Chương 29: Khổ nhục kế

Sau khi show diễn thời trang kết thúc, Lục U đi tới phòng làm việc của Phó Ân.
Phòng làm việc của Phó Ân có phong cách tối giản, các bức tranh có màu sắc tương phản cùng với những đồ vật tinh xảo thể hiện được thẩm mỹ thanh lịch, không tầm thường của chủ nhân.


Thấy Lục U đã đến, Phó Ân cũng không lam man mà vẫy tay bảo cô lại gần: “Mấy bộ trang phục cô mang đến tôi đều thấy rồi, phần thiết kế không có vấn đề gì cả, đều có tiềm năng trở thành cơn sốt trong mùa sau. Nhưng chỗ không ổn chính là trên phương diện tạo mẫu, phần tạo mẫu và may thực sự không thể khiến so được với thiết kế của nó.”


Đương nhiên Lục U biết chỗ thiếu hụt của những bộ trang phục này.
Kiểu dáng thiết kế của cô nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực tế có yêu cầu rất cao đối với nhà tạo mẫu.


Nếu việc tạo mẫu không thể xứng với phong cách thiết kế của trang phục, rất có thể sẽ kéo giá trị của thiết kế xuống, làm ra một bộ trang phục chính hãng nhưng có chất lượng như hàng giả.


Một nền tảng như ICLO kiểm định chất lượng rất nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không để những món đồ có chất lượng như vậy xuất hiện trên gian hàng nổi bật của mình.


“Tổng giám đốc Phó, anh yên tâm, trở về tôi nhất định sẽ theo dõi sát sao việc sản xuất ở xưởng, sẽ không để trang phục xuất hiện bất cứ vấn đề nào liên quan đến chất lượng.”


available on google playdownload on app store


Khuỷu tay Phó Ân chống lên bàn làm việc, anh ta nhìn Lục U, nói: “Lục U, tất nhiên tôi tin tưởng năng lực làm việc của cô, cũng tuyệt đối không thu hồi lời hứa cho cô một gian hàng, nhưng mà...”
Khi anh ta nói hai chữ “nhưng mà”, trái tim Lục U đã lạnh hơn phân nửa.


“Nhưng mà tôi cảm thấy Lộc Phong cần chậm lại một thời gian nữa, hiện tại có vài mặt mọi người vẫn chưa hoàn thiện như là nhân lực, kế hoạch, kinh doanh, v.v… Mọi thứ đều rất non nớt, tôi lo lắng mọi người không chịu được số lượng đơn đặt hàng vào ngày hội mua sắm vào tháng sau, đến lúc đó... đối với uy tín và danh tiếng của Lộc Phong nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”


“Nhưng tổng giám đốc Phó, không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao?”
“Đúng là bàn xong rồi, tôi cũng không sẽ không thất hứa, gian hàng của ICLO sẽ luôn giữ lại cho mọi người, nhưng tôi muốn chờ sau khi thương hiệu của mọi người đủ lớn thì chúng ta mới tiếp tục bàn chuyện hợp tác.”


“Nhưng mà...”


“Lục U, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng chúng ta không thể cứ nghĩ rằng ăn một miếng lớn là có thể trở thành người mập được. Phòng thiết kế Lộc Phong của cô chỉ mới thành lập được một thời gian ngắn, nếu đổi lại là trước đây, tôi sẽ không bao giờ để một thương hiệu non trẻ như vậy xuất hiện trên ICLO của tôi, là sự cố gắng trên du thuyền của cô đã lay động tôi, làm tôi tin tưởng cô có thể phát triển mạnh, phát triển tốt được thương hiệu.”


Phó Ân bất đắc dĩ nói: “Nhưng cô không thể chỉ dựa vào sự tự tin và quyết tâm của chính mình, mà không quan tâm đến tất cả những thứ khác như vậy. Cô không chỉ là một nhà thiết kế ưu tú, cô còn là người quyết định của Lộc Phong, vì vậy, tôi hy vọng cô có thể nghe lời tôi khuyên và đưa ra quyết định chính xác.”


- -
Huyệt Thái Dương của Lục U không ngừng nảy lên, cô lảo đảo rời khỏi trụ sở chính của ICLO.
Lục U ngẩng đầu lên, bóng đèn neon trên mấy chữ cái tiếng Anh của ICLO đang phát sáng, dùng khí thế áp bức xuất hiện trước mắt cô, ánh sáng tỏa ra khiến mắt cô đau đớn.


Đó là chốn phồn hoa mà hiện tại cô không cách nào với tới.
Tòa nhà của tập đoàn Lục thị đã trở thành phế tích, muốn Đông Sơn tái khởi nào dễ dàng như thế.


