Chương 10: Chung cư
Chung cư Long Thành Dữ Hồ đặt tại ven hồ của công viên nằm trong khu công nghệ cao của thành phố Thanh Phù. Nghe nói là khu chung cư cao cấp nhất thành phố.
Lục U xuống xe trước cửa chung cư, ngay lập tức có quản gia tư nhân dẫn cô vào trong, dọc theo hồ và núi, hành lang vườn cây quanh co, đi tới lối vào chung cư.
Lục U để ý, thường tầng cuối cùng sẽ là hầm để xe, còn tầng cuối cùng của chung cư Long Thành Dữ Hồ lại là nơi để du thuyền.
Một tầng một nhà, thang máy là loại tốc độ cao, chưa tới mười giây đã lên đến tầng trên cùng.
Thang máy nằm trong nhà, sau khi cửa mở ra đã nhìn thấy nhà Tưởng Đạc.
Căn hộ này ba mặt đều là cửa kính sát đất, cửa sổ chính là mặt thủy tinh hình cung trải rộng 270 độ, tầm nhìn thoáng đãng, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc ngoài hồ, đập mặt chính là núi xanh nước biếc.
Lục U cũng được xem là cô gái va chạm xã hội rồi, nhưng cô cũng không tưởng tượng được nhà của Tưởng Đạc lại... đẹp như vậy!
Căn hộ nằm trên khu công nghệ cao, không có trên mười triệu tệ thì không thể mua được.
(10.000.000 tệ = 35.170.849.820 VNĐ, tính theo tỷ giá khi edit)
Phòng khách trống rỗng, phòng trái bên trái dường như truyền đến tiếng nước chảy.
Lục U cũng không dám đi lung tung, mất tự nhiên đứng cạnh cửa, cúi đầu thì trông thấy mình vẫn còn đang đi giày cao gót.
Cô vội vàng lùi về bức tường phía sau, cởi giày ra, tránh làm bẩn sàn nhà sạch đến nỗi có thể phản chiếu bóng người.
Cô cầm theo giày cao gót đi tìm tủ giày nhưng mãi vẫn không tìm được. Tủ ở đây dường như đều được làm âm tường, kết nối bằng thiết bị điều khiển thông minh.
Lục U nhìn trái nhìn phải, quyết định để giày của mình ở bên cạnh giàn hoa ở lối vào thang máy, cố gắng không để nó quá lộ liễu.
“Em có cần khách sáo thế không hả.”
Cô mới vừa giấu giày đi đã nghe thấy tiếng nói nhàn nhạt của Tưởng Đạc truyền tới.
Chân tay Lục U luống cuống đứng cạnh cửa, nhìn anh chỉ khoác hờ một chiếc áo sơ mi trắng.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước, nơi anh đứng ngược sáng, áo sơ mi tùy ý mở ra, cơ ngực, cơ bụng rồi cả đường V-cut... nhìn một lần không sót thứ gì.
Vóc dáng của anh gần như có thể dùng hai chữ hoàn mỹ để hình dung.
Lục U chỉ nhìn anh một cái rồi lập tức rời mắt, không hiểu sao cô thấy tai mình lại hơi nóng.
Tưởng Đạc đi tới, cầm giày Lục U lên rồi dựa ngay ngắn vào tường: “Ngồi tự nhiên đi.”
Lục U đánh giá nhà của anh, cô nói: “Em còn tưởng rằng sau khi anh về sẽ ở nhà cũ của nhà họ Tưởng chứ.”
“Trong quá khứ nữ chủ nhân trong nhà không chào đón anh, giờ cũng thế.”
Tưởng Đạc tùy tiện đi chân trần, anh đi tới bàn cờ bên cạnh cửa sổ chơi cờ vây.
“Nhà này đẹp thật đấy, em có thể tham quan không?”
“Tự nhiên.”
Lòng hiếu kỳ thúc giục Lục U, cô như đang thám hiểm bí cảnh, phòng nào cũng vào xem.
Buổi tối nằm trong bồn tắm, ngẩng đầu lên có thể ngắm sao, nhìn về phía xa có thể ngắm được cảnh đêm náo nhiệt của khu công nghệ cao... Cuộc sống như vậy, Lục U không dám hy vọng xa vời.
Chỉ là không nghĩ tới, thằng nhóc u ám từ nhỏ đã có cuộc sống khô khan, được ngày nào hay ngày đó, sau khi lớn lên lại sở hữu một căn nhà tinh xảo như vậy. Tinh xảo đến từng chi tiết nhỏ... nơi nào cũng mang cảm giác nghệ thuật.
