Chương 86: Một quan viên không muốn thăng chức không phải là quan viên tốt!

Vốn chỉ là một tên Châu Mục nhỏ nhoi, khi nghe thấy có Đồng Tri Trấn đốc của Sát Sự Thính nói có việc muốn thương lượng với hắn, Lý Ngọc Long nhất thời cảm thấy hơi lâng lâng, hắn cảm thấy ánh mắt hâm mộ của những tên đồng liêu phía sau đang chăm chú nhìn về phía lưng hắn, thật ấm áp, tựa như mặt trời đột nhiên xuất hiện giữa một buổi hoàng hôn mùa đông, khiến hắn vô cùng ấm áp.


"Đại nhân có gì xin cứ việc phân phó, chỉ cần trong phạm vi khả năng của mình, Lý mỗ nhất định sẽ dốc hết sức mình phối hợp với ngài."


Mặc dù Lý Ngọc Long đắc ý trong lòng nhưng hắn còn chưa tới mức hồ đồ. Sát Sự Thính nói có việc, vậy chắc chắn không phải là việc nhỏ. Nếu như mình đáp ứng ngay tức khắc mà ngộ nhỡ không làm được thì chẳng phải là vô duyên vô cớ đắc tội người ta hay sao?


Chút toan tính nhỏ này của hắn sao có thể qua mắt được Tần Phi? Tần Phi cũng không bóc mẽ hắn mà chỉ hỏi đơn giản: "Sắc trời cũng không còn sớm nữa, không biết Quang Châu đã chuẩn bị xong hành quán chưa?"


"Đã sớm chuẩn bị ổn thỏa rồi, tiệc mời khách cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ các vị đại nhân tới đó dùng cơm nữa thôi!" Lý Ngọc Long cung kính nói.


Đoàn xe ngựa tiến vào thành Quang Châu, quan viên toàn thành đi theo sau xe, không có ai dám ngồi kiệu hoặc cưỡi ngựa. Thành Quang Châu mặc dù nhỏ, dân chúng cũng ít thấy những thứ rầm rộ như vậy, song khi thấy tình hình này cũng hiểu là có đại nhân vật đến rồi, bởi vậy những người đến xem náo nhiệt đứng khắp đường, báo hại các quan thủ thành liều mạng duy trì trật tự, mặt Lý Ngọc Long cũng dài cả ra...


available on google playdownload on app store


Có điều tiếc cho một phen tâm ý của Lý Ngọc Long, bàn tiệc mà hắn đặt ở "Thủy Thượng Phiêu" kia không được mấy người nể mặt. Cả đời Quý Phong chỉ yêu thích khí giới và thuốc men chứ chưa bao giờ thích xã giao. Hắn là Đồng Tri Đề đốc, cho dù là tuần phủ các tỉnh bên ngoài thấy hắn cũng phải khách khí đến hỏi thăm một tiếng. Chỉ là một tên Châu Mục Quang Châu, cho dù Quý Phong không nể mặt hắn đi nữa, Lý Ngọc Long lại dám ho he gì sao?


Quý Phong đã không nể mặt rồi, người của Trấn Phủ Ty của Ngô Quốc lại càng không nể tình. Mặc dù Cổ Kiên rất phàm ăn tục uống, nhưng Công chúa Vũ Dương và Ngạn Thanh không nói muốn đi dự tiệc thì Cổ Kiên cũng đành phải hộ tống đám người công chúa đến hành quán nghỉ ngơi và ăn một chút thức ăn chẳng hề mới mẻ gì.


Những người chân chính đi dự tiệc chỉ có Tần Phi và Chu Lễ Uyên. Quan viên lớn nhỏ ở Quang Châu như sao quanh trăng sáng vây quanh Tần Phi đi vào Thủy Thượng Phiêu.


Thủy Thượng Phiêu là một hiệu ăn, nó tọa lạc ở bên một con sông xuyên qua suốt vùng Quang Châu. Vì muốn nó thật nổi bật nên điếm chủ đã bỏ tiền mua hết vài mẫu đất xung quanh, lại đào mương máng dẫn nước sông đến. Bởi vậy quán ăn này có nước bao quanh bốn bề, ăn cơm ở nơi này cũng có một phong vị khác biệt.


