Chương 14: Thẩm anh ta

Cuối cùng thì Thẩm Khâm cũng không làm đến bước chặn tin nhắn của Cảnh Vân. Ngày thứ hai trời vừa sáng, Cảnh Vân đã gọi điện thoại cho cô, "Lại có một vụ buôn bán mong cô giúp đỡ, Lưu đại sư."


"Chiều nay tôi có thời gian." Lưu đại sư đã tính trước được mọi việc trả lời, nhưng mà, cô cũng không rõ đây rốt cuộc là tốt hay xấu --- Thẩm Khâm có tình báo trong công việc đáng lẽ ra cô phải thấy vui mừng, nhưng, Thẩm Khâm thậm chí còn nhanh hơn cả Liên Cảnh Vân thông báo cho cô, điều này khiến người ta phải suy nghĩ, "Cô đến phòng làm việc hay chúng ta gặp nhau ở bên ngoài?"


"Vẫn quy tắc cũ."
Theo quy tắc cũ, 2h buổi chiều, Liên Cảnh Vân đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng làm việc, đưa Lưu Hà lên xe, một bên lái xe một bên tóm tắt vụ án.
"Vụ án này chắc là cô đã từng nghe...Cô làm gì vậy?"


Lưu Hà lấy điện thoại của anh từ đế sạc điện xuống, bỏ điện thoại của mình lên --- Đây là vị trí thu âm tốt nhất trong xe, "Sạc pin, cái pin điện thoại mới này của tôi đặc biệt vô dụng --- Anh tiếp tục."


"Được," Liên Cảnh Vân nghi ngờ liếc cô vài lần, cũng không hỏi kỹ nữa, "Chắc chắn cô đã từng nghe về vụ án này rồi --- đó là vụ dẫm đạp trên tàu điện ngầm hai ngày trước."


Lưu Hà xác thực đã nghe về vụ án này, mấy ngày nay toàn bộ thành phố S thậm chí truyền thông cả nước đã có rất nhiều bài báo về vụ việc này, kinh ngạc, chất vấn, thương tiếc và quy trách nhiệm, cũng xem như là một tin tức thời sự nóng của cả nước." Trong số người ch.ết có người mua bảo hiểm của các anh, hay là cả hai?"


available on google playdownload on app store


"Có một người." Liên Cảnh Vân nói, "Cô đoán xem số tiền bảo hiểm là bao nhiêu?"
"Bao nhiêu?"
"Một ngàn hai trăm vạn." Liên Cảnh Vân phun ra một con số làm cho người ta sợ hãi, "Trong đó tám trăm vạn tiền bảo hiểm là làm thủ tục ở hai tháng trước."


"Tôi hiểu rồi." Lưu Hà nói, "Người mua bảo hiểm này khí phách lớn a, người ta mất mấy năm mới tích lũy được số tiền bảo hiểm hai trăm vạn, anh ta thì khen ngược, nhảy ra một cái đã làm ra một tin lớn. Thảo nào anh muốn ra khỏi vụ án bảo hiểm xe hơi --- Vũ án kia đã được giải quyết chưa?"


"Vẫn đang trong giai đoạn điều tr.a phá án, nhưng chỉ còn một số vụ án cũ chưa lấy ra được đầy đủ chứng cứ." Liên Cảnh Vân vừa chuyển hướng xe vừa liếc sang Lưu Hà, "Nói đến chuyện này, tôi còn chưa nhắc cô ---- Vụ án này điều tr.a thuận lợi được như vậy cũng là bởi vì □□ bị nhổ tận gốc... Khu vực kiểm soát giao thông Thanh Phố hiện đang trải qua một trận động đất lớn, bắt đầu từ văn phòng thành phố, các cành cây dây leo đều được dọn sạch...Nghe nói là có người đã gửi trực tiếp email điện tử lên bộ kiểm tr.a kỷ luật bên trên. Hơn nữa ngoài vụ gian lận bảo hiểm xe, còn có càng nhiều bằng chứng xác đáng về các vụ án tham nhũng, gần đây nhất đây không phải là lão hổ cùng ruồi bọ đánh nhau sao, anh con ruồi này còn bị một bưu kiện dập tắt.


Ồ.” Lưu Hạ ung dung thản nhiên, "Thế thì người gửi bưu kiện này đúng là không sợ ch.ết, cái sọt cũng dám chọc vào bộ, đánh rắn bất tử, ngược lại phải chịu hại, cái này nếu không đánh ch.ết, anh xử lý hậu hoạn như thế nào?"


