Chương 38: ” lão ninh, tôi quả thực đã sai rồi “

Như dự tính của Đường Dịch. Tin tức người quản lý hạng mục song song ” mất tích ”  nhanh chóng truyền ra. Buổi sáng còn chưa có gì, sau đó thì công ty liên tiếp nhận được điện thoại quan tâm hỏi han của khách hàng.


Trong đó ôm theo tâm tình gì cũng có. Vì để đoạt lại chút ít quyền lợi, Đường Dịch cùng Ninh Trạch Vũ cũng không để tâm xem ai hư tình, ai giả ý. Bọn họ chỉ có thể ở trong tối mà tính toán đến tình huống tệ nhất.


Buổi sáng mười giờ, toàn thể quản lý của công ty được triệu tập khẩn cấp để bàn kế hoạch đối phó. Đồng thời, vì đơn hàng của Hoa Nguyên mà các công ty khác cũng rất nhanh truyền đi tin tức này đến mấy công ty lớn. Trong lúc nhất thời, tin tức bị truyền đi gây ra một trận ồn ào huyên náo. Không ít công ty cùng ngành không cẩn thận mà để lộ ra sắc mặt vui sướng khi người gặp họa.


Thực lực của ER vốn dĩ không đáng để mọi người chú ý đến thế. Lúc ban đầu ER chỉ mới được chút ít nở mày nở mặt, sau lại bởi vì nội bộ tranh đấu. Quản lý cùng chuyện kinh doanh của công ty đều bị ảnh hưởng đến. Trước khi Thẩm Phàm nắm quyền hành, ngoại trừ nghiệp vụ bên thành T, các công ty con khác cơ hồ hàng năm đều thua lỗ. Đó cũng là nguyên nhân Thẩm Phàm giảm bớt việc đầu tư vào các công ty con.


Một chút biến động này liền khiến không ít công ty cùng ngành âm thầm cười nhạo. Công ty thay đổi ngành kinh doanh như thay đổi nhân viên. Nghiệp vụ mới của ER làm tốt thì không nói đến, nhưng nếu xảy ra vấn đề thì họ cũng sẽ nhanh chóng bị loại bỏ. Chỉ là không ngờ đến qua nửa năm, mọi người cũng không thể như ý nguyện nhìn ER rời khỏi thị trường. Ngược lại người ở công ty con ở thành T càng như lang như hổ mà phát triển ra toàn quốc.


Bọn họ sau này mới biết được, công ty ở thành T là do Đường Dịch lèo lái. Cậu lúc làm việc luôn trong trạng thái như ác lang điên cuồng. Lúc ấy ER còn chưa cải cách, ở trong bộ phận thị trường đã chia thành Hoa Bắc, Hoa Trung năm đại khu. Ở thành T cả nhóm người chỉ có thể ở trong khu vực của mình mà dao động. Hiện giờ đã không bị hạn chế khu vực, liền như bầy sói ẩn núp khắp nơi mà đại sát tứ phương.


available on google playdownload on app store


Mới đầu ER chỉ là sói con thực sự không đáng để mắt đến. Đơn hàng lớn nhỏ có thể lôi kéo được đều sẽ lôi kéo. Rất nhiều công ty nhìn không lọt mấy đơn hàng nhỏ lẻ, tỷ như chỉ làm mấy chương trình bảo vệ hệ thống ít tiền. Nhưng đưa đến ER lại là một đơn hàng béo bở, có thể đem khách hàng coi như tổ tông mà cung ứng. Nhưng mấy hạng mục đó cũng không thể ảnh hưởng đến địa vị của mấy công ty lớn. Tuy nhiên đối với mấy công ty quy mô toàn quốc mà nói, tiêu thụ như vậy cũng rất kinh người.


Mọi người đều trong trạng thái kinh sợ trước mức tiêu thụ của ER. Nhưng mà Đường Dịch luôn âm thầm đau buồn – Công ty bọn họ dựa vào mấy phần trăm lợi nhuận đó mà đẩy mạnh tiêu thụ công ty đến mức này, dưới chính sách đó mà mỗi người đều cơ hồ là vắt hết óc ra để đi kiếm khách hàng. Có điều lại không cân nhắc việc có thực hiện hạng mục được không.


