Chương 65: Nhảy múa trên mũi đao

"Tiểu Cửu thúc..." Quản Linh Tư vui vẻ chạy đến bên Trần Hoằng Dận níu lấy tay áo hắn miệng cười khanh khách: "Không thành vấn đề đúng không?"


La Ngũ, Mâu Thất, Trần Cửu... Đây là chín huynh đệ năm đó uy chấn hắc đạo ở Đông Đô? Sống trong giang hồ bàn tay không thể không nhuốm máu. Chín huynh đệ khi xưa vì tranh đoạt trong giang hồ mà dần dần điêu linh, cho đến bây giờ chỉ còn lại ba vị này.


Bọn họ đã chán ghét chuyện giang hồ, không muốn phải trải qua cái kiếp sống ɭϊếʍƈ máu trên đầu đao này nữa. Năm đó Quản phủ ra sức chiêu dụ, đồng thời cũng dốc hết sức rửa sạch tội lỗi cho bọn họ. Bởi vậy ba huynh đệ họ liền đầu nhập vào làm khách khanh của Quản phủ!


Cao thủ sinh ra từ những chiến đấu trong giang hồ máu lửa mới là cao thủ chân chính. La Ngũ, Mâu Thất, Trần Cửu có thể còn sống tới giờ chính là dựa vào bản lĩnh thực sự của họ.


Đặc biệt là Trần Tiểu Cửu, năm đó hắn được tôn là đệ nhất trong hắc đạo! Là cường giả đầu tiên trong chín huynh đệ, tiến vào cảnh giới Tông Sư. Đã bao lần chỉ với sức của bản thân mà hắn đã xoay chuyển tình thế, cứu huynh đệ mình thoát khỏi cái ch.ết đang cận kề. Mặc dù tuổi của hắn nhỏ nhất nhưng trong chín huynh đệ lại ngầm trở thành người đứng đầu.


Tu vi Trần Tiểu Cửu hiện giờ sâu không lường được. Rất nhiều người khi nhắc tới hắn cũng đều không nhịn được mà đánh đồng hắn với Liễu Khinh Dương của Đường phủ, ai cũng cho rằng đây là hai vị cao thủ có khả năng tiến nhập cảnh giới Đại Tông Sư nhất trong tương lai. Nếu như có hắn bảo vệ, đương nhiên là Phồn Đóa Nhi sẽ bình an vô sự, trừ phi có vài người cùng ra tay một lúc, bằng không ai có thể làm được?


available on google playdownload on app store


Trần Hoằng Dận cùng lắm cũng chỉ ba mươi bảy tuổi, hắn say mê tu hành, không hề có hứng thú đối với việc thành gia lập nghiệp. Cũng chính bởi vậy nên hắn thương yêu Quản Linh Tư còn hơn nhiều so với La Ngũ, Mâu Thất, không, thương yêu không đủ để hình dung, phải nói là cưng chiều. Hiện giờ, Quản Linh Tư kéo tay áo hắn, Trần Tiểu Cửu có thể nói không được sao?


"Ừm, cô nương này cứ giao cho ta. Khi nào ngươi tới dẫn người đi ta sẽ trả lại ngươi một người còn nguyên lành không chút sứt mẻ." Trần Hoằng Dận thản nhiên nói với giọng vô cùng tự tin.


"Đa tạ Ngũ gia, Thất gia, Cửu gia." Tần Phi chỉnh lại y phục, khom người thi lễ hết sức cung kính. Những vị này không hề hỏi tới lai lịch của Phồn Đóa Nhi mà đã chấp nhận ra sức giúp hắn bất chấp nguy hiểm. Đây không chỉ là do nể mặt Quản Linh Tư mà còn là sự quý trọng của các tiền bối đối với hắn. Điều này khiến một kẻ mặc dù lúc nào cũng kiệt ngạo bất tuân không thèm ngẩng đầu nhìn cho dù đứng trước bất cứ ai như Tần Phi cũng nảy sinh sự cảm kích từ tận đáy lòng đối với họ.