Tưởng Đạc thấy Lục U có hứng thú với nhà mình như vậy, phút chốc mất hết hứng thú giả vờ chơi cờ, bám theo phía sau cô, giải thích những nơi cô nhìn đến.
Anh đứng bên cạnh cô, nhìn thấu suy nghĩ vô tình lộ ra dưới đáy mắt cô.
Tưởng Đạc rất hiểu Lục U, cô nhóc này đã từng sống trong nhung lụa, căn bản từ trong xương đã là công chúa nhỏ, thích nhà đẹp, quần áo đẹp, nước hoa các loại...
Tất nhiên cô sẽ thích nhà của anh.
Thích nhà anh, thích cách sống của anh, chắc hẳn... cũng sẽ thích anh nhiều hơn một chút.
“Căn nhà này còn đỉnh hơn nhà em lúc trước.”
“Ở cùng người lớn, nội thất đều làm bằng gỗ theo phong cách Trung Quốc thì thoải mái chỗ nào chứ.”
Từ sâu bên trong Lục U cũng nghĩ như vậy, cô gật đầu.
Người trẻ tuổi thích cảm giác hiện đại và tương lai, cho nên phong cách tối giản mới là hoàn cảnh sống lý tưởng.
Hai người hợp nhau ở điểm này.
“A! Máy pha cà phê La Marzocco [1]! Còn cả hạt cà phê Geisha [2] nữa! Em... em có thể làm một ly cà phê được không?”
[1] Máy pha cà phê La Marzocco:dao động từ 140 – 600 triệu
[2] Cà phê Geisha: Cà phê Geisha là cà phê Ethiopia, với hương hoa, trái cây nhiệt đới và vị ngọt đậm.)
“Xin mời tự nhiên.”
Cô vừa đổ hạt cà phê ra thì bị một cái tủ âm tường khác hấp dẫn: “Anh còn có cả búp bê Molly blind box à!”
“Trời đất, Tưởng Đạc anh là tiểu công chúa à!”
Tưởng Đạc nhìn hộp Molly blind box nằm trong hộc tủ đằng trước, khóe miệng cong lên: “Em nói vậy thì là vậy rồi.”
Anh biết tất cả những thứ cô yêu thích và sở thích của cô.
Hùa theo cô, lấy lòng cô, hận không thể dâng hết tất cả cho cô... nhưng lại phải cẩn thận từng li từng tí vì sợ bị cô phát hiện.
Lục U không suy nghĩ đã nói: “Em phát hiện trên phương diện cuộc sống chúng ta có thể sống chung với nhau được đấy.”
Những lời này ngay lập tức đánh trúng vào tim Tưởng Đạc, anh cố gắng hết sức đè khóe miệng đang cong lên xuống: “Vậy em muốn sống cùng anh sao?”
“Ấy? Ý em không phải như vậy.”
Lục U nhận ra lời của mình còn có nghĩa khác, lập tức đỏ mặt: “Em là nói sở thích của chúng ta...”
Nói chưa hết đã bị lòng tự tôn bên trong ngăn trong cổ họng.
Cô bây giờ làm gì còn tư cách cùng chí hướng với anh chứ, nói thế nào cũng giống như đang trèo cao.
Khoảng cách bây giờ giữa bọn họ đã rất rất xa rồi.
Cô không tiếp tục đề tài này nữa, quay lại ghế xô pha trong phòng khách, hỏi: “Thế chúng ta nói chuyện chính đi.”
“Được.”
Tưởng Đạc cùng ngồi xuống bên cạnh cô, giống như khi còn bé hai người ngồi trên bàn trà làm bài tập cùng nhau, hầu hết đều là cánh tay chạm cạnh tay.
Dường như anh không để ý đến chuyện này, nhưng Lục U lại rất mẫn cảm, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông, trái tim lập tức nhộn nhạo.
Cổ họng... hơi khô.
Cô cầm cốc nước chanh trên lên uống, một ngụm lại một ngụm.
“Có biết anh bảo em tới làm gì không?”
Giọng nói anh rõ ràng và từ tính như tiếng mưa rơi trên cây trúc vào ngày xuân.
“Anh nói tỉnh ngủ hơi nhớ em rồi bảo em qua đây, qua rồi làm gì nữa?”
“Anh nói là hơi muốn em... tới đây.” Tưởng Đạc nhìn cô, khóe miệng nâng lên vài phần ham muốn lười biến: “Em có ngắt câu không đấy.”
