Chương 7

“Bữa tối ra bên ngoài ăn đi? Hôm qua mới ăn thử tiệc buffet của khách sạn rồi, hôm nay thay đổi khẩu vị chút chứ.” Tiêu Hoằng đến bên cạnh tôi, nâng tay muốn đóng laptop của tôi lại.


Tôi lập tức ngăn cản động tác của anh, một bên bảo vệ máy tính, một bên cự tuyệt nói: “Không cần, sao phải tiêu pha vào mấy cái đó, lãng phí!”
“Hàn Sanh….Đi chơi cũng đừng tính nhiều như vậy.” Tiêu Hoằng rất là bất đắc dĩ nói.


“Ai bảo xe anh bị trộm mất rồi, kia đều là tiền a, anh không đau lòng, em đau!” nếu tiền trọ đã bao gồm cả tiền cơm, vậy ăn ở khách sạn là được rồi, nhất định phải bỏ phí a! Tôi keo kiệt nghĩ.
“….Được rồi, chỉ cần em thích là được.”


Nghe Tiêu Hoằng nói vậy, tôi không khỏi vui vẻ một chút, bất quá nhìn thấy biểu tình lược hiển mất mát của anh, cảm giác vui vẻ đó nháy mắt biến mất không còn bóng dáng… Quên đi, chẳng qua chỉ là một bữa tối thôi.
“Em muốn ăn gà muối với súp.” Tôi mở miệng toát ra một câu.


Tiêu Hoằng sửng sốt, rồi sau đó lập tức phản ứng lại, đôi mắt màu lam như màu trời hơi hơi cong lên. “Gà muối với súp? Hàn Sanh, em muốn đi chợ đêm sao?”


Tôi bĩu môi nói: “Mới không phải, là anh muốn đi chợ đêm thì có.” Tôi thỏa hiệp về bữa tối, cũng không có nghĩa là thuận tiện thỏa hiệp cả hai chân a.
“Anh?” Tiêu Hoằng ngơ ngác chỉ mũi mình.


available on google playdownload on app store


Tôi dùng sức gật gật đầu, “Đúng nha, chính là anh, bởi vì anh nói không muốn ăn bữa tối ở khách sạn thôi. Tuy rất muốn đi dạo chợ đêm, bất quá em cũng lo nếu đi mà chợ không mở, vậy chẳng phải càng mất hứng sao?”


“Ừm, em nói cũng đúng, nếu thế quả thực rất mất hứng, hơn nữa qua lại ít nhất cũng phải tốn một giờ.” Tiêu Hoằng ngây ngốc gật đầu đồng ý.


Trên mặt tôi tràn ra một nụ cười thật tươi, tựa như thăm hỏi bạn cũ mà vỗ vỗ bả vai anh nói: “Cho nên liền làm phiền anh rồi, gà muối cùng súp thân yêu của em. Nếu chợ đêm thật sự không mở, anh cứ xem có phở bò hay linh tinh gì đó không mua về cho em là được.”


Tiêu Hoằng chưa từ bỏ ý định truy vấn: “Hàn Sanh, em thật sự không đi sao? Nếu chợ đêm mở___”


Tôi liếc anh một cái, thản nhiên nói: “Anh thật phiền a, nhanh lên chuẩn bị đi chợ đêm mua cho em đi. A, đúng rồi, thuận tiện mua cho em một ly trà sữa trân châu nhé, nhớ bảo người ta cho ít đường thôi.” Nói xong, tôi không hề để ý đến anh, chuyên tâm xem lại bản thảo đã viết trước đó, bắt đầu sửa sang lại một ít câu cú và tình tiết.


Tiêu Hoằng thấy thế, biết tôi sẽ không thay đổi chủ ý, cúi đầu thở dài một tiếng, lấy ô từ trong túi ra, có lẽ là lo lắng giữa đường trời lại đổ mưa.
“Anh đi chợ đêm xem xem…Hàn Sanh, trước khi anh trở về, em cứ ở trong phòng có được không?”


“Vì sao chứ?” tôi cũng không quay đầu lại hỏi.
“Vì anh muốn lúc về nhìn thấy em ở đây chờ anh a.”


Tôi quay đầu, tưởng làm vẻ nôn ọe đối anh nói ‘Anh cũng quá buồn nôn đi’, nhưng vừa quay đầu, đối diện với cặp mắt nhìn tôi chăm chú của anh, đôi con ngươi như muốn tiến vào tận sâu trong linh hồn tôi….


Lòng tôi chấn động, bối rối chuyển mắt về màn hình máy tính, mười ngón đặt trên bàn phím ẩn ẩn run rẩy….Chỉ là đối mắt với Tiêu Hoằng mà thôi, tôi kinh hoảng như thế làm gì chứ?


Tôi hô hấp sâu vài lần, cảm giác tim đập dần dần ổn định, mới lại quay đầu lần nữa nói với anh: “Anh ngốc a? Em phải viết thảo mà, sao có khả năng ra ngoài được?”


“A, nói cũng đúng.” Tiêu Hoằng bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, trên mặt lộ ra tươi cười, “Vậy anh đi đây, sẽ về nhanh thôi.”


