Chương 62: Ngoại truyện 14
Trong thời gian đó, Tần Mỹ Trân nhận trách nhiệm chăm sóc Tưởng Đạc, mỗi ngày đều sẽ thay đổi đủ các loại canh xương bổ dưỡng cho cậu rồi đưa đến bệnh viện. Nghiễm nhiên đã coi cậu như con đẻ của mình.
Điều đầu tiên Lục U làm sau giờ học là mang những ghi chép trong lớp hôm nay đến bệnh viện cho Tưởng Đạc.
Bản ghi chép rất gọn gàng, tỉ mỉ, mỗi điểm quan trọng và khó đều dùng bút để đánh dấu lại vì sợ Tưởng Đạc không hiểu.
Những ghi chú cô bé tự viết cho mình chưa từng gọn gàng và chi tiết như vậy.
Theo lý mà nói, khả năng tự học của Tưởng Đạc rất mạnh, với những ghi chép chi tiết, tỉ mỉ như vậy chắc chắn cậu có thể đọc hiểu nó là gì.
Nhưng dường như sau khi bị thương cậu đã trở nên ngu ngốc đi rồi. Rất nhiều vấn đề cậu không hiểu được, quấn lấy để Lục U đã giải thích cho cậu, ngay cả những công thức đã học trước đây, dường như cậu đã quên hết cả.
Lục U nghi ngờ Tưởng Đạc đang giả vờ, làm sao mà một học bá siêu cấp như vậy lại cần một người học dốt như cô bé giảng đề cho cơ chứ.
Mỗi khi Lục U chất vấn, Tưởng Đạc đều lộ ra vẻ ngây thơ như trẻ con: “Không hiểu thật mà.”
Lục U không có bằng chứng, chỉ đành kiên nhẫn giải thích từng bước cho cậu.
Mấy tháng này, ngày nào cô bé cũng phải bố túc cho học bá. Đến cuối kì, thế mà Lục U đánh bậy đánh bạ đứng đầu cả khối.
Cô bé nhận ra, thay vì nói cô bé đang bổ túc cho Tưởng Đạc, thật ra chính là Tưởng Đạc đang bổ túc cho cô bé!
Hai tháng sau, Tưởng Dật Thành đưa Tưởng Đạc trở về nhà, đúng lúc gặp được bố mẹ của Vương Vỹ và Cao Tử Nhiên đang yêu cầu giải trình tại phòng bảo vệ tiểu khu, bọn họ cầm biểu ngữ “Hãy trả lại mạng sống cho con tôi”, vòng hoa trắng chất đầy cửa phòng bảo vệ, quấy nhiễu nghiêm trọng đến cuộc sống của cư dân trong tiểu khu.
Đã hai tháng kể từ khi xảy ra vụ án, công ty bảo vệ nên bồi thường cũng đã bồi thường, tất cả những người có liên quan đều đã bị cách chức, nghi phạm cũng đã bị bắt vào tù và bị xét xử. Nhưng nỗi đau của hai gia đình mất con vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Về sau, nỗi buồn dần dần chuyển thành sự tức giận.
Mà sự tức giận này, lại không tìm được lối thoát.
Khi xe của Tưởng Dật Thành chạy ngang qua họ, mẹ của Vương Vỹ nhìn thấy Tưởng Đạc từ cửa kính xe đang hạ xuống, trong giây lát, nét mặt của bà ta trở nên xấu xí, đáy mắt toát ra hàn ý lạnh lẽo.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tưởng Đạc đã bị bà ta ăn tươi nuốt sống.
- -
Hai ngày sau, Tưởng Dật Thành ra nước ngoài dự một cuộc họp.
Tưởng Đạc đang viết bài tập nghỉ đông trong phòng thì bên dưới truyền đến tiếng ồn ào.
Cậu nhìn xuống cầu thang, thấy bố mẹ Vương Vỹ và Cao Tử Nhiên đang đi vào vườn hoa.