Đi đến cửa vào của hiệu ăn, chủ cửa hàng ra nghênh đón tíu tít, hắn cúi đầu khom lưng nói: "Chư vị đại nhân, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, khi nào muốn khai yến chỉ cần ra lệnh một tiếng là phòng bếp có thể mang thức ăn lên ngay."


"Ừm!" Lý Ngọc Long mặc dù khách khí trước mặt Tần Phi nhưng đối với những tên phú thương này hắn luôn tích chữ như vàng. Hắn biết nếu muốn những tên phú thương này cung kính với mình, hắn phải làm ra vẻ cao cao tại thượng. Người, có đôi khi rất dễ bị người khác coi thường, ngươi càng không giữ thể diện cho hắn, hắn sẽ càng cảm thấy ngươi cao tới không thể với được, thà rằng nhịn nhục tới phục tùng ngươi còn hơn. Dân, đối với quan cũng vậy; phần đông nam nhân đối với nữ nhân cũng thế.


Quay mặt lại, Lý Ngọc Long mỉm cười chỉ về một cái cầu nhỏ thông về hướng hậu viện rồi nói với Tần Phi: "Tần Trấn đốc, đi theo lối này, nơi Lý mỗ đặt chính là sảnh lớn nhất nơi này."


Tần Phi cũng khẽ hừ một tiếng như có như không rồi cất bước đi về phía phòng ăn, Lý Ngọc Long cười lấy lòng, đi lon ton theo sau. Một màn này lọt vào mắt tên điếm chủ kia, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng: Lão tử là chó, ngươi chẳng phải cũng làm chó trước mặt người khác hay sao? [Làm bộ làm tịch mình thanh cao lắm đấy?]


Trong phòng khách lớn như vậy có kê ba cái bàn tròn, Tần Phi nhìn quanh một vòng, quan viên có tư cách ăn cơm với hắn cùng lắm cũng chỉ có mười mấy người mà thôi. Ba cái bàn tròn có vẻ hơi xa xỉ! Tần Phi khẽ hỏi tên điếm chủ kia: "Chi bằng chuẩn bị cho ta một cái bàn lớn là được rồi."


Tên chủ tiệm nhăn nhó mặt mày nói: "Bẩm đại nhân, không phải tiểu nhân không muốn chuẩn bị bàn lớn, bàn lớn cỡ nào tiểu điếm cũng có, chỉ có điều nếu dùng bàn lớn, lại bày biện nhiều món ăn thì sẽ có đại nhân phải đứng dậy gắp thức ăn. Các đại nhân mà ăn cơm như vậy chẳng phải là mất hình tượng sao? Tiểu nhân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định dùng ba cái bàn nhỏ bày ba bàn tiệc."


Tần Phi thầm than một tiếng, vị chủ tiệm này mặc dù chỉ là làm ăn nhưng công phu xử thế không đến nơi đến chốn. Xem tình thế hiện giờ có thể thấy quan viên toàn thành đều tới đây vuốt mông ngựa, chẳng ai lại muốn ngồi ở khác bàn! Hơn nữa, ngoại trừ Lý Ngọc Long ra thì chức vị của những người còn lại cũng không khác nhau là mấy, vậy phải sắp xếp cho ai ngồi khác bàn bây giờ?


"Ta sẽ bảo ngươi phải làm như thế nào!" Tần Phi chỉ vào cái bàn lớn, thản nhiên nói: "Ngươi để ở trên bàn một khối tròn hơi lớn một chút, ở bên dưới tìm thợ mộc chế tạo một cơ quan để cho khối tròn kia có thể chuyển dộng, để món ăn ở phía trên khối tròn, chỉ cần làm như vậy thì ai muốn ăn gì chỉ cần xoay khối tròn đó là được."


Hai mắt tên chủ tiệm tỏa sáng, hắn vô cùng kích động, chỉ còn thiếu mỗi nước kéo tay Tần Phi nữa thôi: "Đa tạ đại nhân chỉ điểm... đại nhân quả là chỉ cần một câu đã thức tỉnh người trong mộng, ôi, sao tiểu nhân lại không nghĩ đến điểm này nhỉ? Chỉ cần làm vậy thì sau này mọi người ăn uống sẽ càng dễ dàng. Việc làm ăn của tiểu điếm chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt. Đại nhân quả nhiên là anh minh thần võ..."


