Chương 42: Nữ nhân không ai nhường ai

Trên thế gian phụ nữ là muôn thưở
Chẳng nhún nhường khiến lắm kẻ chùn chân
Đối với ba người trẻ tuổi trong phòng này, những điều mà bọn họ nghe được không khỏi quá mức hoang đường.


Một vị thái giám trong thâm cung hóa ra lại là một niệm tu, lại còn ra tay giết ch.ết Hoàng Thái Phi, hai đại cừu gia của vị thái giám này lần lượt là đương kim Hoàng tộc cường đại nhất của Đại Sở cùng Đường gia. Đây có còn là thái giám nữa không?


Thấy sắc mặt nghi ngờ của ba người trẻ tuổi, Quân Sơn Thủy chậm rãi thở dài: "Thân phận vị thái giám này tạm thời không thể tiết lộ. Các người chỉ cần nhớ kỹ, một khi hắn thực sự hiện thân thì giết ch.ết không cần luận tội cũng không cần phải bắt sống."


Quân Sơn Thủy lấy một bức họa từ trên thư án xuống, trải ra cho ba người nhìn thấy rõ ràng, ở bên trong là một vị thái giám trẻ tuổi áo lam mũ đen có vẻ chưa tới hai mươi tuổi, có vẻ đang hơi hậm hực. Kỹ thuật của họa sĩ thật không tệ, còn có thể phác họa ra cả oán niệm lờ mờ ở giữa hai đầu lông mày. Dịch Tiểu Uyển lẩm bẩm: "Tiểu thái giám này cũng thật đẹp trai, nếu không phải làm thái giám rồi thì kiểu gì cũng có tiền đồ khác."


Chu Lễ Uyên cũng không dám tùy tiện nói đùa cùng với vị cháu gái của Tổng đốc này mà chỉ tiếp lời nói: "Quả nhiên không thể xét người qua bề ngoài, tiểu thái giám này thoạt nhìn không khác tuổi ta là mấy mà lại là một vị niệm tu. Lần trước tỷ thí ở Thu Thú ta đã nếm không ít đau khổ trong tay Tần huynh, giờ gặp phải niệm tu lại càng cần phải cẩn thận hơn nhiều đây!"


Tần Phi vừa nhìn bức họa nọ đột nhiên lại cảm thấy quen mắt, hắn cẩn thận nhớ lại một phen. Ánh mắt, lông mày, đôi môi kia, còn có oán niệm lờ mờ, đương nhiên đó là thanh niên mà hắn gặp vào sáng sớm ở "Bất Tư Hương". Tần Phi không khỏi thất thanh nói: "Đúng là đui mắt thật rồi, ta phải sớm nghĩ ra chứ. Trên người khai mù như thế, nếu không phải đái dầm ra giường thì tám chín phần mười chính là thái giám rồi."


available on google playdownload on app store


Mọi người vẫn không rõ hắn đang nói gì, sau khi hỏi qua lại không khỏi nắm cổ tay thở dài. Khi thái giám vào cung thì phải thiến, nhưng thời đó không có thủ pháp tiên tiến, nên đều là cầm dao cắt một nhát. Rất nhiều thái giám không thể nhịn tiểu được, bất tri bất giác tè ra quần cũng là chuyện hết sức bình thường, trong đũng quần của rất nhiều thái giám thường chèn thêm khăn lông để dùng như tã, cũng chính là sợ bị bêu xấu.


Quân Sơn Thủy trấn an: "Việc này cũng không trách ngươi được, sáng hôm nay ngươi còn không biết xảy ra chuyện lớn như vậy. Tuy nhiên, nếu như đã có đầu mối rồi ta sẽ an bài nhân thủ, trọng điểm thăm dò sẽ là xung quanh Phố chợ."


Vị Đề đốc Giáo Tập Ty này chỉ vào người trên bức họa nói: "Các ngươi phải nhớ kỹ, hắn là nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Hắn có thể giết ch.ết một lão phụ nhân tuổi gần thất tuần trong chớp mắt. Nếu thật sự hắn tới Đường phủ hành thích thì nhất định các ngươi phải cẩn thận đề phòng!"


"Hai người các ngươi ra ngoài trước đi, ta còn có việc muốn giao cho Tiểu Uyển." Quân Sơn Thủy phất phất tay, cửa phòng không có gió mà tự mở ra.


