Chương 63: Ngoại truyện 2
Editor: Trang Lyn
Sau sự kiện mấy bức ảnh đáng yêu thời thơ ấu của Tống tổng đi qua, phòng vé <
Lúc đầu đạo diễn muốn đăng kí tham gia, nhưng bộ phim vẫn không kịp quay xong trước khi đăng kí tham gia, nên đành nuối tiếc bỏ qua liên hoan phim điện ảnh này. Nhưng mà không ngờ ban tổ chức lại gửi thư mời cho bọn họ, để bọn họ lấy thân phận người xem đi tham gia.
Đương nhiên, cũng thuận tiện xuất hiện.
Không ngờ có thể có cơ hội tham dự liên hoan phim điện ảnh ở nước ngoài Bùi Anh cảm thấy rất bối rối, trong lòng vừa hồi hộp vừa kích động. Hoàn vũ và bên chính thức của bộ phim <
Weibo Bùi Anh có rất nhiều fan bày tỏ chúc mừng, thậm chí còn có fan gọi đùa cô là Bùi quốc tế.
Buổi tối sau khi vận động với Tống Nam Xuyên xong, Bùi Anh dựa vào ngực anh ngước mắt nhìn anh nói: “Hôm nay đạo diễn nói chúng em tuần sau đi tham gia liên hoan phim điện ảnh quốc tế.”
Tống Nam Xuyên đã nghe Tiểu Trương nói qua chuyện này, lúc này cũng nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, phải đi mấy ngày?”
“Đạo diễn nói khoảng một tuần.”
“Một tuần?” Tống Nam Xuyên hơi nhíu mày, “Một tuần này anh cũng thuận tiện ra nước ngoài công tác, là được rồi.”
Bùi Anh: “...”
Tống Nam Xuyên nói đi nước ngoài công tác, đúng là đi công tác một tuần, còn ngồi cùng máy bay với diễn viên trong đoàn phim. Trước khi đến, Bùi Anh luôn kéo anh luyện tập khẩu âm, sợ lúc mình nói tiếng anh sẽ làm mất mặt.
Thật ra thì lúc đi hưởng tuần trăng mật, vì hai người luôn ở nước ngoài, Bùi Anh cũng kiên quyết học tiếng anh. Nói không hẳn là khi ở nước ngoài thì nhất thiết phải dùng, chỉ là làm cho bản thân còn chút sức lực mà thôi. Với lại bây giờ cô cũng nghĩ khác với hồi còn đi học, khi đó còn bé khó tránh khỏi ý nghĩ “Học nhiều thứ như thế thì có lợi ích gì?” chán ghét việc học, mà bây giờ cô chỉ hi vọng mỗi ngày mình có thể học thêm vài thứ.
Sau khi đến nơi, Bùi Anh mới phát hiện Tống Nam Xuyên không chỉ đi cùng máy bay với bọn cô, mà còn cùng một khách sạn. Phòng Tống Nam Xuyên là một căn phòng lớn sang trọng, bảo Bùi Anh đến ở phòng mình, đạo diễn cười ha ha tỏ vẻ, vừa khéo tiết kiệm kinh phí, thật sự quá tốt.
Ngày đầu tiên đoàn phim dùng để điều chỉnh múi giờ, ngày thứ hai tham gia tiết mục khai mạc, nhân viên đoàn phim đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm. Bởi vì lần này được mời là đoàn phim, cho nên Mạc Trăn đi thảm đỏ cùng Bùi Anh.
Đây không phải lần đầu tiên Mạc Trăn tham gia loại liên hoan phim như thế này, thậm chí còn đoạt được giải thưởng cao nhất. Khán giả và phóng viên nước ngoài đối với anh đêu tương đối quen thuộc, cho nên Bùi Anh đi cạnh anh cũng được rất nhiều người chú ý.
Hôm nay Bùi Anh mặc trang phục giống với tạo hình lúc đó, đều là sườn xám màu đỏ, chẳng qua bộ sườn xám này là lúc trước Tống Nam Xuyên tìm người đặt may theo yêu cầu cho cô, so với bộ trong phim còn hoa lệ tinh xảo hơn. Dưới chân đi đôi giày cao gót cũng là màu đỏ cô yêu thích nhất, cao bảy phân.