Mấy người đó mặc quần áo màu đen đứng trước cửa biệt thự nhà họ Tưởng, trên danh nghĩa tìm Tưởng Đạc để hỏi về tình hình của con mình trong mấy ngày bị bắt cóc, nhưng phía sau lại mang theo nhiều người cao to lực lưỡng, rõ ràng là không cho Tưởng Đạc ăn quả ngon.
Không bao lâu sau, cửa phòng bị đập, bảo mẫu ở nhà đưa Tưởng Đạc xuống dưới.
Từ Tình dựa vào cửa lười biếng nói: “Có chuyện gì muốn hỏi thì các người dẫn nó đi hỏi đi. Đừng tụ tập trước cửa nhà tôi, con trai tôi còn phải làm lại bài tập đấy.”
Bố mẹ của Vương Vỹ không chọc nổi nhà họ Tưởng, việc này cũng không liên quan gì đến nhà họ Tưởng, người duy nhất họ đang tìm chính là Tưởng Đạc.
Mà bọn họ cũng biết Từ Tình có thù hận với Tưởng Đạc, sẽ không quan tâm đến sống ch.ết của cậu, nên mới dám đến cửa nhà họ Tưởng gây rối.
“Người xuống rồi đấy.” Từ Tình thô lỗ đẩy Tưởng Đạc đến trước mặt bọn họ, nói: “Muốn hỏi cái gì, muốn nói cái gì thì mấy người dẫn nó đến nơi nào tôi không nhìn thấy đi, đừng đứng trước cửa nhà tôi, con trai tôi vẫn phải học. “
“Chúng tôi biết Tưởng phu nhân là người hiểu chuyện nên sẽ không nhắm vào nhà họ Tưởng đâu, chỉ muốn hỏi nó một chuyện thôi.”
“Đưa nó đi đi.”
Nói xong bà ta quay người, đóng sập cửa lại.
Bọn họ cũng hiểu ý Từ Tình, vì vậy kéo Tưởng Đạc đến quảng trường ở ven hồ, lớn tiếng chất vấn: “Tại sao mày có thể chạy thoát được!”
Tưởng Đạc nhìn những khuôn mặt đã trở nên kinh tởm vì tức giận, cậu biết điều bọn họ muốn hỏi chính là: “Tại sao người ch.ết không là mày?”
Ánh mắt cậu bình tĩnh không có gợn sóng, nói: “Những gì nên nói tôi đã nói với cảnh sát rồi, không cần giải thích với các người nữa.”
Nói xong cậu lập tức bỏ đi.
Bố Vương Vỹ túm lấy cổ áo kéo cậu lại: “Cảnh sát nói, khi mày trốn ra ngoài con trai tao vẫn chưa ch.ết, tại sao mày lại trốn một mình! Sao mày không dẫn nó theo!”
Tưởng Đạc lúc đó chạy trốn một mình đã rất vất vả, nếu mang theo một đứa trẻ đang hôn mê thì căn bản không thể chạy thoát.
Nhưng nhìn dáng vẻ uy hϊế͙p͙ và hung hãn của đám người này, Tưởng Đạc không muốn giải thích gì nữa, nhếch mép cười nhạo, nói: “Tại sao tôi phải cứu nó? Tôi có trách nhiệm gì phải cứu nó?”
Câu này hoàn toàn khiến hai bên gia đình tức giận.
Những kẻ đó xô đẩy cậu, thậm chí một số kẻ còn lợi dụng sự hỗn loạn mà dùng tay đánh cậu, những người khác còn dẫm mạnh vào chân cậu như thể trút giận.
Tưởng Đạc cắn răng, không nói một lời.
Ngay sau đó, tiếng ồn ngày càng lớn hơn, bảo vệ trong tiểu khu chạy đến, ngăn chặn những người lớn đang động thủ.
“Các người đang làm gì đấy!”