"Đêm đã khuya, ta xin cáo từ." Tần Phi dẫn Phồn Đóa Nhi vào trong viện, vẫy tay về phía mọi người, rồi tự mình đánh xe rời đi. Quản Linh Tư tựa ở cửa sau, vừa cắn chiếc khăn nhỏ vừa cười tít mắt tiễn hẵn rời đi, bỗng nàng nghe thấy tiếng trêu chọc của Mâu Thất truyền đến bên tai: "Người ta đã khuất dạng lâu rồi, tiểu thư đã bớt rạo rực trong lòng chưa, hay chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi."


"Đáng ghét, ít nhất ba ngày tới con mặc kệ thúc." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quản Linh Tư rực hồng, nàng dắt Phồn Đóa Nhi trở về trong phủ.
Ba vị đại cao thủ nhìn nhau cười, con người ta tới tuổi trung niên, thấy con gái mình bắt đầu biết yêu, lẽ nào lại không cao hứng?


Tần Phi đánh xe ngựa trở lại đường lớn, bấy giờ hắn mới nhớ ra là nhà hắn đã bị đốt, mấy ngày vừa rồi hắn đều ở tại Đường phủ, chỉ sợ căn phòng ở "Bất Tư Hương" cũng đã cho người khác thuê mất rồi. Trước mắt chính hắn mới là người không có nhà để về! Bây giờ mà đến ngủ qua đêm ở Ôn Nhu Hương thì áp lực sẽ rất lớn, chỉ hơi không để ý một chút thôi cũng sẽ bị đám thư sinh của Bát Bảo Hiên nhận ra vị "Tài tử" là mình đây.


Hắn yếu ớt ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, rồi đánh xe ngựa lao thẳng về phía Tây thành.
Sau khi dừng xe tại một con hẻm nhỏ, Tần Phi nhìn xung quanh, xác nhận không có ai theo đuôi liền trèo tường nhảy vào một tiểu viện. Trong viện tối như hũ nút, bỗng có tiếng một người khe khẽ quát lên: "Ai vậy?"


"Lão đạo, là ta". Tần Phi cợt nhả: "Tối nay ta không có nhà để về, đang định tới chỗ này của ngươi ngủ nhờ một đêm đây."


Thiên Tình Tử kéo nửa cánh cửa ra, chỉ hé ra một con mắt, nhìn chằm chằm Tần Phi một hồi lâu mới rút đoản đao trong tay về, mở rộng cửa phòng ra cho Tần Phi vào, hắn lầm bầm: "Ta không phải đã bảo ngươi nếu không có chuyện gì thì đừng có tới tìm ta sao? Có phải tên tiểu tử ngươi muốn hại ch.ết ta không?"


Tần Phi cũng không hề khách khí mà đặt mông lên giường ngồi, hắn uể oải nằm xuống, miệng chậm rãi nói: "Không sao đâu, nếu ta chưa xác nhận là không có ai theo đuôi thì sao lại tới tìm ngươi."


"Phải rồi, hôm nay ta đã thu được tin tức, Sát Sự Thính dốc ra toàn bộ lực lượng, rốt cuộc đã có đại sự gì xảy ra thế?" Thiên Tình Tử cau mày nói: "Những tai mắt của thủ hạ ta thăm dò khắp nơi nhưng Sát Sự Thính phong tỏa tin tức hết sức chặt chẽ, đến tiếng gió cũng nghe không thấy. Không phải là chuyện cái tên thái giám ch.ết bầm lần trước đấy chứ?"


Tần Phi quay mặt sang, tỉ mỉ quan sát Thiên Tình Tử, thấy hắn không có vẻ gì là đang nói láo cả. Chẳng lẽ Trấn Phủ Ty không hề liên quan gì tới vụ án giết người ở công trường bí mật sao? Chuyện này Tần Phi cũng không định nói toạc ra mà chỉ thuận miệng đáp: "Ta chẳng qua chỉ là Hậu Đốc Sát của Sát Sự Thính mà thôi, chuyện hệ trọng cơ mật như thế sao đến lượt ta được biết chứ?"