Công ty trước sau đã hai lần kêu gọi thêm nhân viên kỹ thuật. Nhưng mà nhân viên kỹ thuật có kinh nghiệm nhiều, có thể mời đến cũng không tính là nhiều. Những nhân viên còn lại, đều là vì ER trả lương cao nên mới đến. Làm việc lâu dài cũng có nhiều người. Nhưng sau đó cũng dễ dàng phát sinh nhiều vấn đề, mù quáng mở rộng cũng không phải thượng sách. Đường Dịch lúc trước mới vừa thảo luận vấn đề này với Ninh Trạch Vũ. Không ngờ đến còn chưa đưa ra được giải pháp, hai trụ cột bên kỹ thuật đã bỏ trốn.


Hiển nhiên là có người giữa chừng phá rối. Nhưng mà giờ phút này khiến cho mọi người trong ER kinh hãi chính là bọn họ còn không biết đối thủ là ai. Không biết đối phương rốt cuộc có mục đích gì. Cái gì cũng không biết. Hiện giờ trong công ty còn không biết nên xếp hai nhân viên trung tâm kỹ thuật kia vào ” Tạm thời rời cương vị công tác ” hay là ” Gián điệp của công ty “


Hội nghị khẩn cấp người lên tiếng cũng không nhiều. Ninh Trạch Vũ lời ít ý nhiều nói ra tình hình hiện tại, rồi đến thời điểm mọi người tự do đưa ra ý kiến. Trong phòng hội nghị liền lâm vào trầm mặc.


Đường Dịch ngồi ở vị trí cao nhất, bị sốt cao khiến mặt cậu đỏ lên, sắc môi cũng không bình thường. Cậu nhích người dựa sâu vào ghế. Trong phòng yên lặng kéo dài rất lâu, ánh mắt nặng nề quét một vòng. Nhân viên tham dự hội nghị đều cúi đầu, trước đó Ninh Trạch Vũ nói tình huống khẩn cấp cũng không khiến họ có chút xúc động. Hành động duy nhất của bọn họ chính là khi ánh mắt Đường Dịch đảo qua thì im lặng cúi đầu.


Đường Dịch không nói gì. Trong lòng vốn là phẫn nộ, khẩn trương cùng lo lắng căm tức các loại đều bị cậu mãnh liệt áp xuống. Hiển nhiên so với ở bên ngoài ồn ào huyên náo, hiện tại lẽ ra phải đoàn kết một lòng nhưng thực tế ai nấy đều tự co đầu rụt cổ khiến cậu giật mình. Cậu đột nhiên nghĩ muốn nói:” Tôi không còn lời nào để nói, có ai có thể lên tiếng không “


Đường Dịch được Thẩm Phàm giao cho công ty này, trong lòng vô cùng cảm kích. Thẩm Phàm đối tốt với cậu không hề che giấu, lộ liễu mà đem công ty giao cho em trai mình chiếm tiện nghi. Đường Dịch lúc nhậm chức còn nghĩ mình có đủ năng lực đảm đương, nên lúc đó cũng rất hăng hái. Nghĩ sẽ đưa ra một phần đáp án bài thi thật tốt cho Thẩm Phàm. Bởi vì Thẩm Phàm trước khi cậu lên chức cũng đã nói qua.


Thẩm Phàm nói đại mỹ nữ sớm đề nghị cho cậu ngồi vào vị trí này, nhưng lúc đó hắn không đám ứng. Nguyên nhân là vì hắn cảm thấy so với việc quản lý cả công ty thì cậu còn kém một chút.
Đường Dịch hỏi hắn kém chỗ nào


Thẩm Phàm cười nói:” Tín nhiệm. Dục vọng của em quá mạnh mẽ. Mà đối với người khác lại không đủ tín nhiệm. Nếu vậy thì em sẽ gặp khó khăn. Buông không được, mà làm cũng không được “


Đường Dịch tính cách lộng quyền lại cao ngạo. Thân thế lúc nhỏ chịu nhiều thương tổn, nhưng lớn lên lại ít gặp thất bại. Khiến cho cậu đối với bản thân vô cùng tự tin, lại đối với người khác mang tâm phòng bị. Vì vậy đa số thời điểm cậu mời họp hội nghị chỉ là hình thức, tham dự hội nghị cấp cao bất mãn cùng ý kiến. Đường Dịch sẽ nghe, nhưng không nhất định sẽ tiếp thu.


