Chương 46
Bùi Anh đeo tai nghe, câu này nghe như đang thì thầm ở bên tai , còn mang theo hơi thở riêng của Tống Nam Xuyên.
Mặt cô hơi đỏ lên, tháo tai nghe ra.
Thật là,ngay đến cả lời thoại cũng cần thanh tao! Nhưng... giọng nói Xuyên Xuyên thực sự rất hay, tâm hồn thiếu nữ của cô nghe đến cũng nhảy loạn nhịp.
Tống Nam Xuyên vừa tiến đến, đã nhìn thấy Bùi Anh mặt đỏ tới mang tai đứng một bên. Ánh mắt lướt qua di động của cô, rất nhanh hiểu được cô đã nghe thấy câu nói mình thêm vào kia.
Khẽ giương cao khóe môi, Tống Nam Xuyên cố làm ra vẻ nghi ngờ đi lên, nhìn Bùi Anh hỏi: “Anh Anh, sao mặt em lại đỏ thế? Rất nóng sao? Có cần hạ nhiệt độ điều hòa xuống không?”
Bùi Anh: “...”
Anh tuyệt đối là cố ý!
Cô giơ di động trong tay lên, nhìn anh nói: “Em vừa mới nghe lời thoại anh ghi lại, nhưng hình như nhiều hơn một câu, câu cuối cùng là gì?”
“Một câu cuối cùng...” Tống Nam Xuyên ái muội chớp mắt nhìn cô, “Là lời anh muốn nói với em.”
Bùi Anh khó hiểu nhăn mày lại: “Nhưng em nghe không hiểu, anh biết tiếng Anh của em thực sự rất kém mà.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Dù kém thế nào thì cũng không thể ngay cả đến câu này cũng không hiểu chứ! Học sinh tiểu học cũng thừa sức hiểu!
Nhìn vẻ mặt Tống Nam Xuyên nhất thời từ phong tao đổi thành buồn bực, Bùi Anh trong lòng rất rất sảng khoái. Nhưng mà rất nhanh, Tống Nam Xuyên liền thu lại vẻ mặt u ám, tràn trề khiêu khích vòng tay lên eo cô: “Nghe không hiểu không sao, anh có thể dùng hành động thực tế để cho em hiểu.”
Bùi Anh còn không kịp hét lên một tiếng, cả người liền bị anh ôm lên ném ở trên giường. Cô chấn kinh nhăn đầu lông mày, nhìn Tống Nam Xuyên đang áp chế trên người cô: “Tống Nam Xuyên, anh làm cái gì vậy!”
Tống Nam Xuyên giương môi cười với cô một tiếng: “Yêu em.”
Bùi Anh: “...”
Tống Nam Xuyên yêu từ trước đến nay đều nhiệt tình như lửa, mỗi lần đều giống như muốn đem Bùi Anh đốt cháy hết sạch. Sau đó tắm rửa sạch sẽ nhẹ nhàng, Bùi Anh có chút buồn ngủ nằm ở trong lòng Tống Nam Xuyên.
“Mệt sao?” Tống Nam Xuyên nhẹ buông ra thấy trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, hôn lên một cái. Bùi Anh nhắm mắt lại, nhẹ giọng đáp “Vâng.”
Tống Nam Xuyên có vài phần trêu tức nhìn cô: “Mới một lần liền mệt mỏi, tố chất thân thể của em thật không ổn.”
Bùi Anh khẽ động lông mày hai cái, mở mắt ra nhìn anh: “Với anh là một lần, với em thì không phải.”
Tống Nam Xuyên phù một tiếng bật cười, Bùi Anh ý thức được mình nói gì đó, lập tức khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Trời ơi đều là bị Tống Nam Xuyên làm hư, cô bây giờ nói chuyện càng ngày càng không biết xấu hổ!
Tống Nam Xuyên hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cô một cái, cười nói: “Em càng ngày càng đáng yêu.”
Bùi Anh: “...”
Định nghĩa đáng yêu của chúng ta không giống nhau, Tống tiên sinh.
“Chờ em nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại làm một lần đi, thể chất của em cần phải rèn luyện nhiều.” Tống Nam Xuyên mười phần chính trực nói ra lời này.
Bùi Anh giật giật khóe miệng dưới, bọc khăn tắm đứng dậy đi tới phòng tắm: “Em đi tắm rửa.”
Tống Nam Xuyên đi theo cô, trước khi đóng cửa phòng tắm chen chân vào: “Cùng nhau tắm đi, tiết kiệm nước.”
Bùi Anh: “...”
Địa điểm đổi đến phòng tắm, cô cũng không tránh được nanh vuốt.
Loại cuộc sống Bão noãn tư ɖâʍ dục* (Ý chỉ được ăn no mặc ấm thì sinh tâm ɖâʍ dục) cũng đến cuối tháng, Bùi Anh liền bận rộn. (Kẻ đóng vai) chính thức mở máy, buổi sáng trời còn chưa sáng, cô liền bị trợ lý gọi đi, đến studio.
