Chương 30: Không nên trở về cũng đã về, lại không nỡ đi nữa
Đường Dịch mỗi ngày bận rộn hẹn hò là việc mà cả công ty đều biết, còn rất hào hứng đem ra bàn. Mà cậu cũng không có ý giấu diếm. Lúc ban đầu tin tức sao lại truyền ra tất cả mọi người cũng đã quên, thậm chí cũng không biết chuyện đó sao có thể bị truyền ra. Có lần Tiểu Dương trợ lý phát hiện tình hình có hơi nghiêm trọng vì vậy đi hỏi ý người trong cuộc. Hỏi xem có nên làm sáng tỏ mọi chuyện không.
Lúc đó Đường Dịch đang xem tài liệu trong phòng, trong văn phòng của cậu, Chu Hạo ngồi ở khu tiếp khách. Tiểu Dương cảm thấy không tiện cùng Đường Dịch đối chiếu chuyện kia, nên chỉ báo cáo công việc ngày đó rồi lui ra, kết quả bị Đường Dịch gọi lại. Sau đó tiểu Dương đem tình huống chi tiết báo cáo lại, nhưng người đưa ra câu trả lời lại là Chu tổng.
Chu Hạo vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế salon, nghe vậy ồ một tiếng như suy nghĩ cái gì gật nhẹ đầu:” Đường tổng các người đúng là mỗi ngày đều nói chuyện yêu đương “
Tiểu Dương kinh hãi cùng lúng túng. Nghĩ thầm tôi là trợ lý còn không biết, anh thì biết cái gì. Tâm tình của y vô cùng phức tạp nhìn thủ trưởng nhà mình, Đường Dịch ho một tiếng nhưng lại khuất phục dưới uy quyền của Chu tổng — Tiểu Dương nghe cậu nói:” Tùy bọn họ đi, không có gì “
Loại thái độ từ chối cho ý kiến này khiến tiểu Dương không biết phản ứng thế nào. Đợi đến lúc hoàn hồn mới bắt đầu tự trách mình làm một trợ lý quá thất bại – Phòng làm việc của y ngay sát phòng Đường Dịch, bình thường thậm chí còn thay Đường Dịch tiếp điện thoại vậy mà y tới tận bây giờ vẫn không nhìn ra người khả nghi.
Cố Ngôn Đình từ bệnh viện đi ra, vẫn là cùng với Trần Tuyền đến một nhà hàng phụ cận. Trần Tuyền tâm tư đơn thuần, nàng cũng không thực hiện hạng mục, đối với nội dung bên trong cũng không biết nhiều. Vì vậy nói chuyện với Cố Ngôn Đình đều là nửa công nửa tư lượn quanh trên người Đường Dịch.
Nói đến đây, nàng nghiêng đầu, một bên dùng thìa nhỏ múc một ít súp buồn bực nói thầm:” Thật kỳ lạ “
Cố Ngôn Đình ăn rất ít, phần lớn thời gian đều nghe nàng nói, nghe vậy nở nụ cười:” Không kỳ lạ, Đường tổng các người bản lĩnh giữ bí mật thật sự rất lợi hại “
Hắn và Đường Dịch lúc mới bắt đầu quen nhau còn chưa ra trường. Hai người huyết khí phương cương như quả đào chín mà bài tiết hóc môn dồi dào. Vừa lúc bắt đầu hai người rất rụt rè, lần đầu tiên đêm khuya tại trước rạp chiếu phim thân mật tiếp xúc thì liền như ăn tủy trong xương mới biết ɭϊếʍƈ nó cũng ngon đến mức nào sau đó rốt cuộc là dừng tay không được.
Khi gần đến tốt nghiệp, bạn học xung quanh đã sớm tìm được việc làm hoặc học tiếp. Đa số mọi người đều lâm vào một tâm trạng khủng hoảng không hiểu nỗi, xen lẫn không ít tình cảm lưu luyến sắp chia lìa. Vì vậy trong rừng cây lớn ở trường học, hay sân vận động, hay ghế dài, đều là tốp năm tốp ba cặp đôi, sớm chìm trong nỗi buồn thương sắp ly biệt.