Tần Phi chậm rãi đi trên hành lang, Chu Lễ Uyên hơi lùi lại một chút bên cạnh hắn, thấp giọng cười nói: "Mấy ngày trước ở Lộc Minh Sơn, Chu mỗ vừa nói hi vọng có thể kề vai chiến đấu với Tần huynh nhưng không ngờ được cơ hội lại tới nhanh như vậy. Người bình thường vào Sát Sự Thính trước tiên phải đợi chừng nửa năm ở Giáo Tập Ty chờ sau khi được huấn luyện hợp cách hoàn chỉnh mới có thể được phân phối đến các ty theo sở trường của bản thân. Những người vừa tiến vào Sát Sự Thính đã có thể nhận nhiệm vụ như Tần huynh thật sự quá hiếm thấy."


Tần Phi khiêm tốn cười cười, hỏi: "Các ty của Sát Sự Thính đều ở nơi này cả sao? Vì sao lại vắng vẻ như vậy?"


Lần này có thể nói là Chu Lễ Uyên đã tìm được đúng cơ hội để phát huy, cũng có thể thừa dịp lấy tư cách lão làng mà chỉ điểm giang sơn nói: "Hỏi ta à, vậy là hỏi đúng người rồi đó. Ta vào Sát Sự Thính đã năm năm nên rất quen thuộc với tình hình các nơi ở Sát Sự Thính. Vừa rồi ta đã nói qua về Giáo Tập Ty, tiếp theo là Địch Tình Ty, ý nghĩa như tên, nhân thủ của Địch Tình Ty phần lớn phân chia ra nằm vùng ở Ngô Quốc cùng với Thảo Nguyên. Địch Tình Ty ở Sát Sự Thính Đông Đô chỉ có một tiểu viện là nơi phân tích tình báo và phán đoán động thái của địch quốc. Đừng xem thường bọn họ, chỉ riêng về mặt nhân thủ, Địch Tình Ty chỉ sợ là đại ty đứng đầu Sát Sự Thính, tổng số mật thám các nơi không dưới vạn người."


Chu Lễ Uyên dương dương đắc ý khoe khoang: "Mấy năm trước, gang ở Ngô Quốc tăng giá, vùng ven sông chính là nơi buôn lậu phần lớn bông vải, kim khí và lương thực của thương nhân. Địch Tình Ty đoán rằng đó là do Ngô Quốc muốn vượt sông tác chiến, quả nhiên đúng vậy, Quản Tướng quân ở đại doanh Giang Nam đã tự mình dẫn binh sang sông, phá hủy toàn bộ kho lúa, kho vũ khí mà quân Ngô xây dựng ở bờ sông. Kế hoạch sang sông tác chiến của quân Ngô dĩ nhiên là đổ sông đổ bể!"


"Chắc Hình Ngục Ty là nơi ngăn chặn việc tr.a án tử phức tạp hơn đúng không?" Tần Phi cười nói: "Ta làm tuần kiểm nên cũng biết, tr.a án tử nào cũng không nên chờ Hình Ngục Ty nhúng tay, bọn họ vừa xuất hiện thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức rồi."


Chu Lễ Uyên vịn hai tay lên lan can, nhìn bóng hai người trong nước, thấp giọng nói: "Hình Ngục Ty nói đơn giản chính là khi có án tử mà Tuần kiểm và Hình bộ không làm được thì Hình Ngục Ty sẽ tới làm. Hơn nữa Hình Ngục Ty có quyền phúc tr.a đối với án tử do Tuần Kiểm Thự và Hình bộ làm."


"Phạm vi mà Giam tr.a Ty quản lý rất rộng, chẳng hạn như dư luận trong dân gian, việc xuất bản thư tịch, những lời đồn đại có thể gây bất lợi đối với triều đình. Dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ tung lời đồn ở địch quốc, nhưng chức năng trọng yếu nhất chính là giám sát đủ loại quan lại, hơn nữa việc điều nhiệm quan quân quân đội lên chức, Giam tr.a Ty cũng đều sẽ hỏi qua. Bọn họ cũng sẽ quan sát chúng ta...Khi điều tr.a nội bộ ngươi cũng biết sự kinh khủng của bọn họ rồi!"


Tần Phi nhún vai, xòe hai tay ra, nói bông đùa: "Mặc dù ta không biết Giam tr.a Ty là cái gì nhưng nghe có vẻ rất lợi hại đấy."