“Đúng rồi, anh nói hơi nhớ, muốn em qua đây mà [3].”
[3] Trong câu của hai người có từ là muốn, nhưng nếu tách ra thành, thì có thể hiểu là nhớ, muốn, nên hai ông bà đang chơi chữ với nhau đấy.)
“...”
Tưởng Đạc biết con nhóc này đang giả vờ, từ nhỏ cô đã thông minh lanh lợi, bây giờ còn bày đặt giả ngu.
Anh dứt khoát nắm cằm cô, chầm chậm kéo cô sát lại gần mình, dùng giọng nói gợi cảm từ tính nói: “Đã tới rồi, còn có thể làm gì.”
Gương mặt Lục U đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ, vành tai cũng dần chuyển màu đỏ.
Trên đường tới đây cô đã loáng thoáng có dự cảm, nhưng trong lòng tự nói chắc không đến mức đó. Cô và Tưởng Đạc là bạn nhiều năm, tầng quan hệ này không gì có thể phá được, anh sẽ không làm gì cô.
Nước đã đến chân, cô có chút không dám chắc.
Cô không hiểu lắm về loại sinh vật như đàn ông, chỉ nghe Thẩm Tư Tư nói qua, loại sinh vật có thể tùy thời tùy chỗ động dục, lúc nào trong đầu cũng nghĩ mấy thứ bậy bạ.
Không phải vậy chứ! Hai người là bạn bè cùng lớn lên đó!
Tưởng Đạc dựa vào rất gần, gần như ép sát vào cần cổ cô, cũng có thể cảm nhận được cơ thể đang run rẩy của cô gái nhỏ: “Em run cái gì?”
“Em run á?”
“Như gặp phải quỷ ấy.” Tưởng Đạc nhếch miệng lên, lạnh lùng chế giễu: “Em lớn như thế rồi, cũng không phải chưa quen bạn trai, em không thể vẫn còn là...”
Vừa dứt lời, từ trong ánh mắt hoảng sợ và né tránh của Lục U, anh đọc được đáp án. Điều này khiến anh... kinh ngạc.
Tưởng Đạc lùi ra xa, cúi đầu than một tiếng: “Đệt.”
Lục U thở phào nhẹ nhõm, hốt hoảng sửa lại tóc. Má ơi, hù ch.ết cô.
Tưởng Đạc dựa vào ghế xô pha, đầu ngón tay ấn ấn mi tâm, khống chế tâm trạng cùng d.ục vọng đang định phun trào.
“Một người hơi chán, gọi em đến cùng anh... chơi game.”
“Anh nói nghĩ cách cho em, chỉ để em chơi game với anh?”
Lục U hơi khó tin nhìn anh.
“Em muốn làm cái khác thì anh cũng không cản.”
“Chơi game vui lắm!”
“Đánh bài, cờ caro, cờ tỷ phú, em chọn đi.”
“Cờ tỷ phú đi.”
Tưởng Đạc cúi người xuống, lấy bàn cờ tỷ phú từ trong ngăn kéo dưới bàn ra.
Lục U cũng cảm thấy lạ lùng, ngăn tủ dưới bàn trà của anh toàn những trò chơi ngày bé hai người thường chơi.
Trò chơi bắt đầu, Tưởng Đạc không tập trung chia tiền và đổ xúc xắc, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Còn Lục U lại chơi cực kỳ nghiêm túc, giống như toàn tâm toàn ý để hoàn thành một công việc bình thường.
Chính bởi vì để anh giúp cô.
“Em còn tưởng rằng anh sẽ bảo em làm việc khác chứ.” Lục U tung xúc xắc, nói: “Vừa rồi làm em sợ muốn ch.ết.”
Tưởng Đạc lạnh nhạt đáp: “Loại phụ nữ không hiểu phong tình như em anh nuốt không trôi.”
“Em không hiểu phong tình lúc nào!”
Tưởng Đạc cười nhạt, véo gương mặt nhiều thịt của cô: “Bởi vì em là con nhóc ch.ết tiệt.”
Lục U bĩu môi nói: “Bên cạnh anh đều là phụ nữ hiểu phong tình, hoa khôi giảng đường trường nghề là một trong số đó, anh có thể đi tìm người ta chơi trò khác với anh.”
“Hoa khôi giảng đường trường nghề?” Tưởng Đạc hoàn toàn không có ấn tượng: “Ai thế?”
