìm một chỗ chôn tớ, thật ra tớ còn rất cảm ơn bọn họ."
Nhậm San San: "..."
Bùi Anh tuyệt đối là “ bôi xấu cao cấp” *
*Ở đây có nghĩa là một mỉa mai lịch thiệp hay nhạo bang,khen ngợi châm biếm chỉ trích đối phương.
Bùi Anh tiếp tục nói: "Mặc dù bọn họ thiên vị, nhưng nhiều năm qua cũng không có ngược đãi tớ, còn cho tớ ăn học, công ơn nuôi dưỡng dù sao cũng phải còn mà?"
Nhậm San San quệt quệt khóe môi: "Thôi đi, còn nhớ lúc cậu thi, khi đó cậu muốn thi lên trường học tư nhân( giống mấy trường dân lập ở mình), bọn họ không phải vì học phí quá đắt mà bắt cậu đi học nghề sao?"
*Ở trung quốc nhập hộc hay thi đại học sẽ chia làm 3 loại:
- 一本、: là tập chung các trường trọng điểm và các trường nằm trong kế hoạch “211”
二本、: là các trường bình thường
三本: là các trường tư nhân,dân lập
Bùi Anh mím môi, lúc cô đi học thành tích bình thường, lúc mới vừa lên cấp ba, mẹ của cô nói cho cô biết, nếu như cô có thể thi lên các trương đại học bình thường, thì có thể cho cô đi học, nếu như là trường tư nhân, cũng chỉ có thể cho cô đi học nghề. Lấy thành tích khi đó của Bùi Anh muốn đậu trường bình thường thật là khó khăn, lúc ấy vừa vặn có một trường học hàng không đến lớp của cô tuyển người, còn có chính sách miễn giảm học phí, cô hưng trí bừng bừng đi, kết quả lại trượt bởi tiếng Anh.
Tiếng Anh của cô đặc biệt không tốt, lại không thi đậu, chỉ có thể đem toàn bộ tâm tư dùng để chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học. Chạy nước rút hung hăng học tập một phen, mỗi ngày đều bật đèn học ban đêm, thành tích mặc dù tăng lên, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể thi lên theo tuyến các trường tư nhân.
"Cha mẹ tớ đều là công nhân bình thường, tớ thi lên các trường tư nhân quả thực phải gánh vác rất nặng, điểm này tớ có thể lý giải."Cô nói.
Nhậm San San nhìn vẻ mặt của cô nói: "Em trai cậu, không phải chỉ thi đậu trường tư nhân sao, tại sao bọn họ lại cho nó đi học?"
"Cho nên bọn họ ăn mặc tiết kiệm, tiền lương chỉ đủ học phí của nó."
"Uh, sau đó còn dư lại để cho người chị như cậu trợ cấp sao, tính toán quả thật rất tốt ha." Nhậm San San giễu cợt một cái, "Tớ nói Bùi Tú Quyên cậu trở thành đồ lót dạ dài dài đi, hiện tại là trợ cấp sinh hoạt phí cho em trai, chờ nó tốt nghiệp đại học, kết hôn mua nhà mua xe, tất cả đều trông cậy vào cậu đâu!"
Bùi Anh nhìn cô ấy tức thành như vậy, ngược lại bật cười: "Cậu thật nghĩ tớ không biết chuyện gì hết sao? Đủ khả năng, tớ tận lực giúp, kết hôn mua xe mua nhà, bản thân tớ còn lo chưa xong,làm gì rãnh rỗi lo lắng cho nó."
"A, đến lúc đó ba mẹ cậu đến, một khóc hai nháo ba thắt cổ, tớ xem cậu làm sao bây giờ."
Bùi Anh suy nghĩ một chút nói: "Giống như trước kia tớ nói với cậu, mỗi người đều có ranh giới cuối cùng của mình, trên một số việc tớ sẽ không nhượng bộ. Em trai tớ nếu là đàn ông, sẽ biết kiếm tiền mua nhà mua xe, nếu nó thật sự không có tiền đồ như cậu nói, tiền tớ giao ra mấy năm nay, coi như đều cho chó ăn."