Thẩm Phàm lúc đó cười nói với cậu:” Em như vậy cẩn thận sẽ thành người cô đơn. Ở vị trí cao nhưng lại chịu lạnh lẽo “


Đường Dịch chỉ lơ đểnh trước mấy lời đó. Lúc này ngồi ở trong phòng máy lạnh, người trong phòng thì nhiều lại không một người lên tiếng. Cậu rốt cuộc mới cảm nhận được cái gì gọi là ” rét lạnh “


Cảm giác lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay đang cầm bút đến thẳng trong lòng cùng với cái trán nóng hổi của cậu đúng là đối lập. Đường Dịch sắc mặt bình thản nhìn xung quanh bốn phía, đột nhiên sinh ra một ý niệm trong lòng – Thẩm Phàm, thực xin lỗi.


Thực xin lỗi vì chuyện công ty, thực xin lỗi vì thuộc hạ trong tay. Cũng có lẽ thực xin lỗi Cố Ngôn Đình.
Ý niệm trong đầu khiến Đường Dịch thất thần chừng một phút đồng hồ. Sau đó mọi người phát hiện không đúng, khóe mắt trộm liếc nhìn mới khiến cậu hồi phục tinh thần, vân đạm phong khinh cười cười.


” Ninh tổng đem tất cả các hạng mục liên quan liệt kê thành danh sách. Mười lăm phút sau đưa đến văn phòng tôi. Bên thực hiện hạng mục thì cứ làm tốt công việc của mình cùng trực đường dây nóng. Đối với tất cả điện báo phải ghi chép rõ ràng, đồng thời ghi nhận phản ứng của mọi người. Không cần phải ngừng công tác … “


Cậu đâu vào đấy an bài ổn thỏa công việc. Tựa hồ công ty chỉ là gặp phải một sự cố hết sức bình thường. Mọi người chậm rãi bị khí thế của cậu ảnh hưởng, lúc tan họp sắc mặt cũng không có gì là mất bình tĩnh.


Chờ tất cả mọi người đi rồi, Đường Dịch mới gọi cho phó tổng Tào Chính Hiên.


” Lão Tào ” Đường Dịch liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, chớp mắt. Lúc này cậu như một con sói đầu đàn lâm phải đại địch, ánh mắt dần tối đi. Chậm rãi thở ra một hơi, lúc nói đồng thời nhắm lại hai mắt.
” Thay tôi trông chừng Nghiêm Kha “


Đường Dịch giữa trưa không về nhà. Đem chìa khóa đưa cho tiểu Dương giúp cậu trở về nhìn đến cún con đáng thương một cái.
Tiểu Dương lúc trở lại còn đem theo hai hộp thuốc. Sau đó nói cún con rất ngoan, lúc thấy y vào còn tưởng trộm mà trốn sau salon. Rất biết tự bảo vệ mình.


Đường Dịch biết y có tâm chọc mình cười, nên cũng nương theo tình hình mà kéo kéo khóe miệng.
Cậu giữa trưa không ăn cơm, cảm mạo vốn không nên tùy tiện ăn uống. Lúc này bị sự cố đả kích, khoang miệng nháy mắt xuất hiện hai vết bỏng rộp.


Cậu uống mấy viên thuốc, nhìn Tiểu Dương vẫn không yên tâm đứng đó mà đột nhiên hỏi y:” Cậu cảm thấy con người tôi thế nào “
Tiểu Dương thoáng sửng sốt, vội vàng nói Đường tổng tốt lắm, có quyết đoán, có năng lực, có mị lực, còn rất quan tâm cấp dưới.


Đường Dịch muốn hỏi chính là tôi có phải là người rất chuyên quyền độc đoán không. Chỉ là mấy lời này rất khó nói ra. Huống hồ để cấp dưới bình luận mình, theo một khía cạnh nào đó mà nói cũng không phải là tham khảo ý kiến nữa.


Tiểu Dương thấy cậu nhíu mày. Trong lòng rùng mình một cái vội vàng thay đổi lời nói:” Đường tổng cao lớn, ngũ quan thanh tú, phong độ có thừa sau này nhất định sẽ ôm được mỹ nhân về nhà, có thêm một đứa nhỏ hâm nóng tình cảm “


Lời này càng không phải lời Đường Dịch muốn nghe. Cậu xoa xoa mi tâm để Tiểu Dương nhanh chóng lui ra ngoài. Người đi rồi, cậu lại ở trong văn phòng đi tới đi lui hai vòng, cuối cùng ngồi xuống salon.


