Chương 18: ” tiểu dịch, trung thu ! trung thu trở về cùng ta tái chiến “

Đường Dịch cùng Thẩm Phàm một trước một sau từ văn phòng đi ra sau đó vội vàng tiến vào thang máy. Thang máy chậm rãi đi xuống hai tầng, Đường Dịch lúc này mới nhướng mi nhìn Thẩm Phàm. Chậm rì rì nói ra hai chữ:” Ngu ngốc “
Thẩm Phàm:”…”


Thẩm Phàm lời muốn nói nghẹn ở cổ họng cả buổi, trừng mắt nửa ngày trời lại không nói được gì – vừa rồi nhìn Đường Dịch rơi lệ, hắn cũng nhất thời đau lòng mà khóc theo … kết quả càng khiến Đường Dịch hoảng sợ, im lặng nhìn hắn cả buổi.


Thẩm Phàm khi ngẩng đầu lên, lọt vào trong tầm mắt mình là vẻ mặt chán ghét cùng khinh bỉ.


Hai người ở trong phòng làm việc quá lâu, Thẩm Phàm lại tạm thời chiếm dụng văn phòng của tổng giám đốc. Một cô gái ở bộ phận bên cạnh giả vờ đi đến phòng giải khát lấy nước để đi ngang qua, kẻ đần cũng biết những người này khẳng định tò mò suy nghĩ bậy bạ, muốn dò xét xem có để lại dấu vết gì không.


Thẩm Phàm anh tuấn lõi lạc khiến không ít tâm hồn thiếu nữ rung động. Đường Dịch sau này vẫn còn muốn ở lại công ty vì vậy thừa dịp mọi người không chú ý liền nhanh chóng lôi Thẩm Phàm trốn đi.


Lúc này Đường Dịch trong thang máy cười mắng Thẩm Phàm một câu, người kia thế nhưng lại cảm thấy có chút vui vẻ. Giờ phút này mặc dù không thể xác định chuyện có phải là thật không, nhưng quan hệ giữa hai người rõ ràng đã thân mật hơn nhiều.


available on google playdownload on app store


Kỳ thật có thể xác nhận bọn họ có quan hệ máu mủ không có rất nhiều cách. Thẩm Phàm lúc trước lo lắng Đường Dịch không nhận hắn, coi hắn như bệnh nhân tâm thần mà đuổi đi nên không nói ra. Lúc này sau khi đã nói lại sợ vạn nhất không phải.


Trong nội tâm xoắn xuýt cả buổi, cũng không biết có nên đi kiểm tr.a hay không.
Trước cứ như vậy đi. Trong lòng Thẩm Phàm bất kể là em trai ruột hay là em kết nghĩa, trước mắt cứ nhận thức nhau như vậy đi.
Thẩm Phàm muốn mọi thứ đều tốt đẹp.


Đường Dịch đi vào bãi đỗ xe, nhìn hắn lấy xe nhưng vẫn là kêu Thẩm tổng.
” … Không thể kêu một tiếng anh trai sao … ” Thẩm Phàm không muốn như thế, tâm tình vui vẻ lập tức trầm xuống
” Không vì cái gì khác, tôi dù sao cũng lớn hơn cậu. Kêu một tiếng anh trai cũng không lỗ a! “


Đường Dịch chỉ cười, nhìn Thẩm Phàm trên mặt đầy phiền muộn lại quát lên:” Thẩm Phàm! “
Thẩm Phàm: ” … “
” Tôi đói bụng ” Đường Dịch cười nhìn hắn:” Nhanh lên “


Từ thang máy đến chỗ đỗ xe của Thẩm Phàm đi cũng không xa. Đường Dịch đứng một bên đợi Thẩm Phàm lấy xe chạy đến đây. Trong lúc đang chạy xe đến gần cậu, bỗng nhiên nghĩ đến: Đường Dịch là đang làm nũng sao


Ý nghĩ này khiến tâm tình của Thẩm Phàm tốt trở lại. Đường Dịch ngồi ở ghế phụ lái, trên mặt vẫn mang theo tươi cười. Thẩm Phàm cũng chạy một chiếc xe phân khối lớn rất tốn xăng, rất giống Chu Hạo thích lãng phí.