"Ha ha ha," Liên Cảnh Viên nhìn Lưu Hà, lại nhìn điện thoại, "Dù có nói thế nào, dù sao mấy anh em chúng tôi cũng cảm ơn cậu ta, tình này tôi nhớ kỹ.
*Hừ, tình của anh, tôi còn không biết sao? [tiểu S mặt hờ hững]


Điện thoại Lưu Hà sáng lên, trước  khi Liên Cảnh Vân kịp nhìn rõ cô làm động tác nôn một trận vào người kiêu ngạo nào đó. *làm trò phiền anh đưa tôi tình đi.*


"Vụ án kia sẽ không nói nữa, chờ tín hiệu tới tay chúng ta lại chia đất chia lô/ chia lĩnh vực." Liên Cảnh Vân cũng không để ý động tác nhỏ của Lưu Hà, "Bây giờ sẽ giới thiệu một chút về tình tiết vụ án --- Thứ hai tuần này --- cũng tức vào 8h20p sáng hôm qua, tuyến xe số 2 ở nhà ga xảy ra một tại nạn ùn tắc và giẫm đạp khiến hơn mười hành khách bị thương nhẹ, hai hành khách là Tiêu Ân Hoa và Phương Lập đã ngã xuống sân ga khi tàu vào ga, sau khi va chạm đã tử vong tại chỗ. Trong đó Tiêu Ân Hoa là người mua bảo hiểm của Bảo hiểm Lộc An, anh ta chia ra hai lần mua bảo hiểm ở công ty, tổng cộng là một ngàn hai trăm vạn tiền bảo hiểm, mà ngoài một ngàn hai trăm vạn tiền bảo hiểm của anh ta, bên phía tàu điện đang thương lượng làm thủ tục đền bù với gia đình người bị hại. d+đ~l>[email protected]đ Tổng số tiền của một người phải là hơn hai trăm vạn, thậm chí lên tới ba trăm vạn cũng không phải không có khả năng."


"Đối với công ty mà nói thật bất hạnh, đối với bản thân tôi mà nói có lẽ thực may mắn là công ty xe điện ngầm cũng đứng ra bảo hiểm cho công ty chúng tôi, bất luận thương lượng số tiền bồi thường bao nhiêu thì công ty cũng phải bồi thường ít nhất năm trăm vạn. Vì vậy tổng số tiền trên thực tế của vụ án này là khoảng một ngàn bảy trăm vạn, hẳn là vụ án bảo hiểm nhân thọ lớn nhất của thành phố S năm nay, đồng thời ở ủy ban thành phố cũng treo số, dù sao thì vụ án này có ảnh hưởng rộng, cần mau chóng định tính, tổ điều tr.a gánh vác thời gian gánh vác áp lực rất lớn, tất nhiên, điều này cũng mang đến cho chúng ta vất vả, bức bách, công tác của điều tr.a viên cũng cũng càng nhiều áp lực --- Nếu cảnh sát xác định là sự cố ngoài ý muốn, vậy thì chúng ta không lật lại vụ án, một ngàn bảy trăm vạn chỉ có thể theo đó bồi thường đi. Nếu như định tính vì Tiêu Ân Hoa tự sát liên lụy đến người khác thì công ty chỉ cần bồi thường cho phó trạm xe điện ngầm bồi thường cho Phương Lập. Số tiền cũng sẽ giảm đi rất nhiều, nhiều nhất là một trăm vạn là cùng." Liên Cảnh Vân kéo cổ áo vest, "Cho nên cô xem hôm nay tôi đây có phải lại miệng nam mô bụng bồ dao găm không? Vừa sáng sớm đã bị gọi đi họp với người của tổng công ty, còn có cục thành phố bên kia cũng gọi điện thoại đến, tổ trưởng điều tr.a là tôi nhắc nhở ông bạn làm chủ nhiệm lớp --- Vụ án này anh ta chỉ đích danh mời tôi tham gia...không còn cách nào, vụ án xe nguy hiểm cô thể hiện quá đẹp mắt, bây giờ cô nhưng là có thanh tiếng bên ngoài a, tôm con."


"Anh kéo tôi đi ra ngoài kiếm tiền theo giờ, tôi không phản đối." Lưu Hà không khỏi nhíu mày, "Nhưng không phải tôi đã nói rồi, không thể một mực mê tín vào tâm lý học, chỉ có ở trong hoàn cảnh cảnh tương đối đặc thù tâm lý học mới có thể phát huy một số tác dụng ---"


"Cô xem lại ghi hình thì biết," Liên Cảnh Vân lộ ra cười khổ, "Vụ án này, nó có hoàn cảnh đặc thù nhất, thật là chỉ có tâm lý học mới có thể phát huy tác dụng."
#


"Buổi sáng 8 giờ 20 phút, bởi vì xe điện có trục trặc nên đến giữa đường ray thì dừng xe, tàu tuyến số hai ở một ga nào đó bỏ hai ca không đến ga. Giờ cao điểm sáng sớm, một ga nào đó là ga lớn khác chuyển tuyến số một và hai. Mặc dù nhân viên công tác của tàu điện ngầm ngay lập tức thực hiện công tác điều tiết nhưng trong trạm đám đông vào ga đã tiến vào sân ga số 2 trong vòng ít phút, khiến sân ga bị ùn ứ nghiêm trọng."