Buổi chiều sự tình rốt cuộc cũng có tiến triển. Trước mắt nháo dữ dội nhất có đến ba bốn công ty. Hạng mục cũng không tính là lớn, để người chuyên môn ra mặt đưa ra câu trả lời cho sự cố lần này. Sau đó tranh thủ lúc khách hàng bị thuyết phục thì áp chế sự việc xuống.


Nhân viên trong mấy nhóm nhỏ cũng bị giật mình. Đường Dịch thái độ thể hiện ra ngay thời điểm mấu chốt, để mấy nữ nhân viên ngữ khí ôn nhu, miệng mồm lanh lợi đem mấy cuộc gọi khiếu nại áp xuống. ER còn hạng mục chưa đến lúc hoàn thành. Thực sự không tính là vi phạm hợp đồng, về việc tiến độ công trình mấy chuyện này chỉ có thể tính là nhắc nhở. Dù sao trong hợp đòng cũng không có ghi rõ phải chịu trách nhiệm việc đó.


Mấy ngày kế tiếp, hai bên bắt đầu giai đoạn cãi cọ. Đường Dịch cùng Ninh Trạch Vũ trừ bỏ lần nữa an bài tiến triển của hạng mục, chỉ có thể ở một bên không ngừng dùng tiền lương cao lôi kéo mấy nhân viên kỹ thuật. Nhanh chống bổ sung vị trí đang bị bỏ trống hiện tại.


Đường Dịch bị cảm mạo kéo dài không tốt lên được. Cậu gọi điện báo tình hình hiện tại cho Thẩm Phàm. Y trầm mặc nửa ngày sau đó mới nói với cậu một câu không vấn đề gì. Thái độ này của Thẩm Phàm khiến Đường Dịch cảm thấy không thích hợp. Nhưng lúc này cũng không phải lúc để nghĩ nhiều. Cậu cùng Ninh Trạch Vũ trước tiên sàng lọc ra mấy công ty lớn đã bị ảnh hưởng. Sau đó đến tận cửa mà tặng quà, bồi ăn bồi uống tranh thủ xin kéo dài thời hạn hoàn thành dự án.


Mấy công ty lớn người phụ trách lúc đầu vô cùng lãnh đạm. Dù sao cũng không ít mấy công ty khác liên hệ với bọn họ. Tùy thời tỏ vẻ càng khiến họ nhận được phục vụ chất lượng tốt. Huống hồ ER cuối cùng vi phạm hợp đồng, dựa theo hợp đồng mà nói bên họ còn được hưởng gấp ba lần tiền hợp đồng.


Nhưng Đường Dịch lúc mời bọn họ ăn uống thành ý mười phần. Mỗi lần uống rượu đều là đỏ trắng lẫn lộn. Ai cũng từng có một đoạn thời gian tuổi trẻ trải qua không mấy dễ dàng. Đường Dịch tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc của công ty nhưng lại ăn nói khép nép đi cầu người như vậy. Mỗi lần uống cũng rất nhiều, khiến bọn họ không khỏi động lòng mà cảm thông.


Cuối cùng lúc kết thúc tiệc thì Đường Dịch đứng cũng không thể đứng thẳng được. Ninh Trạch Vũ tới nơi hốc mắt đỏ lên, nghẹn lời mà đưa tới điều khoản bổ sung mà Đường Dịch soạn đưa cho bọn họ ký. Thời điểm bọn họ đến cũng xác định rõ nhiệm vụ. Đường Dịch uống rượu làm thân, cậu tùy thân còn đem theo hợp đồng chờ bọn họ ký. Ninh Trạch Vũ vài lần không đành lòng, muốn kêu người đến giúp nhưng đều bị Đường Dịch chặn lại, cười cười.


Cậu nói: ” Đơn giản trực tiếp. Hiện tại chúng ta là đang cầu người. Chúng ta càng thảm, đối phương mới có thể càng vui vẻ. Sau đó mới có thể mềm lòng “


Đường Dịch lúc này tựa hồ cũng biết đã hoàn thành nhiệm vụ. Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm mấy chữ ký rồng bay phượng múa, nửa ngày sau mới nở nụ cười
Ninh Trạch Vũ trước đến đỡ cậu dậy. Đường Dịch thời điểm dựa vào người y thì đột nhiên thở dài một hơi.