Nhậm San San nghe cô nói như vậy, quay đầu đi cười một tiếng.Tính cách Bùi Anh cô (SS) hiểu rõ, bình thường ôn hòa, thật ra tính tình, so mọi người chỉ có bướng bỉnh hơn, nếu không với điều kiện của cô ấy cũng sẽ không có chuyện nhiều năm như vậy còn là một diễn viễn nhỏ bé quanh quẩn một chỗ.
"Tớ thấy em trai của cậu, nguy hiểm a."Cô cầm lấy chiếc đũa, ở trong thức ăn chọn chọn lựa lựa, "Còn có mẹ của cậu, câu mới vừa có một chút danh tiếng, lập tức tìm tới, mũi của bà ta so với mũi của chó cảnh sát còn thính hơn."
Bùi Anh: "..."
Cô biết rõ Nhậm San San không thích người nhà của mình, cũng không có cùng cô ấy tranh cãi biện luận.Cô cầm lấy chiếc đũa, yên lặng ăn cơm.
Mặc dù từ nhỏ tính cách của cô luôn lạc quan, nhưng không có đứa con nít nào thích cha mẹ thiên vị.Cô biết rõ so với mình cha mẹ luôn thương yêu em trai hơn, lúc đầu cô cho là bởi vì mình không đủ ngoan ngoãn, lớn lên mới biết, là vì giới tính của mình.
Sau khi hiểu rõ điều này, Bùi Anh cũng nhận ra, dù sao cô sẽ không vì muốn cha mẹ thích, mà đi làm phẫu thuật chuyển giới.
Cô cho rằng qua nhiều năm như vậy, mình sớm đã không giống trước đây, không còn khát vọng cha mẹ sẽ thích mình như em trai, nhưng vừa rồi nghe điện thoại, cô phát hiện mình lại vẫn còn có chút mong đợi.
Cô mong đợi cái gì hả?Mong đợi bọn họ hỏi mình có khỏe hay không?Còn mong đợi bọn họ nhớ mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mình?
Sinh nhật hàng năm, cô đều mong đợi có thể nhận được sự chúc phúc của cha mẹ, nhưng hàng năm đều thất vọng.Năm nay nhìn lại, cùng ngày xưa không có gì khác nhau.
Di động lại vừa mới cất vào lại vang lên, Nhậm San San hướng về nguồn gốc âm thanh nhìn chằm chằm, liếc mắt: "Sẽ không phải là thấy cậu lâu như vậy mà chưa gửi tiền tới nên gọi điện thoại đến thúc giục cậu đi?"
Bùi Anh để đũa xuống nhìn thoáng qua, động tác dừng một chút: "Là Tống Nam Xuyên."
"A?" Nhậm San San tinh thần bỗng chốc tỉnh táo, "Mau tiếp mau tiếp!"
Bùi Anh: "..."
Cô cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía Nhậm San San: "Xin chào, Tống tổng."
"Xin chào."Giọng của Tống Nam Xuyên xuyên qua ống nghe truyền đến, giống như là từ cửa sổ chiếu vào thấm giữa ánh nắng, "Xin lỗi vừa rồi tôi liên tục họp với khách hàng, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn của em."
Bùi Anh nhớ lúc trước ở trên xe taxi đã nói cho anh cách liên lạc, vội hỏi: "Không sao đâu, công việc quan trọng hơn."
Tống Nam Xuyên cười khẽ một tiếng: "Sau này em có chuyện gì tìm tôi, thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, gửi tin nhắn có thể tôi sẽ không biết ngay được."
"À... Sao có thể vì chút chuyện vặt mà gọi điện thoại cho anh được, làm thế chẵng phải là chuyện bé xé ra to sao?" Trong lòng Bùi Anh có chút cảm giác không thật.
Tống Nam Xuyên ở đầu bên kia khóe miệng chậm rãi cong lên, nói với cô: "Em mời tôi ăn cơm sao có thể là chuyện nhỏ."
Mặt Bùi Anh trong nháy mắt đỏ lên,may mắn là đang nói chuyện điện thoại, Tống Nam Xuyên không nhìn thấy cô lúng túng.
"Công việc cô mới nhận là gì?"Tống Nam Xuyên hỏi.