Đường Dịch mỗi lần gọi Cố Ngôn Đình ra đều rất vô tư. Đem người gọi ra liền dọc theo đường nhỏ gần rừng cây trong trường học đi dạo, huênh hoang không lo sợ lướt qua mấy cặp uyên ương anh anh em em trước mặt. Cố Ngôn Đình vì sự tình Lâm Duệ trước đó bị không ít ảnh hưởng, lúc đi ra ngoài tim cũng khẩn trương nhảy bình bịch, sợ người khác nhìn thấy Đường Dịch khiến thanh danh của cậu cũng bị hao tổn. Không ngờ hắn nội tâm bất ổn, Đường Dịch lại thoải mái không hề cố kỵ. Vừa đến khu rừng nhỏ Đường Dịch hai mắt liền lóe sáng, lúc đầu mấy lần Cố Ngôn Đình đều thiếu chút nữa bị hù cho bỏ chạy.
Thế nhưng Đường Dịch sao có thể để hắn có cơ hội đổi ý. Ban ngày còn đỡ, buổi tối không đem hắn ấn trên ghế đá gặm đủ thì cũng không thả hắn đi. Cố Ngôn Đình từ sơ trung bắt đầu xem phim ***, tự nhận có vài chục năm kinh nghiệm chinh chiến, ve vãn, đùa nghịch, thâm nhập loại cảnh tượng này không biết đã luyện qua trong đầu bao nhiêu lần nhưng mà mỗi khi đến thời khắc mấu chốt đều như xe bị tuột xích. Có đôi khi hắn thậm chí cảm thấy may mắn mình là cong, bằng không dưới sự điều giáo của Đường Dịch, thẳng cũng phải cúi đầu. Nghĩ đến đó hắn có chút khẩn trương, thở hổn hển hỏi đường Dịch:” Em có từng thích người khác không “
Đường Dịch lạnh lùng liếc hắn một cái.
Cố Ngôn Đình trong lòng gấp muốn ch.ết, bị trừng một cái liền sửa lời:” Có người khác thích em không “
” Uhm, có ” Đường Dịch dựa trên ghế dài, đem cánh tay đặt sau lưng hắn, giúp hắn sửa cổ áo, sau đó nói:” La Đông trong ký túc xá của anh hôm qua mới gửi cho em thư tình, em còn chưa có bỏ “
La Đông là người duy nhất học khoa thể dục trong ký túc xá của Cố Ngôn Đình. Chơi bóng rổ, ván trượt rất giỏi, lúc đón người mới hay tiệc đầu năm, mấy bữa tiệc lớn đó đều không thiếu màn biểu diễn của y. Bình thường hai học kỳ chương trình học không giống nhau. La Đông lại rất hay khoe khoang, nên quan hệ giữa bọn hắn cùng La Đông không mấy tốt.
Cố Ngôn Đình nghe xong giật mình, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Đường Dịch:” Sao tôi không biết ”
Đường Dịch buồn cười nhìn hắn:” Anh sao có thể biết Em nếu không có chút bản lĩnh đó, anh còn có thể an ổn ở trong ký túc xá à “
Cố Ngôn Đình:”…”
Hắn bởi vì chuyện của Lâm Duệ mà bị ảnh hưởng là một chuyện, hắn hẹn hò với con trai lại là một chuyện khác. Nếu để cho người khác biết quan hệ của bọn hắn, hoàn toàn xác định không thể ở lại ký túc xá, mà có ở cũng không hề thoải mái.
Cố Ngôn Đình rất không thích cảm giác bị người khác bài xích xa cách, bất quá hắn vẫn là nhịn không được. Đêm hôm đó ngủ được một nửa, đợi La Đông đi tụ họp về hắn đột nhiên nhảy xuống giường.
