Chương 23: Bí mật không thể tiết lộ
“Úi giời ơi! Sao lại béo như thế này hở trời!” Trong căn phòng làm việc rộng lớn sáng sủa, bốn phía đều bố trí gương để có thể tiện ngắm mình bất cứ lúc nào, một chàng điển trai với mái tóc đen óng buông dài đến thắt lưng sau khi sửng sốt réo lên những lời đầy sỗ sàng thì lập tức phá ra một tràng cười đến kinh thiên động địa: “Ha ha ha ha! Không ngờ Hắc Dạ hồi cấp ba lại là một cậu béo nha! Ha ha ha! Nhìn coi, phương phi thế này cơ mà, thật giống heo quá đi!”
“Chú Trương! Mau lên! Còn có tài liệu gì về lão Hắc Dạ hay làm hàng kia, đều mau mang hết đến đây cho ta.” Bắt tay vào việc điều tr.a Hắc Dạ, Vạn Tình vừa ngắm nghía người mập trong bức ảnh chụp, vừa đem ra so sánh với Hắc Dạ phóng đãng trên giường. Ai ôi… Mọi người nói xem, sao thay đổi dữ vậy nè?
“Còn có cái này đây, thiếu gia.” Chú Trương híp đôi mắt tam giác cười khà khà, mang một chồng tài liệu đặt trước bàn của Vạn Tình “Căn cứ vào kết quả điều tr.a của tôi, ngài Hắc Dạ sau khi học xong bậc trung học phổ thông liền không tiếp tục đến trường nữa, hơn thế vào khoảng thời gian năm lớp 11 thì xọp đi nhanh chóng. Nghe đâu ấy à, gầy đến mức chỉ trong chớp nhoáng đã trở thành anh chàng bảnh trai nhất trường nữa kia.”
“Ồ ồ ồ…” Vừa hăng say lắng nghe, Vạn Tình vừa đưa tay lật từng trang tài liệu về Hắc Dạ. “Lạ nhỉ, thành tích thi vào cấp ba không tệ mà, với lại nhà đâu phải không có tiền, sao lại không đi học nữa?”
Vạn Tình còn đang chau mày tự vấn, Chú Trương bên cạnh đã nói: “Khi ngài Hắc Dạ đang học cấp ba, cha hắn vì kinh doanh không hiệu quả nợ ngập đầu đâm ra phá sản, cho nên học phí trung học phổ thông lúc đó chắc chẳng thể đóng nổi. Cũng vào khoảng thời gian năm lớp mười một ấy, Hắc Dạ gầy xọp hẳn đi.”
“Phá sản?” Vạn Tình khẽ nhướn mày, hỏi “Cho nên lúc ấy hắn không tiếp tục đi học nữa mà phải lo thu dọn đống tàn tích cha hắn để lại à?” Vạn Tình vẫn còn nhớ cái cảnh tượng mười năm trước mình đã uy hϊế͙p͙ Hắc Dạ thế nào, còn thản nhiên bỡn cợt người đàn ông. Thì ra thời gian ấy Hắc Dạ thực sự cần đến sự giúp đỡ của cha y, mới không thể nào kháng cự lại sự đùa giỡn của đứa con trai độc nhất này.
“Đúng vậy ạ. “ Chú Trương chớp chớp cặp mắt tam giác, có phần ngờ vực thưa rằng: “Thế nhưng lúc ấy Hắc Dạ mới vừa tốt nghiệp cấp ba cái gì cũng mù mờ, làm người ta không ngờ được là hắn đã nhanh chóng hoàn trả hết mọi nợ nần cho gia đình, còn bắt đầu lại việc kinh doanh của công ty. Lúc ấy chẳng ít người không tin nổi. Mà cũng chả hiểu hắn tìm được đâu ra nguồn tài nữa.”