Nhìn bóng Tiêu Hoằng biến mất sau cửa, tôi không tự chủ được thở hắt ra một hơi, nghĩ tới vừa nãy mình thật sự là mất mặt, vừa rồi có gì đâu mà phải khẩn trương?


Nhưng mà…đó là ảo giác của tôi sao? Vừa rồi ánh mắt Tiêu Hoằng nhìn tôi tuy rằng rất ôn nhu, nhưng lại có cảm giác như anh đang…cầu xin tôi?


“A a! Mình nghĩ linh tinh cái gì chứ!” tôi dùng sức lắc đầu, tự bảo mình không nên miên man suy nghĩ nữa, Tiêu Hoằng không phải chỉ là đi ra ngoài mua vài thứ thôi sao, cũng đâu phải sinh ly tử biệt gì!


Bất quá ngẫm lại, giờ tôi mới nghĩ ra, Tiêu Hoằng muốn ra ngoài ăn bữa tối, không phải bởi thức ăn ở khách sạn không hợp khẩu vị, mà là muốn tìm nơi nào đó để hai người có thể ăn cơm mà không bị chú ý nữa đi? Tôi lại bắt anh ra ngoài một mình như vậy…


Quên đi, đều bắt anh ra ngoài rồi, ở trong này tự trách cũng chẳng ích gì, nhiều lắm thì ngày mai bồi thường anh vậy, xem anh muốn đi đâu ăn cơm chiều, lên núi đao vào biển lửa tôi đều theo cùng. Ừ, đúng vậy, cứ quyết định thế đi!


Tôi tự hỏi tự trả lời, rồi lại tự quyết định, cảm thấy hết thảy đều an bài cực kỳ chu toàn xong, mới tiếp tục nghĩ về bản thảo.
[Hắn không nghĩ là mình làm sai, về việc giết cô gái kia.
Là cô ta không đúng.


Hắn muốn chia tay, nhưng cô lại cố sống cố ch.ết bám hắn không tha, thậm chí còn đến công ty làm ầm lên, nói năng bậy bạ, nói có con của hắn, lại bị hắn bội tình bạc nghĩa….


Hừ, bội tình bạc nghĩa là cái gì? Hắn muốn kết hôn với con gái của giám đốc, muốn có được thật nhiều tiền tài cùng quyền lực, chỉ cần là kẻ có tham vọng thì đều nghĩ như thế.


Mà cô ta tuy rằng từ lúc học đại học đã đi theo hắn, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng yêu cô, nhiều nhất chỉ cho cô là con búp bê rất tốt, khuôn mặt cùng dáng người cũng không sai, rên rỉ cũng đủ lớn____tất cả cũng chỉ có thế mà thôi.
Cho nên, hắn giết cô ta.


Hắn dùng một cái dây thừng tùy tiện mua ở chợ siết ch.ết cô, rồi mới kéo vào phòng tắm phân thây thành từng khối, lại dùng axit sunfuric hủy hoại da ngoài, cuối cùng chở đến một vùng núi hẻo lánh chôn xác xuống.


Dù sao cô ta đã sớm vì hắn mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, cũng không có bạn bè, một lòng thầm nghĩ vì hắn, cả ngày ở nhà làm ‘người vợ tốt’….Thứ đàn bà nhàm chán, rẻ tiền đó, cho dù có ch.ết cũng sẽ không ai phát hiện.


Hắn nghĩ cô ta sẽ cứ như vậy mà biến mất, sẽ không còn có thể gây trở ngại cho hắn nữa. Không sai, hắn từng nghĩ như thế….Thẳng đến buổi tối hôm nay, khi cô ta lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.]


Tôi dừng đánh máy, sờ sờ cái bụng, Tiêu Hoằng đi ra ngoài chưa tới nửa tiếng, nhưng mà giờ cũng đã sắp 7h rồi, tôi đương nhiên là đói bụng.


Tôi nhớ rõ hôm qua lúc đợi xe Tiêu Hoằng có tới cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn vặt, trước lúc anh về, tạm ăn cái gì đó điền bụng đi! Tôi mở túi xách màu đen của Tiêu Hoằng bắt đầu tìm kiếm, một túi tuyết ngư hương ti ăn dở còn phân nửa, một túi khoai tây chiên__


“A? Tiêu Hoằng mang cái này làm gì chứ?” tôi nghi hoặc nhìn tô vít trong tay, không lẽ là anh không cẩn thận cầm nhầm? Nhưng mà nói cầm nhầm cũng quá kỳ quái? Tua vít với đi chơi căn bản không có nửa điểm quan hệ a.


“Chắc không phải….” Tôi nhăn mặt nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới cổng kết nối bị đục một lỗ, nhưng lập tức lại tự giễu cười cười, cảm thấy mình thật là đa nghi, Tiêu Hoằng vô duyên vô cớ phá hỏng cổng kết nối để làm chi?


Tôi bỏ tua vít vào túi, ôm đồ ăn vặt quay về bàn, đang tính vừa ăn vừa viết thì chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.


Cá tuyết (gadus macrocephalus): một giống cá sống ở xứ lạnh, miệng có một sợi râu, trên lưng có vằn đen, có ba vây lưng, bụng màu trắng, thịt trắng  như tuyết nên gọi là tuyết ngư – cá tuyết, gan của nó là nguyên liệu quan trọng dùng làm dầu cá.






Truyện liên quan