“Một nhóm người lớn đã ra tay với một đứa trẻ, thế mà mấy người cũng làm được à!”
“Nó không phải trẻ con, nó là kẻ giết người!”
“Nó đã giết con của chúng tôi!”
“Nếu không phải nó thấy ch.ết không cứu, con của chúng tôi... cũng không... cũng không...”
“Sát nhân! Sát nhân!”
...
Chân phải của Tưởng Đạc còn hơi khập khiễng, không cách nào chạy thoát, quần áo bị bọn họ xé rách, trên mặt có vết máu do móng tay của người phụ nữ nào đó cào rách.
Khóe miệng cậu tràn ra một nụ cười lạnh lùng khiến người ta không khỏi rùng mình.
Mọi người càng ngày càng cảm thấy Tưởng Đạc ma quái, ngay cả khi cười lên cũng giống như ma quỷ, cậu căn bản chính là một con quỷ chui ra từ địa ngục.
Là một con quỷ như vậy đã giết con cái của bọn họ, giết ch.ết những sinh mạng vô tội.
Cậu không nên tồn tại trên thế giới này.
Trong ánh mắt căm hận của những kẻ đó, Tưởng Đạc xoay người rời đi, bình tĩnh không thèm để ý.
Trái tim cậu như mặt trời phía sau lưng, lại lần nữa rơi vào vực thẳm tăm tối.
Buổi tối, trong khu vườn nhỏ ở sân sau nhà họ Lục, Lục U dán một băng dán cá nhân hình hoạt hình lên vết cắt trên lông mày của Tưởng Đạc.
Tần Mỹ Trân cũng bưng một tô mì đang bốc khói ra, đặt lên chiếc bàn đá nhỏ, hùng hổ mắng bố mẹ của Cao Tử Nhiên và Vương Vỹ một trận.
Bà đau lòng nhìn Tưởng Đạc, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Sau khi Lục U đi thăm họ hàng trở về, cô bé nghe thấy chuyện này. Vì thế cô bé đã mang theo con quỷ nhỏ Lục Ninh chạy đến nhà của Vương Vỹ, nhặt đá đập vỡ cửa sổ sát sàn của nhà của họ, còn vặt hết hoa trên tường nhà họ.
Kết quả là hai người bọn họ bị bố túm cổ đem về, bị phê bình giáo dục, bây giờ cũng đang cực kì chán nản.
Sự phản kháng của trẻ con lúc nào cũng yếu ớt như vậy.
Lục U vừa dán băng dán cá nhân cho Tưởng Đạc vừa rơi nước mắt.
Còn Lục Ninh đang ngồi xổm như con ếch bên cạnh cô bé, nhìn thấy chị gái khóc, nhóc cũng bắt đầu khóc theo.
Tưởng Đạc bất lực nhìn hai chị em, một hồi lau nước mắt cho đứa lớn, một hồi lại ngoáy mũi cho đứa nhỏ.
Cho dù bị kẻ biến thái bắt cóc và hành hạ với đủ mọi cách, Tưởng Đạc cũng không rên rỉ, nhưng khi Lục U không nhịn được khóc lớn, trong lòng cậu vô cùng chua xót.
Lục U không khóc vì cậu, Lục U khóc vì sự bất lực của mình.
Thật sự rất khó để bảo vệ những người xung quanh khi còn quá nhỏ.
Cô bé lau nước mắt đi, sau đó đẩy mì đến trước mặt Tưởng Đạc, dùng giọng nghẹt mũi nói: “Ăn nhiều một chút.”
Tưởng Đạc bưng bát mì lên, mặc kệ nó vẫn còn nóng, cúi đầu ăn ngấu nghiến.
“Ây, không nóng hả!” Lục U ngăn cậu lại: “Ăn từ từ thôi!”
Tưởng Đạc ăn gần hết mì trong bát, nói với cô bé: “Em đừng khóc nữa, anh sẽ cố gắng trưởng thành, trưởng thành rồi sẽ không bị bắt nạt nữa.”