“Hừm hừm_______” Cười khình khịch, Vạn Tình nhớ lại cuộc gặp với Hắc Dạ vài ngày trước đó trong khoang thuyền của kẻ bí ẩn kia, chắc như đinh đóng cột: “Khẳng định rằng không phải từ con đường hợp cách gì. Hơn nữa, Hắc Dạ lúc ấy khét tiếng khắp giới kinh doanh không phải bởi tâm địa độc ác đấy sao? Ta cũng chả tin lão già bụng dạ đen sì sì đó sẽ làm ăn theo phương thức chính đáng đâu.”
Chú Trương bên cạnh gật đầu bày vẻ đồng ý, sau ấy như nhớ ra điều gì mà ngờ vực nói: “Con người này thay đổi cũng mau quá…”
“Chú Trương, chú thở vắn than dài cái gì thế?” Nhướng đôi mắt hoa đào lên, Vạn Tình nhìn chằm chặp chú Trương, dặn: “Chú không được gạt ta điều gì đâu nhé!”
“Thiếu gia, tôi nào dám chứ.” Chú Trương thở dài, nói “Chẳng qua nghĩ lại thấy kì kì thôi ạ. Khi dò la thông tin về Hắc Dạ có gặp mấy người bạn học của hắn, không ít kẻ đều nói Hắc Dạ thời thơ ấu mập mạp lại dễ bắt nạt, còn là một người thật thà lương thiện nữa, ngẫm lại thấy lạ quá.”
“Ha, người thật thà, lại còn lương thiện nữa cơ à?” Khéo môi hiện hữu một nét cười khó hiểu, Vạn Tình vuốt cằm, khì khì nói: “Coi bộ quá khứ của lão già này có rất nhiều thứ đáng đào bới đây. Có thể moi thông tin từ đâu nữa nhỉ? Chú Trương, chú lại điều tr.a tiếp đi, rốt cuộc vào năm lớp mười một làm sao Hắc Dạ lại gầy đi. Còn nữa…tiền của hắn lấy từ đâu ra.”
“Ách xì!” Gió xuân lớn quá, dường như sợ người ta không biết được sắc xuân đương rạo rực đến nhường nào, ngúng nguẩy thân mình trong không trung, đạp tung mái tóc của mọi người.
Hắt hơi một cái, Hắc Dạ thầm rủa thằng khốn nào đang chửi đểu ông đấy, cũng rảo bước về phía trước.
Trong lúc hợp tác, ngài không được tách khỏi tôi.
Không được tách khỏi thì không tách khỏi. Đối phương cũng chẳng yêu cầu nhiều nhặn gì, nhưng đặc biệt khó chơi. Mặc dù hắn đã chấp thuận yêu cầu quái gở của đối phương, cơ mà nhân vật bí ẩn kia lại còn nhắc hắn về một vấn đề hơi bị xương nữa kìa.
Đừng quên, ngài vẫn còn có một đối thủ cạnh tranh khác đấy.
Ha ha, đương nhiên hắn biết chứ, cái thằng đồng tính ch.ết tiết Vạn Tình chứ ai…
Khỏi cần đối phương nhắc nhở, Hắc Dạ hắn đã có cách chăm sóc tử tế thằng đồng tình ch.ết tiệt đó rồi. Chẳng qua cứ nghĩ đến cái việc xảy ra giữa hắn và thằng đồng tính ch.ết tiệt ấy, Hắc Dạ chỉ thấy kích động muốn cầm súng tiểu liên bắn Vạn Tình thành tổ ong vò vẽ.
Bây giỠấy à, chá» có thá» xấu xa trá tráo hết mình. Có ÃÂánh chết cà ©ng không chá»Âu thừa nháºÂn, mi có thá» gây khó dá» cho ta ÃÂðợc sao?