Lục U tựa vào cây cột lớn của tòa nhà ICLO, đè nén cảm giác không cam lòng và tủi thân trong lòng, cầm điện thoại lên, chuẩn bị nói chuyện này cho Thượng Nhàn Thục.


Điện thoại có thể gọi được nhưng đầu dây bên kia không ai nghe máy, gọi vài lần vẫn như vậy, Lục U cũng nản lòng buông điện thoại xuống, dụi dụi khóe mắt, chuẩn bị đến xưởng tâm sự với nhà tạo mẫu, xem có biện pháp nào nâng cao chất lượng không.


Kinh nghiệm trên du thuyền đã cho cô một bài học, đó là kể cả khi vào giây cuối cùng cô cho rằng tất cả đã kết thúc thì cũng có thể xuất hiện cơ hội xoay chuyển, không nên dễ dàng buông tha. 


Lục U vừa bước ra khỏi tòa nhà thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đứng bên cạnh bảng hiệu sáng choang của ICLO, hình như đã đứng chờ từ lâu.
Kiều Tây Oánh ăn mặc đơn giản, áo phông trắng kết hợp với quần jeans, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, mặt mộc ngước lên, xuất hiện trước mặt Lục U.


Mặc dù cô ấy là nhà tạo mẫu có tay nghề cao, nhưng ở khía cạnh hình tượng cá nhân, Kiều Tây Oánh đi làm nhiều năm như vậy nhưng phong cách ăn mặc vẫn giống như những sinh viên chưa ra trường.
Cô ấy thấp thỏm không yên đi tới trước mặt Lục U, còn chưa mở miệng mà gương mặt đã đỏ.


Trên mặt Lục U nặn ra nụ cười khổ: “Hello, chuyện chiếc váy có qua cửa thuận lợi không?”
Kiều Tây Oánh siết chặt túi xách, hít sâu một hơi để khống chế tâm trạng đang lo lắng của mình: “Lục tiểu thư, tôi... tôi từ chức rồi.”
“Hả?”


Lục U ngạc nhiên, buổi chiều cô ấy vừa chạy theo Lâm Vãn Vãn để làm tùy tùng, vậy mà bây giờ đã từ chức rồi.
“Lục tiểu thư, thật sự xin lỗi.”
Kiều Tây Oánh cúi gập người dọa cho Lục U sợ hãi: “Chị làm gì thế.”


“Lục tiểu thư, tôi biết, chuyện trước đây tôi rời khỏi tập đoàn Lục thị để đến nơi khác là do tôi không đúng.” Kiều Tây Oánh xúc động, nước mắt nước mũi chảy không ngừng: “Tôi có lỗi với ơn tri ngộ của tổng giám đốc Lục, cũng có lỗi với tập đoàn Lục thị, có lỗi với cô.”


“Đều qua rồi mà, đừng nhắc lại nữa.” Lục U bất đắc dĩ xua tay: “Chị là người mà bố em nhìn trúng, chị có thể tiến xa hơn thì em cũng mừng cho chị.”
“Lục tiểu thư, xin cô cho tôi thêm một cơ hội, nếu như cô vẫn bằng lòng tin tưởng lời tôi nói.”
“Ý chị là...”


Kiều Tây Oánh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi nghe nói cô có mở một phòng thiết kế thời trang tên là Lộc Phong, nghe nói vẫn còn thiếu người, tôi muốn đến chỗ cô làm việc.”
Lục U kinh ngạc: “Chị muốn đến chỗ của em?”


Kiều Tây Oánh dừng một chút, kiên định nói: “Xin Lục tiểu thư hãy tin tôi một lần nữa, để tôi có thể bù đắp những thứ tôi nợ tập đoàn Lục thị, nợ tổng giám đốc Lục. Tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện qua cầu rút ván, thấy lợi quên nghĩa nữa đâu! Tôi muốn đi theo cô, muốn cùng cô xây dựng lại tập đoàn Lục thị.”


Lục U đi tới trước mặt Kiều Tây Oánh, giơ tay lên.
Kiều Tây Oánh tưởng cô muốn đánh mình nên theo bản năng nâng tay lên chắn, lại không ngờ rằng, Lục U vỗ mạnh lên vai cô, không thể kìm chế được sự vui sướng mà nói hai chữ -
“Hoan nghênh.”
“Ý Lục tiểu thư là... là...”


“Hoan nghênh đó! Hoan nghênh chị gia nhập vào Lộc Phong! Hoan nghênh chị đến đây! A a a! Cực kỳ hoan nghênh, giang rộng hai tay ôm lấy chị!”


Lục U cũng không cách nào khống chế niềm vui sướng này lại được, cô trực tiếp nhảy lên ôm lấy Kiều Tây Oánh: “Chị đến quá đúng lúc! Thực đó, chị đã cứu em, cứu cả Lộc Phong rồi!”
Kiều Tây Oánh được yêu mà lo sợ, cô ấy cũng ôm lấy Lục U: “À, cái đó...”


