Chương 7: Chương 4.1
Nhan Mộ Ngữ bị cảnh tượng trước mắt làm cho xấu hổ đến hồng cả hai má, chỉ đành chôn sâu cái đầu nhỏ vào trong chăn.....
"Không cần..... Vũ Nhiễm....." Đôi thủy mâu ướt át của Nhan Mộ Ngữ nhìn chằm chằm Mạnh Vũ Nhiễm, hét lên.
"Thoải mái sao?" Mạnh Vũ Nhiễm ở bên tai cô thổi khí, ngón tay thon dài tăng nhanh tốc độ, phát ra tiếng nước ɖâʍ mĩ.
"Kỳ quái..... Em, em không biết..... Không......" Khí lực toàn thân của cô như bị mất đi, tất cả xúc cảm đều tập trung tại nơi nào đó, có ngón tay của ai đó đang ra vào.
Lắc đầu, cô bị dục vọng khống chế, nhưng theo bản năng, vẫn thành thục đáp lại, thân thể của cô trở nên rất nóng, rất nóng, đầu óc chỉ còn một mảnh hỗn loạn......
"Đứa ngốc, đó là cảm giác thoải mái."
Mạnh Vũ Nhiễm cười nói, không nghĩ tới bên ngoài Nhan Mộ Ngữ là một cô gái lý trí, lạnh lùng như vậy nhưng bên trong lại là một cô gái thanh thuần, phong tình vạn chủng. Anh thật sự phát cuồng rồi, một cỗ nhiệt lưu xông thẳng xuống bụng dưới, anh hận, hận không thể lập tức nuốt cô vào bụng.
Nhưng mà, bây giờ không được, anh biết, thân thể của cô còn rất ngây ngô, còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận lửa nóng của anh.
"A..... Nóng quá..... Em không biết....." Nơi riêng tư truyền đến từng đợt tê dại, Nhan Mộ Ngữ bị dục vọng xa lạ tấn công, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào mới tốt, chỉ có thể bất lực nhìn Mạnh Vũ Nhiễm, bày ra bộ dáng cầu xin sự giúp đỡ mà chính cô cũng không biết.
"Mộ Ngữ, đi theo cảm giác của em đì, phải thoái mái, đừng nhịn xuống, anh muốn nghe thanh âm của em."
Mạnh Vũ Nhiễm vì phản ứng thành thực của cô mà không khỏi cười ra tiếng, động tác ra vào của ngón tay cũng nhanh hơn, tay còn lại thì khiêu khích, xoa nắn nụ hoa mềm mại, bỗng nhiên đầu ngón tay chạm tới một chỗ trong hoa huy*t bí ẩn......
Chỗ mẫn cảm bị chạm tới, Nhan Mộ Ngữ kìm không được phát ra một tiếng thét chói tai, thân mình căng thẳng, "A..... Vũ Nhiễm..... Nơi đó..... Không cần, không cần..... A....."
Mạnh Vũ Nhiễm biết anh chạm được nơi mẫn cảm của cô, phản ứng của cô làm cho tâm anh khẽ động một cái, ngón tay cũng vì thế liên tục chạm đến, làm cho dục vọng của cô dâng trào.
"Vũ Nhiễm..... Em sợ..... Vũ Nhiễm..... Vũ Nhiễm....." Nhan Mộ Ngữ bị khoái cảm kích thích đễn nỗi nói năng lộn xộn.
Cảm giác này, không thể nói được, nhưng cô cảm nhận được ngón tay anh đang hết sức ra vào, hoa huy*t nóng bỏng bị thiêu đốt..... Nóng, thân thể nóng quá..... Nhất là nơi nào đó, thật là nóng...... Nóng quá, nóng quá, nóng quá.....
"Mộ Ngữ, đây là phản ứng bình thường, giao em cho anh, tin tưởng anh."
Mạnh Vũ Nhiễm ngẩng đầu, mê loạn hôn môi cô, tiếp tục công kích nơi mẫn cảm của cô.
Theo mỗi lần ra vào của Mạnh Vũ Nhiễm, cửa tư mật của người nào đó cũng dần dần mở ra.....