Lục U nắm chặt tay áo, sau đó nhận lấy cái bát lớn trong tay cậu, bắt đầu ăn phần mì còn dư, học theo dáng vẻ của cậu, ăn một miếng lớn.
“Em...... Em cũng phải ăn một chút, em cũng phải cố gắng trưởng thành, trưởng thành rồi... mới có thể bảo vệ được anh.”
Lục Ninh nhìn thấy tình hình này, cũng muốn nhào vô góp vui, uống cạn phần nước mì còn sót lại của hai anh chị. Tần Mỹ Trân nhìn thấy ba đứa trẻ này tranh nhau một bát mì thì vội vàng ra nói: “Lục Ninh, Lục U, không phải các con vừa ăn cơm tối sao? Sao hai đứa lại giành mì với Tưởng Đạc thế hả!”
Lục U rốt cục cũng nín khóc mà mỉm cười: “Mì mà mẹ làm cho anh ấy ăn ngon quá đi!”
“Không phải giống nhau hết sao?”
“Nó khác nhau đó.”
Lục Ninh cầm lấy một cái bát trống không nói với Tần Mỹ Trân: “Mẹ ơi, con còn muốn ăn nữa.”
“Hôm nay con đã ăn bao nhiêu rồi hả! Nếu cứ tiếp tục như vậy, con sẽ tăng cân đấy!”
“Con vẫn đói mà!”
Lục U véo cái má phúng phính của Lục Ninh: “Em tăng cân thì không tìm được bạn gái đâu.”
“Hừ, em có chị gái rồi, em mới không muốn có bạn gái đâu.”
“Đến khi em lớn rồi sẽ không như vậy nữa đâu nhóc con.”
“Chị mới là nhóc con!”
Tưởng Đạc ngồi trong vườn, nhìn gia đình hạnh phúc trước mặt.
Đây là tổ ấm mà cậu hằng mong ước trong những giấc mơ của mình.
Mà trong mắt cậu cũng không còn ánh sáng của sự khao khát nữa, thay vào đó … là sự hoang mang vô tận.
Trưởng thành... là một chuyện dễ dàng như vậy sao?
Còn rất nhiều năm nữa, rất nhiều năm nữa!
- -
Sau ngày hôm đó, thái độ của mọi người trong tiểu khu đối với Tưởng Đạc dần thay đổi.
Trong tiểu khu truyền tới một số tin đồn vô căn cứ, một số nói rằng cậu có thể sống sót là bởi vì cậu đã ăn “bánh bao máu người” của Cao Tử Nhiên và Vương Vỹ, kéo bọn họ làm đệm lưng mới có thể sống sót.
Ban đầu, cả ba đứa trẻ đều bị tên tội phạm kia bắt đi, tại sao hai đứa còn lại lại ch.ết, mà một đứa không những còn sống mà còn trốn thoát, chắc chắn phải có cái gì đó mờ ám.
Thậm chí còn có một số tin đồn vô lý rằng Tưởng Đạc thông đồng với kẻ giết người để bắt cóc trẻ em trong tiểu khu bởi vì động cơ của cậu rất rõ ràng, cả Vương Vỹ và Cao Tử Nhiên đều đã bắt nạt cậu.
Bây giờ kẻ bắt nạt cậu đã ch.ết, nhưng cậu ấy vẫn sống sót, điều đó vẫn chưa đủ để giải thích vấn đề sao.
Các bậc cha mẹ trong tiểu khu lại bắt đầu sợ bóng sợ gió.
Con cái của họ, đặc biệt là mấy đứa con trai, đã nghe những người lớn trong gia đình kể thân thế của Tưởng Đạc, ít nhiều gì bọn nó cũng đã bắt nạt cậu.
Bọn họ sợ rằng con mình cũng sẽ là mục tiêu trả thù của Tưởng Đạc.