“Chị thực sự nghĩ kĩ rồi chú? Lộc Phong của bọn em vừa mới bắt đầu, có lẽ lương trả cho chị không cao được như tập đoàn Vãn Chu đâu!”
“Tôi nghĩ kĩ rồi, chỉ cần tiền lương đủ nuôi bản thân là được rồi, tôi bằng lòng cùng trưởng thành với Lộc Phong.”


Lục U ngổn ngang trăm mối nắm lấy tay Kiều Tây Oánh.
Kiều Tây Oánh gia nhập thực sự là cọng rơm cứu mạng của cô, để cô nhìn thấy hy vọng...
...
Hôm sau, Lục U dẫn Kiều Tây Oánh đến phòng làm việc trong xưởng, giới thiệu để cô biết tình hình thực tế và khó khăn trước mắt của Lộc Phong.


Nhà tạo mẫu thời trang của xưởng trình độ có hạn, không thể cho ra những sản phẩm được cắt may tốt hơn nữa, thế nên vẫn không thể qua được cửa của ICLO.


Đây là cũng là nguyên nhân Phó Ân khuyên Lục U tạm thời từ bỏ ngày hội mua sắm. Nếu như không có Kiều Tây Oánh gia nhập vào, có lẽ Lục U sẽ thực sự từ bỏ sự kiện này để nghỉ ngơi dưỡng sức, từng bước tiến lên.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.


Kiều Tây Oánh có thể nói là nhà tạo mẫu có tay nghề cao nhất trong giới thời trang hiện nay. Có một đại tướng như vậy gia nhập vào Lộc Phong, Lục U hoàn toàn có thể tiến vào ngày hội mua sắm của ICLO.


Lần này, Kiều Tây Oánh cũng dốc hết sức lực, cô muốn chứng minh bản thân, cũng muốn bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ.


Cho nên khoảng thời gian sau đó, cô ấy gần như không được ngủ một giấc trọn vẹn, chỉ ngây người trong xưởng rồi biến tất cả những bản thiết kế Lục U gửi đến thành những bản mẫu rập tuyệt đẹp.
Lục U đem tất cả những bản mẫu rập đã được hoàn thành đến trụ sở của ICLO một lần nữa.


Lần này khi nhìn thấy thành phẩm mà Lục U mang đến, trên mặt Phó Ân lộ ra biểu cảm không thể tin được.


Cô gái này... chỉ trong một thời gian ngắn đưa anh ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chất lượng của những bản mẫu rập lần này vượt xa những cái lần trước cô mang tới, trình độ chế tác tinh xảo, không hề thua kém các thương hiệu lớn, các thương hiệu nổi tiếng!


Những cũng mới qua hơn mười ngày thôi mà, Lục U từ đâu tìm được một nhà tạo mẫu xuất sắc như vậy chứ!


Nhà tạo mẫu giỏi trong giới chắc chắn sẽ không để ý đến phòng thiết kế nhỏ lại chưa biết sẽ đi về đâu như Lộc Phong, hơn nữa Lộc Phong cũng không thể ra một cái giá đủ để đào góc tường nhà người ta được.


“Lục U, cô biết phép thuật đấy à? Cô rốt cuộc kiếm ở đâu ra nhà tạo mẫu trình độ cao thế hả?”
Đối với người đứng trước mặt này, Phó Ân sinh ra lòng hiếu kỳ trước nay chưa từng có. Trước đó, trong lòng anh ta chỉ chứa ICLO, chưa bao giờ có hứng thú với bất kỳ người con gái nào.


Lục U cười cười, đáp: “Tỏ vẻ thần bí chút ha, đợi đến khi Lộc Phong chúng tôi lên được ngày hội mua sắm của ICLO, đến lúc đó tôi sẽ nói với anh biết, tôi làm phép như thế nào.”
Phó Ân nhìn cô, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, khóe miệng cũng không kìm được mà cong cong –


“Xem ra vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, ngày hội mua sắm lần này nhất định phải để một chỗ cho Lộc Phong các cô rồi.”
“Tôi nhất định sẽ không khiến ánh mắt của tổng giám đốc Phó thất vọng đâu.”


Phó Ân cũng là một người làm ăn sòng phẳng, rất nhanh đã kí hợp đồng với Lục U, để cho Lộc Phong một gian hàng thời trang tốt nhất.
...
Mà ở bên kia, tập đoàn Vãn Chu của Hứa Trầm Chu đang loạn cào cào cả lên.


