Chương 66: Ngoại truyện 18

Sau khi Lục U nói ra hai chữ đó, trái tim Tưởng Đạc không tự chủ đập mạnh vào lồng ngực, khóe mắt anh nhếch lên: “Đây cũng là bức thư tương lai kia nói à?”
“À, không phải.”


Lục U biết mình lỡ lời, liền giải thích: “Là mẹ em tìm thầy bói xem đấy, thì... khi còn bé không phải đã đính ước rồi sao?”
Sau khi nói điều này, cô nhìn anh thăm dò.
Tưởng Đạc trầm mặc một hồi, đóng sách lại, giễu cợt nói: “Loại chuyện đó mà em vẫn tưởng thật sao.”


Lục U thực ra không đặt chuyện đó ở trong lòng, bởi vì sau khi lớn lên sẽ gặp được những điều mới. Nhưng khi Tưởng Đạc nói rõ ra như vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy chua xót.
“Em chỉ tùy tiện nhắc đến thôi.”


“Đồ ngốc, đó chỉ là trò đùa của người lớn thôi.” Tưởng Đạc đứng dậy, xách cặp đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi: “Hơn nữa, nhà em sao có thể gả em cho một người như anh chứ.”


“Tưởng Đạc, đây là chuyện riêng của em, không liên quan gì đến người khác, chỉ liên quan đến... trái tim của em thôi.”
Bước chân của Tưởng Đạc đột nhiên dừng lại.
Vài giây sau, anh đội chiếc mũ lưỡi trai vào, không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.
- -


Lục U mua một cây kem que, vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, không biết Thẩm Tư Tư từ đâu nhảy ra vỗ vỗ vai cô: “Trời ạ, tình huống thế nào rồi!”
Lục U giật mình: “Cậu còn chưa về à?”


available on google playdownload on app store


“Không, tôi vẫn đợi ở đây!” Thẩm Tư Tư ôm vai cô, nhiều chuyện hỏi: “Cậu với vị đại ca kia có chuyện gì thế?
Lục U đưa cho cô một nửa que kem còn sót lại trong tay: “Như những gì cậu trông thấy đó.”


“Những gì tôi thấy à...” Thẩm Tư Tư cười đểu, nói: “Những gì tôi nhìn thấy, là cậu ở nơi công cộng chặn đường người mà hoa khôi giảng đường trường trung cấp nghề bên cạnh theo đuổi đã nửa tháng. Cậu còn bắt người ta giảng bài cho cậu, cậu là người đứng số một toàn khóa, lại bảo người đứng đầu từ dưới đếm lên là Tưởng Đạc giảng bài cái gì chứ hả?”


Lục U ɭϊếʍƈ cánh môi lạnh như băng: “Cố ý đấy thì sao.”
“Thế thì quá không giống cậu rồi!” Thẩm Tư Tư nói: “Lục U, trong lớp chúng ta cậu nổi tiếng là người thành thật, bình thường nói chuyện cũng ít đi mấy câu, thế mà cậu lại làm ra chuyện cướp rể giữa đường sao?”


“Thật ra… trước đây tôi không như thế này đâu.” Cô buồn bực nói: “Trước đây khi vẫn còn làm bạn với anh ấy, tính cách tôi rất mạnh mẽ, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, tôi phát hiện mình không làm được gì cả, rất vô dụng. Dần dần... không còn chủ động giành lấy thứ gì nữa.”


Thẩm Tư Tư nhìn Lục U, hiểu cô nhất định đã phải trải qua một chặng đường đau khổ, nên đáy mắt cô mới có thể buồn bã như vậy.
“Cho nên, lần này coi như là tỏ tình à?”
Lục U lắc đầu.
“Không tỏ tình thì cậu cướp rể làm cái mắm gì?”


“Không phải là không tỏ tình, mà là... bị từ chối rồi.”
“…”
Khóe miệng Thẩm Tư Tư co quắp: “Trời ạ, cậu lại thật sự... cậu nghĩ gì thế hả, cậu thật sự là thích tên nhãi kia sao?”


“Tôi không biết, có lẽ là tôi ích kỷ. Tôi từng có quan hệ rất tốt với anh ấy, nhưng bây giờ... Tôi không muốn anh ấy bị cô gái khác cướp mất. Đây là thích sao?”


Thẩm Tư Tư nhìn cô, bình tĩnh nói: “Honey, đây tuyệt đối là thích, thích chính là ích kỷ, chính là muốn chiếm hữu tuyệt đối, vậy nên cậu mới ghen tuông.”
“Anh ấy thật sự rất tốt.” Lục U cúi đầu giẫm lên cái bóng của mình, lẩm bẩm: “Anh ấy là người tốt nhất mà tôi từng gặp...”