Liên Cảnh Vân một bên giải thích, một bên vì theo dõi băng ghi hình bấm rất nhanh. Đầu người chi chít giống như con kiến, bay nhanh đi đầy sân ga. Khi anh đè xuống nút tạm dừng thì sân ga đã bị hướng hai phía, nhân lúc chuyển xe các hành khách chắn, lập, bịt thành một mảnh đen đặc --- tất cả đều là màu tóc, mặc dù các hành khách xếp hàng tự nhiên nhưng chiều rộng của sân ga có hạn, mà cầu thang sân ga cũng  liên lục có người lên xuống, hướng đi đã hình thành đội ngũ làm cho cả sân ga đều bao phỉ ở trong bầu không khí hỗn loạn nhẹ.


"Sáng thứ hai, tuyến xe điện ngầm lúc 8 giờ 20 phút. Có thể thấy rằng phần lớn hành khách đều đi làm là chính, ở chỗ này thời gian giao thông tồi tệ nhất sẽ trì hoãn mười mấy phút đồng hồ, cảm xúc của các hành khách đều khá vội vàng, mặc dù nhân viên xe điện ngầm đang cố gắng giữ gìn nhưng số lượng nhân viên có hạn, 8 giờ 26 phút, khi chuyến tàu hướng sân bay Phổ Đông tiến vào trạm. Gi ữa sân ga xảy ra tình trạng chen đẩy hỗn loạn." Liên Cảnh Vân đè xuống điều khiển từ xa, thả chậm băng ghi hình, chuyển đến góc độ chụp tốt nhất, "Có thể nhìn thấy, rối loạn từ phần sau tràn ra phía trước. Ở cửa cầu thang, khoảng cách của đội ngũ bị giảm bớt đến cực hạn, nhưng vẫn liên tục có người từ dưới cầu thang xuống dưới, đi phía trước chen đẩy, vì vậy đã hình thành dao động dồn về phía trước, nhưng mà, người dân thành phố S vẫn rất tuân thủ trật tự, nhân viên làm nhiệm vụ ở xe điện ngầm thổi còi, dòng nguời ngược lại chen đẩy hết sức không đi về phía trước, động tác chen đẩy chậm lại, theo như quan sát, rất khó nói hành khách đứng đầu đã bị chen đẩy, nhưng mà -----"d+đ~l>[email protected]đ


Khi động tác chậm lại, có thể nhìn thấy rõ ràng, hỗn loạn gióng như gợn nước, từ cửa thang lầu khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Nhưng sóng gợn ở đội ngũ đứng đầu đã yếu bớt vì gợn sóng, đám người chỉ lay động rất nhẹ, không có gì gọi là hỗn loạn mất khống chế, cho đến –


Khi phóng chậm lên, cái này như là kịch câm buồn cười vừa ra, không có gì là cảm giác thực tế đánh mất sinh mệnh, một gã hành khách bỗng nhiên lảo đảo đi về phía trước vài bước, có thể nhìn ra được, mỗi một bước đi anh ta đang hết sức giữ cân bằng, cũng vì vậy, ở bên cạnh anh ta có một nam thanh niên bị anh ta túm cánh tay để mượn lực, lại tiếp tục mấy lần tua chậm rồi phóng giữa càng ngày càng nhanh, sau đó che phủ quỹ đạo hai người ----


"Xem từ tốc độ bình thường mà nói, mọi chuyện đều xảy ra trong vòng ba giây," Liên Cảnh Vân lại phóng lại chỗ giữa một lần nữa, quả nhiên, lần này chỉ có thể mở hồ thấy có người túm một người khác quăng ngã xuống, sau đó tàu gào rú mà qua, sau đó còn lại là đám người kinh hoàng cùng lùi về phía sau," Sau khi xuất hiện khủng hoảng gây ra sự cố chen lấn một chút, hơn mười người bị thương, nhưng khó hậu quả nghiêm trọng, cho nên chúng ta bỏ không nói chuyện. Thuận tiện nói cái đề tài mới với người xa lạ, tuyến số hai vẫn không trang bị cửa che chắn cũng không phải vì tiết kiệm tiền, chủ yếu là trên bản thiết kế đặt cửa thông gió sân gà ở một bên, nếu trang bị cửa che chắn thì khi đoàn tàu tiến đến áp lực của gió sẽ thổi bay cánh cửa, cho dù muốn làm cửa thoát hiểm cũng khó khăn --- nhưng chuyện này về sau, phỏng chừng toàn bộ tuyến đều phải làm lại lối thoát hiểm."