Vừa cÃÂm há»Ân ngẫm ÃÂá»Âi phó vá»Âi Vạn Tình thế nào, Hắc Dạ vừa bðá»Âc vào má»Ât khách sạn xa hoa: âÂÂThằng cha ngðá»Âi Tây vá» vá»Ât thần bàkia bảo hắn ÃÂến khách sạn này gặp ÃÂá»Âi tác nào ÃÂây?âÂÂ
Kẻ bàẩn kia còn chða lá» diá»Ân, nhðng trðá»Âc khi hắn rá»Âi ÃÂi ÃÂã bảo hắn ÃÂến khách sạn này gặp má»Ât ngðá»Âi, nói rằng ÃÂây làÃÂá»Âi tác tðáng lai của hắn, màvá» ÃÂá»Âi tác này sẽ luôn luôn á» bên hắn. Cà ©ng chẳng phải ÃÂến giúp ÃÂỡ gì ÃÂâu, toạc móng heo ra làÃÂến giám sát Hắc Dạ hắn thì có. ÃÂây gá»Âi làâÂÂÃÂiá»Âu tr.a thá»±c tếâÂÂ, xem xem hắn có ÃÂủ nÃÂng lá»±c tiếp nháºÂn vụ làm ÃÂn hán bá»Ân trÃÂm triá»Âu kia không.
Tuy rằng thầm mắng thằng Tây kia rõ lằng nhằng rắc rá»Âi, nhðng dù thế nào thì ÃÂã ÃÂâm lao phải theo lao thôi, không thá» làm khác ÃÂðợc. Dẫu cho trðá»Âc mặt có lànúi ÃÂao biá»Ân lá»Âa, Hắc Dạ hắn cà ©ng phải vðợt qua.
Thðá»Âng thì trong phim, ÃÂá»Âi tác vẫn làmấy cô em xinh tðái mán má»Ân,cháºÂc cháºÂc⦠Hắc Dạ mong ngóng rằng ÃÂá»Âi tác lần này sẽ làmá»Ât ngðá»Âi ÃÂẹp tóc vàng có vóc dáng thon thả ÃÂầy khiêu khÃÂch nha, nhð váºÂy hắn còn dùng sáu múi cá bụng của mình màdụ dá» ÃÂðợc.
Thế nhðng, nếu làmá»Ât thẳng ÃÂá»±c rá»±a nào ÃÂó thì sao?
Hắc Dạ quan tâm ÃÂếch gì lắm thế, chá» cần làngðá»Âi thì OK. Làngðá»Âi thì ắt có dục vá»Âng có khuyết ÃÂiá»Âm, cứ chá»Âi ÃÂúng chá» yếu màÃÂánh vào làvạn sá»± ÃÂại cát rá»Âi ha.
Cá màbðá»Âc khá»Âi ÃÂầu này, có vẻ thiếu thiếu má»Ât sá»± ngạc nhiên nào ÃÂó ÃÂủ ÃÂá» Hắc Dạ phải ngã chá»Âng vó luôn nhá»Â.
âÂÂÃÂinh ____â Cá»Âa thang máy má» ra, bên trong chá» có má»Ât nhân viên phục vụ ÃÂang ÃÂứng. Hắc Dạ sải chân bðá»Âc vào, chả thèm ngó ngàng gì ÃÂến ngðá»Âi phục vụ trong thang máy ÃÂã ra lá»Ânh âÂÂTầng cao nhất!âÂÂ
âÂÂVâng, thða quý ngài.â Ngðá»Âi phục vụ ÃÂáp.
Quái lạ! Sao nghe giá»Âng nói này lại thấy quen quen nhá»Â? Hắc Dạ ngá» vá»±c nhìn ÃÂá»Âi phðáng giây lát, rá»Âi phát hiá»Ân ÃÂá»Âi phðáng cà ©ng ÃÂang nhìn hắn, hán nữa ánh mắt ngðá»Âi kia lá» lá» niá»Âm hạnh phúc chứa chan khó màká» xiết, má»Ât ÃÂôi mắt nóng bá»Âng nhð núi lá»Âa chá»±c chá» phun trào khiến Hắc Dạ suýt ngã ngá»Âa không ÃÂứng dáºÂy ná»Âi: âÂÂMẹ nó, sao mi lại lànhân viên phục vụ?!âÂÂ
Hết