Cũng giống ( mùa yêu thương ) lúc trước, hôm nay tiến hành nghi thức trước khi bấm máy. Nghi thức lần này phá lệ làm long trọng, ngoài diễn viên chính ra tất cả các diễn viên phụ đều có mặt, Hạnh Tâm lão sư cũng sẽ đích thân tới phim trường. Truyền thông đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sớm đã chờ ở studio.
Bùi Anh hôm nay cũng có chút khẩn trương, mặc dù cô khởi nghiệp cũng đã ba năm, nhưng nếu bàn về lý lịch, cô vẫn là người mới. Phim truyền hình đóng rất ít, trong đó nhân vật chính chỉ được nhận được một lần, hợp tác với nhân vật cỡ lớn ... Nổi tiếng nhất có thể là Trương Thừa Diệc lần trước.
Nghĩ đến hôm nay sẽ phải chính thức nhìn thấy Mạc Trăn, cô một bên điều chỉnh hô hấp chính mình, từ trong lồng ngực thở ra một hơi.
Mạc Trăn là nhân vật đứng ở đỉnh giới nghệ thuật diễn xuất, hoàn toàn xứng đáng là ảnh đế, khi kết hôn cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của fan, điều này Bùi Anh thực sự rất bội phục hắn, ở thời điểm hào quang sáng chói nhất của mình quyết định kết hôn, không phải là nghệ sĩ nam nào cũng có thể quyết đoán như vậy.
Bùi Anh đến lúc Mạc Trăn còn chưa tới, nhưng Du Khải Trạch đã đến. Thấy Bùi Anh từ trên xe trợ lý đi xuống, Du Khải Trạch chủ động đi qua lên tiếng chào hỏi: “Bùi Anh, đã lâu không gặp.”
Bùi Anh cười gật đầu với anh ta: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
“Đúng rồi, còn chưa chúc mừng cô nhận được vai nữ chính.”
“Cảm ơn.”
Đạo diễn thấy bọn họ đứng chung một chỗ, cũng đi tới theo chân bọn họ tán gẫu. Chẳng được bao lâu, phim trường liền trở lên ồn ào , Bùi Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy một chiếc Bentley đang lái tới hướng này.
“Là xe Mạc Trăn.” Đạo diễn cũng nhìn nhìn bên kia, sau đó nghiêng đầu nói với Bùi Anh, “Cảnh cô đối đầu với Mạc Trăn có khá nhiều, đến lúc đó đi theo anh ấy học tập một chút.”
Bùi Anh trả lời: “Vâng.”
Đạo diễn lại đi xem Du Khải Trạch: “Du đại thiếu cũng nên đi theo học tập một chút, thật tốt mà luyện thêm kỹ năng diễn xuất đi.”
Du Khải Trạch cong khóe miệng, trả lời: “Biết rõ.”
Đạo diễn đáp: “Thời điểm quay phim tôi không quan tâm cậu là ai, diễn không tốt tôi mắng cũng không sai.”
“... Vâng.” Uy danh Triệu đạo diễn Du Khải Trạch đã nghe nói qua, bình thường có thể cùng bạn nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng một khi bão tố đã đến có thể mắng ngươi đến mức nghi ngờ nhân sinh.
Ba người đang nói, Mạc Trăn đã đi đến bên cạnh bọn họ. Trên mặt anh đeo chiếc kính ɖâʍ lớn, nhưng vẫn không ngăn được khí chất cường đại trên người, đoạn đường bình thường này, anh ta đi qua giống như đi trên thảm đỏ được chiếu sáng chói vậy.
Sau khi anh ta đi đến, tháo kính râm trên mặt xuống, lên tiếng chào đạo diễn trước, sau đó ánh mắt nhìn đến Du Khải Trạch và Bùi Anh.
Đạo diễn chủ động giới thiệu với hắn: “Đây là Du Khải Trạch, trong phim diễn vai hậu bối.”
Mạc Trăn khẽ gật đầu: “Tôi có biết, tiểu công tử Hoàn Vũ.”
“Xin chào, rất vui được hợp tác với anh.” Du Khải Trạch đưa tay phải ra, cùng Mạc Trăn bắt tay. Mạc Trăn nắm chặt lại tay cậu ta, lại nhìn Bùi Anh. Đạo diễn vội vàng giới thiệu: “Đây là Bùi Anh, ở trong phim diễn vai Triệu Việt.”
Mạc Trăn vẫn khẽ gật đầu: “Tôi cũng biết cô ấy.”
Nghe thấy thiên vương cũng có biết mình, Bùi Anh thật là có chút thụ sủng nhược kinh, hai năm này Mạc Trăn chủ yếu phát triển ở nước ngoài, cô là diễn viên nhỏ bé không có danh tiếng gì, anh thế nhưng cũng biết!
Tựa hồ là nhìn thấu tâm sự của cô, Mạc Trăn nói: “Dù nói thế nào cô cũng là nữ chính mà bên phía bộ phim lựa chọn cẩn thận, hết sức mong đợi hợp tác cùng cô.”
Bùi Anh sững sờ một cái, vội vàng nói: “Tôi cũng rất vinh hạnh được hợp tác với anh, còn mong anh chỉ giáo nhiều hơn!”
