Chương 73: Thăng cấp
Thấy Dịch lão đầu muốn nói chuyện với Tần Phi, Phồn Đóa Nhi khôn khéo rời khỏi nghị sự đường.
"Tổng đốc đại nhân quá khen rồi, lần này chẳng qua là ty chức gặp may mà thôi." Tần Phi ít khi khiêm nhường như vậy.
Tần Phi thản nhiên cười cười, đối mặt với tam đại khách khanh của Quản phủ, có bao nhiêu người có cơ hội thủ thắng đây? Hắn biết Dịch lão đầu chắc chắn sẽ nói tiếp nên không vội trả lời.
"Chuyện trong triều đình không đơn giản như chuyện ở ngoài đường. Cả Đại Sở đều biết Yến vương có dị tâm từ hơn hai mươi năm trước. Lúc đó bệ hạ mới lên ngôi, phải tập trung toàn bộ lực lượng để quyết chiến với Ngụy Quốc nên không thể chú ý đến Yến vương. Có câu được một thì mất một. Đại Sở thống nhất cả vùng Giang Bắc nhưng lại để Yến vương phát triển an toàn ở Bắc Cương. Quân đội Phiên vương không được phép vượt quá ba vạn, ở một số tỉnh, Phiên vương thậm chí chỉ có lèo tèo mấy ngàn thân binh. Nhưng Yến vương lấy cớ muốn cùng man tộc quyết chiến, tự ý chiêu binh mãi mã trong bốn năm năm, hiện giờ binh lực đã tăng lên đến mười lăm vạn."
"Ngày xưa khi Ngụy Ngô đứng đầu, chúng ta có cơ hội đánh Ngụy là bởi vì Ngô quốc đã xảy ra một cuộc nội loạn, không thể chú ý đến phương Bắc. Thực lực Ngô quốc rất mạnh, thủy sư của bọn chúng độc bộ thiên hạ, bộ quân cũng có chỗ độc đáo, nhiều năm trôi qua, từ trước đến nay bệ hạ duy trì tình trạng hoà bình với Ngô quốc, cũng không phải là người không nghĩ đến việc thống nhất thiên hạ, mà là Sở quốc chúng ta không đủ thực lực nuốt trọn Ngô quốc."
"Đây là lý do tại sao lần này, dù trong lòng mọi người đều biết rõ Yến vương phái Lưu Nhâm Trọng trở lại cướp thủ nỏ, nhưng ai cũng phải giả câm giả điếc cho qua, không đi gây phiền toái cho Yến vương. Bởi vì, chúng ta mà xảy ra nội loạn thì không thể gượng nổi."
Tần Phi chắp tay nói: "Ty chức thụ giáo."
Tần Phi cười ha ha nhìn Dịch Tổng đốc. Hắn nói một tràng để thử dò xét: "Khó có dịp Tổng đốc đại nhân nói nhiều lời như vậy với một vị Hậu Đốc Sát. Chẳng lẽ là Tổng đốc đại nhân chuẩn bị đưa ta lên địa vị cao hơn chăng? Khụ khụ, dã tâm ty chức không lớn, Tổng đốc đại nhân tuỳ ý sắp xếp là được. Tuyệt nhất thì cứ sắp xếp đến nơi mà việc thì ít ít mà lương bổng nhiều nhiều. Ở Phố chợ có câu "ranh ngôn" gọi là chui vào nơi hỗn độn là an toàn nhất."
Bị hắn chọc, Dịch Tổng đốc vui lên một chút khiến vẻ uy nghiêm vẻ từ từ nhạt đi, thong dong nói: "Đừng nghĩ tốt đẹp như vậy, phần thưởng, nhất định sẽ có phần thưởng. Nhưng quy củ Sát Sự Thính không thể phá, để ta suy nghĩ chút đã..."