“Thì là... cái người mặc quần rất ngắn, tóc uốn sóng lọn to, mùi nước hoa rất nồng ấy...”
Tưởng Đạc nhớ lại, cô gái kia theo đuổi anh nửa năm, hình như anh có đi chơi cùng cô ta hai ngày rồi làm cô ta tức giận bỏ đi rồi.
“Cái này mà em còn nhớ kỹ thế cơ à.”
Anh đã quên rồi.
“Sao hai người lại chia tay thế?” Lục U tò mò hỏi.
Tưởng Đạc không hề giấu giếm: “Cô ta muốn làm với anh, anh nói anh bất lực.”
“...”
Quỳ luôn.
“Anh không thích người ta tại sao lại ở bên cô ấy?”
Tưởng Đạc đùa giỡn cười: “Bởi vì anh là tên khốn mà...”
Những năm đó, anh chỉ nghĩ làm cách nào để Lục U tránh tên khốn là anh càng xa càng tốt, ở quá gần sẽ bị anh liên lụy.
Mà những điều này, có lẽ Lục U không hề hay biết.
Cô chỉ nhớ một câu anh từng nói: “Con nhóc ch.ết tiệt, anh không có hứng thú với em, cũng sẽ không kết hôn với em.”
Tuổi dậy thì của cô đều vì những lời này mà canh cánh trong lòng.
Dù sao cô cũng không thích anh lắm, chỉ là lòng tự ái bị tổn thương nghiêm trọng thôi.
Lục U không tiếp tục nói chuyện đã qua mà đổi một chủ đề khác: “Tưởng Đạc, để em đo kích thước cho anh nhá.”
“Em muốn đo kích thước chỗ nào của anh?”
“...”
Anh có bệnh à.
Tưởng Đạc nở nụ cười, sửa lại lời: “Đo cái gì?”
“Anh giúp em làm một chuyện, em cũng không thể chỉ chơi cờ tỷ phú với anh là coi như xong chuyện, em may cho anh một bộ quần áo.”
“Em may cho Hứa Trầm Chu chưa?”
“Chưa.”
Trong nhà Hứa Trầm Chu kinh doanh quần áo, không quá để ý đến quần áo Lục U thiết kế.
Trong mắt Hứa Trầm Chu, trang phục Lục U thiết kế chỉ là làm chơi cho vui, từ đó tới nay anh ta chưa từng để vào mắt.
“Thế em đã thiết kế cho người đàn ông khác chưa?”
“Chưa, em thiết kế đồ nữ tương đối nhiều, nhưng anh có thể yên tâm, mặc vào nhất định sẽ không mất mặt.”
Tưởng Đạc hài lòng, anh đừng dậy, mở rộng hai cánh tay: “Nào, tới đây.”
Lục U lấy từ trong túi ra một cuộn thước dây, quay người lại thì thấy cái người kia đã cởi áo rồi, đang trần nửa thân trên nhìn về phía cô.
“...”
“Xin hỏi... tại sao ngài phải cởi áo thế ạ?”
“Để tiện cho em lấy số đo.”
Lục U nhìn chiếc áo sơ mi mỏng dính kia: “Ngài mặc vào cũng sẽ không ảnh hưởng đến số đo đâu ạ.”
“Vẫn nên chính xác một chút thì hơn.” Tưởng Đạc nhướng mày, nốt ruồi đào hoa nơi khóe mắt như sáng bừng: “Vóc dáng anh khá kén đồ.”
Lục U không thể làm gì khác đành đi tới, cô đứng trước người anh, kéo thước dây ra, tỉ mỉ đo đạc...
Cơ bắp trên người anh cực kỳ săn chắc, vừa nhìn đã thấy vô cùng mạnh mẽ, hormone tràn ra không thể kiểm soát.
Lục U nhón chân lên đo chiều rộng vai anh, gương mặt trực tiếp chạm vào lồng ngực anh.
Cơ ngực người đàn ông này trông còn lớn hơn cô, làm cô cảm thấy ngại ngùng phải dời mắt đi.
“Em đừng có nhìn lung tung nữa.” Anh nhắc nhở.
“Không có!”
Lục U đi ra phía sau anh, vòng tay qua hông lấy số đo, hông của anh rất nhỏ, có thể nói là vòng eo con ong hoàn hảo.
Thước dây mềm mại cùng đầu ngón tay cô lướt bên hông anh như cánh bươm bướm nhẹ nhàng chạm vào, vẫy cánh đến mức làm trái tim Tưởng Đạc ngứa ngáy khó nhịn, không kìm lòng được càng muốn nhiều hơn.