Người cô vốn cao cộng thêm đôi giày cao gót này, làm cho cô cao đến mét tám, may mà Mạc Trăn cao hơn mét tám, hai người đi chung với nhau coi như cũng hài hòa.
Mặc dù ở nước ngoài không có người biết Bùi Anh, nhưng cặp chân dài và phong cách Trung Quốc đầy kinh diễm, vẫn đủ để làm cho những nhà làm phim nước ngoài, thậm trí không ít truyền thông cũng chủ động hỏi thăm tin tức của cô.
Sau khi kí tên ở trên, người chủ trì liên hoan phim đến, hỏi bọn họ mấy vấn đề nhỏ. Những vấn đề này trước đó đã nói qua, với lại chủ trì muốn hỏi Mạc Trăn. Chẳng qua nói thế nào thì Bùi Anh cũng là nữ chính của bộ phim, dù đối với mọi người cô là gương mặt mới, người chủ trì cũng không trực tiếp coi nhẹ cô.
Từ đầu đến cuối Bùi Anh nói không sai biệt lắm khoảng ba câu, nhưng ba câu này cô cũng luyện rất lâu, mới có thể nói lưu loát như hôm nay.
Sau khi vào, Mạc Trăn ở bên cạnh nói với cô: “Lúc trước ở phim trường tôi cảm thấy, cô nói tiếng Anh cũng không tệ lắm.”
Bùi Anh lớn thế này, vẫn là lần đầu tiên được người khác khen tiếng Anh tốt, đúng là thụ sủng nhược kinh: “Nói nhỏ với anh, thật ra tôi đây đều là gặp chuyện thì lại ôm chân phật ( nước đến chân mới nhảy), học cùng Tống Nam Xuyên.”
Mạc Trăn cười một tiếng, nói: “Khi nào có thời gian, cũng bảo anh ta đến dạy tôi vài câu đi.”
Bùi Anh kinh ngạc nói: “Tiếng anh của anh nói rất tốt mà!” Đây cũng không phải Thiên Vương nịnh bợ, mà là xuất phát từ sùng bái với việc học.
Mạc Trăn nói: “Từ mười sáu tuổi tôi đã bắt đầu đóng phim, cô cho rằng tôi vẫn còn thời gian để học hành chăm chỉ sao? Nói nhỏ với cô, tôi cũng gặp chuyện thì ôm chân phật thôi, chẳng qua là ôm nhiều lần, thì bình thường.”
“Phốc.” Bùi Anh cười một tiếng, nói: “Vậy chúng ta là đồng bệnh tương liên rồi.”
Lập tức có cảm giác kéo gần khoảng cách với Thiên Vương.
Hình cô và Mạc Trăn đi thảm đỏ rất nhanh đã lan truyền trong nước, trên Weibo quả nhiên hết sức điên cuồng.
“Xin lỗi, tôi muốn dõng dạc nói một câu, Mạc Trăn và Bùi Anh quả thực chống đỡ rất nhiều giá trị nhan sắc của nước mình 2333333.”
“Bùi Bùi cố gắng lên! Bùi nhà ta càng ngày càng có khuôn cách quốc tế!”
“Cầu chúc Trăn Trăn và Bùi Bùi chia nhau đoạt giải thưởng Kim Ngưu cao nhất dành cho nam nữ chính!”
“Trăn Trăn thật đẹp trai, Bùi Bùi đẹp quá! Hy vọng phòng vé << Diễn viên>> nhanh đột phá ba tỉ!”
Trong kỳ vọng của fan trung thành, phòng vé <
Cuối cùng vẫn là do Tống Nam Xuyên mời mọi người đi ăn hải sản.
Sau khi từ liên hoan phim trở về, Bùi Anh nghỉ ngơi dưỡng sức, cách buổi lễ trao giải Kim Ngưu không xa. Đại khái bởi vì đi dạo hết một vòng liên hoan phim, danh tiếng Bùi Anh ngày càng cao.