Chu Lễ Uyên nói tiếp: "Kim Thạch Ty phụ trách về vũ khí, nghiên cứu chế tạo các cơ quan, điều phối chế tác các loại thuốc độc và thuốc giải. Mấy vị thuốc độc danh chấn thiên hạ của Sát Sự Thính chính là tác phẩm của Kim Thạch Ty. Mặc dù bọn họ đều là lũ ham chế độc đến điên cuồng nhưng kỳ thực có không ít người trong số đó đều là người giỏi tay nghề, còn có người mặc dù ngươi chưa từng nghe tên hắn bao giờ, nhưng ta dám cam đoan nếu hắn ra ngoài mở y quán thì chỉ cần không tới nửa năm hắn có thể danh chấn Đông Đô, trở thành thánh thủ một phương!"


Tần Phi lười biếng kê mông ngồi lên lan can, một chân gác lên lan can gỗ, ra vẻ như Kim Thạch Ty không hề có chút can hệ gì tới hắn, thản nhiên nói: "Kinh khủng nhất là Chấp Hành Ty rồi phải không?"


"Cái này là đương nhiên, ta chờ ở Giáo Tập Ty năm năm chính là để tương lai có thể tiến vào Chấp Hành Ty. Phàm là nhiệm vụ trọng đại như ám sát hay bảo vệ cũng đều do cao thủ Chấp Hành Ty đi làm. Tiến vào Chấp Hành Ty cũng tương đương với việc Sát Sự Thính công nhận rằng ngươi là một trong các cao thủ hàng đầu. Ta nghĩ nếu lần này bảo vệ thành công tiểu thư Đường gia thì việc ta vào Chấp Hành Ty cũng không còn xa."


Chu Lễ Uyên nói về Chấp Hành Ty trong suy nghĩ của hắn với một khẩu khí rất tôn sùng, nhưng ngay sau đó hắn lại thần thần bí bí ghé sát vào tai Tần Phi, thấp giọng nói: "Ngươi có biết trong số người mà Chấp Hành Ty đã từng giết, lợi hại nhất là ai không?"
"Ai?" Tần Phi uể oải hỏi ngược lại.


Nụ cười trên mặt Chu Lễ Uyên càng rạng rỡ, đôi môi hắn khẽ vểnh lên, đột nhiên lắc đầu: "Không nói được, vẫn chưa nói được. Sau này ngươi sẽ biết mà."


"Mặc kệ ngươi, chẳng hơn ta mấy tuổi mà cứ thích thừa nước đục thả câu." Tần Phi tức giận lườm hắn một cái, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý kia, hắn không nhịn được lên tiếng châm chọc: "Nếu Chấp Hành Ty lợi hại như vậy thật, việc bảo vệ Đường Đại Nhi chỉ cần tùy tiện phái một cao thủ Chấp Hành Ty đi là được, cần gì phải phái ngươi với ta qua đó?"


Chu Lễ Uyên nhất thời cứng họng, không thể nào trả lời câu hỏi của Tần Phi. Đang lúc bối rối, lại thấy từ phía xa Dịch Tiểu Uyển đi ra từ phòng của Quân Sơn Thủy, Chu Lễ Uyên vội vàng nghênh đón, khom người hỏi: "Giam Sự đại nhân, giờ chúng ta đi tới Đường phủ sao?"


Trong đầu Dịch Tiểu Uyển hiển nhiên đang nghĩ tới chuyện khác, sau một lúc mới kịp phản ứng: "Ừ, chúng ta đi luôn!" Tần Phi thấy phản ứng kỳ quặc của nàng nhưng cũng không nhiều lời mà đi cùng với hai người ra ngoài Sát Sự Thính.


Người của Đường phủ hiển nhiên đã biết tin tức về việc trong cung có thái giám trốn đi nên phòng bị rất sâm nghiêm. Thường ngày chỉ có hai gia đinh gác ở ngoài cửa nhưng hôm nay lại đổi thành bốn võ sĩ vạm vỡ. Bốn người lần lượt mang theo các binh khí khác nhau, ngưng thần giới bị, quan sát kỹ từng người đến gần Đường phủ.


Diện tích mà Đường phủ chiếm cũng không hề nhỏ, dọc suốt cả trong và ngoài tường rào đều có vài đoàn người tuần tr.a qua lại, bọn họ vẫn duy trì một khoảng cách với nhau để đối thủ tuyệt đối không thể bắt gọn được họ trong nháy mắt. Xem ra dù Liễu Khinh Dương không có mặt ở Đường phủ nhưng nơi này vẫn có người cơ trí chủ trì mọi chuyện.