"Ngươi mới vào, đáng nhẽ chỉ là nội vệ, thăng Hậu Đốc Sát đã là ngoại lệ rồi. Lần này lập công không nhỏ, ta thăng cho ngươi hai cấp, hãy lấn thân phận Tổng trấn Đồng Tri đến Giáo Tập Ty tập huấn ba tháng."
"Làm thuộc hạ Quân Đề đốc cũng không tốt như vậy đâu. Trong vòng ba tháng, ngươi phải thông hiểu chức năng cùng cách vận hành Sát Sự Thính. Ngươi phải thông qua khảo nghiệm ở rất nhiều phương diện, bao gồm võ lực, tễ thuốc, khí giới, truy tìm, phản gián... Nếu như ngươi thuận lợi thông qua khảo hạch, ngươi sẽ chính thức trở thành Tổng trấn Đồng Tri Sát Sự Thính. Đến lúc đó, căn cứ vào sở trường cùng mong muốn của ngươi, ta sẽ phân ngươi nhậm chức tại một ty nào đấy. Theo ta được biết, ấn tượng của Quân Đề đốc đối với ngươi rất tốt, chưa chắc hắn đã chịu thả ngươi đi..."
Tần Phi lập tức rùng mình một cái, Quân Sơn Thủy đối với hắn thật sự tốt vô cùng. Chỉ có điều hắn không có chút hứng thú đối với quyền hạn cùng chức năng của Giáo Tập Ty. Nếu phải ở Giáo Tập Ty, tốt nhất là không vào Sát Sự Thính cho xong.
"Lần trước bệ hạ thưởng ngươi một khoản bạc để cho ngươi mua nhà. Ta thấy ngươi bận rộn nên chưa có thời gian mua, nay ngươi đã là Tổng trấn Đồng Tri, về tình về lý, Sát Sự Thính cũng nên cấp cho ngươi một căn nhà nhỏ. Những chuyện này ta sẽ an bài sau."
"Ngươi có thể đi!" Dịch Tổng đốc miễn cưỡng phất phất tay, khi Tần Phi xoay người sắp đi tới cửa, tuy đã trải qua rất nhiều thăng trầm của nhân gian nhưng Dịch lão đầu vẫn buột miệng hỏi: "Nếu để cho ngươi lựa chọn, ngươi muốn vào ty nào trong sáu ty?"
Tần Phi xoay nửa người, dưới ánh nến, khuôn mặt góc cạnh lộ ra vẻ kiên nghị: "Tổng đốc đại nhân, thật ra trong lòng ngài đã có đáp án rồi."
Tần Phi từ từ biến mất ở trong màn đêm. Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, Dịch Tổng đốc mỉm cười nắm chặt chén trà trong tay. Thật sự lão đã có đáp án! Nếu như muốn Tần Phi nhanh chóng ra mặt, không có chỗ nào thích hợp hơn Hình Ngục Ty. Vị trí Đề đốc đã để trống một năm... Nói cách khác, thân là Tổng trấn Đồng Tri, trong một năm ở nơi này, Tần Phi có thể nhanh chóng tích góp chiến công cùng tư cách, nối tiếp Tư Mã trở thành Đề đốc!
Đề đốc năm ty khác đều có vị thế không gì phá nổi, nếu như không trở thành Đề đốc, nói gì đến việc trở thành Tổng đốc tương lai đây?
Nếu không phải chỉ vì để cho Tần Phi lộ diện sớm, sao phải làm thế này?
... ... ... ...
Cuộc sống huấn luyện cực kỳ nhàm chán, nhất là lúc này Tần Phi đã không giống ngày xưa. Thành viên ở Giáo Tập Ti đa phần là nội vệ, nội vệ sau khi được huấn luyện ở Giáo Tập Ti sẽ được phân chia đến các ty để nhận nhiệm vụ.