Bùi Anh cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói cho anh biết: "Quảng cáo giày cao gót, còn có chụp hình tạp chí."
"Uh." Tống Nam Xuyên khẽ gật đầu, "Tôi nghe nói tối hôm qua ( Lưu Quang Nghê Thường ) tỉ lệ người xem TV tân cao, đánh giá đối với em cũng rất tốt."
Anh ấy biết sao... Bùi Anh có chút vui vẻ giương cao khóe miệng: "Buổi sáng tôi thấy trong Weibo bỗng nhiên tăng thêm mười vạn người theo dõi, tôi bị dọa tới ngốc luôn."
Tống Nam Xuyên cười hai tiếng: "Tôi đã sớm nói em sẽ càng ngày càng nổi tiếng, mắt nhìn người của tôi rất chuẩn."
Bùi Anh cười trộm đáp: "Vậy cám ơn anh nha." Dừng một giây, cô nỗi lên dũng khí hỏi, "Tống tổng khi nào anh có thời gian rảnh? Tôi mời anh ăn cơm nha."
Tống Nam Xuyên đáp: "Tôi có thể phối hợp với thời gian của em."
Bùi Anh nhướng nhướng đuôi lông mày, rõ ràng anh so với cô còn gấp hơn? Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngày kia anh có rảnh không?"
"Ngày một tháng tư?"
"Uh."
Tống Nam Xuyên im lặng một chút: "Ngày đó không phải sinh nhật của em sao? Vẫn là để tôi mời đi.”
Bùi Anh ngẩn ra, anh biết ngày sinh nhật của cô? Rất nhanh cô lại nghĩ tới, tư liệu của cô có thể tr.a được - - mặc dù cô là một diễn viên nhỏ bé, nhưng trang cá nhân có tư liệu vẫn phải có.
Cô ngượng ngùng nói: "Sinh nhật đương nhiên là tôi mời khách."
Tống Nam Xuyên cười nhẹ một tiếng: "Sinh nhật hãy để tôi mời, lần sau sẽ đến em, như vậy chúng ta có thể ăn hai bữa cơm."
... Bùi Anh cảm thấy cô chống đỡ không được, giống như bị chìm trong hủ mật nha.
Cảm giác được má lại bắt đầu nóng lên, cô vội vàng đáp: "Vậy được, cảm ơn anh..."
"Tống tổng."Tiểu Trương đi vào phòng làm việc của Tống Nam Xuyên, đè thấp giọng nói kêu anh một tiếng. Tống Nam Xuyên gật đầu về phía Tiểu Trương, đáp lời Bùi Anh : "Chuyện này cứ quyết định vậy đi, hiện tại tôi phải đi họp, chúng ta lần sau lại nói tiếp."
"Được, vậy tôi không làm phiền anh nữa."Cô cúp điện thoại, xoay người liền thấy Nhậm San San mắt sáng như đuốc nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt lả lơi mười phần.
"Hai người các cậu ở trong điện thoại nói gì đó, mặt cậu tại sao lại đỏ như vậy?" Nhậm San San đi tới, còn duỗi tay muốn sờ sờ mặtBùi Anh, "Cậu nói Tống tổng ban ngày cứ hào hứng như vậy hả?"
Bùi Anh: "... ....."
Cô thật muốn lấy di động trực tiếp vỗ vào ót Nhậm San San, nhưng di động rất quý, đánh hư cô sẽ đau lòng.Cô nhếch miệng đi qua Nhậm San San, trở về bên cạnh bàn tiếp tục ăn, Nhậm San San đuổi theo cô, ánh mắt như đèn pha chíu thẳng lên người cô: "Nhưng mà Tống tổng thật sự quá gấp gáp nha, nói chuyện mới năm phút đã ngát máy."
"Nhậm San San!"Bùi Anh không thể nhịn được nữa đặt chiếc đũa lên bàn.
"Được rồi mình không nói."Trước khi cô nổi giận Nhậm San San biết điều ngậm miệng lại, vừa lột tôm hùm vừa thở dài trong lòng. Aizz, hy vọng Tống Nam Xuyên thật sự đau lòng vì Bùi Anh, đứa trẻ đáng thương này.