Trong ký túc xá ai cũng bị hắn dọa sợ hết hồn. Cố Ngôn Đình không hiểu sao lại nổi điên, bắt được La Đông liền đánh. La Đông học thể dục, bình thường cũng thích học một chút võ để tiện diễu võ dương oai. Rất nhanh phản ứng lại còn ra tay đánh trả. Những người khác lúc can ngăn có chút thiên vị, kéo La Đông về phía sau, ngoài miệng lại la:” Đều là anh em, có chuyện gì nói chuyện đã ”. Trên thực tế là để Cố Ngôn Đình đá lên người hơn vài cước mới đem người kéo ra.
Tao Bàn nhanh nhẹn, thấy thế liền bày trò dẹp loạn sự cố. Một bên hướng La Đông cười nhận lỗi nói Cố Ngôn Đình uống nhiều quá. Một bên nháy mắt với Cố Ngôn Đình. Hiện tại có lẽ Tao Bàn đoán được đằng sau sự bất thường của Cố Ngôn Đình. Nhất định có chuyện khó lường xảy ra nên y cố ý trước giúp hắn ứng phó.
Chỉ tiếc Cố Ngôn Đình nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ bừng trừng mắt như một con tinh tinh đang nổi điên rống lên với La Đông:” Thằng ngu, con mẹ nó mày cách xa Đường Dịch một chút! Mày còn dám chọc đến cậu ấy tao nhất định không tha cho mày! “
La Đông bị hắn nện đến chảy máu mũi, trong mắt cũng phát hỏa nhưng lại không thể phản bác.
Trong ký túc xá người nghe không hiểu chuyện gì, khỉ ốm nhịn không được nói đỡ cho La Đông vài câu:” Lão đại, anh có phải hiểu lầm cái gì không Tôi ngày đó còn thấy La Đông mời Đường Dịch ăn cơm, hắn sao có thể đối với Đường Dịch ra tay “
” Đó là vợ tao! Hắn mời cái rắm! ” Cố Ngôn Đình nghe xong càng phát tức, không chút suy nghĩ hét ầm lên.
Trong ký túc xá mọi người đều im lặng, La Đông cũng sửng sốt. Lâm Duệ mấy người họ cũng từng đùa qua, người khác lại phỏng đoán nhưng người trong cuộc cho đến bây giờ thản nhiên không lay động chưa từng thừa nhận qua.
Loại chuyện này giống như là một tấm màn che trong suốt, rõ ràng tất cả mọi người nhìn thấy tận mắt. Nhưng mà chỉ cần màn vẫn còn, hai bên còn có thể giả vờ khách khí, thậm chí nhìn thấy cũng chỉ có thể mơ hồ lén xem chuyện riêng tư của người khác mà cảm thấy thẹn.
Nhưng mà màn che bị giật đi, chính là lưu manh đùa giỡn trắng trợn.
Cố Ngôn Đình rống xong mới nghĩ đến việc không ổn, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy hỏng rồi. Không thể phá hư thanh danh của Đường Dịch. Vì vậy nuốt nước miếng, vô cùng không thuần thục nói dối:” Tôi theo đuổi, theo đuổi, còn chưa theo đuổi được “
May mắn đêm đã khuya, không làm chấn động đến mấy người bạn học khác trong ký túc xá. Cố Ngôn Đình bình thường cũng là người nghĩa khí, lúc này lại có Tao Bàn ở một bên hòa giải, mọi người rốt cuộc mang theo tâm tư quay về giường ngủ. Cố Ngôn Đình nửa đêm lại chui ra khỏi chăn càng nghĩ càng thấy không đúng. Cảm thấy mình làm chuyện ngu ngốc, vì vậy gửi tin nhắn cho Đường Dịch.
” Tôi hình như làm sai một chuyện “
” Tôi đánh La Đông, còn nói với mấy người trong ký túc xá em là vợ tôi “
” Em sẽ không giận chứ “
Hắn gửi xong tin nhắn nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi sáng. Đường Dịch khẳng định đã sớm ngủ. Không ngờ chẳng bao lâu điện thoại lại kêu lên hai tiếng, chính là ai cũng không ngăn được gặp phật giết phật rồi.
…
Cố Ngôn Đình ngũ vị tạp trần ăn xong một bữa cơm, trong lòng bất ổn.