Cậu nói:” Lão Ninh, tôi quả thật là sai rồi “
Đường Dịch mấy ngày nay bị mất ngủ. Mặc dù uống say như ch.ết, đến nửa đêm tỉnh rượu cũng sẽ không thể ngủ lại.


Cậu gặp phải sự cố phát sinh ở công ty. Trước tiên thiết lập tối ưu phương án khẩn cấp khiến tình thế không tiếp tục chuyển biến xấu. Mấy công ty nhỏ khác hai ngày qua cũng dần ổn định lại. Công ty phương diện bị ảnh hưởng cũng được hạn chế xuống mức thấp nhất.


Nhưng mà chỉ Đường Dịch hiểu được. Sự tình cũng chưa hoàn toàn kết thúc. Quá hạn hợp đồng vấn đề này tồn đọng rốt cuộc cũng sẽ như sương sớm nhanh chóng hiện ra thôi. Hôm nay có thể một hai công ty hạng mục bị chậm lại. Ngày mai rất có thể sẽ vi phạm hợp đồng.


Mấy vấn đề này trước sau gì cũng sẽ phát sinh. Nên hiện tại tâm tình cậu rất phiền não. Vốn dĩ mấy chuyện này có thể tránh được. Công ty dù sao cũng đã tính toán đến mấy trường hợp này. Bất quá cũng tại cậu cuồng vọng tự đại mà ra.


Đường Dịch lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác cả thế giới đều sụp đổ.
Lúc chia tay Cố Ngôn Đình, cậu chỉ cảm thấy một góc thế giới bị sụp đổ. Khi đó đem trách nhiệm đều đặt lên người Cố Ngôn Đình, cho rằng một góc tường đó là do Lâm Duệ đánh sụp.


Đêm dài tịch mịch cậu cũng từng nghĩ qua. Có thể là do cậu quá mức cường thế, nhưng cũng không dám nghĩ sâu sợ mình sẽ mềm lòng. Sau đó tự lấy cho mình cái cớ bị coi thường


Cậu hờ hững kiên trì suốt hai năm. Liên tiếp thành công được cậu lấy làm lý do để thuyết phục chính mình – Ngươi xem, độc đoán, ngang ngược đôi khi cũng là biểu hiện của năng lực. Tôi có năng lực nắm trong tay hết thảy, bọn họ chỉ cần phục tùng là đủ.


Mà ý niệm chống đỡ này rốt cuộc cũng xảy ra vấn đề. Đường Dịch phát hiện thế giới này căn bản không cần người cường thế bá đạo. Thật sự là bản thân đã sai rồi.


Ngày hôm sau Đường Dịch rất sớm đến công ty. Ninh Trạch Vũ đến văn phòng cậu trò chuyện chốc lát. Hai người suốt hai ngày qua đều bị hành hạ đến gầy đi hai vòng. Bất quá nghĩ đến ít nhất cũng đối phó được mấy tai họa ngầm, không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở phào.


Thời điểm Tào Chính Hiên gõ cửa, Ninh Trạch Vũ còn chưa đi. Hai người nhìn nhau sửng sốt một chút.
Đường Dịch bảo Tào Chính Hiên vào, xoay người lại nói:” Ninh tổng ở đây cũng không sao, cậu nói đi “


” Được ” Tào Chính Hiên đáp ứng một tiếng, đưa ra một phần hợp đồng:” Đường tổng. Hợp đồng này có vấn đề “
” Cái gì ” Ninh Trạch Vũ sửng sốt một chút, từ xa bước đến.


” Có vấn đề ” Tào Chính Hiên nói:” Hợp đồng gốc ký kết bị người chỉnh sửa. Hợp đồng này bao nhiêu chỗ đều là chúng ta chịu bất lợi. Trong đó có một điều khoản nếu thực hiện trễ một ngày bên chúng ta sẽ bồi thường toàn bộ tổn phí “


Ninh Trạch Vũ trực tiếp ngây người. Y nhìn Đường Dịch, chỉ thấy cậu lạnh lùng dựa vào ghế.
Phản ứng của cậu hiển nhiên bình tĩnh hơn so với Ninh Trạch Vũ một chút. Chỉ là ngón tay cong lại gõ lên đầu gối, thấp giọng cuối cùng nói:” Cho nên lần này hạng mục bên Hoa Nguyên là một cái bẫy “






Truyện liên quan