Thẩm Tư Tư nghĩ đến tác phong và danh tiếng của Tưởng Đạc, cạn lời đáp: “Có lẽ trên đời này chỉ có cậu nghĩ như vậy thôi.”
Lục U cười: “Những cô gái theo đuổi anh ấy hẳn cũng nghĩ như vậy.”
“Sai.” Thẩm Tư Tư nói thẳng: “Tin tôi đi, bọn họ thích anh ấy 100% là vì ngoại hình.”


“Vậy à, tôi quen biết anh ấy cũng lâu rồi, nhưng cũng không để ý tới mặt mũi của anh ấy lắm.”
“Thế thì thật đáng tiếc.” Thẩm Tư Tư cảm thán: “Một tuyệt sắc nhân gian như Tưởng Đạc cho dù chỉ nhìn từ xa cũng là một loại hưởng thụ, cái khác càng không cần nói tới hehehe...”


“He cái gì mà he.” Lục U vỗ vỗ đầu của cô: “Càng nói càng quá đà.”
Thẩm Tư Tư cười cười, sau đó hỏi: “Vậy nên cô gái nhỏ ngây thơ và trong sáng như cậu lại chủ động đuổi theo Tưởng Đạc, đúng là rất kì lạ.”


“Có thể là vì bức thư đó.” Lục U nói: “Bức thư đến từ tương lai”
“Không phải chứ, cậu thực sự tin à?”
Lục U lắc đầu: “Tôi không tin, nhưng nó... đã cho tôi dũng khí.”


Bởi vì sự kém cỏi của bản thân mà cô đã tự giận mình rất lâu, nhưng dù sao thì… vào thời điểm quan trọng nhất này, cô vẫn muốn nắm lấy một thứ gì đó.


Nếu đây thực sự là một bức thư đến từ tương lai, Lục U không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai và điều gì sẽ xảy ra với anh nếu cô buông tay.
Lục U muốn nắm lấy anh.
……


Sau khi trở về nhà, Thẩm Tư Tư nhìn thấy Lục Ninh ngồi bên cây đàn piano, ngạc nhiên nói: “Em trai gần đây giảm được nhiều cân nhỉ.”
Lục Ninh không quay đầu lại, cố ý không để ý tới cô ấy.
Lục U giải thích: “Gần đây nó đang điên cuồng giảm cân đấy.”


“Như vậy không ổn đâu.” Thẩm Tư Tư nghiêm túc nói: “Thằng nhãi kia đang tuổi ăn tuổi lớn, sao có thể tùy tiện giảm cân chứ.”
“Còn không phải là vì lần trước cậu nói nó mập à.”


“Tôi nói nó mập là bảo nó mập mạp đáng yêu như con gấu trúc nhỏ, gấu trúc nhỏ không đáng yêu sao?”
Lục Ninh chịu không nổi hai người này ở trước mặt cậu nói này nói kia về cậu, rốt cuộc cũng phải xoay người lại, nói: “Các chị đang làm phiền em đấy!”


“Dạo này em cáu kỉnh quá nhỉ.” Lục U không khách khí nói: “Thử lại vô lễ với chị Tư Tư xem.”
Cô vừa nói xong Lục Ninh lập tức ngậm miệng.


Bình thường cậu ấm đời thứ hai này ngay cả bố mẹ nói còn không nghe, nhưng nhất định sẽ răm rắp nghe theo Lục U, chỉ có cô mới có thể khống chế được cậu.


Lục U kéo Thẩm Tư Tư lên lầu, Lục Ninh đuổi theo nói: “Chị ơi, chiều mai ở trường sẽ có một cuộc thi tài năng, em muốn đi đánh đàn, chị có thể đến không?”
“Gọi cho bố mẹ đi, ngày mai chị còn phải đi học.”


“Phần biểu diễn dương cầm của em ở cuối cùng, chị tan học chạy tới kịp. Chủ yếu là bố mẹ quá bận, không muốn gọi bọn họ nên mới bảo chị tới.” Lục Ninh ngượng ngùng cười: “Chị xinh đẹp như vậy, em cũng có mặt mũi. “


“À, hóa ra là thế, tuổi còn nhỏ mà đã biết mặt mũi rồi cơ đấy.” Lục U xua tay: “Được rồi, chị tới.”
Thẩm Tư Tư vừa nghe: “Ninh Ninh có buổi biểu diễn tài năng à, thế chị nhất định phải tham gia, đến lúc đó gọi tôi cùng đi nhé.”
Lục U sáng khoái đáp: “Được.”