"Bây giờ quay lại vụ án, chuyện này dẫn tới sự chú ý của cảnh sát là nhân tố thứ nhất, là tư thế Tiêu Ân Hoa ngã xuống, từ băng ghi hình chậm của sân ga đến xem, Tiêu Ân Hoa ở vị trí này không có khả năng bị đánh mạnh như vậy." Liên Cảnh Vân lại một lần nữa giới thiệu với Lưu Hà một người trung niên trên bàn tròn. "Trương Cục vốn là chuyên gia hình trinh* (theo mình là gồm hình sự trinh sát) giỏi nhất, cũng là tổ trưởng tổ chuyên án, ý kiến của anh ta là, nếu Tiêu Ân Hoa đã bị một xung lực lớn như vậy, thì ít nhất phải còn hơn 20 người ngã xuống."


Tổ trưởng Trương gật đầu với Lưu Hà, giọng anh hơi khàn, "Từ phân tích hình thái cơ thể bị ngã, chắc chắn Tiêu Ân Hoa bị người đẩy xuống. Không phải là chen lấn, không phải lực của một đám người, ở trên phương hướng này ----"


Ở trên băng ghi hình giám sát và điều khiển anh khoanh tròn một chút, "Có một lực rất rõ ràng đụng vào anh ta một chút, cho nên anh ta mới chịu lực mà ngã xuống. Có thể thấy là khi anh ta bị đẩy xuống, bước chân không có lực, là không có một tí ti phòng bị nào, nhưng tất nhiên cũng có thể xác minh phán đoán, đây tuyệt đối không phải anh ta tự sát mà nhảy xuống, vì vậy tên nhóc cậy cũng là uổi phí tâm cơ --- Cái này ít nhất cũng là cùng mưu sát, công ty bảo hiểm các người phải đảm bảo bồi thường."


Ông ta trừng mắt với Liên Cảnh Vân, giọng điệu nói chuyện cũng mang theo súng thương, Nhưng Liên Cảnh Vân không để ý chút nào, "Mưu sát cũng có khả năng là người bị hại sai khiến, thầy Trương ---- Tình huống của Tiêu Ân Hoa thuộc loại lừa bảo hiểm hiểm báo động đỏ, tôi vẫn không thể bỏ qua khả năng tự sát."


"Hừ!" Tổ trưởng Trương dùng sức hừ anh một tiếng, "Tầm thường, bè lũ xu nịnh!"


Liên Cảnh Vân cười mờ ám vài cái, tiếp tục giới thiệu cho Lưu Hà, "Tiêu Ân Hoa là một tình huống mua bảo hiểm, cuối năm 2013 ông ta mua bảo hiểm kỳ hạn 10 năm ở công ty, 400 vạn tiền bảo hiểm sinh tử lưỡng toàn bảo hiểm nhân thọ, lúc đó gia cảnh của Tiểu Ân Hoa tương đối giàu có, bản thân ông ta kinh doanh một gian buôn bán bên ngoài công ty, bởi vì nghiệp vũ phải thường xuyên đi Châu Phi công tác, ý thức phiêu lưu cũng tương đối mạnh, cho nên ném vào một tờ phiếu bảo hành, nếu gặp chuyện không may, tiền bảo hiểm cao nhất 400 vạn, không có việc gì thì đến kỳ vẫn đáo hạn bảo hiểm, thậm chí có thể trả lại cho cô toàn bộ phí bảo hiểm, đây là phiếu bảo hành bình thường nhất của bảo hiểm nhân thọ. Công ty bảo hiểm tránh đúng là món này đó là không cho vay hay đặt lãi trong vòng 10 năm. Vì vậy trước tiên chúng ta có thể bỏ qua, đến phần phân tích trọng điểm, tháng trước Trương Ân Hoa đã mua một tấm bảo hiểm lớn khác ---số tiền bảo hiểm 800 vạn, định kỳ bảo hiểm nhân thọ là 2 năm."