Mắng hai câu, nhổ một bãi đều là chuyện bình thường.
Dần dần, Tưởng Đạc trở thành “bệnh dịch” trong tiểu khu, ai cũng sợ, ai cũng ghét.
Tính cách của Tưởng Đạc cũng dần dần thay đổi trong môi trường này.
Lục U phát hiện, Tưởng Đạc không còn trầm lắng như trước nữa, cậu đã bắt đầu biết cười, nhưng nụ cười của cậu không hề ấm áp ôn nhu như trước, mà trở nên lạnh lẽo, tràn đầy nghi ngờ và phủ nhận.
Sau này có mấy lần, Lục U cũng vì Tưởng Đạc mà bị thương mấy lần.
Khi cả hai cùng nhau về nhà thì bị hai anh em họ của Vương Vỹ chặn trong một con hẻm vắng, để bảo vệ cậu, Lục U đã phải chịu một đấm rất nặng.
Tuy rằng sau đó cô bé nói không đau, nhưng trái tim Tưởng Đạc vẫn đóng băng.
Cậu không thể ích kỷ như vậy được.
Còn lâu mới có thể trưởng thành, cậu không thể ích kỷ để cô bé này phải gánh chịu sự bất công và hành hạ của thế giới này cùng mình.
Sau sự việc đó, Tưởng Đạc bắt đầu xa lánh Lục U.
Lúc đầu Lục U không phát hiện ra, chỉ thấy hai người không còn nói mọi chuyện cho đối phương nghe nữa, cũng không còn nói về những chuyện trong lòng nữa, ngay cả khi ở cạnh nhau cả hai cũng không nói được mấy câu...
Lục U cảm thấy có lẽ đến tuổi dậy thì nên tính tình của các bé trai, bé gái mới như vậy.
Sau những năm tháng dài đằng đẵng, Lục U dần dần phát hiện ra, bên cạnh Tưởng Đạc có thêm nhiều người bạn mà cô bé không hề quen biết.
Những người này có người là côn đồ văn dốt võ nát, có người là tiểu bá vương trong trường học, bọn họ thích vây quanh Tưởng Đạc, gọi cậu là “ đại ca”..
Còn Tưởng Đạc cũng dần dần không bị ức hϊế͙p͙ nữa, nắm đấm trở nên cứng rắn rồi, số lần thắng lợi khi đánh nhau càng ngày càng tăng.
Ngay cả Tưởng Hằng thích bới móc, cũng không dám gây rối với Tưởng Đạc, bởi vì nói đến đánh nhau, Tưởng Đạc gần như là liều mạng.
Lục U mừng rỡ vì rốt cuộc Tưởng Đạc cũng không còn bị ức hϊế͙p͙ nữa, nhưng trong lòng cũng có chút thất vọng.
Rốt cuộc cậu thiếu niên kia... cũng không cần cô bé bảo vệ nữa.
Mà cho tới bây giờ cô bé cũng chưa thực sự bảo vệ cậu, việc cậu không còn cần cô bé nữa cũng là điều bình thường.
Cho nên Lục U không làm phiền Tưởng Đạc nữa, hai người ngầm hiểu với nhau, dần dần rời xa đối phương.
Sự xa lánh lần này không phải là “cố ý xa lánh” vì sự phản đối của bố mẹ, chí ít khi đó, trái tim hai người từ đầu đến cuối đều gắn bó với nhau, không hề tách rời dù chỉ một giây.
Nhưng lần này, trái tim hai người đã lệch nhịp rồi.
- -
Lục U đã trúng tuyển vào trường trung học Thanh Phù, trường trọng điểm quốc gia với điểm số nằm trong top đầu, mà Tưởng Đạc cũng được nhận, nhưng được nhận với thành tích sát điểm chuẩn.