Lục Ninh chớp chớp mắt, buồn bực hỏi: “Chị... chị cũng tới à?”
“Làm sao, chị không thể đến à?”
“Không phải…”
Lục Ninh giãy dụa một hồi, mới nói: “Vậy em đi luyện một chút!”
Nói xong đỏ mặt bước vội xuống lầu.
“Em tai cậu thật kỳ quái.”


Lục U nhún vai: “Bọn nhỏ bây giờ thế đấy.”
- -
Chiều hôm sau, khi Lục U vẫn đang ngồi trong lớp, bên ngoài trời đã mưa tầm tã, may mắn Thẩm Tư Tư xem dự báo thời tiết nên đã mang theo một chiếc ô.


Mưa to không dứt, còn càng lúc càng nặng hạt, Lục U và Thẩm Tư Tư đi đến cổng trường, con đường trước cổng trường đã bị tắc nghẽn bởi taxi và xe tư nhân.
Thẩm Tư Tư mở ứng dụng đặt xe taxi, nhưng nói: “Có hơn chín mươi người đang xếp hàng.”


Lục U nhìn xung quanh, lúc này trời đang mưa rất to, có rất nhiều người đang chờ gọi xe.
“Chờ xem xem, cũng không còn cách nào khác.”
Ngay sau đó, một chiếc taxi dừng lại trước mặt họ, tài xế hạ cửa sổ xe xuống và hỏi: “Đi đâu?”
“Trường trung học Thanh Phù.”


“Tiện đường, lên xe đi, nhưng tôi chỉ còn một chỗ thôi.”
Lục U liếc mắt nhìn xe, quả nhiên trên xe đã có ba người khách, hiển nhiên là người tài xế này muốn kiếm thêm tiền.
Thẩm Tư Tư nói: “Chúng tôi có hai người.”
“Chỉ chở được một thôi, có đi hay không?”


Lục U dứt khoát đẩy Thẩm Tư Tư lên xe: “Cậu đi trước đi, tôi chờ thêm một lát, chắc là sẽ bắt được xe thôi.”
“Tôi đi trước à? Người làm chị như cậu còn chưa đến, tôi đi thì xấu hổ lắm.”


“Chuyện này có gì mà xấu hổ, có phải cậu không quen thằng nhóc xấu xa kia đâu.” Lục U mở cửa xe, nhét Thẩm Tư Tư vào: “Cậu đi cùng tôi, tôi không thể để cậu ở đây một mình được mà bắt taxi đi được. “
“Được, vậy cậu tới sớm nhé.” Thẩm Tư Tư đưa ô cho Lục U.


Ngay sau đó, xe taxi rời khỏi con đường này, Lục U gửi một tin nhắn cho Lục Ninh: “Bắt đầu rồi à?”
Lục Ninh - người giảm cân: “Nhanh lên, em sắp lên sân khấu rồi.”
U U Lộc Minh: “Đang đợi xe–ing, nhưng chị bảo chị Tư Tư của em đến trước rồi, chắc chạy đến kịp đấy.”


Lục Ninh - người giảm cân: “!”
U U Lộc Minh: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Ninh - người giảm cân: “Không có gì ==”
Lục U vẫy liên tiếp mấy chiếc xe, nhưng tiếc là xe nào cũng hết chỗ, không thì cũng không tiện đường đường.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc vụt qua trước mắt cô.


Đó là Tưởng Đạc mặc một chiếc áo khoác gió đen, đi xe máy vọt vào trong cơn mưa lớn, cả người ướt sũng, nhưng dường như anh lại chẳng quan tâm.
“Tưởng Đạc?”
Lục U theo bản năng gọi anh, có lẽ anh nghe thấy, lái được hơn mười mét thì dừng xe lại, nghiêng đều liếc mắt nhìn cô.


Lục U lon ton chạy đến, nhanh chóng che ô cho anh.
Chiếc áo khoác đen trên người anh trở nên sẫm màu hơn vì bị mưa làm ướt, những hạt mưa rơi dọc theo ngọn tóc.
“Trời mưa to như vậy sao anh không dùng ô?”
Tưởng Đạc dùng đầu ngón tay đẩy mép ô về phía cô: “Lái xe thì cầm ô kiểu gì.”