Đột nhiên vớ được cơ hội vuốt mông ngựa, đám quan viên kia sao có thể bỏ qua được? Bọn họ lập tức nhiệt liệt hưởng ứng, bao vây chặt lấy Tần Phi, tán dương Tần Phi tung tóe cả nước miếng với đủ loại mĩ từ nào là có đại trí tuệ, là lương tài của quốc gia... Đủ hình thức vuốt đuôi, đủ vị vuốt đuôi nồng hậu khiến Tần Phi thật sự có hơi lâng lâng. Mặc dù Tần Phi vẫn luôn nhắc nhở mình không bao giờ được để những viên đạn bọc đường của đám tiểu quan lại này đánh gục nhưng tự đắc trong lòng cũng là không thể tránh khỏi.


Các vị quan viên mồm năm miệng mười nịnh nọt thổi phồng,... thậm chí có người hô lớn - Tần Phi đại tiên, pháp lực vô biên! Nói tới mức xa vời như vậy liền lập tức gặp phải ánh mắt lạnh như băng và khinh bỉ của các đồng liêu bên cạnh. Người nọ xấu hổ cúi đầu suy tính cách vuốt đuôi mới, ắt phải nổ to hơn so với người khác mới được.


Tiếng nói của Lý Ngọc Long bị nhấn chìm trong tiếng mọi người, hắn cực nhọc vất vả nói hồi lâu mà cũng không biết rốt cuộc Tần Phi có nghe thấy không nữa. Hắn tức giận trong lòng, hắn mới là quan lớn nhất Quang Châu kia mà, cho dù là vuốt mông ngựa đi nữa thì cũng phải lần lượt từ lớn tới nhỏ chứ? Thật là quá đáng! Lý Châu Mục tức giận giơ tay lên, nặng nề vỗ lên bàn, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"


Đám quan viên lập tức ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn về phía Lý Ngọc Long, họ thầm nghĩ, chẳng lẽ vị trưởng quan này hôm nay lại phát điên sao? Dám vỗ bàn trước mặt Tần Phi, chẳng lẽ hắn không biết vị này chỉ cần khẽ nhếch miệng là có thể đưa một tên Châu Mục tép riu đến Sát Sự Thính uống trà ngay sao?


Lý Ngọc Long mặt đầy chính khí, đường hoàng dõng dạc nói: "Các ngươi thật là quá đáng! Tần Trấn đốc vốn là thiên tài số một đứng đầu Đại Sở, chuyện này ai ai cũng biết. Lũ các ngươi nói tới nói lui chung quy cũng chỉ toàn nói vuốt đuôi, thật sự khiến bổn quan thật sự muốn đi rửa tai. Người thanh liêm, có đức độ như Tần Trấn đốc sao có thể nghe nổi những lời a dua nịnh hót của các ngươi được? Câm hết miệng lại co ta, tự mình kiếm chỗ ngồi đi!"


Các vị quan viên này bấy giờ mới tỉnh ngộ ra, không ngờ lão nhân gia ngài gây ra náo loạn vừa rồi cũng là để dành cái tiếng vuốt đuôi số một cho bản thân ư! Vậy thì bó tay rồi, hơn một cấp quan đủ đè ch.ết người, Lý Ngọc Long đã có lời, ai nấy đều lập tức tìm ghế ngồi xuống. Nhưng chỗ bên cạnh Tần Phi chỉ cho phép bảy người ngồi cùng, hơn mười người cùng ngồi một chỗ nhất thời hết sức chật chội nhưng không ai chịu nhường ai...


Tần Phi có chút khó xử nói: "Tần Phi biết chư vị có tâm ý muốn tẩy trần cho Tần Phi, Tần Phi xin tâm lĩnh (khắc ghi trong lòng), có điều cái bàn quá nhỏ, chi bằng thế này đi, chúng ta chia làm hai mâm, Lý đại nhân an bài cho chúng ta một bàn này. Ừm... Chu Đốc Sát, ngươi sang ngồi bàn kia đi. Phải rồi, ta quên giới thiệu với mọi người vị này là Chu Đốc Sát của Giáo Tập Ty, nếu không có gì thay đổi thì hết năm nay, Chu Đốc Sát có thể đảm nhiệm Đồng Tri Trấn đốc hậu bổ đó. Đến lúc đó có thể sẽ là ở Chấp Hành Ty đó nha?"