Vốn dĩ tập đoàn Vãn Chu đã đấu giá được gian hàng vàng của ICLO từ lâu, nhưng bởi vì Kiều Tây Oánh đột nhiên thôi việc, tất cả các bản mẫu rập trang phục mà công ty chuẩn bị cho ngày hội mua sắm đều xảy ra vấn đề.


Kiều Tây Oánh nhà tạo mẫu hàng đầu của công ty, các kỹ thuật cắt, may, thêu,v.v... đều được cô ấy đích thân thực hiện. Bây giờ cô ấy thôi việc, tất nhiên công ty không thể tìm được một người thích hợp tới quản lý, các mẫu tập được gửi đến ICLO để xét duyệt đợt đầu tiên đều bị trả về. Nếu lần tiếp theo lại không hợp lệ, ICLO hoàn toàn có quyền thu hồi gian hàng vàng kia để tặng cho một nhà khác.


Hứa Trầm Chu đích thân liên lạc với Kiều Tây Oánh rất nhiều lần, thậm chí còn ra cái giá trên trời, hy vọng cô ấy có thể trở lại tập đoàn Vãn Chu. 


Nhưng lần nào cũng bị Kiều Tây Oánh cự tuyệt thẳng thừng. Một công ty không biết tôn trọng nhân viên thì cho dù có trả nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì cả.
Cô ấy cũng sẽ không phản bội Lục U thêm một lần nào nữa.


Hứa Trầm Chu truy cứu chuyện Kiều Tây Oánh từ chức, tất nhiên cũng moi ra được rất nhiều chuyện xảy ra vào ngày đó từ miệng những người có mặt.


Anh ta đưa Kiều Tây Oánh, vị tướng đắc lực nhất dưới tay mình cho Lâm Vãn Vãn, không thể ngờ rằng Lâm Vãn Vãn không chỉ tạt nước mà còn tát người ta, hoàn toàn đối xử với Kiều Tây Oánh như người hầu hạ của mình.


Trời mới biết, ngay cả Hứa Trầm Chu cũng phải dùng lễ mà đối đãi với bậc thầy như Kiều Tây Oánh. Một cái tát kia của Lâm Vãn Vãn đã đánh văng nửa cái mạng của tập đoàn Vãn Chu, điều này thật sự khiến anh ta... không thể chịu đựng được.


“Làm sao mà em biết được, em tưởng cô  ta chỉ là một trợ lý trong công ty anh.”


Bởi vì giọng Hứa Trầm Chu khi chất vấn cô ta không tốt, thế nên tâm trạng cô ta cũng cáu bẳn, bực bội nói: “Cô ta cũng chẳng lễ phép tí nào hết, dám làm em mất mặt trước mặt nhiều người như thế, nhân viên không có EQ như thế đi rồi thì thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ.”


“Có gì đặc biệt hơn người?” Hứa Trầm Chu tức giận lắc đầu: “Cô ấy vừa đi, toàn bộ tiến độ sản xuất ở dưới phân xưởng và chất lượng sản phẩm đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Em nói thử xem, như vậy thì có đặc biệt hơn người nhỉ?”


“Lẽ nào một tập đoàn lớn như tập đoàn Vãn Chu của anh không còn ai nữa à, mỗi mình Kiều Tây Oánh đi thôi mà, chẳng lẽ không còn ai nữa à!”
Hứa Trầm Chu ngồi trên ghế, xoa xoa mắt, chỉ cảm thấy không còn gì để nói.


Lâm Vãn Vãn cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, trong đầu chỉ biết có lợi ích, là điển hình của một bình hoa nhìn được không dùng được. Cô ta càng không có khả năng hiểu sự quan trọng của nhân sự và cách vận hành của công ty.
Anh ta không khỏi nghĩ đến Lục U.


Trước đây mỗi khi công ty gặp phải chuyện gì, cô đều bên cạnh giúp đỡ anh ta, những ý kiến cô đưa ra hầu hết đều nói trúng trọng điểm, vô cùng chuẩn xác.


Trước đây, Hứa Trầm Chu cảm thấy một người phụ nữ nữ Lục U có thể trở thành một người nội trợ tốt, nhưng lại không hiểu phong tình, cũng không biết làm nũng khiến người ta vui vẻ. Nhưng bây giờ, khi anh ta đã thực sự sở hữu một người phụ nữ biết làm nũng, biết la lối om sòm, anh ta mới biết mình đã mất đi thứ gì.


Lâm Vãn Vãn thấy sắc mặt Hứa Trầm Chu khó coi, cũng biết có lẽ cô ta đã làm anh ta thất vọng rồi, vì vậy đi tới trước mặt anh ta, ngượng ngùng nói: “Trầm Chu, em biết lỗi rồi.”
Thấy Hứa Trầm Chu không trả lời, cô ta dứt khoát ngồi lên trên đùi anh, ôm lấy bờ vai anh: “Trầm Chu, em thực sự biết lỗi rồi mà.”