"A..... Vũ Nhiễm..... Không....." Nhan Mộ Ngữ không thể khống chế phát ra tiếng rên rỉ mê loạn, toàn thân như bị điện giật, không ngừng run rẩy, hai chân theo bản năng kẹp chặt, không cho ngón tay của người nào đó muốn làm gì thì làm, nhưng mà bị khoái cảm thiêu đốt, khí lực mềm yếu, cản bản không ngăn cản được thế công..... (Rei: không liên quan nhưng mà mọi người có thấy tác giả này làm cảnh H rất tỷ mỉ, rất dài không? Rei làm mà muốn ch.ết lun >"
Cô nắm chặt ra giường phía dưới, liên tục thở gấp, lắc lư đầu, vô lực tiếp nhận khoái cảm.
Mỗi một lần ma sát, đều như đánh úp vào, xương cốt như muốn rã ra, hoa huyệt thuần thục hấp thụ ngón tay của anh, lửa nóng ẩm ướt vây quanh, không nói gì nhưng bày tỏ rất rỏ mong muốn của cô..... (Rei: bó tay -_-)
Bị ngón tay không ngừng quấy phá, hoa huy*t đột nhiên kịch liệt co rút, cắn chặt ngón tay của anh, một lát sau, đầu ngón tay cảm nhận được ẩm ướt, hóa ra, cô đã đạt tới cao trào.....
"Mộ Ngữ, em xem, em ướt rồi."
Mạnh Vũ Nhiễm cười khẽ, ngón tay cố ý đút vào sâu hơn, vét hết xuân thủy trơn bóng làm chứng cớ.
Mỉm cười rút tay ra, ngay trước mắt cô, chậm rãi đem chất dịch nhơn nhớt vẽ loạn ở đôi môi của cô, tà mị nói, "Đây chính là hương vị của em, nếm thử xem."
Nhan Mộ Ngữ bị biểu tình tà mị mê hoặc, bất tri bất giác mở ra đôi môi anh đào, tức khắc, ngón tay Mạnh Vũ Nhiễm nhảy vào trong miệng cô, xấu xa hỏi: "Hương vị thế nào?" Nhan Mộ Ngữ nghe thế, một trận điện lưu khoái cảm dọc theo hông, tới sống lưng rồi vọt thẳng tới ót.....
Một tiếng rên rỉ không được ngăn chặn bật ra, Mạnh Vũ Nhiễm lộ ra nụ cười hài lòng, đắc ý nhìn Nhan Mộ Ngữ bị dục vọng nhấn chìm.
Anh rút ngón tay trong miệng của cô ra, thế công (Rei: thế tấn công) xâm lược cũng bởi vậy mà tạm dừng.
Cười đắc ý, môi mỏng khêu gợi hôn lên đôi môi anh đào đang thở gấp của Nhan Mộ Ngữ. Mà tay anh lại hư hỏng tìm đến nụ hoa phấn nộn đang xụi lơ kia, thong thả mềm nhẹ, vỗ về chơi đùa, ngón tay linh hoạt chậm vê, như muốn châm lại ngọn lửa trong cơ thể cô.
"A...... Vũ Nhiễm..... A....." Nhan Mộ Ngữ trợn to hai mắt, lại là một tiếng rên rỉ. thân thể mềm nhũn lại bị ngón tay khơi lên dục hỏa, khó nói nên lời.....
"Vũ Nhiễm..... Không cần....." Nhan Mộ Ngữ bị dục hỏa tr.a tấn, không biết như thế nào mới đúng, chỉ có thể kêu la lung tung.
"Đừng sợ, đêm nay anh sẽ cho em lên Thiên đường."
Mạnh Vũ Nhiễm hôn vành tai xinh đẹp của cô, thân mật nói lời nhỏ nhẹ.
Mặc dù là lời nói dịu dàng, nhưng giọng điệu kia lại mị (Rei: mị hoặc đấy ạ ^_^) đến nỗi làm cho người ta không thể kháng cự.
Anh theo lời nói của mình mà kiên định "làm việc", ngón tay thon dài ở hoa huyệt ướt nóng của cô tiếp tục quấy phá, tiến tiến xuất xuất, ma ma sát sát.....