“Chỉ giáo thì chưa nói tới, mọi người học tập lẫn nhau đi.” Mạc Trăn theo chân bọn họ chào hỏi xong, lại có người khác đi lên tìm anh nói chuyện. Bùi Anh thừa dịp anh ta cùng người khác nói chuyện với nhau, thấp giọng hỏi Du Khải Trạch bên cạnh: “Kính của anh có phải cũng hãng của thiên vương không?”
“... Ừm.” Du Khải Trạch nói có chút không được tự nhiên, “Thật ra tôi cũng thích anh ấy.”
Bùi Anh nhịn không được cười nhẹ một tiếng, không nghĩ tới đường đường thái tử Hoàn Vũ, cũng là người hâm mộ của thiên vương. Nhưng mà cũng không kỳ quái, Mạc Trăn 16 tuổi đã đóng phim, khi đó Du Khải Trạch cũng chỉ là học sinh trung học đi.
Có ánh hào quang của thiên vương chiếu sáng toàn bộ tổ phim có chút phấn khích, mắt thấy cách giờ lành càng ngày càng gần, Hạnh Tâm lão sư lại còn chưa tới phim trường, đạo diễn bắt đầu có chút nóng nảy. Phó đạo diễn đi đến cạnh ông ấy, hơi kinh hãi hỏi: “Hạnh Tâm lão sư sẽ không lại lạc đường đi chứ?”
Đạo diễn: “...”
Ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Hạnh Tâm lão sư. Điện thoại vang lên ba tiếng mới được kết nối, giọng nói của Hạnh Tâm từ đầu kia truyền tới: “Có chuyện gì? Tôi đang lái xe.”
Đạo diễn mím môi khô khốc môi hỏi: “Lão sư, hiện tại anh đang ở đâu?”
“Chắc là sắp đến rồi.”
“... Cái kia, không phải là lạc đường chứ?”
Hạnh Tâm bên kia trầm mặc một hồi, mới nói: “Tôi đã sống ở thành phố A hai mươi mấy năm, ông cho rằng tôi sẽ không thể tìm đường đến sao?”
“Không không không, chỉ là thành phố xây dựng cải tiến hàng ngày, lạc đường cũng không có gì kỳ quái...”
“Tôi chưa từng lạc đường bao giờ.” lời này được Hạnh Tâm lão sư nói mười phần kiên định.
“Ừ, tôi tin.” Đạo diễn cảm thấy trong miệng khô khốc, “Nhưng mà chỉ còn mười lăm phút, anh có đến kịp không?”
“Đương nhiên, nếu như ông không quấy rối tôi nữa.”
“... Được, tạm biệt.” Đạo diễn cúp điện thoại. Phó đạo diễn ở bên cạnh hỏi: “Như thế nào? Hạnh Tâm lão sư đến đâu rồi?”
“Không biết rõ.” Đạo diễn có chút thất vọng nói, “Chúng ta chỉ còn biết tin tưởng vào việc nhận diện phương hướng của anh ấy thôi.”
Phó đạo diễn: “...”
Đừng nói lời tuyệt vọng như thế, đạo diễn Triệu!
Bùi Anh nhìn bọn họ, có chút tò mò hỏi: “Như thế nào, Hạnh Tâm lão sư tìm không đến nơi đây sao?”
Đạo diễn nhìn cô nói: “Đáp ứng tôi, trước mặt Hạnh Tâm lão sư đừng nhắc đến hai chữ mù đường, nếu không vai nữ chính của cô khó mà giữ được.”
Bùi Anh: “...”
Phó đạo diễn bổ sung: “Cố gắng ngay cả chữ “lạc” và chữ “đường” cũng đừng nhắc đến nữa.”
Bùi Anh: “...”
Cho nên, Hạnh Tâm lão sư là dân mù đường?
... Điều này không phù hợp với suy luận cao siêu của tác giả!
Đạo diễn và phó đạo diễn cùng nhau cầu nguyện, Hạnh Tâm lão sư cuối cùng tới trước giờ lành. Vào lúc anh ta tới, phóng viên ở phim trường lại xôn xao một phen.
Tổ phim đầu tiên châm một dây pháo, sau đó cúng heo sữa quay. Bùi Anh vốn là định sau khi kết thúc nghi thức, thảo luận nhân vật với Hạnh Tâm lão sư, kết quả nghi thức vừa kết thúc, anh liền đi vội vã.
“Hạnh Tâm lão sư không xem quay phim sao?” Bùi Anh hỏi đạo diễn.
Đạo diễn trả lời: “A, anh ta gần đây còn vội vàng kết hôn, không rảnh.”
Bùi Anh: “! ! ! !”
“Kết hôn? Hạnh Tâm lão sư muốn kết hôn?” Vì cái gì tất cả nam thần trong lòng cô đều kết hôn!
Đạo diễn nói: “Đúng vậy, nghe nói là vào lễ quốc khánh.”
Bùi Anh tiêu hóa một hồi lâu, mới hỏi: “Cô dâu là ai vậy?”
“Biên tập viên của anh ta.”
... Chính là cái biên tập viên “ biên tập viên của tôi sao có thể nói cho tôi”!?