Vậy mà cô chỉ đến đó là ngừng, không cho anh thêm một chút nào cả.
Vào lúc Lục U muốn thu tay lại, Tưởng Đạc đột nhiên dùng sức bắt lấy cổ tay cô, làm cô duy trì tư thế ôm anh từ phía sau.
“Tưởng Đạc?”
Giọng nói người đàn ông càng thêm trầm thấp, tựa như rượu mạnh lâu năm: “Lần này... ông thực sự muốn rồi.”
Lục U còn chưa kịp phản ứng thì thang máy đột ngột mở ra.
Tưởng Tư Địch một thân tây trang sải bước đi tới, cất cao giọng nói: “Có thời gian thì đến bệnh viện thăm ông già của cậu nhiều chút đi, từ lúc về mới đến có một lần, có biết cậu đi nhiều năm như vậy, bố cậu nhớ cậu lắm... ôi cha mẹ ơi!!”
Vừa vào đã trông thấy một màn kí.ch thích này, Tưởng Tư Địch mở to hai mắt, ngơ ngẩn cả chục giây mới quả quyết lùi về thang máy.
“Ban ngày ban mặt, để ý một chút.”
“Chị!”
Lục U vội vàng buông anh ra, cố gắng đuổi theo Tưởng Tư Địch để giải thích.
Tưởng Tư Địch đã ấn nút đóng cửa thang máy,vẫy tay với Lục U: “Đừng có chiều nó, bảo vệ tốt bản thân, đừng tạo ra ‘người’ đấy, bai nha.”
“...”
Lục U quay đầu tức giận nhìn Tưởng Đạc: “Chị hiểu lầm rồi kìa.”
Tưởng Đạc ung dung ngồi xuống ghế xô pha, lấy gối ôm đặt trên người mình: “Chị ấy không hiểu lầm đâu.”
Vừa rồi anh... muốn như vậy thật.
-
“Được rồi, chơi cùng anh đủ rồi.” Lục U ngồi xuống bên cạnh anh, chuẩn bị nói chuyện chính với anh.
“Ừ.”
Tưởng Đạc ngồi nghiêm chỉnh lại, có điều vẫn ôm gối đặt trên đùi mình: “Cách thì anh nghĩ xong cho em rồi, trước khi buổi triển lãm của Mosha diễn ra thì em phải hoàn thành đồ án tốt nghiệp của mình, sau đó mời minh tinh mặc rồi biểu diễn trên sàn catwalk, mặt đối mặt với hàng nhái của Lâm Vãn Vãn.”
Lục U nhìn gương mặt chính trực của anh, không ngờ anh lại có chủ ý ác như vậy. Nếu có thể thành công đương nhiên là tốt, cũng có thể vả mặt, nhưng mà...
“Chỉ còn nửa tháng, thời gian quá gấp.”
Một bộ thời trang cao cấp ít cũng phải tốn ba, bốn tháng để chế tác, thậm chí còn lâu hơn. Đây cũng là nguyên do Hứa Trầm Chu không muốn thay đổi trang phục, bởi căn bản không có thời gian.
“Có thể làm được.” Tưởng Đạc nhìn cô, khóe miệng cong lên: “Anh tin tưởng Tiểu Bảo Thoa.”
“...”
Chỉ nói thôi đương nhiên là dễ rồi.
Lục U không muốn buông tha dễ dàng như vậy, mặc kệ khó khăn ra sao cô đều phải thử một lần.
“Em cần đoàn đội tốt nhất cùng nhà thiết kế giỏi nhất trong giới tới giúp em.”
“Em có muốn Như Lai ở Tây Thiên cũng mời tới cho em được, chỉ cần có tiền thôi.”
Lục U giơ tay lấy chiếc gối Tưởng Đạc đang ôm trên đùi qua, vừa ôm vừa thở dài một hơi: “Không có tiền, nếu anh đồng ý cho em mượn thì em sẽ căn cứ vào lãi suất ngân hàng trả lãi cho anh, còn tặng anh thêm một bộ trang phục thiết kế riêng.”
“Em muốn bao nhiêu tiền ông đều có thể cho em, nhưng điều kiện tiên quyết là...”
Tưởng Đạc trầm mặt, giọng nói hạ thấp –
“Trả gối ôm lại cho anh.”
Lục U quay đầu nhìn anh, nhìn thấy một màn nguy nga lộng lẫy kia, lập tức... mở to hai mắt.