Nghe nói rằng anh thiếu một môn thi vào cấp ba. Bài kiểm tr.a cuối cùng đã trực tiếp nộp giấy trắng, rõ ràng không hề muốn lên cấp ba, không muốn lên lớp, như vậy cũng trở thành một đoạn chuyện kỳ thú trong miệng của học sinh và giáo viên.
Nhưng Lục U không thấy thú vị chút nào, cô chỉ cảm thấy mất mát.
Sau khi lên cấp ba, vòng xã giao trở nên lớn hơn, Tưởng Đạc và Lục U hoàn toàn mất liên hệ.
Lục U cũng có những người bạn mới, chẳng hạn như cô bạn cùng bàn Thẩm Tư Tư, một cô gái cá tính, thẳng thắn và bộc trực, tính cách của cô ấy và Lục U bù trừ cho nhau, hai con người tưởng chừng như hoàn toàn khác nhau vậy mà lại trở thành bạn tốt của nhau.
Việc Tưởng Đạc thiếu một môn khi thi vào cấp ba mà vẫn có thể đỗ vào trường cấp ba Thanh Phù đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của các cô gái, cùng với vẻ ngoài điển trai, chiều cao nam thần 1m85, tính cách bén nhọn, khiến độ nổi tiếng của anh tăng vọt.
Ít nhất, có vài cô gái trong lớp của Lục U rất thích anh, họ rất cởi mở, thậm chí còn thường nhắc về anh khi đùa giỡn nhau.
“Lục U, nghe nói cậu cũng từng học trường trung học cơ sở Thanh Phù, cậu biết Tưởng Đạc không?”
Có một cô gái định tỏ tình với Tưởng Đạc, thế là bắt đầu dò hỏi về quá khứ của anh: “Cậu có biết trước đây anh ấy đã có bạn gái hay không không?”
Lục U đặt bút xuống, nhìn cô gái rồi nói: “Xin lỗi, tôi không quen anh ấy, không rõ lắm.”
“Vậy à, hai người học cùng trường cấp hai, tôi còn tưởng cậu biết chứ.” Cô gái tiếc nuối nói.
Nghĩ một chút cũng thấy đúng, một cô gái ngoan ngoãn như Lục U làm sao có thể quen Tưởng Đạc.
Sau khi cô gái kia đi, Lục U mở từ điển Anh - Trung ra, lấy ra kẹp sách hình chiếc lá phong màu vàng, nhìn nó dưới ánh mặt trời.
Dưới ánh mặt trời, chiếc lá phong mỏng như cánh ve sầu với những đường gân mảnh.
Những năm đó, thời gian như đường, hai đứa trẻ vô tư.
- -
Trong giờ học thể dục buổi sáng, Lục U giúp giáo viên ngữ văn sắp xếp danh sách học sinh, ngay sau đó, một bóng người quen thuộc bước vào cửa.
Lu U vừa liếc mắt đã biết là ai.
“Cô giáo, cô tìm em ạ.”
Ngữ điệu của anh nhẹ bẫng, nhưng giọng dày hơn nhiều so với khi còn nhỏ.
Giáo viên ngữ văn họ Trình lớn tiếng chất vẫn Tưởng Đạc: “Tưởng Đạc, tại sao em không nộp bài tập?”
“Em không viết.”
“Tại sao em lại không viết?”
“Bởi vì em phải ngủ lấy sức.”
Lục U rốt cuộc cũng ngước nhìn anh.
Các đường nét trên khuôn mặt của anh sâu hơn nhiều so với khi còn nhỏ, trở nên rõ ràng hơn, lông mày rất rậm, đôi mắt đẹp ẩn sâu dưới bóng xương lông mày.
Khuôn mặt anh mang theo nụ cười tự mãn, nốt ruồi son đỏ tươi nơi khóe mắt rất sinh động và hấp dẫn.
“Em bớt cợt nhả với tôi đi.” Giáo viên ngữ văn nghiêm mặt nói: “Có phải em lại chơi game cả đêm không?”