Lần này, Hứa Trầm Chu không còn đáp lại kiểu làm nũng của cô ta nữa, mặt anh ta không có biểu cảm, nói ra ba chữ -
“Chia tay đi.”
...
Vào ngày hoạt động mua sắm bắt đầu, lượt ấn vào xem cửa hàng Lộc Phong vượt qua bảy chữ số, hơn ba nghìn đơn đặt hàng, doanh thu phá thẳng mốc một triệu.


Thành tích này tuyệt đối là thứ mà Lục U và Thượng Nhàn Thục không nghĩ tới.


Phòng thiết kế khắp nơi reo hò, mặc dù để chuẩn bị cho ngày hội mua sắm lần này, mọi người đã nhiều ngày không được ngủ ngon, nhưng khi có kết quả, ai nấy đều mỉm cười vui sướng, cảm thấy mọi người đều rất đáng giá.


Thượng Nhàn Thục vui mừng đến chảy nước mắt, bà ấy gả vào nhà giàu đã nhiều năm, chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, kinh tế cũng dư dả, một, hai triệu tệ này bà ấy căn bản không đặt vào trong mắt. 
Nhưng thành tựu lần này Lộc Phong đạt được quả thực khiến cô vui mừng phát khóc.


Sẽ có một ngày cô đứng thẳng lưng đối diện với mẹ chồng em chồng, những người thường xuyên khinh thường bà ấy.
Vui mừng qua đi, Lục U bắt đầu chuẩn bị cho buổi diễn thuyết về thương hiệu tại ICLO tối nay.


Đây là buổi tiệc tối mà ban tổ chức ICLO cố ý chuẩn bị cho tất cả các thương hiệu thời gian. Nơi đây cũng có không ít phóng viên truyền thông, thậm chí còn có cả ngôi sao nổi tiếng đang livestream để quảng bá sản phẩm...
Sảnh tiệc tối tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng náo nhiệt.


Lục U và Thượng Nhàn Thục là nhà thiết kế và giám đốc điều hành của Lộc Phong, tất nhiên cũng nhận lời tham gia bữa tiệc này, hai người vừa tới đã thu hút sự chú ý, không ít người trong giới thời trang đều muốn hợp tác cùng thương hiệu mới nhưng khí thế hùng hổ như Lộc Phong.


Lục U khá quen thuộc với những trường hợp như thế này, cô mặc một chiếc váy dạ hội màu champagne lộng lẫy, trên người toát ra khí chất thanh tao và quý phái, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt nhu thuận của cô, lộ ra màu mật ong.


Phó Ân đứng nhìn cô từ xa, trong phút chốc anh ta hơi thất thần, ngay cả người bên cạnh nói chuyện với mình mà anh ta cũng không chú ý.


Thượng Nhàn Thục đi bên cạnh Lục U lại không tự nhiên cho lắm. Bình thường những buổi tiệc tối bà ấy tham gia đều là tiệc tối của các phu nhân giới thượng lưu, chuyện những người ở đó nói tới đều là hàng hiệu, xe hơi, nghệ thuật, triển lãm tranh hoặc là chồng con...


Mà kiểu tiệc tối thương nghiệp này là lần đầu tiên cô bà ấy gia, vừa lo lắng lại vừa hưng phấn.
Lục U biết bà ấy không có tự tin, nên đưa bà ấy đi theo mình xã giao với mọi người, khi giới thiệu với người ngoài cũng nói bà ấy mới là giám đốc điều hành của Lộc Phong.


“Chồng tôi còn không biết tôi làm những thứ này.” Thượng Nhàn Thục khẽ nói với Lục U: “Nếu để người trong nhà biết, không biết sẽ ra sao nữa.”
“Đương nhiên là kiêu ngạo vì dì rồi.”


“Hy vọng là thế, mẹ chồng vẫn chê gia cảnh nhà tôi không tốt lắm, hy vọng bây giờ bọn họ có thể nhìn tôi với ánh mắt khác xưa rồi.”
“Nhất định sẽ như vậy.” Lục U nói: “Lộc Phong của chúng ta mới vừa bắt đầu đã có nhiều doanh nghiệp muốn hợp tác với chúng ta như vậy rồi.”


Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo gọi tên Lục U.
Lục U quay đầu lại thì trông thấy Tưởng Tư Địch trong bộ váy màu đen, đang vẫy tay mỉm cười với cô.
Lục U nói với Thượng Nhàn Thục: “Em đi trước nhé, đợi một chút em sẽ quay lại.”
“Cháu đi đi, cứ kệ tôi.”