Câu này của Tần Phi vừa ra khỏi miệng, chư vị quan viên lúc này mới phát hiện ra mình đã phạm sai lầm rồi, vốn tưởng người này chẳng qua chỉ là một tùy tùng của Tần Phi, không ngờ cũng là một thanh niên tài tuấn. Một số người có chức quan hơi thấp một chút, bị Lý Ngọc Long đẩy sang một cái bàn khác mà vẫn lưu luyến không rời, tiếp đó khuôn mặt lại tươi như hoa, quay về phía Chu Lễ Uyên tái diễn những lời vừa mới nói với Tần Phi...


Tần Phi và Chu Lễ Uyên nhìn nhau một cái, ai nấy cũng đều cảm thấy rất bất đắc dĩ.


Mọi người tán chuyện trong chốc lát thì rượu và thức ăn cũng được mang lên, Lý Ngọc Long cười ha hả bưng chén rượu lên: "Tần Trấn đốc, các vị đại nhân của Sát Sự Thính có thể quang lâm Quang Châu chúng ta là vinh hạnh cho Quang Châu. Trước tiên cho phép Lý mỗ kính Tần Trấn đốc một chén!"


"Nói hay lắm!" Tần Phi nâng chén rượu lên, mọi người đều uống một hơi cạn sạch.
Sau khi đặt chén rượu xuống, Tần Phi thản nhiên nói: "Trước khi động đũa, ta có một vấn đề muốn hỏi chư vị."
"Đại nhân cứ việc hỏi, tiểu nhân tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!" Lý Ngọc Long lập tức đáp lời.


"Các ngươi đều là quan viên của triều đình, vậy các ngươi làm quan là vì cái gì?" Tần Phi cười ha hả nói: "Phải nói thật!"


Câu hỏi này vừa nói ra, ai nấy đều nhất thời lúng túng. Mấy năm gần đây, còn được mấy người vì muốn tạo phúc cho nhân dân mà đi làm quan chứ? Ai chẳng muốn có Nhan Như Ngọc? Ai lại không muốn có Hoàng Kim Ốc? Vì mục tiêu này, đông đảo quan viên đều khi nam phách nữ, tham ô nhận hối lộ... Có điều, những lời chân thật như vậy họ lại dám nói trước mặt Tần Phi sao?


"Khụ khụ, Tần Trấn đốc!" Lý Ngọc Long thiếu chút nữa bị sặc rượu mà ch.ết, vội vàng lắp bắp nói: "Xin lỗi, mới vừa rồi ta bị sặc rượu..."
"Không cần phải vội!" Tần Phi quay mặt sang nhìn một vị quan viên chừng ba mươi tuổi: "Vị đại nhân này, ngươi làm quan là vì cái gì?"


Tên quan viên kia khẽ đảo đôi mắt ti hí rồi cất cao giọng nói: "Tại hạ tử nhỏ khổ học, trải qua mười năm gian khổ đèn sách chính là vì một ngày có thể phân ưu cùng bệ hạ, ra sức vì quốc gia, mưu phúc lợi cho dân chúng. Mặc dù chức quan của ty chức hiện giờ rất nhỏ, nhưng tấm lòng muốn tạo phúc cho dân chúng của ty chức chưa từng đổi thay ngày nào."


Những quan viên khác nhất thời bực bội, những lời đường hoàng như vậy đã bị người này cướp mất rồi, thế này thì mọi người sẽ phải nói gì bây giờ? Dù thế nào cũng không thể học theo hắn được a?
Tần Phi mỉm cười nói: "Một quan viên không muốn thăng chức cũng không phải là quan viên tốt!"


Một câu nói khiến những cơn sóng đang trỗi dậy trong lòng tất cả mọi người đều hạ xuống, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, sao không nói sớm đi, hóa ra mọi người đều đi chung một đường cả...






Truyện liên quan