"Định kỳ bảo hiểm nhân thọ là không trả lại hay đáo hạn, nếu đương sự không phải là trong thời gian ngắn phải làm công việc có độ nguy hiểm rất cao, loại định mức lớn ngắn hạn này chỉ ra, bộ phận kiểm soát rủi ro của chúng ta cần bắt đầu điều tra, người lừa bảo hiểm phiêu lưu lớn nói, nếu như làm việc là người thứ 3 mua bảo hiểm, đương sự còn diendanlqđ mạo hiểm rất lớn bị kẻ giết người lừa bảo hiểm, chúng ta phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, không thể thêm số lượng công việc cho thầy Trương ---" Liên Cảnh Vân nháy mắt mấy cái với tổ trưởng Trương, lấy được một quả xem thường, "Kết quả của bộ phận kiểm soát rủi ro là, Công ty của Tiêu Ân Hoa15 năm lỗ vốn nghiêm trọng, ông ta mua bảo hiểm trước 1 tháng, đến kỳ của ngân hàng cho vay, ông ta vay tiền của người cho vay nặng lãi nhưng thủ tục vay không làm được, tài chính hoàn toàn đứt gãy, tiền nợ kim ngạch, ba tháng trước là khoảng 500 vạn, lãi sinh lãi 3 tháng tiếp theo, chắc là muốn có số tiền 800 vạn này."


"Anh nói Tiêu Ân Hoa gia cảnh giàu có, sao không bán nhà bán xe trả nợ? Phải đi lên con đường lừa bảo hiểm này sao? Đây nhưng là ông ta lấy mạng đổi tiền trả nợ." Tổ trưởng Trương hỏi.


"Nhà của Tiểu Ân Hoa có hai phòng ở, đều có 2 lần cho vay." Liên Cảnh Vân lắc đầu, "Đương nhiên, đây là nói vuốt đuôi của bên kiểm soát rủi ro, nếu sớm điều tr.a ra kết quả, đơn của công ty này căn bản là sẽ không nhận...Ngày hôm qua thoát hiểm về sau mới ra điều tr.a báo cáo, đã chịu hơn nửa năm đồng Euro, đô la liên tục bị giảm giá trị ảnh hưởng, công ty của Tiêu Ân Hoa lỗ vốn rất nghiêm trọng, chỉ còn cái vỏ mà thôi, ông ta cơ bản đã cùng đường, hơn nữa dưới tình hình kinh tế thế này, ông ta còn muốn chi một số phí dụng để mua phiếu bảo hành của bảo hiểm nhân thọ, tôi nghic, xếp ông ta vào đám người lừa bảo hiểm nguy hiểm hẳn là có đầy đủ lý do."


Mọi người trong phòng trầm mặc, tổ trưởng Trương còn hơi tức giận, nhưng cũng không tiếp tục phản bác, cuối cùng người ưa ra ý kiến khác lại là Lưu Hà.
"Phần bảo hiểm nhân thọ này, có bảo hiểm bị thương tổn ngoài ý muốn không?"


Những lời này đã hỏi sống Tổ trưởng Trương, mắt ông sáng lên, tán thưởng liếc mắt nhìn Lưu Hà một cái, "Đúng vây, người bình thường mua bảo hiểm nhân thọ đều có điều khoản bị thương ngoài ý muốn, anh ta chủ yếu cũng không phải mua bảo hiểm nhân thọ, là mua bảo hiểm thương tổn bị ép trả nợ mà?"


Ánh mắt của toàn bộ người trong phòng đều tập trung trên người Liên Cảnh Vân, trong đó không thiếu ác ý, Liên Cảnh Vân trái lại không hoảng không vội, anh mỉm cười, "Trong thời hạn theo dõi phát sinh ý đồ thương tổn nghiêm trọng, điều khoản hợp đồng viết rõ, là khó giữ."


Tổ trưởng Trương thất vọng thở dài, Lưu Hà lắc đầu, "Tôi không nói là ép trả nợ... 500 vạn tiền gốc mà thôi, ở Thượng Hải còn  không đủ mua một căn phòng tốt, "Công ty cho vay khoản tiền nhỏ" dám cho vay cũng không có khả năng vì chút tiền ấy mà chặt chân chặt tay, hiểu biết này cảnh sát các người chắc là rõ hơn tôi đi -----"


Nhân viên bên trong phòng họp vẻ mặt phức tạp, những lãnh đạo cục cười mà không cười, bạn của Liên Cảnh Vân cũng cúi đầu mãnh liệt ho khan, tổ trưởng Trương ngượng ngùng, cho dù Liên Cảnh Vân hơi lắc đầu với Lưu Hà, tiếp tục câu chuyện, "Cô là nói, người tạo ra vụ án rơi xuống đường ray, chỉ muốn tạo ra tổn thương ngoài ý muốn?"


Nếu đây là một vụ cùng lừa tiền bảo hiểm mà nói, khả năng này còn lớn hơn nữa." Lưu Hà nói, "Nhưng tôi vẫn không thể khẳng định có phải là anh tiếp tục giới thiệu tình tiết vụ án."