Sau khi Lục U rời đi, Thượng Nhàn Thục đi dạo xung quanh, có khá nhiều người biết bà ấy là giám đốc điều hành của Lộc Phong thì đều tiến lên bắt chuyện.
Dần dần bà ấy cũng thả lỏng hơn, bình tĩnh cùng mọi người nói về thương hiệu thời trang của mình.


Đúng vào lúc này, bà ấy nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi bên quầy cà phê. Đó chính là Lý Thái Phong, tổng giám đốc của tập đoàn Phong Duyệt, cũng là chồng của Thượng Nhàn Thục.


Trong lòng Thượng Nhàn Thục kinh ngạc, rồi lại thấy ngồi bên cạnh Lý Thái Phong là một cô gái trẻ xinh đẹp, hai người đang chuyện trò rất vui vẻ.
Trong lòng bà ấy hẫng một nhịp, có chút dự cảm không lành.


Cô gái kia để tóc xõa ngang vai, mặc một chiếc váy liền màu trắng, nụ cười trong sáng động lòng người.
Thượng Nhàn Thục nhận ra người đó, đây là cấp dưới đắc lực của Lý Thái Phong, được ông ta một đường đưa lên vị trí quản lý -Đào Tình Du. 


Động tác của Lý Thái Phong và cô ta rất thân mật, thậm chí cô ta còn lấy dĩa đút bánh quy cho ông ta ăn, vừa nhìn đã biết hai người này “trèo tường” rồi.
Thượng Nhàn Thục đi xuyên qua đám đông, đứng phía sau cái cây nơi hai người đang ngồi.


Đào Tình Du nói: “Trong ngày hội mua sắm của ICLO lần này, thương hiệu Lộc Phong có lẽ là khiến người ta chú ý nhất, bởi vì vừa mới bắt đầu đã có một gian hàng chính của ICLO rồi, tỉ lệ đề xuất có thể nói là vượt qua rất nhiều thương hiệu khác, không biết người đứng sau thương hiệu này là ai, có tư bản làm chỗ dựa hay không.”


Lý Thái Phong ung dung nói: “Theo tin tức của anh thì nhà thiết kế chính của nó là con nhóc của tập đoàn Lục thị.”


Nhắc tới tập đoàn Lục thị, sắc mặt Đào Tình Du khẽ đổi. Mặc dù Lục thị đã phá sản, nhưng dù sao cũng đã tung hoành trong giới thời trang nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể khinh thường được.
“Thế thì khó trách.”


“Nhưng vốn liếng của mấy người đó cũng chẳng có bao nhiêu, quy mô cũng nhỏ. Nếu có thể thâu tóm được, đối với chúng ta chỉ có lợi không có hại.”
Lý Thái Phong nhéo nhéo mũi Đào Tình Du, mang theo vài phần ve vãn nói với cô ta: “Em vất vả rồi.”


Đào Tình Du hờn dỗi lườm Lý Thái Phong, ngồi thẳng người lên, lạnh lùng nói: “Xin tổng giám đốc Lý tự trọng, trong nhà ngài đã có người vất vả rồi, còn ở chỗ này trêu ghẹo em làm gì chứ.”


Lý Thái Phong ôm lấy eo cô ta, nói: “Người kia của nhà anh ấy à, chỉ là một bà chủ gia đình thôi, cái gì cũng không hiểu, từ trước đến nay anh với cô ta không thể trò chuyện với nhau được, so với em cô ta kém xa.”
Đào Tình Du thích nghe những lời này, cô ta hỏi: “Cô ta kém em chỗ nào?”


“Em là du học sinh có bằng cấp đẹp, công ty của chúng ta có nhân tài như em là may mắn của công ty, cũng là phúc khí của anh.”
“Phu nhân không trẻ không xinh đẹp sao?”


“Cô ta chỉ là một người phụ nữ một đống tuổi đã có chồng mà rồi, cái gì cũng không biết, suốt ngày chỉ biết cùng mấy người khác đi dạo phố, chơi mạt chược, chưa từng va chạm với xã hội.”
“Khó trách chưa bao giờ đưa cô ta đến tham gia tiệc xã giao.”


“Mang cô ta theo nhất định sẽ khiến anh thành trò cười.”
Đào Tình Du nhìn ông ta, ý nhị hỏi một câu: “Nếu cô ta không tốt như thế, vậy... khi nào anh ly hôn với cô ta?”


Nhắc tới hai chữ “ly hôn”, nụ cười trên mặt Lý Thái Phong dừng một chút, sau đó ôm lấy eo Đào Tình Du, miệng trơn như bôi mỡ: “Ly, lập tức ly hôn với cô ta.”
“Thế em sẽ chờ đó.”