Lần này giải thưởng Kim Ngưu cạnh tranh rất kịch liệt, nhân vật của Nghê Bạch và Lý Tư Tư đều được đề cử, ngay cả Đào Đào yên lặng đã lâu, cũng trở về trước buổi lễ trao giải.
Trong lòng Bùi Anh vẫn mong đợi có thể đoạt giải thưởng, nhưng cũng chuẩn bị tâm lý không được.
Năm nay hình như đi thảm đỏ đặc biệt nhiều, lúc đầu là thảm đỏ hôn lễ, sau đó là thảm đỏ liên hoan phim, tiết mục khai mạc, bây giờ là lễ trao giải Kim Ngưu.
Trong đó ba lần đều cùng một người đi.
Cùng Tống Nam Xuyên đi thảm đỏ, Bùi Anh nhỏ giọng nói với anh: “Đây là lần thứ ba chúng ta cùng đi thảm đỏ trong năm nay.”
Tống Nam xuyên cười một tiếng, nói: “Anh phát hiện mình đã bị rèn luyện đến mức có thể có thể chấp nhận được đèn flash mạnh thế này.”
Bùi Anh cười khẽ một tiếng, kéo tay anh đi vào bên trong.
Loại giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất này, đều công bố ở sau cùng, Bùi Anh nhìn lễ trao giải cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng khi tên cô được nêu ra từ vị khách mời trao giải, một khắc kia tất cả tình cảm như biến thành hơi nước trong mắt.
Đứng trên sân khấu nhận giải, Bùi Anh nhận chiếc cúp Kim Ngưu, trong lòng nhớ kĩ cảm nghĩ đoạt giải thưởng nhưng nói năng cũng trở nên hơi lộn xộn: “Rất cảm ơn thầy Hạnh Tâm đã viết ra một tác phẩm xuất sắc như thế, cũng cho tôi đảm nhận vai nữ chính trong đó. Cảm ơn Hoàn Vũ đã đầu tư bộ phim này, cho tôi cơ hội thử sức. Năm nay đã là năm thứ tư tôi vào nghề, mặc dù ở trong giới vẫn còn non kém, nhưng mà đối với chính tôi mà nói, bốn năm là đoạn thời gian khó trải qua.”
Cô nói đến đây dừng lại một chút, giống như bình phục lại tâm trạng, lại tiếp tục nói: “Ở đây tôi muốn nói với những diễn viên mới vào nghề một lời. Ở phim trường <
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, Bùi Anh đối với mọi người cúc cung, lại bổ sung: “Đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn tiên sinh Tống Nam Xuyên, mặc dù tôi cũng không biết tại sao phải cảm ơn anh ấy, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh.”
Lần này dưới sân khấu vang lên tiếng cười, Bùi Anh lại cùng mọi người cúc cung, rồi đi xuống sân khấu.
Sau đó là vai nam chính xuất sắc nhất, không nghi ngờ chút nào bị Mạc Trăn đoạt lấy, cộng thêm trước đó giải biên kịch xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất, không nghi ngờ gì lần này giải thưởng Kim Ngưu <
Sau khi lễ trao giải kết thúc, một lúc lâu lòng Bùi Anh vẫn không thể bình tĩnh được, lúc tắm cũng thế.
Cô từ phòng tắm đi ra, hồn vẫn còn bay bổng, Tống Nam Xuyên đi lên ôm lấy cô, cười khẽ nói: “Còn chưa trở lại bình thường sao?”
Bùi ANh chỉ gật đầu một cái không lên tiếng, Tống Nam Xuyên hơi nhíu mày, hỏi cô: “Em nói phải cảm ơn anh, nghĩ phải cảm ơn anh thế nào chưa?”
“A?” Cuối cùng Bùi Anh cũng nhả ra một chữ.
Tống Nam Xuyên nói: “Bây giờ liên hoan phim em cũng đi rồi, ảnh hậu cũng đoạt rồi, có phải hay không nên suy nghĩ sinh cho anh một đứa con?”
Bùi Anh: “...”
Có liên quan với nhau sao?