“Sao có thể ạ.” Tưởng Đạc ngáp một cái, lười biếng nói: “Em không bao giờ chơi game.”
“Hừ, em còn nói dối tôi nữa.”
“Cô giáo, đừng nóng giận.” Tưởng Đạc đi tới trước bàn làm việc, dùng giọng điệu nịnh nọt mang theo vài phần nũng nịu, dỗ dành: “Bây giờ em bù vào là được chứ gì?”
Giáo viên ngữ văn liếc anh một cái rồi hắng giọng: “Lập tức bù vào cho tôi, ngồi trong này mà viết, lát nữa tôi sẽ kiểm tr.a lại sau!”
Nụ cười trên mặt Tưởng Đạc nhạt đi, ánh mắt nhìn về phía Lục U đang im lặng ở bên cạnh, trong nháy mắt liền rời đi.
“Em mang về phòng học viết được không?”
“Em trở lại phòng học thì nửa phút tôi đã không thấy em đâu rồi, viết ở đây đi, viết xong rồi đi!”
Cô giáo Trình lười nói nhảm với anh, dùng vở đập một cái vào đầu anh coi như khiển trách, sau đó quay người rời khỏi văn phòng.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Lục U và Tưởng Đạc.
Lục U không dám nhìn anh, nhưng khóe mắt lại quan sát từng động tác của anh, thấy anh thản nhiên ngồi trên ghế xoay của giáo viên, lấy vở bài tập ra, mở ra nhìn rồi sau đó ngáp một cái, lại nằm xuống bàn ngủ.
Anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã cao 1m85, ra dáng thiếu niên rồi, vóc dáng cân đối, nước da trắng ngần, đôi chân dài miên man dường như không có chỗ để dưới bàn, đặt trái đặt phải.
Vậy mà anh lại bắt đầu ngủ thật.
Lục U nhìn thời gian, giờ học sắp kết thúc rồi, giáo viên ngữ văn không cho anh nhiều thời gian.
Cô do dự vài giây, cuối cùng tiến đến bên cạnh anh, dùng đầu ngón tay chọc vào cánh tay anh.
Da của anh ấy rất nóng và săn chắc.
Thiếu niên rất nhạy cảm, khi cô chạm vào anh đã giật mình tỉnh dậy, nhìn cô với đôi mắt ngái ngủ và ngả ngớn: “Có gì không?”
Lục U im lặng đưa cho anh cuốn sách bài tập ngữ văn của mình: “Mau chép đi, nếu không thì đợi cô Trình về sẽ lại nói anh đấy.”
Tưởng Đạc dừng lại vài giây, sau đó ném sách bài tập của cô thẳng xuống đất, mỉm cười: “Tôi với cô thân lắm sao?”
Lục U lẳng lặng cầm sách bài tập lên, nói nhỏ: “Không thân sao?”
“Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn còn nhớ đến tôi à.”
Lục U không dám trả lời câu này một cách dễ dàng, từ “nhớ” không đơn thuần như hồi nhỏ nữa, bây giờ họ đã 16, 17 tuổi rồi.
“Tưởng Đạc, em cho rằng đã từng làm bạn thì không đến mức biến thành thế này.” Lục U kiểm soát tâm trạng của mình, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh nhất có thể, hỏi anh: “Em không làm gì có lỗi với anh, tại sao anh lại ghét em?”
“Tôi không ghét cô, chẳng lẽ lại thích cô sao?”
“Anh không thích em sao?”
Lục U thốt lên, lập tức nhận ra nó có nghĩa khác, lập tức giải thích: “Em là nói... kiểu thích khi còn nhỏ ấy.”
Trái tim Tưởng Đạc run lên, lập tức cười lạnh: “Nghĩ quá nhiều rồi.”
Nói xong, anh cầm sách bài tập, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Khi đi ra ngoài, nụ cười trên mặt anh lập tức tắt ngấm.
Từng thích, nhưng bây giờ... không thể thích được nữa.