"A..... Ôi....." Từng cỗ từng cỗ khoái cảm như thủy triều đánh úp vào cô, lại như ngọn lửa nóng rực, cô kìm không được mà bật ra tiếng rên rỉ, cô cảm thấy cả người giống như đang bay.....
Mạnh Vũ Nhiễm vẫn kiên nhẫn ra vào, trong phút chốc, hoa huy*t của cô lại trở nên ẩm ướt (Rei: *câm nín- ing* -_-)
"Không..... A....." Nhan Mộ Ngữ đi theo khoái cảm mà vặn vẹo thân mình, quên luôn chính mình, quên luôn tất cả, nóng quá nóng quá, tất cả cảm giác đều tập trung ở nơi mẫn cảm..... Cô muốn nhiều hơn...... Nhiều hơn.....
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn khuôn mặt không tự chủ nổi lên khát cầu của Nhan Mộ Ngữ, anh rút ra ngón tay đang tàn sát bừa bãi kia, thưởng thức bộ dáng bị nhấn sâu trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ của cô, nhìn thấy cô mềm nhũn nằm trên chăn đệm màu trắng, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra, bộ ngực tuyết trắng không ngừng phập phồng.
"Ôi....." hoa huy*t bỗng nhiên trống rỗng, làm cho cô bất mãn phát ra tiếng kêu yêu kiều.
Dục vọng của Mạnh Vũ Nhiễm phút chốc tăng vọt, lửa nóng của anh nhịn không được nữa rồi, anh vuốt ve thân thể cô, trong lúc chờ cô bình ổn lại, thuận tiện cởi ra quần áo của mình. Thân thể trần trụi đè lên cô, lửa nóng thằng đứng, thân mật để ở cửa huyệt, chậm rãi ma sát.....
Thật vất vả mới lấy lại được một tia lý trí, Nhan Mộ Ngữ bị lửa nóng của người nào đó thân mật đụng chạm mà hoảng sợ, đáy lòng nhảy lên một cái, cô lặng lẽ liếc xuống, lập tức bị cự vật thô to làm cho giật mình. Lát nữa nó sẽ tiến vào trong cơ thể của cô sao? không, không thể nào, điều này sao có thể, nó, quá lớn, cô làm sao có thể bao hết. (Rei: không được rồi, em sắp ngất rồi, cứu em, help me!!!)
"Vũ Nhiễm, không thể được..... Dừng lại..... Không cần......" Mặt Nhan Mộ Ngữ đỏ bừng, tiếng nói khàn khàn, khiêu gợi cầu xin.
"Em cảm thấy có thể sao?" (Rei: ý anh là có thể dừng lại sao đó ạ). Mạnh Vũ Nhiễm cười khổ, lửa nóng thẳng đứng khẽ nhấn sau vào bụi hoa thêm một chút.
"Nhưng mà.... Em sợ......" Nhan Mộ Ngữ cảm nhận được lửa nóng to lớn, kinh hoảng, theo bản năng né tránh, cô biết như vậy rất không công bằng với anh, cũng biết một khi dục hỏa tăng lên, rất khó để bình ổn.
Nhưng mà, cô thật sự rất sợ, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Làm đến bước này, cô cảm thấy vừa thẹn cừa mắc cỡ, cô không dám tưởng tượng, bước tiếp theo sẽ làm người ta sợ hãi đến cỡ nào.
"Mộ Ngữ, anh biết em sợ hãi, nhưng tin tưởng anh, được không?" Mạnh Vũ Nhiễm an ủi, tinh tế hạ xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng nhưng không kém phần cuồng nhiệt.
"Không..... Em không cần..... Vũ Nhiễm...... Lần sau được không? Em thật sự sợ."
Nụ hôn của anh không thể trấn an cô, Nhan Mộ Ngữ đáy lòng dâng lên sợ hãi, thân thể không khỏi run run, nâng lên đôi thủy mâu ướt át, đáng thương cầu xin.
"Mộ Ngữ, anh cũng muốn ngừng......" Mạnh Vũ Nhiễm vô tội, khẽ nhích người, rũ mắt xuống nói: "Nhưng mà...... Nó phải làm sao bây giờ? Em không thể tàn nhẫn như vậy, muốn nó tiêu hỏa."