Lục U tưởng tượng ra cảnh anh xe máy dưới một chiếc ô, đúng là rất kỳ lạ, vì vậy cô nói: “Anh nên lắp một tấm che cho xe máy của mình đi, như thế sẽ không bị dính mưa nữa.”


Vừa dứt lời, một dì chạy xe máy điện đi ngang qua bọn họ, trên xe có lắp một tấm che, Lục U nhìn dì đó một chút, sau đó lại nhìn hắn, không nhịn được cười.
Tưởng Đạc thấy cô đứng cười ngây ngô, tâm trạng cũng dịu đi rất nhiều, anh hỏi: “Em gọi anh làm gì?”


“Không có gì, nhìn thấy anh nên gọi thôi.”
Mặc dù Lục U đã thu lại nụ cười, nhưng đuôi mắt vẫn hơi nhếch lên, trông cực kì đáng yêu.
“Đi đây.”


Tưởng Đạc đang định động cơ rời đi thì Lục U lại gọi anh: “Ôi cha, bây giờ em phải đến trường trung học xem em trai em biểu diễn, anh có thể...”
Cô nhìn xe anh rồi nhỏ giọng: “Chở em đi không.”
“Không.” Tưởng Đạc không chút do dự từ chối.


“Em thật sự không đợi được xe mà.” Lục U cũng học theo hoa khôi trường trung cấp nghề Dương Đại Tịch, bật chế độ nhõng nhẽo đòi hỏi, đưa điện thoại cho anh xem: “Nhìn đi, có hơn năm mươi người đang chờ xe nè. “


“Em có thể ghép xe mà.” Đầu ngón tay ướt át của Tưởng Đạc bấm nút ghép xe cho cô, quả nhiên số người xếp hàng chờ giảm xuống còn chưa đến mười người.
“…”
Nhưng Lục U không nói nhảm với anh nữa, dứt khoát ngồi lên yên sau xe máy của anh: “Chở em đi một đoạn đi.”


“Trời đang mưa.”
“Có sao đâu!”
Lục U điều chỉnh tư thế, thúc giục: “Đến trường cấp hai nào! Nhanh lên, buổi biểu diễn của em trai em sắp bắt đầu rồi!”
Tưởng Đạc dừng một chút, sau đó cởi áo khoác ném cho cô: “Chắn mưa.”
Nói xong, anh nổ máy, phóng xe máy đi.


Ngồi trên xe máy, cảm giác hạt mưa đập vào mặt càng thêm rõ ràng, Lục U mặc áo khoác gió của Tưởng Đạc vào, chất liệu áo khá tốt, không bị thấm nước, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, thoang thoảng mùi bạc hà.


Bên trong anh chỉ mặc một ba lỗ màu đen mỏng, kiểu áo này để lộ bờ vai đầy cơ bắp của anh, cả đoạn đường đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Lục U thấy cả người anh ướt sũng nên nhanh chóng mở ô ra che cho anh, tuy không ngăn được mưa, nhưng cũng có thể che một chút.


Tưởng Đạc nói: “Nếu anh là em, anh sẽ không làm như vậy.”
“Tại sao ạ?”
Chưa kịp nói lời nào, chiếc ô hoa nhỏ của Lục U đã bị cơn gió to lật tung ngay lập tức, tấm vải dù không dày lắm cũng bị thổi bay, chỉ còn lại một bộ khung trơ ​​trọi.
Lục U:...
“Sao anh không nhắc em sớm hơn!”


“Chút chuyện bình thường này còn không biết à?”
“Em đã đi xe máy bao giờ đâu, đây là lần đầu tiên em đi mà.” Lục U buồn bực nói, nghiêng đầu nhìn anh: “Tưởng Đạc, anh đang cười sao?
Tưởng Đạc thu lại khóe miệng đang hướng lên trên: “Không có.”


“Cười thì cứ cười đi.” Lục U thản nhiên ném khung ô vào thùng rác rồi nói: “Tuy rằng anh cười rất xấu, nhưng em vẫn mong anh cười nhiều hơn.”
“Anh cười rất xấu?”
“Ờ.”
Tưởng Đạc chậm rãi lặp lại: “Em nói anh cười rất xấu?”
Có vẻ như vụ này vẫn chưa qua được.


“Vốn là thế mà, còn không được nói thật à.”
Tưởng Đạc nghiêng mặt nói: “Có tin anh lập tức ném em xuống đây không.”
“Anh ném thử xem.”
Anh dừng xe lại, quay đầu nhìn cô.
Cô nhìn thẳng vào anh, không chút sợ hãi.