Lúc trước Đường Dịch nói chia tay, hắn biết Đường Dịch ghét nhất dây dưa không rõ ràng. Đợi cậu hết giận là tốt rồi.
Gọi điện thoại nghe được Đường Dịch đã có bạn trai mới, hắn nghĩ sẽ hận Đường Dịch sau này cả đời không qua lại với nhau.
Hắn thủy chung không muốn chúc phúc Đường Dịch, cảm thấy rời đi tốt hơn. Nhưng hắn cũng không muốn trải qua thống khổ. Loại mâu thuẫn này khiến hắn bỏ xuống không được, trong lòng giằng co gần một năm. Sau ngày lễ mừng năm mới đó, hắn tại ngoại địa, đêm 30 gọi về cho nhà. Mẹ Cố nước mắt lưng tròng lo lắng cho hắn, nói hắn như thế nào có thể nhẫn tâm bỏ đi xa như vậy. Gần sang năm mới một mình phải chịu cô đơn …
Cố Ngôn Đình lúc ấy không biết như thế nào lại nhớ đến Đường Dịch.
Hắn bỗng nhiên bắt đầu hiểu ra lễ mừng năm mới mình tại sao lại trở về thành T. Chung quy trông thấy Đường Dịch ở trước căn hộ của mình tản bộ.
Chung quanh đồng sự nhao nhao mua vé trở về, hoặc là xem pháo hoa trên TV. Không ít xe cộ đang trên đường về quê. Mỗi người đều mang theo tươi cười trên mặt lao về nơi gọi là nhà kia. Thế nhưng Đường Dịch không có.
Hai người ở thành T, căn hộ đó là nơi dừng chân của cậu. Cố Ngôn Đình trở về mới có thể gọi là nhà. Cho nên Đường Dịch bình thường kiên cường bá đạo, đến năm mới lúc chuông vang lên vẫn là tránh không được chờ mong mòn cả mắt đợi hắn về.
Đêm 30, Cố Ngôn Đình hút thuốc. Đây là lần đầu tiên sau khi hắn cai thuốc phạm giới. Sương mù lượn lờ khiến hắn chìm trong suy tư. Hắn bắt đầu nghĩ, nếu như không có hắn Đường Dịch có thể tốt không.
Đường Dịch cuối cùng nói một lời kia như đâm vào lòng hắn một con dao, Cố Ngôn Đình cảm thấy đau. Nhưng vẫn có thể nhịn được.
Nhưng mà một màn kia trước cửa bệnh viện, những gì cậu nói cũng không thể quên đi. Đường Dịch trong mắt là thê lương, hơi thở cũng lộ ra thất vọng cùng khổ sở — ” Anh có từng nghĩ qua chưa Nếu như tôi cũng ở trên xe, bị thương rất nặng, rất nguy kịch. Khả năng cũng chuyển đến nơi này, phải làm giải phẫu cả người ký tên cũng không có “
Đêm đó Đường Dịch rời đi. Cố Ngôn Đình không biết qua bao lâu mới tìm được Lâm Duệ. Lâm Dệu lúc trước đã ở trong bệnh viện nói qua, hiển nhiên biết rõ hắn sẽ đến thăm y. Hắn lúc đi vào phòng bệnh, Lâm Duệ nằm trên giường bệnh, quần áo bệnh nhân đơn bạc lộ ra vóc người gầy yếu đáng thương.
Cố Ngôn Đình đứng ở cửa phòng bệnh, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói kia:” Bị thương rất nặng, rất nguy kịch. Cả người ký tên cũng không có “. Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, lúc đến thăm Lâm Duệ tâm tình cũng chưa hồi phục, đột nhiên nghĩ đến nếu như Đường Dịch.
Vạn nhất Đường Dịch…
Cố Ngôn Đình trước giờ chưa bao giờ cảm thấy đang hủy hoại chính mình. Ngay cả việc hắn liên tục làm việc cả tuần, làm hơn tám mươi tiếng suốt cả năm.