Quan viên từ Đề đốc Đồng Tri trở xuống, mỗi lần thăng chức đều phải tới tập huấn ba tháng ở Giáo Tập Ty, bởi vì thân là thượng quan, phải quản lý nhiều người hơn, phạm vi công việc cũng rộng hơn, không phải là cứ đơn giản chọn ra người nào cũng có thể đảm nhiệm. Sau khi trải qua tập huấn ở Giáo Tập Ti, công việc bọn họ sau khi thăng chức sẽ càng thuận buồm xuôi gió.
Đợt tập huấn Tổng trấn Đồng Tri dự khuyết mới này... chỉ có mỗi một mình Tần Phi mà thôi. Quân Sơn Thủy tự mình hướng dẫn huấn luyện đối với Tần Phi, mỗi ngày ngoài tập luyện võ công, còn phải học thuộc các loại điều lệ cùng với quy tắc ngầm của Sát Sự Thính.
Mấy trăm loại độc dược, Tần Phi phải coi như cơm mà nhét vào trong bụng. Việc này nhằm giúp hắn nhận biết các loại chất độc khác nhau cùng phương pháp ứng đối. Thời điểm kinh khủng nhất là lúc phải phán đoán, sau khi dứt khoát nhét chất độc vào trong miệng, trước mặt Tần Phi sẽ có mấy loại thuốc giải, nhưng chỉ có một lọ là giải dược, mấy loại còn lại là tăng cường công hiệu của thuốc độc, một khi ăn sai sẽ khiến cho Tần Phi đã khổ càng thêm khổ, cảm giác khó chịu không thể tả!
Tần Phi trời sanh tính tình cực kỳ quật cường bướng bỉnh. Hắn dám cắn răng chống đỡ. Lúc mới bắt đầu, mỗi ngày đều bị độc dược hành hạ ch.ết đi sống lại. Nhiều lần, Đề đốc Đồng Tri Kim Thạch Ty Quý Phong phải tự mình xuất thủ giải độc. Có vài khi suýt nữa thì không thể kéo hắn từ quỷ môn quan trở về. Sau hai tháng trường kỳ tôi luyện, Tần Phi đã có thể nhanh chóng tìm ra giải dược chính xác ở trong một đống dược liệu. Giờ đây hắn chỉ cần dùng mũi hít hà mấy cái là có thể biết được đây là loại độc dược gì!
Đối với võ lực tôi luyện càng gian khổ hơn nữa, lý luận của Quân Sơn Thủy rất đơn giản, chỉ có thực chiến mới có thể tạo ra chân công phu. Cho nên vị cao thủ cấp Tông Sư này không hề bận tâm đến thân phận, tự mình giao đấu với Tần Phi. Dưới tình huống không thể sử dụng kiếm ý trong đoản kiếm của Đại Tông Sư, mấy lần đầu Tần Phi bị đánh ngã đo đất chỉ trong vòng có hai ba chiêu.
Muốn phản kích sao? Đừng nói đùa, trước mặt Quân Sơn Thủy, một vị Tiên Thiên hạ phẩm có thể chống cự được hai chiêu coi như đã là giỏi lắm rồi.
Nhưng việc khiến Quân Sơn Thủy hết sức kinh ngạc chính là, với quy trình huấn luyện khắc nghiệt thế này, người thường nhiều nhất là sau hai ba ngày cũng phải cầu xin tha thứ rồi, nhưng dù bị thua thảm hại thế nào, Tần Phi vẫn cắn răng đứng dậy không nói một lời tiếp tục chiến đấu. Chỉ đến khi hắn bị Quân Sơn Thủy đánh cho không còn chút khí lực nào mới coi là kết thúc một ngày huấn luyện!
Tất nhiên là không phải ai cũng có thể "Hạnh phúc" khi được một vị cao thủ cấp Tông Sư bồi luyện cùng. Ba tháng sau, tu vi Tần Phi đột nhiên tăng mạnh. Lúc ban đầu chỉ chống được hai chiêu, sau có thể chống cự quá mười chiêu, hơn nữa... lại có thể phản kích một chiêu!