Thượng Nhàn Thục cảm thấy cả người chảy đầy mồ hôi lạnh. Người khác nói với bà ấy rằng mấy năm nay chồng mình ở bên ngoài có không ít bồ nhí, nhưng bà ấy chưa bao giờ tin tưởng, hoặc có lẽ... bà ấy không muốn tin.


Bà ấy thậm chí còn nói người đó, chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, đàn ông ngồi lên được vị trí này đều không thể tránh khỏi.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy, trái tim Thượng Nhàn Thục sắp nát vụn rồi.


Những thứ oanh oanh yến yến này trong mắt chỉ chờ mong được thượng vị, đừng thấy Lý Thái Phong sảng khoái bằng lòng với mấy người này mà tưởng, thật ra người đàn ông này rất thông minh, ông ta sẽ không ly hôn đâu. Bà cả trong nhà không ngã, bên ngoài bồ nhí bay bay, đây mới là trạng thái lý tưởng nhất của loại đàn ông này.


Nhưng mà... Thượng Nhàn Thục sao có thể cam tâm nhịn nhục một cách thấp hèn chỉ để giữ lấy cái danh hão là bà cả chứ. Nhất là khi chính tai nghe thấy Lý Thái Phong nói mấy câu hạ thấp mình ở trước mặt tình nhân, ông ta nói như đã soạn bài trước, không biết đã nói bao nhiêu tình nhân như vậy rồi.


Bà chủ gia đình, không kiến thức, phụ nữ một đống tuổi đã có chồng...
Từng chữ từng chữ nhục nhã này con dao đâm vào lòng bà ấy. 
Có một người phục vụ bưng khay đi ngang qua bà ấy, Thượng Nhàn Thục lấy một ly rượu vang đỏ rồi đi về hướng hai người kia.
...


Ra khỏi phòng khách, Lục U đi tới bên cạnh hành lang, lấy bản thảo diễn thuyết về thương hiệu đã chuẩn bị trước ra nhẩm lại một lần.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Tưởng Tư Địch đã thay một bộ trang phục thường ngày đi về phía cô.
“Chị, chị cũng tới à?”


Tưởng Tư Địch giơ điện thoại lên: “Không phải, nghe nói đêm nay thương hiệu của em có buổi diễn thuyết, người nào đó muốn xem nhưng lại không đến được, chị phải livestream cho nó.”
“Tưởng Đạc ạ?” Lục U bĩu môi nói: “Chắc anh ấy muốn thấy em làm trò hề chứ gì.”


Từ sau khi xảy ra vụ việc trên du thuyền, dường như giữa Lục U và Tưởng Đạc có một tầng ngăn cách như có như không, vẫn chưa liên lạc lại.
Thỉnh thoảng từ xa nhìn thấy nhau ở nơi công cộng thì chỉ liếc qua một cái, ngay cả chào hỏi cũng không, giống như hai người xa lạ.


“So với việc thấy em làm trò cười, thì nó còn quan tâm đến việc trong thời gian đã định em trả được hết mười triệu kia hay không đấy.”
“Chỉ bảo anh ấy yên tâm, em nhất định sẽ trả hết nợ.”
“Có lòng tin như thế cơ à.”
“Đương nhiên.”


Hôm qua vừa bắt đầu ngày hội mua sắm, lượng tiêu thụ của Lộc Phong đã nằm trong top 10, đơn đặt hàng cũng không ngừng tăng lên.


Mặc dù nền tảng ICLO đã ngốn hơn một nửa, trừ đi các chi phí vận hành linh tinh thì căn bản chẳng được một xu lợi nhuận nào hết, nhưng Lục U cũng không nóng nảy. Chỉ cần thương hiệu có người biết đến, lo gì không kiếm được tiền. Lí do cô coi trọng ICLO là bởi vì muốn mượn nền tảng này để mở rộng quy mô của Lộc Phong.


Tưởng Tư Địch thấy đường làm quan của Lục U rộng mở, chị ấy bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nói, con chó con kia lai phải thất vọng rồi.
“Nhưng mà, nếu anh ấy muốn đến xem diễn thuyết thì sao không tự mình đến ạ?” Lục U tò mò hỏi: “Còn phiền chị livestream cho anh ấy nữa chứ.”


“Em không biết à, nó bị thương rồi.”
“Hả?”


Tưởng Tư Địch thuận miệng nói: “Hôm trước đi chấp hành một vụ án chống m.a túy, gặp phải một kẻ độc ác không cần mạng, còn bắt cóc cả con tin. Chuyên gia đàm phán còn chưa tới mà Tưởng Đạc đã tự mình đơn thương độc mã tiến lên đàm phán với tội phạm m.a túy rồi. Đang nói nói cười cười thì tự dưng động thủ với người ta, mấy tên tội phạm m.a túy kia bị tóm gọn, nhưng nó vì cản một dao cho người khác nên bụng bị đâm một nhát, ruột cũng sắp lòi hết cả ra, cơ mà bị nó nhét vào lại rồi.”