"Lấy Yêu bài ra cho bọn chúng xem đi." Dịch Tiểu Uyển giải thích: "Chúng ta là người Sát Sự Thính, phụng mệnh Tổng đốc đại nhân tới đây bảo vệ Đường tiểu thư."


Võ sĩ đứng đầu tiếp lấy ba tấm Yêu bài, cẩn thận kiểm tr.a một lượt. Hắn là người kiến thức rộng rãi nên biết mấy tấm Yêu bài này không phải giả, trầm giọng nói: "Đường phủ không cầu trợ từ Sát Sự Thính, chuyện ba vị muốn tới bảo vệ tiểu thư ta phải bẩm báo với phu nhân để người quyết định."


Võ sĩ liền rời đi, chỉ một lúc sau có một đoàn người đi nhanh tới. Đi phía trước hai người là một vị mỹ phụ nhân phong hoa tuyệt đại, một vị khác thoạt nhìn thấy rất quái dị. Hắn cũng không thấp, rất gầy yếu, đầu lại lớn vô cùng, thoạt nhìn hết sức không thuận mắt, nhưng nếu nhìn kỹ ngũ quan của hắn thì sẽ nhận ra rằng, nếu nhìn lâu một chút nam tử chừng hai mươi tuổi này cũng không quá khó coi.


Hắn thấy Tần Phi vẫn nhìn hắn chằm chằm, [hồn bất tại ý] chỉ vào cái mũi của mình, cười nói: "Đầu lớn tai to, lớn lên dễ làm quan. Trong cái đầu lớn này của ta cũng không phải là rơm rạ!"
Tần Phi tự biết mình thất lễ, nhưng thấy người ta không chấp nhặt như vậy liền chắp tay nói: "Sát Sự Thính Tần Phi."


"Liễu Thiên Kỳ, quản sự Đường gia." Nam tử đầu to cười híp mắt nói.
Dứt lời, Dịch Tiểu Uyển khom người thi lễ với mỹ phụ kia, nói: "Tiểu Uyển dẫn Chu Lễ Uyên và Tần Phi từ Sát Sự Thính tới! Ra mắt Đường phu nhân!"


Nàng cố ý nhấn mạnh vào hai chữ Tần Phi, hai mắt như sóng nước không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn sắc mặt Đường phu nhân. Nhưng một hồi lâu vị phu nhân khí độ rất sâu này dường như không hề nghe thấy, nàng nhàn nhạt nói: "Miễn lễ. Nghe nói Sát Sự Thính các ngươi muốn tới bảo vệ Đại Nhi nhà chúng ta, Đường gia chúng ta hình như chưa từng cầu Sát Sự Thính phái người tới hỗ trợ, chẳng lẽ Dịch lão đầu đói rã họng rồi hay sao mà lại sai thủ hạ của mình đi làm mấy việc như giữ nhà hộ viện thế này? Nếu đã vậy thì Đường gia mặc dù bần hàn nhưng ít nhiều cũng còn có thể chi được ra chút tiền."


Đường phu nhân nói cay nghiệt như vậy, nhưng Dịch Tiểu Uyển cũng không phải là kẻ hiền lành gì, từ trước tới giờ nàng là thiên chi kiêu nữ chưa từng chịu thiệt bao giờ, lúc này nàng đáp lại một cách mỉa mai: "Đường phu nhân, nhân thủ Đường phủ không đủ, nay có hung đồ lẻn vào Đông Đô, là bệ hạ sợ hung đồ thương tổn tới người của Đường gia nên mới giao trách nhiệm cho gia gia ta phái người tới bảo hộ Đại Nhi tỷ tỷ. Nói thật là, chút thời gian này để ta dẫn bọn họ đi đánh bài diệp tử, uống chút trà, ngày qua ngày thật là vui vẻ. Ngươi cho là bổn cô nương đi phục vụ người khác hay sao? Nếu Đường phu nhân không cần chúng ta hỗ trợ thì ta sẽ dẫn người trở về ngay rồi bẩm báo chi tiết. Không phải chúng ta kháng lại hoàng mệnh! Mà là có người cảm thấy bệ hạ đang xen vào việc của người khác..."


Hai vị quý nữ một già một trẻ đối chọi nhau gay gắt không hề nhượng bộ chút nào! Nam tử khắp viện á khẩu không thốt lên lời...






Truyện liên quan