Mặc dù sau một chiêu phản kích này hắn liền bị đánh bay ra ngoài, ngay cả chéo áo Quân Sơn Thủy cũng không sờ được, nhưng phản kích chính là phản kích! Hắn đang đứng trước mặt một vị đại cao thủ phản kích đấy!
"Từ lúc ta sinh ra tới nay, ngươi là người tiến giai nhanh nhất từ hạ phẩm lên trung phẩm. Mà hiện giờ, ngươi hẳn là chỉ có mười bảy mười tám tuổi mà thôi!" Đứng trên sân huấn luyện, Quân Sơn Thủy tán dương: "Nếu tiếp tục cố gắng như thế này, tiền đồ của ngươi đúng là không thể hạn lượng!"
Trời thu chẳng mấy chốc lại đi qua, mùa đông đã tới, ngày lại ngày hắn vẫn tiếp tục tập luyện.
Buổi tối hôm đó tuyết bay lất phất, Tần Phi ngồi một mình cạnh giá nến nhìn tập hồ sơ đang cầm trong tay. Thời gian ba tháng trong nháy mắt đã trôi qua. Hai ngày tới là lúc tiến hành khảo hạch. Nếu không được thông qua, có thể coi là kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Lại trở lại làm Hậu Đốc Sát như trước đây.
Hôm nay hắn nhận được một bộ hồ sơ. Hồ sơ này là án phạt nội bộ Sát Sự Thính trước đây.
Tần Phi đọc qua. Hắn chán đến mức phải ngáp dài, quay đầu lại nhìn lớp tuyết mỏng rơi xuống che phủ mặt đất. Hắn thầm nghĩ :cố xem qua nốt chỗ còn lại rồi nhanh chui vào trong chăn ấm mà ngủ.
Giở mấy trang cuối cùng của hồ sơ, vài dòng chữ hiện lên trong mắt Tần Phi đột nhiên làm cơn buồn ngủ của hắn biến mất.
"Chính Xương năm thứ tư, một phần Giảo Hồn Sát biến mất không rõ ràng ở Kim Thạch Ty Sát Sự Thính. Tổng trấn quản kho Đàm Trượng Thắng không giải thích được tại sao Giảo Hồn Sát biến mất, xử phạt cách chức."
Đầu óc Tần Phi lập tức thanh tỉnh. Chính Xương năm thứ tư, chính là lúc lão mụ rời bỏ Đường phủ, thân trúng kịch độc. Phần Giảo Hồn Sát mất tích một cách thần bí này có phải chính là phần Giảo Hồn Sát trong cơ thể lão mụ không đây?
Nếu quả như vậy thì tên Đàm Trượng Thắng này chính là nhân vật mấu chốt rồi. Không biết y đem Giảo Hồn Sát giao cho người nào? Có phải đưa trực tiếp cho nữ nhi của Lôi Thái Úy - Đường phu nhân hay không?
Vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu Tần Phi. Đột ngột biết được tin tức này khiến tinh thần hắn run lên. Vô luận như thế nào, đây là một đầu mối cực kỳ hữu dụng.
Hắn cẩn thận đọc lại hồ sơ trên tay, nhớ kỹ những điểm mấu chốt bên trong. Dường như còn sợ mình quên mất, trước khi đi hắn lại mở ra xem lại lần nữa, xác nhận không có nhầm lẫn mới đóng hồ sơ lại rồi rời đi.
Giẫm trên lớp tuyết trắng đi ra ngoài cửa Sát Sự Thính, Tần Phi ngước mắt nhìn. Hắn thấy có mấy người đứng trước tấm bia đá, người nào cũng mặc áo khoác thật dầy, cầm một cái ô đứng trong trời tuyết. Người cầm đầu hướng về phía hắn vừa vẫy tay vừa cười ha hả!