Thiên Tình Tử gật đầu, trầm ngâm nói: "Ừm, cái chức quan nhỏ loa to như Hậu Đốc Sát thì... ái dà... tên tiểu tử ngươi vừa mới một chân vào Sát Sự Thính mà chân sau đã bước đến Hậu Đốc Sát rồi cơ à? Ta còn đang nghĩ nếu có một ngày ta dẫn ngươi quay về Giang Nam, đường đường chính chính gia nhập Trấn Phủ Ty, kiếm cho ngươi một cái tiểu kỳ phù hợp cơ đấy... Chậc chậc, nếu nhà ngươi bước thêm bước nữa là sẽ rất nhanh trở thành Đồng Tri Trấn đốc rồi, đến lúc đó ngươi cũng ngang hàng với một Bách Hộ Trấn Phủ Ty như ta rồi..."


"Còn khuya." Tần Phi lẩm bẩm: "Trấn Phủ Ty chưa từng phát cho ta một đồng tiền nào. Nghe nói Trấn Phủ Ty ở Đại Sở làm mật thám, nếu như còn được Đại Sở trao quan tặng chức thì Trấn Phủ Ty liền tự động cho hắn thăng quan hai cấp. Tiểu gia cũng đã chẳng khác gì so với Bách Hộ Trấn Phủ Ty rồi."


Tần Phi vừa nói như vậy, Thiên Tình Tử liền nghiêm túc hẳn lên, kéo chiếc ghế đẩu ra ngồi trước giường, nghiêm trang nói: "Sư phụ của ngươi bảo ngươi tìm ta vốn là muốn cho ngươi một cái đường lui. Mặc dù Trấn Phủ Ty và Sát Sự Thính là kẻ thù không đội trời chung nhưng từ trước tới giờ ta cảm thấy hiện giờ ngươi ở Sát Sự Thính tình thế lại hết sức tốt đẹp. Đường lui bên Trấn Phủ Ty này ngươi có cần đến hay không cũng không sao. Lại nói, một khi ta hết nhiệm kỳ thì sẽ phải trở về Giang Nam làm Thiên Hộ. Người tiếp nhận ta nếu như thật sự nhận được hồ sơ của ngươi thì nhất định sẽ ép ngươi phải lập công... không bằng cứ để như hiện giờ đi."


Tần Phi lười biếng khép mí mắt lại, trầm mặc không nói. Hắn biết Thiên Tình Tử một lòng muốn tốt cho hắn, cũng không biết lão đạo ch.ết tiệt này năm đó đã nợ sư phụ bao nhiêu ân tình.


Hắn nói rất có đạo lý, làm người không thể nào mãi mãi đạp chân trên hai con thuyền được, có một đường lui là Trấn Phủ Ty đương nhiên là việc tốt, nhưng đồng thời với việc hắn lên như diều gặp gió tại Sát Sự Thính thì những con mắt nhìn chằm chằm vào hắn cũng sẽ càng lúc càng nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ để lộ dấu vết. Đặc biệt là một khi Trấn Phủ Ty đổi người liên lạc, liệu người khác còn có thể đối xử với hắn như Thiên Tình Tử không?


"Đến lúc đó rồi nói sau. Ngô Quốc? ... Ngay cả Ngô Quốc dài bao nhiêu ta còn không biết nữa là!" Tần Phi uể oải nói, rồi nhắm hai mắt lại, ngủ thật say.


Thiên Tình Tử im lặng nhìn Tần Phi chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên hắn vỗ ót một cái, thầm mắng: "Tên tiểu tử ngươi ngủ ở giường của ta thì ta ngủ đâu bây giờ?"
...
Sắc trời còn chưa sáng, Tần Phi đã đứng dậy rửa qua loa mặt mũi, thừa dịp không ai để ý trước khi hửng sáng chuồn ra khỏi con hẻm nhỏ.


Sau khi đánh xe đến Sát Sự Thính, Tần Phi đi thẳng đến thư phòng của Quân Sơn Thủy. Quân Sơn Thủy vẫn luôn là người đến Giáo Tập Ty sớm nhất, cửa thư phòng hắn mở lớn, trên bàn sách có để mấy phần điểm tâm đơn giản, hắn vừa nhấm nháp vừa xem xét tập hồ sơ trong tay.