"Được thôi, vậy tôi sẽ nói suy nghĩ của tôi," Liên Cảnh Vân tiếp tục giới thiệu với các vị lãnh đạo. "Thứ nhất, Tiêu Ân Hoa có động cơ lừa bảo hiểm nghiêm trọng, thứ hai, tôi muốn chỉ ra là, tất cả những người thân có người làm bảo hiểm lừa bảo hiểm, đều đã ngụy trang thành sự cố ngoài ý muốn, hoặc là báo thù, cướp giết, ch.ết vì tai nạn xe cộ, đây là một logic rất rõ ràng mà dễ gặp, tôi sẽ không giải thích nhiều, cho nên chúng ta không thể lấy bản thân anh ta không nhiều phòng bị, là bị người đẩy xuống mấy cái lý do này đến phủ định anh ta là tự sát lừa tiền bảo hiểm. Suy cho cùng tất cả mọi người đều biết trong trạm xe điện ngầm có giám sát, khi xe điện ngầm vào trạm Tiêu Ân Hoa tự mình thả người nhảy xuống, đây chỉ có thể là tự sát. Vì  vậy, trọng điểm điều tr.a phá án bây giờ chắc là xác định vị trí người đã đẩy anh ta xuống dưới, sau đó ------"


Anh buông lỏng tay, ánh mắt nhìn về phía Lưu Hà, "Không có hung khí, cũng không có nhiều bằng chứng, hiện trường hành hung ngay dưới máy quan sát, hung thủ ngay trong biển người mênh mông...Theo kinh nghiệm của tôi, đây là một vụ án có khẩu cung rất nặng, hoặc có lẽ có chút manh mối ẩn núp trong các công cụ nói chuyện phiếm, nhưng không thể trông cậy vào cái này để phá án, tính quyết định của chứng cứ vẫn là khẩu cung."


"----Nếu như là án lừa bảo hiểm như trong lời nói." Tổ trưởng Trương ho khan một tiếng, cường điệu nói, nhưng càng nhiều nữa là vì vớt vát lại mặt mũi của mình, từ vẻ mặt của ông là nhìn ra đuộc, ông đã bị suy nghĩ của Liên Cảnh Vân lung lay rồi: Ít nhất, xem xét từ những manh mối đang có, khả năng rất lớn là vụ án lừa bảo hiểm." Dù sao bây giờ cũng chỉ có một phương hướng điều tr.a phá án như vậy, trước tiên làm giải quyết án giết người đi, lừa bảo hierm là có động cơ khả năng nhất...Kỳ Niên Ngọc, nhân viên ở hiện trường lúc đó đã tìm được hết chưa?"


Thanh Xuân Đậu "a" một tiếng, nhảy dựng lên báo cáo, "Báo cáo Trương cục, thời điểm Tiêu Ân Hoa rơi xuống, trong bán kính 3 thước xảy ra sự việc có hơn 60 người...Vì thế chúng tôi đã giảm bớt khoảng cách, trước mắt xác định vị trí xảy ra sự việc, số người chứng kiến  sự việc của Tiêu Ân Hoa trong vòng 1, thước. Anh xem bức ảnh này đã thể hiện số người, tổng cộng có 13 người, bỏ đi người ch.ết Phương Lập ---- anh ta đồng thời cũng là nhân công dưới tay Tiêu Ân Hoa, còn có 12 người, bây giờ có thể liên lạc được 4 người."


"Chỉ có 4 người?" Lông mi của Tổ trưởng Trương dựng lên.


"Ách, bốn người này còn phân biệt là vợ của Tiêu Ân Hoa, em họ và con trai, còn có bạn gái của Phương Lập..." Thanh Xuân Đậu rụt rè nói, "Ngài cũng nhìn thấy, ngay sau đó là một trận giẫm đạp rất nhỏ, hiện trường lúc đó thực sự rất hỗn loạn, theo dõi ở trên này còn không rõ mặt... Tối qua khoa kỹ thuật không về nhà, nhịn suốt đêm, bây giờ chắc là còn đang tìm, nhưng tình hình không phải rất lạc quan, nói là độ khó rất cao..."


Tình huống xảy ra ở nơi này, khoa kỹ thuật thật sự là không bột đó gột nên hồ, tổ trưởng Trương hai má co rúm vài cái, cũng quở mắng không nổi nữa, một vị lãnh đạo cục nói: "Nếu không thì lấy danh nghĩa tổ điều tr.a thông cáo, kêu gọi người chứng kiến liên hệ với cảnh sát..."


Điện thoại di động của Lưu Hà rung lên, cô để cho Liên Cảnh Vân một ánh mắt, nói ngại quá rồi ra khỏi phòng làm việc, đợi ở cửa một lúc, Liên Cảnh Vân cũng đi ra, đến cuối hành lang, bĩu môi với di động của cô, làm một cái vẻ mặt dấu hỏi.