Nhớ tới Chu Hạo, Đường Dịch lúc này mới nhớ đến một chuyện. Nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Phàm:” Là hoa hồng sao “
” A “
” Hoa hồng ấy ” Đường Dịch đỡ một bên đầu, nghiêng mắt nhìn Thẩm Phàm:” Chín mươi chín đóa. Tôi còn chưa từng nhìn thấy “


Không đề cập đến việc này thì thôi, nhắc đến khiến Thẩm Phàm muốn bùng nổ.
Bất quá hiển nhiên Đường Dịch là người ăn mềm không ăn cứng. Thẩm Phàm lúc này không muốn khiến Đường Dịch phát giận, chỉ có thể thở hổn hển nói:” Sợ ảnh hưởng không tốt, vứt đi rồi “


Hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Đường Dịch. Nhìn cậu không phản ứng gì mới đánh bạo lên tiếng nhắc nhở:” Cách Cố Ngôn Đình xa một chút “
Đường Dịch nghe đến Cố Ngôn Đình liền cau mày, cậu dừng một chút, giải thích:” Tôi cùng hắn chia tay rồi “
” A “


” Trước bữa tiệc của công ty ” Đường Dịch thần sắc mệt mỏi, thẳng người lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
” Thật sao Vậy cũng tốt ” Thẩm Phàm có chút sửng sốt, trong nội tâm thầm thở phào. Sau đó lại căng thẳng:” Thế buổi sáng hoa đó là ai gửi “


Trong đầu hắn lóe lên một thân ảnh cao lớn. Đường Dịch không nói, Thẩm Phàm lại tự mình biết:” Chu Hạo càng không phải là bạn trai tốt “


Đường Dịch lúc trước không biết cảm giác có người thân là như thế nào. Bây giờ cùng Thẩm Phàm có quan hệ hay không, có chút mơ hồ nhưng cũng khiến cậu có chút hưng phấn. Cũng không nói lên được là thân bao nhiêu, nhưng cũng dễ dàng bỏ qua cho hắn ít nhiều chuyện. Bản thân cũng có thể tùy ý một chút.


Ví như cậu cười mắng Thẩm Phàm ngu ngốc. Thẩm Phàm quở trách Chu Hạo cùng Cố Ngôn Đình không phải là bạn trai tốt. Có chút vượt giới hạn, nhưng cảm giác rất mới lạ. Cũng không hề thấy bị xúc phạm gì cả.


Lúc hai người ăn cơm xong. Thẩm Phàm bảo cậu cùng về nhà mình ăn Trung Thu. Đường Dịch cũng không trực tiếp từ chối, chỉ là có chút do dự.


Thẩm Phàm cười, xoa dịu nỗi băn khoăn của cậu:” Cậu sợ tôi nhận sai người thì chúng ta cùng nhau đi bệnh viện xét nghiệm. Thuận tiện cũng kiểm tr.a sức khỏe của cậu luôn. Lần trước tôi nghe Thẩm An nói cậu ở bệnh viện vài ngày “
” Kiểm tr.a sức khỏe thì miễn đi ” Đường Dịch cười cười.


” Vậy thôi. Nhưng luận về tuổi, cậu gọi tôi một tiếng anh trai cũng khôn mất mát gì ” Thẩm Phàm nhìn cậu:” Hai ngày sau nói cho tôi biết quyết định của cậu. Đương nhiên cậu còn có dự định của mình, không thể ép buộc “


Đường Dịch những năm qua đều có dự tính riêng của cậu. Năm nay … cậu do dự một chút, thở dài:” Được rồi. Đến lúc đó tôi sẽ điện “
Cậu mấy năm nay đều ăn trung thu với Cố Ngôn Đình.


Bọn họ năm đầu tiên ở chung, mỗi lần ba mẹ của Cố Ngôn Đình đều gọi hắn về. Đường Dịch sẽ giả vờ mình rất bận. Cố Ngôn Đình cũng tùy tiện không để ý đến cậu là đang giả vờ bận rộn. Nhìn Đường Dịch sớm ra ngoài, hắn sẽ gửi tin nhắn hoặc viết giấy để lên bàn, sau đó vui vẻ về nhà.


Cho đến một lần Trung thu. Đường Dịch theo lẽ thường giúp hắn sắp xếp quần áo, còn mua cho hai lão nhân một ít đồ đóng gói cẩn thận. Kết quả khi trời rất tối về đến nhà, phát hiện Cố Ngôn Đình còn ngồi đợi trong phòng khách vẫn chưa đi.