Lục U nghe xong, đầu óc mơ mơ màng màng, loạng choạng suýt chút nữa không đứng vững: “Cái... cái đó... còn sống được không ạ?”


“Đang ở viện đấy, buổi sáng mới tỉnh lại đã nhớ ra chuyện em diễn thuyết, bảo chị tới xem một chút.” Tưởng Tư Địch nói: “Chị còn nghĩ em biết rồi chứ, buổi sáng em trai em còn đến viện thăm nó mà.”


“Em... em không biết, không, không ai nói cho em biết cả.” Giọng nói Lục U run rẩy, linh hồn bé nhỏ bị dọa sắp chuyển nhà đi rồi.


“Không sao đâu, thằng nhãi kia mạng lớn lắm, không ch.ết được đâu.” Tưởng Tư Địch trấn an vỗ vỗ vai cô, nói: “Chuẩn bị tốt buổi diễn thuyết của em đi, bảng hiệu Lộc Phong có thể trở thành nhà mốt nổi tiếng hay không đều trông chờ vào lần này đó.”


Sau khi Tưởng Tư Địch rời đi, cả người Lục U vô lực ngồi trên hành lang gấp khúc ngoài vườn hoa, gọi điện thoại cho Tưởng Đạc nhưng anh lại không bắt máy.


Tưởng Tư Địch không chịu nói nhiều, cô cũng không biết rốt cuộc anh bị thương thành cái dạng gì nữa, trong lòng lo lắng không yên, dứt khoát gọi video cho Lục Ninh.
- -


Lục Ninh tới thăm mẹ lại tình cờ phát hiện Tưởng Đạc cũng bị thương và được đưa tới bệnh viện tư nhân này, cho nên cậu liền qua đây thăm bệnh.
Có không ít người tới thăm bệnh, nhân viên cấp dưới, đồng đội trong cục, còn có mấy thân thích bắn đại bác không tới...


Tưởng Đạc chặn hết ở ngoài cửa, ai cũng không gặp, trong phòng chỉ có một hộ lý và cha Tưởng đang ngồi trên xe lăn, giống như ông Phật tôn quý nhìn chằm chằm vào anh.
Lục Ninh cũng chưa vào được, cậu như một con chuột nghiêng đầu ngó vào phòng bệnh sáng sủa, rộng rãi.


Tưởng Đạc đang nằm trên giường bệnh, không mặc áo, phần bụng quấn rất nhiều băng vải, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng cũng may vẫn còn tỉnh táo, hời hợt quét mắt nhìn cậu một cái.
“Trời má, anh Tưởng Đạc, sao anh lại bị thương thành như vậy chứ!”


Cậu vừa mở miệng, giọng nói hoạt bát khiến cha Tưởng nhướng mày, dùng giọng nữ trong máy tính để nói: “Yên – lặng.”
“Á, bác ạ, xin lỗi, xin lỗi.” Lục Ninh vội vàng cúi người xin lỗi.
Giọng Tưởng Đạc không có sức, bình tĩnh hỏi: “Chị cậu bảo cậu tới à.”


“Anh chỉ biết chị em chị em thôi, chẳng lẽ em không thể tới thăm anh được à.”
“Anh cũng không phải khỉ trong vườn thú, có gì mà nhìn.”
“Bị thương thế này rồi mà anh còn lắm mồm với em cơ à.” Lục Ninh lo lắng nói: “Có đau không anh, em nghe người ta nói ruột của anh cũng sắp tuột ra ngoài luôn.”


Tưởng Đạc tỉnh bơ đáp: “Bị chém một cái thôi mà, bị thương ngoài da thôi.”
Lục Ninh cười hì hì: “Anh Tưởng Đạc của em thật là kiên cường.”
“Đương nhiên.”
Đúng lúc này, điện thoại Lục Ninh vang lên, cậu nhìn màn hình rồi nói: “Là chị em gọi video tới.”


Tưởng Đạc nghe vậy thì nghiêng đầu, nhắm hai mắt lại.
Thế là ngay sau khi video được kết nối, đập vào mặt Lục U là hình ảnh Lục Ninh nhào vào trong lòng Tưởng Đạc, khóc bù lu bù loa –


“Anh Tưởng Đạc, anh tỉnh lại đi mà huhu! Anh không thể cứ đi như vậy được! Anh không thể để bác Tưởng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được!”
“...”
- --
Lời tác giả:


Cha Tưởng: Hiện tại tôi rất là muốn tiễn luôn. [Mặt không đổi sắc.jpg]






Truyện liên quan