"Quan hệ giữa anh và tổ trưởng Trương rốt cuộc là sao vậy?" Lưu Hà đi thẳng vào vấn đề.
Liên Cảnh Vân giật mình một cái, "Thầy Trương là thầy giáo cảnh sát tôi yêu thích nhất, khi tôi tốt nghiệp, ông ấy gọi tên muốn tôi, cô cũng biết như này là có bao vinh hạnh ở trường học chúng tôi..."


Nói đến đây, anh hơi lộ ra mất mát, "...Cuối cùng tôi không vào Thị Cục, ngược lại vào Lộc An, chuyện này, trong lòng thầy Trương vẫn chưa chấp nhận được, luôn nói chuyện với tôi như vậy, cô đừng để trong lòng ----- Thực ra vụ án này, cách nhìn của chúng tôi cơ bản là nhất trí, mời cô đến tham dự là ý của ông ấy, vụ án này, khó xác định tình nghi, khó lấy khẩu cung, không phải là vụ án nguy hiểm xe lần trước, tình tiết vụ án đã có phương hướng, cần tâm lý học để mở ra đột phá, lần này thời gian gấp gáp nhiệm vụ lại nặng, chúng tôi cần chuyên gia tâm lý học tới cấp tốc chỉ đạo phương hướng phá án, nếu không, chân tướng của vụ án chắc chắn sẽ bị giấu trong sương mù."


"Anh nói chuyện rất văn nghệ..." Lưu Hà phát hiện mình nhiễm thói quen bất lương yêu thì phun rồi, "Tôi muốn hỏi ông ấy có đáng tin hay không-----"
Cô lấy di động ra, "Thẩm...anh ấy đã đem 8 cái mục kích chứng nhận đều định vị đến."


Di động sáng lên, Thẩm Khâm rất không hài lòng với xưng hô của mình, *Tôi không gọi là Thẩm anh! [Pikachu phẫn nộ.gif]


Lúc này Lưu Hà không kịp thu hồi di động, Liên Cảnh Van không né được nhìn thấy tin nhắn anh gửi tới, khóe miệng anh bắt đầu run rẩy, "...được, tôi hiểu rồi, cảm ơn Thẩm anh tiên sinh--- Anh muốn trực tiếp đưa tài liệu cho thầy Trương?"


"Bây giờ các anh thiếu nhất không phải thời gian sao?" Lưu Hà hỏi ngược lại, "Nhưng mà, cái này anh tới quyết định ---- trước mặc kệ Tổ trưởng Trương, tư liệu phải đưa, chuyện lần trước nhưng mà không chạy thoát được, mấy vị chi cục ở Thị Cục kia, thật sự tất cả đều đi vào sao?"


"Không trong cơ chế, cũng có chỗ tốt của không ở trong cơ chế." Liên Cảnh Vân khoát tay, "Cái này ngược lại không phải lo lắng, nhueng chuyện này tốt nhất là đừng làm như vậy, cho dù người khác có bí mật nghĩ như thế nào, ngoài mặt chúng ta phải phân rõ giới hạn với chuyện lần trước, lần trước hình thức này không thể tiếp tục lại, tôi không thể cầm tại liệu trực tiếp tìm thầy Trương ---- Mặc dù Thẩm anh tiên sinh không tạo thành bất kỳ tổn thương gì, nhưng dù sao đây cũng là theo dõi tư liệu không công khai, trình tự trái pháp luật cũng là trái pháp luật --- Thầy Trương dù sao đi nữa cũng là một cảnh sát."


Lưu Hà hơi bất ngờ, trong nháy mắt này, thời gian dường như chậm lại vô số lần, thậm chí điêm cuồng đảo ngược, "....Không thể để anh khó cả đôi đường, cho nên tốt nhất là ngay từ lúc bắt  làm việc không thể để người ta bắt được lỗi nào ----tôm nhỏ, cô không sao chứ?"


"Tôi không sao." Lưu Hà nói, "Anh tiếp tục."


Liên Cảnh Vân nhìn cô vài lần mới nói, "Tôi biết, Thẩm anh tiên sinh là kiểu trạch nam không thích ra khỏi cửa, nhưng mà dù sao thì mạng người quan trọng, lại lấy phải trọng án, tôi nghĩ, có thể mời anh ấy đến cục cảnh sát một chuyến, lấy danh nghĩa cố vấn, truy xét hiện trường, lôi thân phận chứng kiến trực tiếp ra..."