Đường Dịch lúc bật đèn lên càng hoảng sợ. Cố Ngôn Đình cũng giật mình, hai người đồng thời lên tiếng
” Anh sao còn chưa đi “
” Em sao giờ này mới về ”


Đường Dịch hôm đó cố tình về muộn. Cậu nghĩ là Cố Ngôn Đình đã sớm về nhà ăn trung thu. Cảm thấy về nhà chỉ có một mình rất cô đơn, vì vậy ở ngoài bờ sông đi ba bốn vòng, đèn đường đều tắt mới về nhà.


Điện thoại Cố Ngôn Đình để trên bàn trà, vẻ mặt là lo lắng cùng gấp gáp. Đường Dịch đưa tay lấy ra di động của mình, di động không còn pin đã sớm tắt.


Cố Ngôn Đình nhíu mày, khẩu khí cũng không có tức giận. Chỉ thở dài một hơi, chà sát mặt rồi đi đến ôm lấy cậu:” Vợ à, cùng tôi về nhà “
Từ đó về sau, suốt ba năm. Mỗi khi đến Trung thu đều là thời điểm Cố Ngôn Đình đặc biệt kiêu ngạo, Đường Dịch cũng đặc biệt hạnh phúc.


Ba mẹ của Cố Ngôn Đình tính cách rất tốt. Lại đặc biệt yêu thương con trai, vừa đến trung thu sẽ đem nhà khách đóng lại. Hai người vào trong nhà làm đồ ăn cho con.


Ba của hắn là đàn ông điển hình phương Bắc. Hắn rất yêu thương con, nhưng lại không biết biểu đạt. Lúc Cố Ngôn Đình trở về, tìm không ra được lời để nói liền nghiêm mặt chỉ trích thói xấu của Cố Ngôn Đình, nhưng không nói nặng. Chung quy lại chỉ là chọc tức Cố Ngôn Đình.


Về sau ước chừng bị mẹ của hắn giáo huấn vài lần. Lúc ăn cơm ba của hắn cũng chỉ nói hai ba câu, ăn no rồi ra ngoài tản bộ. Mặc dù như vậy, con trai trở về cũng khiến y vô cùng vui vẻ.


Cha con hai người quan hệ về sau nhờ Đường Dịch mới có chút cải thiện. Cố Ngôn Đình có tật giật mình, đem ” vợ ” về nhà, sợ ba mẹ đối với Đường Dịch lộ ra thái độ bất mãn khiến cậu không thoải mái. Vì vậy rất nhiệt tình khoe khoang về Đường Dịch.
” Đường Dịch trong trường rất cừ “


” Đường Dịch làm việc rất khỏe! “
” Thấy không, mấy cái này đều là cậu ấy mua! Con nói đi tay không về ba mẹ cũng không nói gì, cậu ấy lại mặc kệ! Muốn mua, còn đặc biệt mua đồ mắc tiền! “


Mẹ của hắn nói hắn mặc ít, hắn liền cười ngây ngô. Ba hắn nói hắn không đứng đắn, hắn cũng cười ngây ngô. Một chút cũng không bực mình.


Đường Dịch lần đầu tiên nhìn thấy Cố Ngôn Đình bày trận cười lấy lòng, có chút mới lạ nhìn hắn vài lần. Khóe miệng co giật lén quay đầu nén cười. Bất quá ba mẹ hắn là người không câu nệ. Lại nhìn thấy Đường Dịch tuấn tú lịch sự, bộ dáng rất đẹp nên cũng rất thích.


Sau bữa cơm chiều. Cố Ngôn Đình theo mẹ hắn khoe khoang về Đường Dịch. Còn lần đầu tiên đi rửa chén, ba hắn cũng không ra ngoài. Khách đến nhà, là cũng phải đãi khách đàng hoàng. Vì vậy đem bộ cờ vua cất nhiều năm của mình lấy ra, cùng Đường Dịch đánh một trận.


Đường Dịch không biết chơi. Nhưng cậu cũng không ngại học. Lúc đầu còn thua thảm bại, bất quá tiến độ rất thần tốc. Sau một năm đã có thể thắng được y.


Bình thường cậu cũng sẽ ngẫu nhiên theo Cố Ngôn Đình về nhà. Một năm về hai ba lần, hôm sau mới rời đi. Nhưng hiếm khi có thời gian cùng ba của hắn đánh cờ.