"Đề đốc đại nhân." Tần Phi đứng ở ngoài cửa gọi vào.
Quân Sơn Thủy ngẩng đầu thấy Tần Phi, mỉm cười vẫy hắn bảo đi vào, vẻ mặt ôn hòa hỏi: "Sao rồi? Có tìm được Phồn Đóa Nhi không?"


"Đã tìm thấy rồi..." Tần Phi kể lại sơ lược quá trình tìm được Phồn Đóa Nhi rồi nói tiếp: "Hiện giờ ta đã sắp xếp cho nàng ở một nơi rất an toàn."


"Rất tốt, còn về giấu nàng ở đâu chỉ cần một mình ngươi biết là được." Quân Sơn Thủy khen: "Chuyện này ngươi làm không tệ, chờ lát nữa ngươi hãy đến Hình Ngục Ty một chuyến. Ở bên đó hôm qua cũng có thu hoạch, ngươi cứ đến đó trực tiếp gặp Cao Thần là được. Về vụ án này, Hình Ngục Ty đã giao cho Đồng Tri Đề đốc Từ Tông Hạo phụ trách. Ngươi cũng phải phối hợp tốt với hắn."


"Tuân lệnh!" Tần Phi xoay người ra khỏi phòng Quân Sơn Thủy đi về phía Hình Ngục Ty.


Hình Ngục Ty và Giáo Tập Ty chỉ cách nhau một cái sân, hắn cũng không mất nhiều thời gian đã tới cửa lớn của Hình Ngục Ty. Hình Ngục Ty và Hình Án Xử của Sở Tuần kiểm hoàn toàn khác nhau một trời một vực, những người ra ra vào vào Hình Ngục Ty ai ai cũng đi nhanh như gió, cứ như là có việc hết sức cấp bách. Nhưng những chuyện mà họ làm lại rất tỉ mỉ cẩn thận, không hề để xảy ra một tí ti sai sót nào.


Một vị mật thám áo đen đi tới gần bên người Tần Phi, Tần Phi đưa tay ngăn hắn lại, khẽ hỏi: "Xin cho hỏi, Đốc Sát Cao Thần đang ở đâu?"
"Đi thẳng hành lang này, cửa thứ bảy phía bên tay trái." Vị mật thám kia nói xong liền rời đi ngay.


Tần Phi khẽ mỉm cười, hiện giờ có vụ án lớn như vậy xảy ra, cũng dễ hiểu trọng trách của Hình Ngục Ty nặng nề tới mức nào. Khắp trên dưới Hình Ngục Ty khẩn trương hơn thường lệ cũng là đúng. Tần Phi theo lời người vừa rồi nói đi tới cửa thứ bảy, hắn đưa hai ngón tay gõ mạnh lên cửa hai cái, hắng giọng một tiếng kêu lên: "Tần Phi Hậu Đốc Sát Giáo Tập Ty cầu kiến."


"Mau mời vào!"
Tần Phi đẩy cửa vào, thấy Cao Thần đầu tóc đang rối bời, râu ria dưới quai hàm mọc tua tủa, hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên là đã hai ngày hai đêm rồi hắn chưa ngủ. Quan phục vốn dĩ chỉnh tề trên người hiện giờ đã xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, vào lúc này, có ai còn nghĩ tới hình tượng?


"Cao Đốc sát, hôm qua Hình Ngục Ty thu hoạch được những gì vậy?" Tần Phi đóng cửa lại, xoay người hỏi.


Cao Thần đẩy đống hồ sơ ngổn ngang tới trước mặt Tần Phi: "Đây cũng không phải những thu hoạch tốt gì. Ngày hôm qua Hình Ngục Ty tăng cường nhân thủ truy xét vụ án ở công trường. Kết quả, có hai tiểu đội lần lượt bị người ta giết ch.ết trong thành. Sau khi điều tr.a hiện trường có thể thấy hẳn là khi bọn họ phát hiện dấu vết của đối phương liền muốn đuổi theo tới đó, nhưng bị đối phương phát hiện nên hai bên đã xảy ra một trận chiến. Hai tiểu đội này không địch nổi, có bảy người ch.ết, hai người bị đánh trọng thương. Có điều... Sự hy sinh của bọn họ cũng có giá trị, nó mang về cho chúng ta tin tức rất quan trọng."


