Chương 12: Chương 6.1
Hôm nay, vào đầu giờ chiều, sẽ là lúc Mạnh Vũ Nhiễm thực hiện kế hoạch của mình. Mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt.
Chi tiết kế hoạch Mạnh Vũ Nhiễm đã tự mình bàn bạc với mọi người rồi, ai ai cũng tỏ ra hứng thú hết! (Rei: mọi người ở đây là những người hỗ trợ anh Vũ Nhiễm thực hiện kế hoạch đó ạ ^>^).
Hiện tại, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu nhân vật chính.
Mười hai giờ bốn mươi phút, Nhan Mộ Ngữ xuất hiện ở ngã rẽ, đếm ngược mười giây.
Mạnh Vũ Nhiễm ra ám hiệu, ngay lúc Nhan Mộ Ngữ đứng giữa chiếc cầu vượt, hoa bắt đầu rơi..... (Rei: cầu vượt dành cho người đi bộ qua đường đó mọi người )
Từ trên trời, rơi xuống vô số bông hoa đủ màu sắc, trong không khí ngập tràn mùi hương nước hoa, người đi đường đều bị một màn này làm cho sợ đến ngây người, tất cả đều dừng bước, nhìn những bông hoa đang xoay tròn, rồi nhẹ nhàng..... rơi xuống.....
Nhưng mà..... nhân vật chính - Nhan Mộ Ngữ đi đến giữa cầu, đang không hiểu ra sao thì một "đống" bông hoa lớn "đậu" ngay trên đầu cô, làm cho kiểu tóc mới cô cất công chuẩn bị hỏng cả...... Thật là, aiz, trốn cũng không kịp.
Ghê tởm hơn là, cô ghét nhất là bị phun nước hoa lên người nha! Nhan Mộ Ngữ không để ý hình tượng quát to một tiếng, rất nhanh chật vật lao ra từ trong "cơn mưa hoa", nhưng vẫn còn không ít nước hoa cứ nhắm ngay người cô mà phun lên! (Rei: rồi xong, anh Vũ Nhiễm a, xác định... )
Sau khi thoát khỏi "cơn mưa hoa" khủng bố một đoạn kha khá, cô mới dám dừng lại thở dốc, bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Nhan Mộ Ngữ, anh yêu em."
Đến tột cùng là người nào ngu ngốc nào lại dùng chiêu trò theo đuổi ghê tởm này? Đối với con người "chế tạo thảm họa" đó, Nhan Mộ Ngữ chỉ cảm thấy rất tức giận.
Ngẩng đầu, quả nhiên là Mạnh Vũ Nhiễm, bày tỏ tình cảm với cô, mà lại không biết cô bị dị ứng nước hoa?
Cô không nói không rằng, sau đó lấy bình xịt hơi cay từ trong túi ra, nhắm thẳng mặt Mạnh Vũ Nhiễm..... phun..... (Rei: edit đoạn này, sắp ch.ết vì cười rồi )
[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Nhan Mộ Ngữ nghiến răng nghiến lợi, Mạnh Vũ Nhiễm thì ngây ra như phỗng, chỉ có thể đứng ngốc một chỗ, cho đến khi người xung quanh kêu lên mới kịp phản ứng.
Người phụ nữ này bị gì thế? Đôi mẳt đau đớn vì hơi cay, trong lòng Mạnh Vũ Nhiễm còn cay hơn.
Người phụ nữ này chẳng những không vui vẻ yêu thương, ngược lại còn làm như kẻ thù giết cha cô là anh.
Anh vừa quay người chạy trốn vừa kêu lớn: "Nhan Mộ Ngữ, em điên rồi?"
"Anh mới điên rồi!" Nhan Mộ Ngữ chạy nhanh, lựa chọn góc độ tốt nhất....tiếp tục phun hơi cay vào người nào đó.
Cứ như vậy một người chạy, một người đuổi, mọi người xung quanh cũng bị làm cho choáng váng rồi.