Sau hai giây tiếp xúc với ánh mắt, Tưởng Đạc là người đầu tiên không chịu đựng được, anh thu hồi ánh mắt, khởi động xe
Trên đời này, có lẽ chỉ có người con gái này mới có thể khiến anh nói được nhưng không làm được.


Anh tựa như không cam lòng, cả đường cứ canh cánh trong lòng: “Chưa có cô gái nào nói rằng anh cười rất xấu cả.”


“Có lẽ là bởi vì bọn họ thích anh như thế này.” Lục U nắm chặt góc áo anh, nói: “Sau khi lớn lên, mỗi lần nhìn thấy anh cười, em đều cảm thấy nụ cười đó không hề xuất phát từ trong tim, trong lòng em rất khó chịu. Tưởng Đạc không thể quay trở lại thời gian trước đây sao?”


Một lát sau, Tưởng Đạc dùng giọng nói khô khốc trả lời: “Trở về như thế nào, coi như không có chuyện gì xảy ra sao?”
“Nhưng đã nhiều năm như vậy.”
Tưởng Đạc đè giọng xuống: “Đối với em là nhiều năm, nhưng đối với anh, đều là mỗi một ngày...”


Hàng ngày, anh đều sống trong địa ngục.
Lục U đột nhiên ôm eo anh.
Trái tim của Tưởng Đạc như muốn vỡ tung, anh có thể cảm nhận được cô gái mảnh mai đang dùng sức quấn lấy eo anh.
Đi ngang qua một công trường, âm thanh ồn ào, nhưng anh có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.


“Chuyện đã móc ngoéo khi còn nhỏ, em vẫn còn nhớ đó.”
Cô vùi mặt vào chiếc áo mỏng của anh, hai má hơi ửng hồng: “Ca ca, chỉ cần anh muốn, em sẽ luôn ở bên anh...”
“Lục U.” Tưởng Đạc đột nhiên ngắt lời cô: “Anh không muốn.”


Lục U nhìn anh, trong cơn mưa, bóng lưng anh lại lạnh lùng như vậy: “Em thực sự coi trọng việc đính ước từ nhỏ kia sao, có thấy buồn cười không hả.”
“Không phải vì chuyện đó, em làm như vậy vì...” Hơi thở của cô không ổn định, giọng nói có chút run rẩy: “Vì trái tim của em.”


“Vậy hôm nay anh sẽ nói rõ, anh không thích em. Chúng ta quen nhau lâu như vậy, thẩm mỹ cũng đã thay đổi rồi, em khiến anh không hề có chút nào ham muốn nào cả.”
“..”
Cô gái phía sau hồi lâu không có đáp lại, nhưng Tưởng Đạc rõ ràng cảm giác được sau lưng ấm áp ẩm ướt.


Cô vừa khóc vừa nói: “Em không tin”
Sự đau đớn sắc nhọn đâm xuyên vào ngũ tạng Tưởng Đạc, trái tim anh co quắp vì đau.


Anh không được chào đón đến với thế giới này, mỗi bước đi đều là bùn lầy và chông gai, tương lai của anh sẽ không tốt đẹp, thay vì kéo cô xuống, thà dùng dao sắc chặt đứt mớ hỗn loạn này rồi đẩy cô ra.


Anh đậu xe máy ở cổng trường cấp hai, không dám nhìn cô, không cần nhìn cũng biết khóe mắt cô đến thế nào.
Cả đường chỉ ôm anh rồi im lặng khóc.
“Đi đây.”
“Ừm…”
Cô gái lại nghẹn ngào, lặng lẽ gật đầu.
Tưởng Đạc không hỏi áo khoác, quay đầu xe, xe máy rú ga rời đi.


Đến một con hẻm không có người, Tưởng Đạc nhấn phanh đột ngột, sau đó xuống xe.
Chiếc xe máy bị đổ ở bên đường anh cũng mặc kệ, đi tới chỗ bức tường, lấy tay đấm liên tục vào tường, anh gầm lên một tiếng, trút hết nỗi uất hận trong lòng.


Cho đến khi các khớp trên mu bàn tay đều bầm tím, phủ đầy máu, anh mới vô lực xoay người, dựa lưng vào tường, chán nản ngồi xuống.
Mưa đã tạnh, không khí mang theo mùi hôi của bùn đất ở nơi góc phố, con đường ướt sũng, phản chiếu ánh đèn đường và ánh đèn neon bên đường.


Anh cắn mu bàn tay, còn mắt đỏ hoe.
Đau đớn khôn nguôi.






Truyện liên quan