Tần Phi nhìn đống hồ sơ ngất ngưởng kia, trên đó chi chít toàn chữ là chữ, cũng lười đọc, liền hỏi: "Là tin tức quan trọng gì vậy?"


"Thứ nhất, hai tiểu đội kịch chiến với đối phương mặc dù tổn thất nặng nề nhưng cũng giết ch.ết được một người của đối phương, cũng khiến bọn họ không kịp mang thi thể di. Nếu chúng ta không giám định sai thì có thể nhận định từ tướng mạo, xương cốt, vũ khí và phương thức chiến đấu thì người này đến từ thảo nguyên!"


Sắc mặt Tần Phi khẽ biến: "Là cao thủ Man tộc? Bọn họ tinh tế như vậy từ khi nào, còn biết thâm nhập vào hệ thống quân tình của Đông Đô? Lại có thể nắm giữ được tin tức cơ mật về thủ nỗ nhiều như vậy? Chuyện này, ta cho là thậm chí đến Trấn Phủ Ty của Ngô Quốc cũng khó mà biết được."


Cao Thần chậm rãi gật đầu rồi nói tiếp: "Thứ hai, sau khi đối phương cướp linh kiện đi, thì hiện giờ đang thanh trừ từng nhân viên thiết kế thủ nỗ. Hôm qua, sáu tên thợ thủ công của Kim Thạch Ty đều bị tập kích - bọn họ đều từng tham dự nghiên cứu chế tạo thủ nỗ. Đối thủ của chúng ta lòng dạ ác độc, chúng có ý muốn biến thủ nỗ trở thành có một không hai, khiến trên thế gian này chỉ còn lại ba trăm chiếc!"


"Vậy..."


Tần Phi còn chưa nói dứt lời bỗng cửa phòng bị đẩy ra, có ba người hối hả đi tới phòng Cao Thần. Cao Thần vừa quay sang nhìn vội vàng khom người xuống nói: "Ty chức Cao Thần tham kiến Đồng Tri Đề đốc đại nhân, Tổng trấn đại nhân." Tần Phi biết những người này có lai lịch không nhỏ, liền đứng sang một bên, khẽ khom người, không muốn nhiều chuyện.


"Miễn lễ, Cao Thần, ta lệnh cho ngươi bố trí để các thợ thủ công từng tham dự chế tạo thủ nỗ đều tới được nơi an toàn có bảo vệ do Chấp Hành Ty cung cấp, ngươi đã làm chưa?" Người cầm đầu hắn giọng hỏi.


Cao Thần đường hoàng nói: "Đã bố trí xong, thám tử của Hình Ngục Ty chúng ta đang thay nhau bảo vệ những thợ thủ công kia đi tới cứ điểm an toàn."
Người nọ quay đầu thấy Tần Phi ở một bên liền cau mày nói: "Giáo Tập Ty? Ngươi tới Hình Ngục Ty làm gì?"


Cao Thần vội vàng giải thích: "Từ đại nhân, vị này là Hậu Đốc Sát của Giáo Tập Ty, Tần Phi, là người do Quý đại nhân đích thân tới Giáo Tập Ty yêu cầu điều tới hỗ trợ điều tr.a vụ án lần này."


"À... Tần Phi, danh tiếng của ngươi gần đây rất vang dội. Hậu sinh khả úy, ha ha ha!" Từ Tông Hạo cười sang sảng, nhưng ngay sau đó lại nói: "Hiện giờ Hình Ngục Ty chia nhau ra làm việc, nhân thủ không đủ, nếu ngươi điều tr.a vụ án này thì tới giúp ta một tay."
Giải nghĩa:
[Lấy dữ liệu từ một bạn trên mạng]


Trong văn bản gốc là “kiệt ngao bất tuần” lấy từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, Nên chuyển thành “bướng bỉnh bất tuân” cũng không xa nghĩa gốc lắm. “Bướng bỉnh bất tuân” cảm giác như trẻ con thích làm theo ý mình, trong khi cái ý “kiệt ngao” ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt) có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được.






Truyện liên quan