Ba Cố Ngôn Đình nhớ kỹ đã bại hai trận, nhìn Đường Dịch đã mệt không tiện chơi tiếp. Rốt cuộc mới nhân lúc trước khi Đường Dịch trở về, từ trong nhà chạy theo không kịp thở hô:” Tiểu Dịch, Trung thu! Trung thu trở lại cùng ta tái chiến! “


Sinh hoạt hàng ngày đều là nhạt nhẽo không hề có chuyện gì xảy ra. Đương Dịch cũng biết Cố Ngôn Đình về mặt tình cảm với ba mẹ có phần thiếu hụt. Nhưng cũng biết máu mủ tình thâm, là cậu nợ Cố gia. Mà ba mẹ của Cố Ngôn Đình sau này quan hệ với hắn cũng tốt lên, Cố Ngôn Đình cũng nhiều lần vượt khỏi kỳ vọng của cậu.


Ví như Cố Ngôn Đình lúc trước ít khi gọi điện về nhà, sau này cùng Đường Dịch quen nhau thì mỗi tháng đều điện một hai lần. Mới đầu Đường Dịch không chú ý, sau này có lần cậu đang ở ban công tưới hoa nghe thấy Cố Ngôn Đình nói:” Ai, mẹ à! Đường Dịch suốt ngày bảo con gọi cho mẹ đó … “


Hoặc khi Cố Ngôn Đình về nhà, luôn đem đồ mình mua nói là Đường Dịch mua. Đường Dịhc biết rõ lễ nghi của việc làm khách, mua đồ luôn chú ý tính thực dụng. So với Cố Ngôn Đình mua tốt hơn nhiều. Cố Ngôn Đình mỗi lần mua đều không nói với cậu, sau khi về nhà cũng đều nói là do cậu mua. Có lần khi nhìn cái áo choàng đỏ thẫm hắn lôi ra, mà nâng trán im lặng.


Sau này cậu mới mơ hồ hiểu được tâm tư của Cố Ngôn Đình – Đường Dịch ở phương diện khác rất tự ti lại mẫn cảm. Cố Ngôn Đình trước mặt ba mẹ muốn lấy lòng dùm Đường Dịch. Nhưng lại không biết nhắc Đường Dịch thế nào để cậu không hiểu lầm ý hắn. Cho nên đều thay cậu làm.


Ý thức được vấn đề này, Đường Dịch một lần nghĩ lại khi hai người ở chung có phải bản thân mình hơi ích kỉ một chút. Cố Ngôn Đình nhiều khi giận nhưng lại không dám nói gì. Nhìn thì phương pháp này có chút ngốc nghếch, nhưng lần nào cũng là cậu tiến lui tìm đường ra.


Đường Dịch cũng từng thu liễm một ít, đáng tiếc không có kết quả gì. Cậu khống chế người khác đã thành thói quen hai mươi năm dưỡng thành, đóng băng ba thước không cách nào phá vỡ.
..
Thẩm Phàm đi không bao lâu, Đường Dịch liền gọi cho nhà của Cố Ngôn Đình.


Điện thoại là mẹ hắn tiếp, nghe thấy thanh âm của Đường Dịch liền kinh hỉ ồ một tiếng. Vui vẻ nói chuyện với Đường Dịch.
Đường Dịch hỏi thăm hai người, sau đó ôn nhu nói nguyên nhân mình gọi điện.


” Không thể đến Ngôn Đình buổi sáng vừa gọi điện, nói nó cùng con có chút chuyện. Còn kêu bác điện cho con bảo con đến đấy! Ba của nó còn vui vẻ cả ngày trời! Ai, cái này … Làm sao cũng không được … Lão Cố! “


Mẹ của hắn kéo căng cổ họng gọi ba hắn, Đường Dịch nghe được đầu dây bên kia truyền đến một tiếng “ ai “ vang dội.
Đường Dịch nội tâm siết chặt, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Chỉ biết thở dài.


Nhưng mà thanh âm thở dài lại để cho mẹ của hắn nghe được, nàng không đợi ba hắn đi đến. Lại ôm điện thoại, nhẹ giọng có chút do dự hỏi:” Tiểu Dịch à, có phải con cùng Ngôn Đình cãi nhau không “






Truyện liên quan