Chạy được một lúc, Nhan Mộ Ngữ mệt nên dừng lại, không chút bận tâm xung quanh là những tiếng kinh hô, hung hăng đưa ra nguyên nhân: "Anh chẳng những làm hư tóc em, còn dùng nước hoa làm da em bị dị ứng!" Nói xong quay đầu, bỏ của chạy lấy người.
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh ‘đại ngộ’, hàng trăm ánh mắt từ hâm mộ, thưởng thức, ghen tị đến đồng tình đều đổ hết lên người Mạnh Vũ Nhiễm.
Nhan Mộ Ngữ chật vật trở về nhà trọ, hai người bạn tốt đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm bị tiếng đóng cửa làm cho giật mình, Mạt Nguyệt lập tức đứng lên cầm lấy túi xách của cô, đẩy cô vào phòng tắm: "Đi tắm đi, nếu không cậu càng mẫn càng nghiêm trọng."
Nhìn "cái nồi lửa chưa tắt" Nhan Mộ Ngữ đi vào phòng tắm, Kiều Khả Tư cau mày cẩn thận ngửi mùi hương còn vương lại trong không khí, lập tức kêu to: "Cái người ngu ngốc nào lại phun nước hao vào người cậu?"
"Hẳn là Mạnh Vũ Nhiễm, thật đáng buồn, trước kia đã từng làm bạn trai của nó, mà lại không biết nó bị dị ứng nước hoa."
Mạt Nguyệt đứng dậy, mở toang tất cả các cửa sổ, lành lạnh thốt ra một câu.
Không đến một giây sau, Kiều Khả Tư kêu lên: "Lại là cái người họ Mạnh ngu ngốc kia?"
Mạt Nguyệt liếc cô (KKT), thanh âm lạnh nhạt: "Cậu nhìn bộ dáng Mộ Mộ đi, còn có thể là người khác sao?" Cô (MN) lộ ra chút tươi cười châm chọc.
"Mộ Mộ giống như là giận điên lên." Nghĩ đến bộ dáng giận ngút trời của Nhan Mộ Ngữ lúc này, trong lòng Kiều Khả Tư còn có chút sợ hãi.
[ReiOw - DIễn Đàn Lê Quý Đôn]
Hai người đang nói chuyện thì Nhan Mộ Ngữ đi ra từ phòng tắm. Thấy cô, Kiều Khả Tư từ trong ngăn kéo lây ra một tuýp thuốc mỡ: "Mộ Mộ, bôi thuốc đi, bằng không ngày mai chắc chắn sẽ nổi mẩn đỏ mất."
Nhan Mộ Ngữ không lên tiếng, theo lời vừa bôi thuốc vừa lau khô mái tóc ướt sũng. Từ lúc về đến nhà đến bây giờ vẫn chưa nói được lời nào, một bộ tức giận vẫn chưa tiêu tán.
"Mộ Mộ, rốt cục là thế nào?" Kiều Khả Tư mở miệng tr.a hỏi.
Nhẹ giọng thở dài, Nhan Mộ Ngữ kể qua một lần.
Nói thật, hai người sau khi nghe xong, có chút đồng tình với Mạnh Vũ Nhiễm, nếu nữ chính không phải là Mộ Mộ, các cô chắc chắn sẽ vì chuyện này mà cảm thấy bi ai cho anh, nhưng vấn đề là bạn tốt của các cô phải chịu khổ nha, nên chỉ có thể cùng mắng cho người đàn ông kia một trận.
Lần đầu tiên Mạnh Vũ Nhiễm dụng tâm như vậy, nhưng lại bị thất bại lớn. Aiii, anh thật muốn giấu nỗi thống khổ này xuống tận đáy lòng, nhưng mà, thật bất hạnh, khi anh về đến nhà, lại phát hiện Lưu Kì đang đứng chờ ở cửa.
"Vũ Nhiễm, bộ dạng cậu chật vật như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?" Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ cùng với bộ dạng mệt mỏi của Mạnh Vũ Nhiễm, Lưu Kì lập tức chạy nhanh đến dìu anh.
Vào nhà, sau khi chờ bạn tốt tắm rửa chải đầu, Lưu Kì ngồi ở sô pha, hướng Mạnh Vũ Nhiễm hỏi: "Hiện tại, cậu có thể nói cho tớ biết rốt cục là có chuyện gì không?"