Chương 15.1: Em bé
[Tiêu Kiến Ba, em họ của Tiêu Ân Hoa]
"Cái gì gọi là tình nghi lừa bảo hiểm! Anh tôi lừa tiền bảo hiểm như thế nào?"
Ý của anh là anh em của tôi tự mình nhảy xuống, vì lừa chút tiền bảo hiểm đánh rắm?"
"À? Một ngàn hai trăm vạn..."
Mấy phút đồng hồ sau


"Đm, cẩu công ty! Táng tận lương tâm! Lúc bán bảo hiểm thì nói rất hay, bây giờ phải bồi thường tiền thì bắt đầu từ chối, không phải là bốn trăm vạn thôi sao, đến mức đấy sao? d+đ~l>[email protected]đ Quản lý của các nguời đâu bảo anh ta đến gặp tôi!"


"Anh Tiêu, đầu tiên thì chuyện này cảnh vẫn còn đang điều tra, chính là quy trình kỹ thuật bình thường cũng cần một chút thời gian..."
"Tôi mặc kệ có bao nhiêu thời gian, gọi quản lý các người ra đây gặp tôi, thảo! Có còn vương pháp nữa không, bây giờ tôi sẽ


gọi điện ngay cho phóng viên, tôi nói cho cậu biết, công ty của các cậu xong rồi, tôi nói cho cậu biết ------"


Liên Cảnh Vân tắt loa phát thanh, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, anh chỉ vào kính một chiều nối liền ở phòng thẩm vấn, "Tiêu Kiến Hoa em họ của Tiêu Ân Hoa, bạn làm ăn dài hạn của Tiểu Ân Hoa, đồng thời cũng là chủ nợ duy nhất của Tiêu Ân Hoa, ông ta nhập vai cũng nhanh lắm-----"
[Lã Bình, Vợ của Tiêu Ân Hoa]


"Không ngờ có chuyện như này xảy ra, thật sự là không ngờ..."
"Bây giờ tôi không biết nói cái gì cho phải..."


"Chuyện mua bảo hiểm, tôi biết, chuyện lão Tiểu buôn bán, thường xuyên phải đi Nam Phi, ông ấy muốn có một cái bảo đảm, hơn nữa bảo hiểm kia còn có thể trả phí bảo hiểm* (phí bảo hiểm nếu người mua xảy ra chuyện), ông ấy liền mua. Thực ra ông ấy, hôm qua ông ấy cũng muốn ngồi máy bay, nhưng không mua nổi vé, chúng tôi sợ kẹt xe mới đi tàu điện ngầm, tôi không ngờ, thật không ngờ, sớm biết như này thì đã lái xe đi thì sẽ không xảy ra chuyện này..."


"Năm nay cứ như gặp quỷ vậy, từ đầu năm đến giờ, không có một việc nào thuận lợi, tôi đã ch.ết lặng rồi, thật sự  không biết nên phản ứng như thế nào, đầu tiên là sinh lời, sau đó lại cao, lợi vay, bây giờ lại đến chuyện này...như là một giấc mộng..."
"...A, lừa bảo hiểm?"


"Tôi không biết bảo hiểm này còn có thể lừa được sao? Tôi cũng không muốn nói cái này," Tiếng khóc nức nở, "Người đã không còn, còn cần tiền làm cái gì nữa..."


"Lã Bình, vợ trước của Tiêu Ân Hoa, nửa năm trước hai người đã ly hôn, Lã Bình đã lấy một căn hộ và số tiền 55 vạn. Đây chắc là Tiêu gia vì phòng ngừa công ty phá sản mà  trả lời. Tiêu Ân Hoa ly hôn với bà ấy không chia nhà," Liên Cảnh Vân chỉ vào người phụ nữ  trung niên đang trong một phòng điều tr.a khác. "Bên ngoài hai người vẫn lấy danh nghĩa vợ chồng sinh hoạt, khi sự việc xảy ra, Tiêu Ân Thư, Lã Bình, Tiểu Kiến Ba, còn có Tiêu Lương Tài, Phương Lập, bạn gái của Phương Lập - Lương Đình, năm người kết bạn. Xuất phát từ thôn Cộng Phú Tân đi về phía sân bay Phổ Đông. Bởi vì đường xa, từ cao điểm sáng sớm kẹt xe thời gian dài, cho nên đã chọn xe điện ngầm để xuất phát, lúc thay xe thì xảy ra sự cố. Sau khi chuyện xảy ra đến bây giờ, cảm xúc của Lã Bình và Tiêu Lương Tài tương đối bình tĩnh, Tiêu Kiến Ba là kích động nhất, vẫn cứ tính toán tiếp xúc với bên xe điện, muốn nói chuyện bồi thường. Lương Đình Tắc còn đang nằm viện, sau khi tai nạn bi thương xảy ra, cô ấy ngất xỉu tại chỗ, lại bị giẫm đạp, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng cảm xúc thì rất kích động, bây giờ vẫn chưa thể ra viện."


[Tiêu Lương Tài, Con của Tiêu Ân Hoa]






Truyện liên quan