Hắn trong công việc có thể nói là như truyện huyền thoại. Hắn khắc phục tật xấu sĩ diện hão này của mình, sửa lại cách nói chuyện lớn tiếng, nhưng đầu óc hắn chỉ số thông minh thấp. Nhưng nhân duyên vượt hơn người thường, lộ ra trực giác đầu tư rất tôt. Hắn rốt cuộc bắt đầu thông suốt, nhưng thủy chung không bỏ qua được mấu chốt trong lòng kia để đưa ra quyết định.
Hắn cảm thấy mình có lỗi với Đường dịch – Tại lúc còn có khả năng hắn muốn đáp trả lại Đường Dịch tứ cố vô thân.
Hai năm qua Cố Ngôn Đình thời gian toàn bộ đều đặt vào công việc, sinh hoạt so với trước đây nhạt nhẽo vô vị hơn nhiều. Từng đêm dài vắng người, hắn đều nhớ lại lúc trước, khốn khổ bi thương hay tình thâm mật ý, đều không dứt được thân ảnh của một người.
Làm việc trời nam biển bắc khắp nơi, mấy lần ngồi máy bay hay xe lửa đi ngang qua một thành phố nhỏ ở thành bắc, lại chỉ có thể xa xa liếc nhìn.
Sơn hà biểu lý Đồng Quan lộ.
Vọng Tây đô,
Ý trì trù,
(* Trong ngoài sông núi Đồng Quan đó.
Nhìn Tây Đô,
Ý ngần ngừ,
Nguồn:
)
Đường Dịch yêu sao
Người đàn ông đó đối tốt với cậu không
Mình không xuất hiện thật ra rất tốt đi
Cậu có ngẫu nhiên nhớ đến mình không
Cố Ngôn Đình rủ mắt, cảm giác hai năm qua ngoại trừ tiền kiếm nhiều hơn, thì vẫn không có gì cải tiến — không nên trở về cũng đã trở về, lại không nỡ lòng rời đi
…
Đường Dịch buổi chiều nhận được điện thoại của Chu Hạo. Y ở thành C có việc, hai ngày nữa mới hết bận. Đường Dịch nghe thấy giọng y trong điện thoại nhàn nhạt mang theo mỏi mệt, cười nói:” Chu tổng làm việc cũng đừng dốc sức liều mạng,. Gần đây có dịch cảm, anh chú ý một chút đừng để bị cảm lạnh “
Hai người ở chung hơn hai năm, Đường Dịch thái độ đôi lúc cũng không còn như đối với bạn bè. Nhưng xưng hô chỉ dừng lại ở Chu tổng không thay đổi. Chu Hạo nghe vậy không để ý cười cười:” Không sao, em bên kia thế nào “
” Rất tốt, bất quá công ty mới có đơn đặt hàng ” Đường Dịch dừng một chút:” Đại diện của đối phương là … Cố Ngôn Đình “
Chu Hạo bên kia trầm mặc một lúc, đường Dịch đợi trong chốc lát, vuốt vuốt mi tâm:” Tôi không cùng anh nói qua chuyện của hắn. Bởi vì không có gì để nói. Anh muốn biết có lẽ cũng đã biết, hắn lần này trở về tôi cũng chỉ mới biết … “
” Không sao ” Chu Hạo cắt ngang lời cậu, dừng một chút lại nói tiếp:” Em không cần khẩn trương “
Đường Dịch áp lực trong lòng càng lớn biểu hiện lại càng nhẹ nhõm. Vô luận tại trường hợp nào, cậu rất ít khi khẩn trương đến nói năng lộn xộn. Thất thố như vậy là lần đầu xảy ra, cậu chậm rãi hít sâu hai hơi mới nói với Chu Hạo:” Thực xin lỗi “
Chu Hạo:” Không sao “
Đường Dịch:” Tôi … “
” Không có gì, Đường Dịch ” Chu Hạo cười cười:” Tôi nói rồi, không thích hợp thì chúng ta chia tay. Nhưng mà, em cũng nên cho tôi thử một chút “
Hắn tựa hồ không ngại cái gì, trước chặn lời Đường Dịch, cười nói:” Em hai ngày tới rãnh không Sắp xếp thời gian đến nhà tôi một chuyến, em còn chưa đến lần nào “