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Lưu Kì, Mạnh Vũ Nhiễm âm thầm thở dài, cho dù biết nói ra sẽ bị cười nhạo, hắn cũng không thể không nói.
Nhưng khi nghe Mạnh Vũ Nhiễm nói anh đã chuẩn bị "mưa hoa" còn có nước hoa thì biểu tình của Lưu Kì đã có chút vặn vẹo, dễ dàng có thể thấy được anh (LK) đang cực lực nhẫn nại để không cười ra tiếng.
Đến khi Mạnh Vũ Nhiễm nói anh bị Nhan Mộ Ngữ dùng hơi cay phun vào người thì cả người Lưu Kì run rẩy, một tay còn khoa trương ôm lấy bụng.
Nhìn người nào đó nhịn cười đến nỗi muốn phát điên, Mạnh Vũ Nhiễm tức giận mà la lên: "Cậu muốn cười liền cười đi!" Thanh âm còn ma theo chút cam chịu đáng thương. (Rei: ch.ết mất, ch.ết cười rồi :v).
[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
"Ha ha...." Nghe vậy, Lưu Kì lập tức cười ra tiếng. Mấy phút đồng hồ sau, tiếng cười hơi dừng lại, Lưu Kì đi đến bên cạnh Mạnh Vũ Nhiễm, thân thiết vỗ vỗ bờ vai anh, mang theo sự vui sướng khi ai đó gặp họa, nói: "Huynh đệ, tớ thật muốn nói tớ thông cảm cho cậu, nhưng mà, chuyện này, cậu bị như vậy thật ra rất xứng đáng."
"Hừ!" Mạnh Vũ Nhiễm không kiên nhẫn khoanh tay.
"Cậu thật sự không nhớ rõ hay là đang giả ngu? Lúc chúng ta sự lễ tốt nghiệp, đúng ra Nhan Mộ Ngữ được lên đài nhận hoa của Hiệu trưởng, nhưng cuối cùng lại đổi là cậu?"
"Nước hoa bách hợp!" Mạnh Vũ Nhiễm kêu to.
"Đúng, hoa ngày hôm đó là hoa bách hợp, mà Nhan Mộ Ngữ vừa gặp đã mẫn, cho nên mới đổi thành cậu."
Nói đến đây, Lưu Kì có chút đồng cảm với "tài nữ" a, "bị" người đàn ông này coi trọng, thật không biết là sướng hay khổ đây. "Nói như vậy, cậu ngay cả bạn gái dị ứng nước hoa cũng không biết.... Năm đó, ngay cả đại gia đây cũng biết cô ấy "ngửi thấy hương liền biến sắc"...." Lưu Kì lắc đầu thở dài.
"Lúc đó chúng tớ kết giao, cô ấy cũng chưa từng nói qua......" Mạnh Vũ Nhiễm thấp giọng nói, như là biện giải, lại giống như oán giận.
"Ây da, "vạn sự khởi đầu nan", người anh em, cố lên!" Lưu Kì nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi, đến cửa, lại quay đầu nói một câu: "Người anh em, cậu xử lý cho tốt một chút, nếu ngày mai để mọi người thấy "đôi mắt thỏ" (Rei: mắt thỏ màu đỏ mọi người) của cậu, không hay không hay đâu!"
Mạnh Vũ Nhiễm trừng mắt, ngồi phịch trên sô pha, không để ý đến Lưu Kì nữa.
Lưu Kì thở dài, rời đi.
Giờ nghỉ trưa hôm sau, Mạnh Vũ Nhiễm tiêu sái anh tuấn xuất hiện, nhìn vào đôi mắt anh, Lưu Kì cười cười, đi lên phía trước chào đón: "Đã đỡ chưa?"
"Tốt hơn nhiều." Nhìn kỹ, ánh mắt Mạnh Vũ Nhiễm vẫn còn chút đỏ lên, anh cười khổ nói: "Hiện tại, những thứ đồ chống sói lang thật sự quá nhiều, tớ có cảm giác như bị thuốc trừ sâu phun vào vậy."